Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 67 : Liệu Có Phải Là Em?

Quốc Minh cùng mọi người trở về nhà. Anh lại sofa thả mình xuống. -Đây này, ở trong viện không à mà đem đồ cả đống.- Nhân và Huy để hai cái va-li xuống. -Cô, đem lên phòng cho anh Minh đi- Khả Linh chỉ hai cái va-li rồi chỉ vào Ngọc Minh. -Em tôi đến đây để làm y tá riêng của Quốc Minh chứ không phải làm osin cho cô.- Ngọc Ký liếc mắt qua ả. -Nhưng anh nhìn đi đây đều là đồ của Quốc Minh, những thứ liên quan đến anh Minh thì cô ta đều phải thực hiện hết- Khả Linh vênh mặt. -Vậy sao? Còn cô chỉ là bù nhìn thôi à, bạn gái gì mà toàn phải để người khác chăm sóc cho người yêu mình. Nếu cô là bạn gái của Quốc Minh thì có giỏi đem hết hai cái va-li lên phòng nó đi- Nghi nhếch môi. -Chị... -Thôi đi!- Quốc Minh lên tiếng.- Gây nhau ở bệnh viện chưa đủ hay sao? Về đây định hát màn thứ hai à? -Anh thấy không, bọn họ ỷ đông ăn hiếp người yếu thế như em kìa, anh không bênh vực thì thôi đằng này lại mắng em nữa.- Khả Linh lay tay anh. -Đủ rồi! Em im lặng 5 phút cũng chẳng ai bảo em câm đâu. Còn tụi bây muốn ở đây đến tối cũng được. Em...- Anh chỉ vào Ngọc Minh.- Lên lầu với tôi. Anh quay lưng đi thẳng một mạch lên lầu. Ngọc Minh ngơ ngác nãy giờ bỗng nhiên bị Ngọc Anh và Khả Liên đẩy đi. -Cố gắng lên- Khả Liên mỉm cười. -Cậu hãy nhớ nếu Khả Linh làm gì cậu thì hãy gọi mình, mình sẽ cho chị ta một trận nên thân- Ngọc Anh nói rồi cùng với Khả Liên quay lại với nhóm Nhân. -Cô nên an phận đi, nếu muốn yên thân thì tốt nhất đừng bao giờ tìm cách hại Ngọc Minh, dù trong suy nghĩ cũng không được- Nghi nghiêm mặt. -Chị lấy quyền gì mà cấm tôi, huh, nó lấy đi của tôi những gì thì tôi sẽ trả lại như thế ấy- Khả Linh nhếch môi. -Chắc cô còn nhớ Zop chứ?- Nhân nhướng mày. -Zop...tại sao anh biết hắn?- Ả giật mình. -Cô quên bây giờ Zop đang là gì sao? Cậu ta đã là cấp dưới của Quốc Minh cũng như của chúng tôi nếu muốn thì tôi sẽ gọi Zop làm nhân chứng, chứng minh cô và tên Yuki đó là người chủ mưu trong việc phá hoại Black Wolf và Silver Wolf.- Nhân nhàn nhạt nhấp một ít trà. -Mấy người muốn gì?- Ả quắc mắt lườm từng người một. -Xem như là cô thông minh. Chúng tôi muốn hai điều. Thứ nhất cô phải ở trong giới hạn không được gần Quốc Minh ít nhất là 2 mét và điều thứ hai, Khả Liên em nói đi!- Nghi gọi Khả Liên. -Dạ, điều thứ hai là chị không được đụng chạm đến một sợi tóc của Ngọc Minh. -Toàn điều nhảm nhí. Huh, tôi muốn thì cũng có thể giết nó ngay tức khắc, không cần mấy người phải làm trò này trò nọ.- Ả khinh bỉ nói. -Cô dám! Cô dám đụng đến em gái của tôi thì tôi dám đảm bảo với cô một điều gia đình cô sẽ chẳng còn chỗ đứng ở thương trường của thế giới này đâu.- Ngọc Ký tức giận, anh căm phẫn nhìn ả. -Bình tĩnh đi anh, từ từ sẽ nói chuyện rõ với nhau mà.- Khả Liên nắm chặt lấy tay anh. -Tôi hơi bị sợ rồi đấy mà cũng hay thật, có một đứa em gái khôn-nhà-dại-chợ. Nó chẳng biết bênh vực chị của mình mà còn ở đó lo cho kẻ ngoài đường.