_thằng nhóc này, sao nó lại đến trễ như vậy chứ? Hanuel ah! Con có liên lạc được với nó chưa?
_dạ chưa! Con lo quá, không biết anh Yunho có chuyện gì không?
Nhìn thấy cô con dâu của mìn đứng ngồi không yên, ông Jung cũng lo theo
Cái thằng này, sao tới giờ mà không đến nữa, khách đông đủ hết cả rồi, mọi ngày nó đến đúng giờ lắm mà, nếu có chuyện cũng phải điện chi biết một tiếng chứ, thiệt tình, cứ muốn làm người khác lo lắng
Không biết có chuyện gì không lành không nữa, sao em gọi điện mà anh không bắt máy chứ? Cầu mong anh đừng bị gì, em cầu xin anh, đừng để bản thân bị tổn thương, mất Joonggie là quá đủ rồi, em không muốn người em yêu thương rời xa em thêm lần nào nữa đâu
Hanuel cứ trông ra cửa mãi, khách khứa chờ hoài cũng muốn về nhưng lại nể ông Jung nên không dám về, dù sao ông cũng là đại tướng của Hàn Quốc, tuy đã về hưu nhưng oai danh của ông vẫn rất vang dội
_chúng ta không thể giữ chân khách mãi như vậy được, mọi người có vẻ thiếu kiên nhẫn rồi- ông Kim nhìn ông Jung thì thầm
_tôi cũng nghĩ vậy- ông Jung gật đầu rồi cầm micro nói lớn- XIN LỖI QUÝ VỊ, CON TRAI TÔI- YUNHO DO BẬN PHẢI GIẢI QUYẾT MỘT SỐ CÔNG VIỆC QUAN TRỌNG NÊN KHÔNG THỂ ĐẾN ĐƯỢC, BUỔI LỄ ĐÍNH HÔN HÔM NAY BỊ HỦY BỎ, MỌI NGƯỜI CÓ THỂ LẤY QUÀ CỦA MÌNH VỀ
Ông để micro xuống một cách nóng giận, đường đường là một vị tướng quân mà không giữ được lời hứa, ngày mai lên báo, ông biết phải nói làm sao đây?
Hanuel rất nóng ruột, cô vội bỏ bó hoa xuống bàn và chạy đi tìm Yunho, cô không thể để cho lo lắng gặm nhấm linh hồn mình từng chút một như thế được
Trong khi đó, Yunho vẫn mãi miết đi tìm người con trai mà anh mong muốn được nhìn thấy sau năm năm xa cách, anh chạy không biết bao lâu, không biết bao xa, chỉ biết rằng anh muốn gặp lại cậu, gặp lại người đẹp bùn non của anh, một lần thôi, một lần thôi cũng được, anh sẽ hỏi cậu sao không về, anh sẽ quỳ dưới chân cậu mà cầu xin sự tha thứ từ cậu và anh thề rằng anh sẽ không làm tổn thương cậu thêm một lần nào nữa
Sao lại không nhìn thấy? mình không hoa mắt, mình không có hoa mắt, rõ ràng mình thấy Jaejoong, cậu ấy đang nói chuyện điện thoại, đó là giọng của Jaejoong, chắc chắn là Jaejoong, chắc chắn là Jaejoong mà
Yunho gập người mà thở dốc, anh quả thật đã rất mệt, chạy lòng vòng quanh con đường này đã hơn chục lần nhưng anh không hề nhìn thấy bóng dáng thân quen ấy một lần nữa, có phải là ảo giác không?
_ Jaejoong!
Yunho giật mình quay lại và gọi to tên cậu khi có một bàn tay đang đặt nhẹ lên vai mình, nụ cười anh tắt hẳn khi người đứng trước mặt anh không phải là Jaejoong
Là Hanuel
_anh Yunho!- Hanuel nhìn anh một cách ngạc nhiên- anh sao vậy? sao anh lại gọi Joonggie?
