Ngoạn vật thế gia
Chương 7
Trương Nguyệt Lãng mới nói được ba chữ đại hán kia đã xì một tiếng khinh miệt, trừng mắt nói,
” Mẹ ngươi! Ngươi nói lão tử là kẻ trộm à? Đây là lão từ trong vườn đào ra, thế nào? Nghĩ rằng muốn lấy của ta mà không muốn mất tiền hả?
Đối với thần sắc hung ác của đại hán, Trương Nguyệt Lãng cũng không hề sợ hãi.
Tâm thần của hắn đã sớm đã bị chiếc huyết ngọc bôi kia mê hoặc, nhìn chằm chằm vào cái hộp có chứa cái chén kia một hồi lâu, sau đó đem cầm cái chén lên một cách nhẹ nhàng giống như đang cầm một tiểu sinh mệnh yếu ớt, vô cùng cẩn thận nâng lên trước mắt.
Nhìn kỹ nửa ngày, lại đột nhiên như bị cái gì đó hấp dẫn, mắt nheo nheo lại cẩn thận tỷ mỉ xem xét hồi lâu.
” Đây không phải là huyết ngọc bôi tổ truyền của nhà ta. ”
Trương Nguyệt Lãng cầm huyết ngọc bôi chuyển cho bọn tiểu nhị để nhanh chóng đưa sang cho mấy lão gia hỏa bên cạnh, còn mình thì vẫn híp mắt nhập thần nói,
” Chén này phía dưới chân bị một ít vết đen, giống như thủy ngân ngàn năm thấm nhập mang theo một chút màu sắc. Ân, cái chén này bị chôn ở dưới đất. Hảo cho một khối huyết ngọc, vẫn còn mang theo trong mình hơi thở của đất.”
Tán thưởng không ngớt.
Khuôn mặt với biểu tình bị hấp dẫn say mê được Thụy Thanh thích nhất, đang chuyên chú mang thêm vào đó sự cẩn thận từng li từng tý, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi cau mày nói.
” Có điều cái chén này cùng với cái kia của nhà chúng ta thực sự giống nhau y như đúc, chắc là do cùng một người làm ra. Chẳng lẽ hai cái chén này đúng là một đôi?”
Đại hán râu rậm nghe thấy hắn nói bảo bối của mình không phải là của Thanh Dật Các nét căng thẳng trên mặt liền lập tức mất đi, cười nói,
” Cần gì quan tâm tới việc nó có phải là một đôi hay không, nếu ngươi thích thì hãy báo ra một cái giá tiền đi. Ta nói trước dưới hai mươi vạn lượng ta sẽ không bán.”
Vật này quý hiếm như thế nào tất cả ở đây mọi người đều hiểu rõ, ai cũng chỉ mong nó có thể thuộc về mình..
Nhưng vừa nghe thấy cái giá hai mươi vạn lượng này, Phượng đại cô nương cùng với Việt lão đương gia đã sớm ngậm miệng lại.
Đối với việc buôn bán đồ cổ trân vật thì giá tiền luôn là quan trọng nhất, nếu có khả năng kiếm được thêm lợi nhuận thì dù chỉ một bạc cũng là một sinh ý. Huyết ngọc bôi quả thật là đồ tốt, giá như thế cũng là hợp lý, nhưng mà nhất thời những người ở đây làm sao có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy?
Dung đại chưởng quỹ cân nhắc một chút nói,
” Ta trả hai mươi vạn lượng.”
Vốn là nếu như hắn ra giá thì Trương Nguyệt Lãng – người từ trước tới nay luôn kính trọng trưởng bối tuyệt đối sẽ không mở miệng tranh giành.
Nhưng mà nghĩ đến cái chén này có thể chính là một đôi với chiếc huyết ngọc bôi truyền thừa mười đời của Thanh Dật Các, nếu như thật sự là vậy thì chẳng phải Trương gia sẽ hối hận suốt cả đời sao nên trầm giọng nói,
” Hai mươi mốt vạn. ”
” Thế chất?”
Dung đại chưởng quỹ sửng sốt một chút quay lại nhìn Trương Nguyệt Lãng liền hiểu rõ mọi chuyện, gật đầu nói,
” Hảo, lão nhân ta đây cũng sẽ không tranh chấp.”
Sau đó lui về phía sau đứng.
” Hai mươi lăm vạn.”
Một thanh âm lười biếng truyền tới.
Trương Nguyệt Lãng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
Thụy Thanh đang quay đầu nói gì đó với người dưới dường như cảm ứng được ánh mắt của Trương Nguyệt Lãng nên quay đầu lại mỉm cười hỏi,
” Thế nào? Cái chén này ta cũng thích, chẳng lẽ ta không được trả giá ư? ”
Đôi mắt đen nhánh của Trương Nguyệt Lãng nhìn hắn hồi lâu, lông mi rậm rạp rũ xuống, đợi một lúc rồi nói,
” Ba mươi vạn. ”
Dưới đài vang lên một trận xôn xao.
