Dung đại chưởng quỹ ngồi trên đài cao tại vị trí chủ trì, cúi đầu xuống nhìn đồ vật kia một hồi, mũi khẽ động thở dài một tiếng: ” Sống tới ngày nay mới kiến thức được chính phẩm của Quản Nhung Li, phía dưới quả nhiên là đỏ thẫm.” Dưới đài oanh địa một chút, toàn bộ đều rối loạn hết. Tất cả mọi người đều đứng lên nghị luận, nhất thời gây huyên náo khắp nơi khiến cho lời nói không thể ghe rõ ràng được. Không nghi ngờ rằng việc bàn luận của mọi người đều xoay quanh hai vị công tử tuấn lãng kia, lần so tài này, Thụy Thanh công tử đã thắng. Những người trong nghề không chỉ thảo luận về việc này, bọn họ càng có thể lý giải được cảm thụ của Dung đại chưởng quỹ. Quảng Nhung Li mặc dù chỉ là một người Nguyên Đại, nhưng đây là thời kỳ chiến loạn, tú phẩm (1) của y gần như đã bị phá hủy hết, giữ lại không còn đến một, hai phần, có thể tìm được thứ như tú sách này, bất cứ vật gì cũng không thể so sánh được. Ngay cả những tú phẩm thời xa xưa như từ thời Nam Tống, thậm chí là thời Đường cũng đều không thể so sánh được với một chiếc tú sách Nguyên Đại này của Nhung Quản Li. Dung đại chưởng quỹ kích động nửa ngày mới thu lại bảo bối tú sách của mình, gật đầu nói vớiThụy Thanh: ” Thế chất nhãn lực thật tốt.” Lại quay mặt hướng về phía Trương Nguyệt Lãng đang ngồi, nói tới trọng điểm: ” Lần này Thụy Thanh thế chất có thể tìm ra manh mối là do hắn thu được quyên sổ ghi chép thi từ của Triệu Mãnh, nếu Trương thế chất đã từng xem qua quyển sổ này hôm nay đương nhiên có thể giống như  Thụy Thanh thế chất, đoán ra được lai lịch của tú sách này.” Trương Nguyệt Lãng thoải mái rộng lượng, thản nhiên cười nói: ” Tiểu chất còn có đôi chút bị nhầm lẫn, ngoạn vật này là một nghề đòi hỏi sự chính xác cao nhất, ngày sau còn thỉnh các vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.” ” Đúng rồi, ban nãy có nhắc đến bản thi từ chính phẩm của Triệu Mãnh, ta lần này cũng là mang theo có ý muốn nhượng lại.” Bỗng nhiễn thanh âm của nam tử  tao nhã ngồi đối diện chợt vang lên cắt ngang lời nói của Trương Nguyệt Lãng. Ánh mắt của Thụy Thanh dừng lại ở trên người hắn, như  có như không đánh giá qua một phen: ” Nghe nói Trương công tử đối với thư họa của Triệu Mãnh trước nay cũng đã nghiên cứu qua, ta đối với bản thi từ này vốn không có chút hứng thú nào, liệu công tử  có muốn hay không ra giá mua lại?” Hắn vừa rồi nhờ bản thi từ  chính phẩm của Triệu Mãnh mà nói rõ chân tướng, khiến cho mọi người kinh ngạc khâm phục, giờ đột nhiên lại muốn nhượng lại làm cho đám người dưới kia lại một trận xôn xao. Trương Nguyệt Lãng bị hắn đón đầu hỏi, trên gương mặt anh tuấn lộ ra một tia kinh ngạc: ” Bản chính phẩm này, Thụy Thanh công tử đồng ý nhượng lại với giá bao nhiêu?” ” Là người cùng sở thích tất nhiên là dễ nói chuyện về giá tiền rồi.” Thụy Thanh cười lộ ra hàm răng trắng sáng, nhẹ nói: ” Vào mật thất thương nghị được chứ?” ” Điều này …….” Trương Nguyệt Lãng nhíu mày, lộ ra vẻ do dự. Thi từ của Triệu Mãnh quả thực đối với hắn