_ Hanuel ah!- anh vội đứng lên và nắm chặt vai cô- anh đã thấy Jaejoong, anh thấy Jaejoong, cậu ấy ngay trước mặt anh, cậu ấy đứng trước mặt anh đấy, anh đã đi tìm nhưng không thấy được, anh thấy Jaejoong đấy, Jaejoong vẫn còn sống, cậu ấy vẫn còn sống
Hanuel không tin những gì bản thân vừa nghe thấy, cô bậc khóc khi nhìn thấy Yunho như vậy, cô biết anh nhớ Jaejoong lắm, anh đã từng nói rằng nếu anh cản Jaejoong lại thì Jaejoong đã không chết, cô biết anh luôn hối hận về chuyện đó, nhưng anh không có tội, chỉ vì Jaejoong không nghe lời dặn, không phải lỗi tại Yunho, sao anh cứ mãi giữ trong lòng làm gì chứ
_anh Yunho ah!- cô nắm chặt vai anh và cố ngăn không có nước mắt trào ra ngoài- Joonggie- đã- chết rồi, sự thật là Joonggie- đã- chết rồi anh ah
Hanuel nhấn mạnh từng từ trước mặt anh, Yunho lắc đầu ngoầy ngoậy, anh ngồi thụp xuống và bịt tai lại
_KHÔNG! RÕ RÀNG ANH NHÌN THẤY JAEJOONG! KHÔNG THỂ LẪN VÀO ĐÂU ĐƯỢC, RÕ RÀNG ANH NHÌN THẤY MÀ
“BỐP!”
Yunho ngã sóng xoài xuống đất khi má anh nhận lấy cú đấm trời gián từ ông Jung
_MÀY LÀM NH VẬY LÀ SAO? MÀY CÓ BIẾT BỐ MẤT MẶT ĐẾN CỠ NÀO KHI TIỄN TỪNG NGƯỜI KHÁCH VỀ KHÔNG? CÒN GÌ LÀ MẶT MŨI CỦA HANUEL ĐÂY, NGƯỜI TA SẼ NÓI MÀY CHẠY TRỐN, MÀY BỎ VỢ MÀY, NHƯ THẾ MÀY MỚI HẢ LÒNG HẢ DẠ HẢ THẰNG MẤT DẠY!
Ông hét lên một cách giận dữ và sẽ đánh anh tiếp nếu không có ông Kim và Hanuel cản lại
_làm ơn! Xin bác, cháu xin bác, không phải lỗi của anh Yunho đâu bác ạ
_MÀY THẤY CHƯA, MÀY THẤY CON HANUEL ĐỐI VỚI MÀY NHƯ THẾ NÀO, MÀY LẠI LÀM NÓ MẤT MẶT ĐẾN NHƯ VẬY? VỪA Ý MÀY CHƯA
_CÁC NGƯỜI IM HẾT ĐI CHO TÔI!- Yunho hét lên một cách giận dữ- SAO TÔI NÓI MÀ CÁC NGƯỜI KHÔNG TIN, TÔI NHÌN THẤY JAEJOONG! TÔI- NHÌN- THẤY- JAEJOONG!
Yunho gằn từng chữ rồi nhặt áo vest của mình lên và đi thẳng, Hanuel hoảng hốt chạy theo nắm tay anh
_anh Yunho! Đừng giận nữa, chuyện gì cũng có thể giải quyết cả, có thể là người giống người vì Joonggie làm sao có thể nghe điện thoại được, tư tưởng thằng bé chỉ là đứa trẻ 7 tuổi, làm sao có thể nghe điện thoại và sống trong xã hội này được chứ? Anh có thể bình tĩnh lại suy xét mọi việc không? Bình thường anh đâu có mất bình tĩnh như thế này chứ?
Hanuel vừa khóc vừa ôm anh, Yunho không nói gì, anh gụt đầu và nắm lấy bàn tay đang thắc chặt eo anh
_anh xin lỗi Hanuel! Anh nóng tính quá!