Chỉ ngắn ngủi mấy câu nói, vốn là chỉ cần hai mươi vạn lượng bạc không thể ngờ lại lập tức lên giá ào ào tới tận ba mươi vạn lượng.
Ngoạn vật, quả nhiên chỉ người giàu mới có thể thưởng thức.
Thụy Thanh xem thường cười lạnh một tiếng,
” Năm mươi vạn.”
Ba chữ nhẹ nhàng được thoát ra từ đôi môi lãnh đạm, cả trên đài lẫn bên dưới đều ồn ào một trận.
Dung đại chưởng quỹ âm thầm trấn an chính mình, may mà lúc nãy đã sớm rút lui, nếu tranh giá cùng với hậu bối là Thụy Thanh có đại thương gia chống đỡ sau lưng kia mình chắc đã sớm chết vì bị khó xử mất.
Năm mươi vạn!
Nghe mọi người nói Thụy gia tiền nhiều như sông như biển, đến hôm nay mới có thể kiến thức được một phen.
Trương Nguyệt Lãng nghe Thụy Thanh ra giá, thất thần một lúc lâu, hắn nhìn lên gương mặt tươi cười của Thụy Thanh rốt cục cũng hiểu được vị sư đệ này không hề nói giỡn.
Nhìn Thụy Thanh thản nhiên cười, Trương Nguyệt Lãng do dự nửa ngày, khẽ cắn môi, bất chấp khó khăn nói,
” Thụy Thanh công tử, chúng ta đi vào mật thất trao đổi một chút được không? ”
” Không được.”
” Cái gì? ”
Trương Nguyệt Lãng không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, hướng ánh mắt nhìn về phía sư đệ.
Đây là lần đầu tiên Thụy Thanh từ chối việc vào mật thất trao đổi.
” Ngươi … Ngươi không chịu? ”
” Đúng vậy, việc trả giá lần này ta không muốn vào mật thất trao đổi. Mọi người công khai tranh giá đi.”
Trương Nguyệt Lãng hoàn toàn không thể nhìn thấu được sự ung dung bên trong đôi mắt nhỏ dài xinh đẹp kia.
Chẳng lẽ lần này sư đệ thực sự muốn cùng hắn tranh giành huyết ngọc bôi kia? Bình thường đối với đồ vật quý giá mọi người đều dựa vào bản lãnh cùng tiền vốn của mình để mà tranh mua, nhưng vật lần này chính là có quan hệ với huyết ngọc bôi truyền thừa chi bảo của Thanh Dật Các a.
Không chờ Trương Nguyệt Lãng kịp mở mồm, Thụy Thanh liền đem tay tiêu sái thu lại chiếc quạt giấy nói,
” Cái giá tiền mà ta vừa hô lên sẽ không thay đổi, chính là năm mươi vạn lượng. Đương nhiên nếu Thanh Dật Các có thể ra giá cao hơn, ta sẽ tiếp tục nghênh đón.”
Trương Nguyệt Lãng khiếp sợ cứng đờ nhìn hắn.
Giá cao hơn? Làm sao có thể đây? Ngay cả khi kêu ra giá ba mươi vạn lượng Thanh Dật Các cũng đã phải tính toán kỹ một phen, nếu muốn có được năm mươi vạn lượng e rằng chắc Thanh Dật Các phải bán đi một số đồ vật mới có thể có đủ được.
Nếu là hai người đang ở trong mật thất hắn đã sớm mở miệng năn nỉ rồi, nhưng trước mặt công chúng, thì từ trước đến nay hắn và Thụy Thanh luôn không đội trời chung………
” Thụy Thanh công tử xuất ra năm mươi vạn lượng, ai có thể ra giá cao hơn nữa? Không có à? ”
” Trương công tử, ngươi đây….”
” Ta……..”
” Nếu không có thì thống nhất mua bán đã xong! ”
Trương Nguyệt Lãng khẩn cầu liếc nhìn vị sư đệ lần cuối.
Thụy Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, gương mặt xinh đẹp như nữ nhân của hắn khác thường lộ ra một tia lạnh thấu xương, trong nháy mắt khiến người ta khiếp sợ, giống như trong thiên hạ không ai có thể khiến hắn thay đổi ý định,
” Thanh Dật Các không ra giá, ta đây ra giá cao nhất là năm mươi vạn lượng! ”
” Hảo! Mặc cả xong!”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
105 chương
117 chương
55 chương
27 chương
144 chương
160 chương
9 chương