lực hấp dẫn quả là khá lớn, bất quá chỉ chốc lát, hắn liền gật đầu đồng ý: ” Được rồi, chúng ta vào mật thất thương nghị một chút.” Đối với việc thu mua ngoạn vật đề cập đến nhiều vấn đề riêng tư, đặc biệt lại là cổ vật trân quý thì lại càng không tiện thảo luận giá tiền trước mặt mọi người. Do đó ở đây hàng năm đều có chuẩn bị tốt mật thất riêng biệt. Còn cố ý bắt chiếc giống mật thất trong hoàng cung là loại phòng cách âm khóa cửa, cam đoan rằng vấn đề song phương thảo luận là tuyệt đối được bí mật. Thấy hai người bọn họ đứng lên, Dung đại chưởng quỹ sớm đã phân phó người chuẩn bị phòng. ” Người đâu, dẫn hai vị công tử  đây đến mật thất.” Mọi người dưới đài, ai đã từng xem các cuộc so tài hai năm qua đã biết đến việc mật đàm là như thế nào, sẵn sàng hào phóng giải thích cho những người chưa hiểu rõ vấn đề. ” Đi vào mật thất, việc này chưa rõ ư? Phàm là ngoạn vật thế gia, đồ đạc trân quý trong nhà cũng không thể tất cả đều cho mọi người xem, những đồ vật được cất giấu kỹ mới chính là bảo bối a. Gặp được người trả giá cao muốn nhượng lại, bình thường đều là song phương vào mật thất tiến hành thương nghị, ngoại nhân không thể biết được. “ ” Không phải là huynh đệ kia thủy hỏa bất dung sao? ” ” Thủy hỏa bất dung, cũng đâu phải là bao hàm cả bạc ở trong đó? Nói cho ngươi biết loại sự tình này hàng năm đều xuất hiện, ta còn nhớ năm ngoái vì cái gì tử mẫu bàn cờ mà bọn họ cũng vào trong mật đàm …. ” Trương Nguyệt Lãng cùng Thụy Thanh, hai người một trước một sau tiến vào trong mật thất. Cửa vừa mới được đóng lại, vai Trương Nguyệt Lãng bị đè xuống, lập tức có một thân hình thanh niên bám trên người. Eo bị người phía sau dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy, ngay cả cằm cũng vô cùng thân thiết để ở trên vai hắn. Bên tai truyền đến thanh âm tinh tế: ” Sư huynh, ngươi cũng thật là quá đáng ghét a, ở trên đài ngay cả một nụ cười cũng không cho ta.” Cổ Trương Nguyệt Lãng mơ hồ bắt đầu hơi ửng hồng, thấp giọng nói: ” Ngươi cũng phải biết rằng cha ta hận nhất là Thụy gia. Nếu thấy ta trên đài cười với ngươi thì ta đây khi về nhà liền không xong rồi.” Thụy Thanh khinh thường cười nhạo một tiếng: ” Không phải là do lỡ mua mấy cái đồ vật trân quý mà lão coi trọng sao? Có gì mà trầm trọng đến thế? Phải rồi, Thụy gia chúng ta chỉ là già giàu mới nổi sao so được với Thanh Dật Các thanh cao nhà các ngươi.” Tay đặt ở phía trước chuyển động đưa đến khố hạ của Trương Nguyệt Lãng, loạn nhẹ một trận ở bên ngoài y phục, tà khí hỏi: ” Ta lần trước đã nói với ngươi, tại cuộc so tài ngoạn vật năm nay không cho phép mặc tiết khố lên đài. Ngươi có nghe lời ta hay không? Có mặc hay không mặc?” Trương Nguyệt Lãng cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng lắc đầu. Thụy Thanh cũng không vội cởi y phục của hắn xem xét, mà dường như đang hưởng thụ việc vuốt ve hai khỏa tiểu cầu bên dưới qua lớp quần áo, ghé vào lỗ tai của hắn cười nhẹ hỏi: ” Là có nghe lời ta nói hay là không, có hay không nào?”