_em không trách anh, mọi người đều nhớ đến Joonggie, mọi người đều yêu mến cậu ấy rất nhiều
Tại sao mình không thể giữ nổi bình tĩnh khi nhắc đến Jaejoong chứ? Tại sao vậy? khả năng kiềm chế của mình đâu rồi? có lẽ Hanuel nói đúng, Jaejoong là một đứa bé 7 tuổi, làm sao có thể tồn tại trong cuộc sống khắc nghiệt này được chứ? Có lẽ là người giống người, là người giống người thôi
_chúng ta về nhà được không Yunho, mọi người lo lắng cho anh lắm có lẽ mình nên về nhà và uống một ít thuốc an thần, có lẽ vậy
Yunho nhìn Hanuel và chầm chậm gật đầu, hai người nắm tay nhau và đi về phía ông Jung và ông Kim
Có lẽ là mình nhìn lầm rồi, có lẽ là nhìn lầm
Trong khi đó, chung cư cao cấp Rising Sun, căn hộ 117
_mệt quá!- Dong Wook ngã vật xuống sofa mà thở sau khi tô hết tấm tường trước mặt
_mới đó mà mệt rồi sao?
_làm sao không mệt chứ? Em đâu có tô tường đâu chứ?- anh mỉm cười nhìn dáng người nhỏ nhắn đang tỉ mĩ vẽ những trái tim màu hồng lên tường
_em làm việc này còn mệt hơn anh, anh đẩy lên đẩy xuống là xong, còn em phải vẽ nhiều đến thế này
Cậu quay lại nhìn Dong Wook khiến anh không khỏi ngẩn ngơ, lần nào cũng vậy, tuy đã yêu nhau sáu năm trời nhưng chưa bao giờ anh thôi ngạc nhiên khi nhìn thấy người ấy, ngay lần đầu tiên gặp gỡ, anh biết, trái tim anh đã thuộc về người ấy, mãi mãi
Flashback
Dong Wook’s POV
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của tôi ở Hàn Quốc, sau buổi chụp ảnh cho bìa album Your number sắp ra mắt vào tháng tới, tôi sẽ về Nhật để tiếp tục công việc của mình, hơn một tuần về Hàn, tôi thật sự không có thời gian để nghỉ ngơi đều độ, công việc cứ như con rắn quấn lấy tôi vậy, mỗi ngày tôi chỉ có thể ngủ hai đến ba tiếng đồng hồ, hy vọng sau buổi chụp hình này, tôi có thể về khách sạn mà ngủ một giấc cho đã
Vùng sông nước này thật tĩnh lặng, hình như ít người nào biết đến nơi này lắm, nếu biết, có lẽ họ sẽ biến nó trở thành khi du lịch mất, ở đây có sông lớn, vừa trong vừa mát, cây cỏ thì muôn sắc làm say đắm, nếu ai đã lỡ đến đây, tôi nghĩ cũng sẽ giống như tôi, chẳng muốn về
Tôi được 15p nghỉ ngơi sau khi đã chụp hàng trăm tấm ảnh, một số nữ dancer Hàn Quốc đến bắt chuyện với tôi, họ đung đưa thân hình gầy nhom của mình trước mắt tôi và nhìn tôi bằng con mắt thèm khát, tôi thật sự ghê sợ họ và tôi đã tìm cách tránh né họ, càng sớm càng tốt, càng xa càng tốt
Tôi men theo con đường nhỏ kế sông, nước ở đây chảy xiết quá, nếu lỡ rơi xuống đây mà không biết bơi thì chỉ có nước chết. Tôi nhảy lên một mỏm đá gần đó và phóng tầm mắt ra xa, trời về chiều khiến cho đôi mắt vốn không được khỏe lắm của tôi đau nhức
Chợt….
Cái gì đang trôi đến gần tôi thế?
Nó to to
Hình như là một con người…
Tôi hơi giật mình và chạy vào trong bờ
Đúng là một con người, tôi không thể thấy chết mà không cứu được, có lẽ người đó vẫn còn sống vì cậu ấy ôm khúc gỗ rất chặt
Lúc đó, không biết tôi nghĩ gì mà vội lao xuống sông cứu cậu ta lên, cũng may chổ đó không sâu lắm nên tôi mới dễ dàng đưa cậu ấy vào trong bờ
Tôi lật người cậu thanh niên ấy lên
Và….
Tôi nhìn thấy…..
