Edit: Mèo con ghét ăn cá “Nga.. không giống như giả” Trì Ngạo Dịch nhìn miệng vết thương của Trữ Thi Phàm gật đầu đồng ý. “ Cái kia, Vương gia ngươi nói nô tỳ nói đúng không phải là giả sao?” “Giống như không phải giả, Tịch nhi cũng nên cho bổn Vương nhìn xem vết thương Trữ Thi Phàm đánh ngươi?” Trì Ngạo Dịch “ấm áp” cười hỏi. Tịch nhi sắc mặt trắng bạch cứng đờ, xong ngay lập tức phản ứng lại nói: “Vương gia nàng đánh thiếp toàn là nội thương nên nhìn không thấy được vết thương bên ngoài” nàng cố hết sức nói. “ Oh phải không? Nội thương kia là đánh như thế nào? đá sao?” Trì Ngạo Dịch tiếp tục hỏi. “Là nàng đá thiếp thực sự rất đau” Tịch nhi lấy tay phụ họa còn xoa xoa thắt lưng nàng, không cần cho vương gia biết chỉ một mình nàng đánh người đâu. “Bổn Vương thấy xiêm y trên người ngươi như thế nào không thấy có dấu chân!” Một âm thanh mang theo ý cười từ phía cửa sổ phát ra. Trong phòng tất cả mọi người nhìn ra ngoài là thấy một mỹ nam tử thanh tú đang đứng ở cửa sổ, trên gương mặt hắn khóe môi gợi lên mĩm cười một cái thật tươi làm cho người ta cảm thấy ấm áp, Trữ Thi Phàm hơi hơi nhíu mày như thế nào nàng cảm giác hắn cùng Trì Ngạo Dịch có chút giống nhau. “Hoàng đệ lại bướng bỉnh” Trì Ngạo Dịch nghiêm mặt nhìn về phía mỹ nam tử thanh tú kia nói. Trữ Thi Phàm lập tức hiểu ra, nguyên lai tên nam tử kia lại là đệ đệ của Vương gia như vậy bảo sao nàng cảm thấy giống giống. “Hoàng huynh dạo gần đây huynh bề bộn công việc sao? Không vào triều cũng không bước chân ra khỏi vương phủ sao?” Mỹ nam tử nhảy từ cửa sổ cười cười đi đến. … người này chính là như trong lời đồn nụ cười tỏa nắng như ánh mắt trời – Thất vương gia Trì Ngạo Nhiên. “Ngươi không có việc gì làm hay sao mà chạy tới phủ của Bổn Vương?” Trì Ngạo Dịch thản nhiên hỏi hắn cũng không hi vọng hắn đến nhà người khác xử lý gia sự ( gia sự – chuyện gia đình) “Chính là không có việc gì mới đến, bổn Vương còn đã biết đích thân hoàng huynh người là ở nhà xử lý gia sự nha” Trì Ngạo Nhiên nói không để ý tới vẻ lạnh nhạt của hắn ( bởi vì Trì Ngạo Dịch lạnh nhạt nên hắn sớm đã thành thói quen =]]) đi đến trước mặt Tịch nhi nói: “Ngươi không phải là bị nội thương sao? Không phải nói nàng đá ngươi sao? Vậy sao xiêm y của ngươi không có dấu chân? Đừng nói với bổn Vương là nàng đá ngươi là thời điểm là quang chân?” (quang chân: tức là bỏ giầy – bỏ giầy ra đá >”