- Khả Linh liếc Khả Liên. -Tôi chẳng phải em gái chị. Tôi đã bước ra khỏi ngôi nhà đó thì đồng nghĩa tôi và chị cắt đứt tình chị em. ... Ngọc Minh đứng trước cửa phòng anh, tay cô đưa lên nửa muốn gõ mà nửa thì không. Cô nhắm mắt miễn cưỡng gõ cửa. *Cốc...cốc...cốc* -Vào đi- Tiếng của anh vọng ra. Cô mở cửa và bước vào, cô nhìn thấy anh đang đứng ở ban công. Chợt cô lại nhớ đến ngày đó, cái ngày cô cho rằng đau khổ nhất cả cuộc đời cô. Anh quay người lại, nghiêng đầu nhìn cô. Rất giống cô gái anh thường thấy trong những cơn đau đầu. -Cô dọn lái căn phòng này đi. Anh nói rồi thả người lên chiếc giường êm ái. -Được rồi- Cô khẽ gật đầu và bắt tay vào làm mọi thứ. Anh nằm trên giường, cô đi đến đâu, làm những gì anh đều nhìn theo không rời mắt một giây. Ngọc Minh lau bàn, không biết từ lúc nào cô đã ngân nga lời bài hát anh hát tặng cô. "Nếu một ngày nào đó anh sẽ cất bước ra đi Thì em có nhìn theo và khóc một lần vì anh Để anh cảm thấy trái tim em không vô tâm như anh nghĩ Để cho anh cảm giác em ở bên. Vậy đừng buông tay em nhé Trước mắt em đã có anh Để anh dìu bước em trên con đường yêu Hãy nắm lấy tay anh, hãy níu lấy chân anh. Em nhé! Để đôi ta mãi mãi được gần nhau" (Em! Có yêu anh không?- Khánh Phương) Anh cau mày, bài hát này anh đã nghe ở đâu đó rồi, chắc chắn anh đã từng nghe. Nó quá quen thuộc với anh. Lại hình ảnh cô gái đó, lại là cô gái đó hiện lên trong tâm trí anh. Đầu anh tiếp tục đau nhức, anh ôm lấy đầu mình. Ngọc Minh nghe tiếng anh liền chạy đến. -Anh Minh, anh có sao không? -Thuốc, lấy thuốc. Cô tìm trên người anh rồi xung quanh nhưng chẳng thấy lọ thuốc nào cả. -Anh để ở đâu? Anh cho em biết đi. -Khả Linh, Khả Linh giữ. Cô nhanh chân chạy xuống phòng khách gọi mọi người. -Anh Minh lại đau đầu rồi mọi người nhanh lên đó đi. Tất cả nghe thế liền chạy lên riêng Khả Linh ả vẫn đứng đó "Không ngờ nhanh đến thế"_Ả suy nghĩ. -Khả Linh tôi xin chị, chị đưa tôi thuốc cho anhanh Minh uống đi, nhanh đi mà. Khả Linh nhếch môi, ả lấy lọ thuốc đưa cho Ngọc Minh. Ngọc Minh lấy nó rồi chạy thật nhanh lên lầu, cô lấy vài viên và đem nước đến cho anh. Anh nằm vật xuống giường rồi dần ngủ thiếp đi. Mọi người thở phào, Nghi nhìn lọ thuốc. Cô với lấy rồi xem thành phần trong đó. Thuốc này dùng thành phần rất tốt, có lợi chi người dùng. Suy đi nghĩ lại thì ả ra cũng không xấu xa đến nỗi phải hại Quốc Minh. Nhưng chưa được, Nghi cũng nên đem vài viên về thí nghiệm. -Thôi được rồi tụi mình về đi có gì thị sang thăm nó sau. Nhân cùng mọi người ra về, Ngọc Minh ngồi bên giường, cô nắm lấy tay anh. -Anh nhất định phải bình phục, em không cần anh phải nhớ ra em là ai hay không nữa...chỉ cần anh khỏe mạnh không có chuyện gì lạ em vui rồi! Quốc Minh thấy một ngôi biệt thự lớn, phía trước là một chàng trai đang nghe điện thoại. Người độ cất máy vào và tựa người vào chiếc BMW màu trắng. Chốc sau người đó lại tiếp tục nghe điện thoại rồi vào trong. Không lâu sau người đó trở ra, lúc này anh còn thấy trên lưng người đó còn có một cô gái. Nhìn kỹ xíu nữa, anh nhận ra đó chính là anh và người con gái kia không ai khác chính là Ngọc Minh. Anh giật mình tỉnh giấc, lấy tay vỗ vỗ mặt mình anh bật người dậy. Anh nhẹ rút tay mình ra khỏi tay cô. Anh xuống giường và nhẹ nhàng nhấc cô lên đặt lên giường rồi đắp chăn lại cho cô. -Liệu có phải là em?