Tạo vật đẹp nhất của chúa trời
Đôi mắt hai mí đang khép chặt lại để che dấu hai viên pha lê trong suốt, tôi chắc rằng viên pha lê ấy sẽ rất sáng và đẹp
Sống mũi cao và cánh mũi rất nhỏ
Và đôi môi màu anh đào đang thách thức sức chịu đựng của tôi
Tất cả nổi bậc trên làn da trắng muốt và mịn màng, bất giác tôi quên mất việc phải cứu cậu, ấy, tôi chỉ muốn chạm vào cậu ấy, như kẻ tội độ xin một lần chạm vào đôi cánh của thiên sứ
Quá xinh đẹp
Nét đẹp đơn sơ, không son phấn, không trau chuốt
Bất giác, tôi chạm vào đôi má mịn màng của cậu ấy
Mịn…
A! cậu ấy vẫn còn bất tỉnh
Sau vài giây đông cứng của mình, tôi chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện giờ của tôi và của cậu ấy, tôi vội và giúp cậu ấy thở lại bằng những phương pháp cấp cứu mà tôi đã từng học trong khi đi quân đội, tuy nhiên, cậu ấy vẫn bất tỉnh
Chỉ còn một cách
Nhưng tôi…..
Lúc này, tôi không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, tôi không muốn cậu ấy chết, dù có bị paparazzi chụp lại, tôi cũng vẫn làm
Hô hấp nhân tạo
Khi môi tôi chạm vào môi cậu ấy
Vị ngọt lan tỏa khắp cơ thể tôi, nhưng tôi cố gắn để cho lý trí mình được sáng suốt
Và…
Cậu ấy đã tỉnh lại
_cậu sao rồi? cậu sao rồi?
Tôi vui mừng nâng thân trên cậu ấy lên và vỗ nhẹ vào lưng cậu, tội nghiệp, cậu bé chỉ ho sặc sụa mà không nói được lời nào đến khi nói được, cũng chỉ là những từ chấp vá rồi cũng ngất đi, nhưng trước khi ngất, cậu ấy đã cho tôi biết
Tên cậu ấy là là Kim Jaejoong
Tôi bế cậu ấy trở về chổ chụp ảnh, họ vây quanh cậu và nhìn cậu với đôi mắt thương cảm có, thèm khát có, và tôi sẽ không bao giờ để cho những kẻ như vậy chạm vào cậu, dù chỉ một ngón tay, vì tôi biết, kể từ giây phút tôi cứu cậu lên, trái tim tôi đã là của cậu, nó là nô lệ của cậu
Tôi bế Jaejoong về khách sạn sau khi buổi chụp ảnh kết thúc, mặc cho người quản lý phản đối kịch liệt, tôi vẫn cứ bế cậu về, tôi biết, tôi không thể xa cậu được
Đặt Jaejoong lên giường sau khi đã thay cho cậu một bộ đồ mới, tươm tất hơn, tôi thật sự cảm phục khả năng kiềm chế của mình, thân thể cậu, quá tuyệt mỹ, đôi mắt tôi cứ ương bướng nhìn khắp cơ thể cậu, từ chiếc cổ thanh mảnh, xương đòn quyến rũ, hai đầu nhũ hồng tươi, cái eo thon nhỏ, cặp đùi thon và săn chắc, và……tạo vật đẹp nhất của cậu, nó quá đẹp, đẹp đến nổi tôi muốn người duy nhất có thể chiêm ngưỡng nó chỉ có tôi mà thôi
Hôn lên trán cậu để chúc ngủ ngon, tôi cũng mỉm cười đi vào giấc ngủ của mình, căn phòng tôi hôm nay thơm hương sữa nhỉ? Hương vị mà tôi rất thích, có lẽ tôi nghiện mất rồi, nghiện mùi hương của Jaejoong
Tôi đưa Jaejoong về Nhật cùng tôi, cậu ấy giống như một đứa trẻ, ngoài tên của mình, cậu ấy chẳng còn nhớ cái gì cả và tôi đã đưa Jaejoong đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng não cậu ta có hai cục máu bầm, một cục đã khá lâu, có lẽ là do chấn thương từ nhỏ nên tư tưởng chỉ dừng lại đúng thời điểm đó, còn cục máu thứ hai thì gần đây, chắc là lần té sông của Jaejoong. Bác sĩ không thể lấy liền hai cục máu đó ra khỏi đầu cậu được vì cụ máu thứ hai quá nguy hiểm, nếu không thành công, có lẽ cậu sẽ thành người thực vật suốt đời và ông đã phẩu thuật lấy đi máu bầm đầu tiên
