Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký
Chương 34
Mộ Vân Long sau khi phục hồi tinh thần hoàn toàn tỉnh ngộ, đuổi theo ra ngoài, làm sao còn thấy bóng người, không biết nàng lại chạy đi đâu. Mộ Vân Long hung hăng dùng quyền đánh vào mặt mình. Không nói gì nhìn bầu trời đêm tối đen, Hâm Nhi, xin lỗi, trở về đi, xin nàng.
Ông chủ quán vừa lau bàn, vừa kỳ quái nói, hôm nay lũ ăn mày ăn tết sao, một tên đi rồi, từ dưới lầu lại một tên chạy trốn. Có tiền uống rượu nha, ngày hôm nay quá tốt. Hy vọng ngày mai có thể kiếm ăn hơn hôm nay.
Tìm trong thanh mấy lần, đều không thấy bóng dáng của nàng, ôm một hy vọng cuối cùng trở về Phong Vân Bảo, Hâm Nhi, xin nàng hãy ở đó, nàng ra đón ta được không, Mộ Vân Long như thần kinh bước lên cầu thang Phong Vân Bảo.
“Ca ca, huynh đã về rồi.” – nhìn phái sau ca ca, sao lại không có ai đi cùng vậy.Hành động của Mộ Vân Thường, làm cho hắn vốn còn một tia ánh sáng, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.
“Vân Thường, Tiểu Hâm đã trở về chưa.” – vẫn nên hỏi lại một chút, nếu, chẳng may.
“Chưa có về.” – trời ạ, hai người này không phải lại ầm ỹ lên đó chứ, Đàm Tiểu Hâm kia cũng thật là, trên người còn có thương tích, sao lại chạy đi mất rồi.
“Các ngươi lại sao vậy, có phải nàng lại giận dỗi bỏ đi mất không.” – lúc nào cũng tức giận với đại ca, thật là.
“Không phải, hôm nay ta đánh nàng.” – thật khó khăn khi nói ra mấy chữ này, hắn vốn cho rằng cả đời này sẽ không xảy ra chuyện gì, mà hắn lại vì một nữ nhân cơ bản không quan hệ, đánh Hâm Nhi mà hắn yêu si mê như vậy. Quả thực hận không thể lập tức giết mình.
“Huynh làm sao muốn đánh nàng.” – nghe được lời ấy, Mộ Vân Phi đang ngồi uống rượu ở hành lang đi đến.
Nói vậy con mèo nhỏ bị thương kia đang nơi nào liếm vết thương rồi. Chỉ cần không gặp phải kẻ gian là tốt rồi.
“Thẹn quá hóa giận, bị ta nói trúng, tự nhiên dám đánh ta. Ta đời này cũng không muốn gặp lại tên thối tha đó.” Đàm Tiểu Hâm ở trong thành đi lại, vừa suy nghĩ phải qua đêm ở đâu, vừa lẩm bẩm.
“Tiểu……” – kia là Tiểu Liên mất tích mấy tháng tiền, đang muốn gọi nàng, lại thấy từ trong kiệu đi ra một người, nàng nhìn kỹ người nọ, càng thêm nghẹn họng nhìn trân trối.
“Lâm Kiếm Lan.” – không biết Tiểu Liên sao lại ở cùng Lâm Kiếm Lan giảo hoạt kia.
Một lòng muốn làm rõ sự việc, Đàm Tiểu Hâm thần không biết quỷ không hay trốn vào Lâm phủ.
Nhìn thấy hai người vào phòng đang liếc mắt đưa tình.
“Đáng ghét, người ta mệt chết.” – đúng là tiếng Tiểu Liên, đúng là nàng, làm sao có thể nói những câu như vậy được.
“Ta xoa bóp cho nàng nhé, sẽ không mệt mỏi đâu.” – lại là tiếng ghê tởm của Lâm Kiếm Lan.
Đàm Tiểu Hâm nắm thắt lưng, lặng yên không một tiếng động đi trên nóc nhà, cầm lấy một mảnh ngói, vụng trộm nhìn hai người phía dưới.
” Con heo kia đâu.” – ôm lấy thắt lưng Lâm Kiếm Lan, Tiểu Liên ngồi trên đùi của hắn.
“Sớm đã bị đánh chết, trông một người cũng không xong, lưu lại có tác dụng gì, ăn phí cơm.” – Lâm Kiếm Lan vừa nói, vừa sờ lên ngực Tiểu Liên.
Tiểu Liên hình như đã sớm thành thói quen, vẻ mặt hưởng thụ.
Trời, xảy ra chuyện gì. Đàm Tiểu Hâm trên nóc nhà hoàn toàn nhìn không hiểu. Cũng không biết bọn họ nói con heo kia là con heo nào.
“Chuyện của ngươi cùng Lục Vương gia đó thế nào. Đã lâu như vậy, sao vẫn chưa hành động.”
“Nhanh thôi, nhanh thôi, chỉ hai ngày nữa thôi, nói không chừng, ta còn có thể làm Tể tướng đại quan. Aiz, không nói chuyện này nữa, mau cởi đồ. Chúng ta vui vẻ.” – Lâm Kiếm Lan nhanh chóng cởi quần áo của mình, lộ ra thân thể vừa trắng vừa béo, chẳng lẽ nói đây là con heo sao.
Chỉ thấy hai người kéo màn xuống, cái gì cũng không thấy. Chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Liên ưm ưm a a.
Ngồi trên nóc nhà, thật đúng là nghe không hiểu những thứ được phát ra.
Quên đi, Đàm Tiểu Hâm hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, không suy nghĩ nhiều, nàng lại ngủ trên nóc nhà.
“Huynh rõ ràng biết tính tình của nàng, lại đấu khẩu với nàng, bây giờ thì hay rồi, còn không phải chính huynh hối hận.” – Mộ Vân Thường không giúp ca ca, thiên vị Đàm Tiểu Hâm. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Đô Vũ Duyệt: “Gì chứ, ta là giúp lý không giúp người thân được chưa.”
Vốn là, rõ ràng biết lòng dạ hẹp hòi của Đàm Tiểu Hâm, ca ca cố tình không nói rõ ràng, còn đánh người ta, không chạy đi mới là lạ nha.
Nghe muội muội quở trách.
Mộ Vân Long thẹn quá hóa giận, đuổi hết những người không liên quan ra ngoài. Một mình ở trong phòng ngẩn ngơ.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
7 chương
24 chương
519 chương
118 chương
12 chương
13 chương