Tôi thật sự chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh nhưng bây giờ tôi đã tin, vì tôi cũng là một trong số những nạn nhân của nó đây, tình yêu của tôi dành cho Jaejoong càng ngày càng lớn dần lên mặc dù sau khi phẫu thuật, cậu ấy cũng vẫn chỉ là một đứa con nít, tôi phải dạy dỗ tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, nhưng tôi tình nguyện làm điều đó, vì tôi yêu Jaejoong
Jaejoong học rất ngoan, rất chăm chỉ, sau ba năm chỉ bảo, cậu ấy cũng hoàn toàn là một người bình thường, tuy đôi khi cơn nhức đầu có kéo đến nhưng cũng may là nó không kéo dài quá lâu. Càng lúc, tôi càng không thể kiểm soát được tình yêu của mình dành cho Jaejoong, tôi yêu cậu ấy nhiều hơn những gì tôi có thể tưởng tượng được, và tôi muốn cậu ấy cũng yêu tôi như thế, tôi dạy cho Jaejoong bài học cuối cùng, bài học về tình yêu
Khi tôi tỏ tình với Jaejoong hai năm trước, bạn có biết, tôi đã hét lên vui sướng như thế nào khi Jaejoong gật đầu đồng ý không? Tôi muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng Jaejoong đã chấp nhận tôi rồi
Mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn khi giới nhà báo phát hiện ra Jaejoong qua những bức ảnh chúng tôi đi chơi chung với nhau, họ cố gắn tìm kiếm cậu ấy để moi thông tin về tôi đồng thời khẳng định rằng tôi và cậu ấy có quan hệ tình cảm. Tôi cũng muốn thông báo rằng con tim tôi đã có chủ rồi nhưng nhìn thấy bọn nhà báo cứ săn đuổi cậu ấy như thế, tôi lại thôi, tôi không muốn cuộc sống của Jaejoong bị đảo lộn, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy, không thể để những kẻ như thế quấy nhiễu cậu ấy được
Chúng tôi quyết định về Hàn Quốc định cư khi bọn paparazzi ngày càng trở nên quá đáng, tôi cũng nghe nói ở Hàn Quốc, fan rất tôn trọng thần tượng của mình và sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của họ, tôi hy vọng tôi và Jaejoong sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ở nơi này, tôi làm ca sĩ, Jaejoong làm nội trợ, lúc nào tôi về cũng sẽ có những bữa cơm nóng hổi cùng câu nói “chắc anh mệt lắm” của Jaejoong, tôi còn gì ao ước hơn nữa chứ?
End flashback
_đang nghĩ gì vậy?
Dong Wook giật mình khi cây cọ của cậu chạm nhẹ vào mũi anh, Jaejoong của anh đang cười khúc khích khi bàn tay cậu thoăn thoắt vẽ những đường tròn trên gương mặt anh,. Dong Wook cũng không né tránh, chỉ cần Jaejoong vui, chuyện gì anh cũng chấp nhận
_quấy nhé, em vẽ xong chưa?
_xong rồi, còn bức tường này phải để cho khô, không chừng bữa nay mình phải ngủ bụi rồi, nhà chưa xong
Nhìn cái cách chu mỏ của cậu, Dong Wook không thể kiềm chế mà đặt lên đó một nụ hôn nhẹ
_mai anh đến công ty để ký hợp đồng, anh sẽ về sớm phụ em nhé
_ok!
_còn chuyện đám cưới của chúng ta, anh định sẽ tổ chức lễ đính hôn và tháng sau, em thấy ổn không?- Dong Wook vừa nói vừa ôm lấy Jaejoong
_sớm vậy?
_sớm gì, anh đã đi coi thầy rồi, tháng sau tốt lắm, mình đính hôn nhé
Jaejoong mỉm cười nhìn anh, cậu chủ động hôn lên trán anh và thì thầm- được rồi, chúng ta đi ngủ thôi, trễ rồi
_uh!- anh gật đầu- em ngủ ngon nhé
_anh cũng vậy
Nhìn Jaejoong đóng cửa phòng lại, Dong Wook mỉm cười hạnh phúc, một tháng nữa thôi, cậu sẽ là của anh, và hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, mãi mãi
End chap 8
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
6 chương
23 chương
233 chương