Ngoan, đừng chạy

Chương 82 : Ngoại Truyện Tích Hân 1

Editor: Chanh Cố Tích và Doãn Lê Hân đều khắc sâu trong lòng lần đầu tiên hai người gặp nhau. Ngày đầu tiên nhập học, trường còn chưa kịp phát đồng phục cho học sinh khối mười. Bởi vì trời nóng, cộng thêm Cố Tích cảm thấy khó lúc mới có dịp này, cho nên mới mặc một chiếc váy ngắn tới trường. Váy dài đến giữa đùi, để lộ ra một cặp chân tinh tế. Buổi chiều, giờ tan học, Mục Sở đi tới nhà sách của trường mua chút đồ dùng học tập. Cố Tích không chút hứng thú, đứng nơi bảng thông báo đối diện hiệu sách đợi cô nàng. Vừa đứng vững, gió từ đâu chợt nổi lên, váy cô bị thổi tung. Cố Tích hoảng hốt, vô thức đè váy lại, xoay người ra sau bảng thông báo tránh đi. Phía sau là một bụi hoa, cô băn khoăn nhìn bốn phía, bởi vì vị trí này vắng vẻ nên không thấy học sinh nào qua lại. Nhẹ nhõm thở phào một hơi. Lúc cúi đầu, lại nhìn thấy trong thảm cỏ có một người đang ngồi xếp bằng trên đấy. Nam sinh mặc áo thun, cổ đeo sợi dây chuyền, có vài vết thương nơi khóe mắt và trên mặt, rất giống dáng vẻ vừa đánh nhau xong, tơ máu ứa ra bên ngoài, cả người nhìn rất dữ. Tựa hồ không ngờ tới việc sẽ có người đột nhiên chui vào tầm mắt của mình, trong miệng anh ta còn ngậm một điếu thuốc, ngón tay thon dài cầm chiếc bật lửa, làm động tác châm thuốc, ánh mắt lại nhìn hướng bên này, nhìn thấy người đối diện, cặp mắt đào hoa dần dần nheo lại. Cô gái nhỏ dáng người cân xứng, làn da mềm mịn, nhìn rất tinh xảo ngọt ngào, đôi mắt hạnh mở thật lớn, cặp đồng tử trong suốt phản chiếu lại cái bóng của anh. Có lẽ vì nhìn thấy mình nên rất kinh ngạc, miệng nhỏ khẽ hé, thật ngốc. Ánh mắt hai người chạm nhau, còn chưa kịp nói gì, lại có cơn gió thổi tới. Lửa bị tắt, điếu thuốc trong miệng Doãn Lê Hân còn chưa châm. Bực bội một trận, lúc ngước mắt thoáng nhìn thấy váy cô gái nhỏ bị gió thổi tung. Anh ngồi xếp bằng trên mặt đất, vốn là thấp hơn phân nửa, từ góc độ này nhìn lên, vừa mới thấy quần lót dưới váy cô. Màu trắng tinh, viền ren xung quanh, có chút đáng yêu. Cô đè váy lại kịp thời, chỉ vừa nhìn qua một chút đã bị ấn xuống. Cố Tích lúng túng muốn chết, gương mặt nhanh chóng đỏ lên. Lại là bởi vì tự mình xông tới nên cũng không tiện nói gì, quay người muốn nhanh chóng rời đi. Phía sau truyền đến thanh âm lưu manh vô lại của người thiếu niên, mang thoe chút trêu chọc: "Cậu muốn ở chỗ này bị tôi nhìn, hay là ra ngoài đấy để tất cả mọi người đều thấy?" Thanh âm anh thanh lãnh, lại mang chút cà lơ phất phơ, nghe có chút êm tai ngoài dự liệu. Đối diện với bảng thông báo là hiệu sách, bởi vì bây giờ đang trong khoảng thời gian tan học, trên đường người đến người đi rất tấp nập. Nếu đi ra ngoài váy lại bị gió thổi lên, hình ảnh kia...! Bước chân Cố Tích dừng lại. Hai tay cô chăm chú đè lại váy của mình, ảo não không thôi. Sớm biết thế, hôm nay đã mặc váy dài như Sở Sở rồi. Bình thường Cố Tần mua váy cho cô và Mục Sở đều là dáng váy dài, ngắn nhất cũng chỉ đến nơi gối. Nói là thường xuyên mặc váy ngắn sau này già sẽ bị thấp khớp, cũng không biết là thật hay giả. Dù sao cô cũng không nghe lời như Mục Sở, từ đầu đến cuối đều là "điếc không sợ súng." Cố Tần ở tận California, hoàng đế trên trời cũng không xen vào, tự cô mua tự cô mặc, không kiêng nể gì cả! Mà lại, trong mắt anh cô, Sở Sở này mới là em gái ruột, chỉ cần Mục Sở nghe lời liền sẽ phá lệ tha thứ cho cô, căn bản không quan tâm đứa em hàng tặng kèm này thế nào. Thế là cô càng tự do. Nhưng Cố Tích không nghĩ tới chính là, mới ngày đầu mặc cái này này đã gặp phải cơn gió lớn như thế, cũng là không có người nào...! Cô đứng yên nơi đấy, mày chau lại, vừa ảo não lại quẫn bách. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của tên kia, Cố Tích nhìn qua, mở miệng: "Vậy cậu có thể rời đi không?" Doãn Lê Hân lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Phà ra làn khói trắng lượn lờ, Cố Tích vẫy tay nhíu mày, càng cảm thấy người này không phải người tốt cho cam. Thanh âm cô dần yếu ớt, lễ phép mười phần: "Cậu rời đi một chút, để cho tớ ở chỗ này tránh gió, được không?" Doãn Lê Hân nhướng mày cười, giương mắt nhìn cô: "Cô gái nhỏ, biết vì sao nơi này lại không có ai không?" Anh chỉ chỉ vào chính mình: "Địa bàn của Lê ca, chỉ có tôi được bảo người khác đi." "...!Đây là trường học!" "Vậy thì thế nào?" Doãn Lê Hân lơ đễnh, ung dung hút thuốc, ngữ khí chậm rãi, lại phá lệ bá đạo, "Tôi nói của tôi, thì chính là của tôi." Bởi vì nguyên nhân gia cảnh, Cố Tích từ nhỏ đến lớn cũng có dòng máu bá đạo chảy trong người, còn chưa có ai dám nói lời như thế với cô. Huống chi, đại cổ đông trường này là cậu ruột của cô, người này dựa vào gì mà lên mặt chảnh chọe? "Cậu –" Cố Tích chỉ tay vào mặt anh muốn nói chuyện, lại sợ váy bay lên, đành tranh thủ thời gian đè lại. Bởi vì động tác này mà lúc mở miệng nói chuyện không có chút khí thế nào, "Cậu cho rằng cậu là ai? Trong trường học này đều là do Tích tỷ định đoạt." "Tích tỷ?" Doãn Lê Hân cảm thấy phản ứng thú vị của cô, nói tiếp, "Hóa ra đều là người trong ngành, có duyên quá." Anh lấy hộp thuốc lá ra đưa tới, cong môi, "Làm một điếu?" Cố Tích: "...!" "Không hút?" Ý cười của Doãn Lê Hân càng đậm, "Vậy sau này trong trường sẽ do Lê ca tôi quyết định." "...! Ai nói tôi không hút?" Cố Tích tiến lên, nhận lấy điếu thuốc anh đưa, khom lưng ra hiệu anh châm lửa, mắt hạnh khẽ trừng, khiêu khích nhìn lại. Bởi vì cô nghiêng người tới, khoảng cách giữa hai người kéo ngắn lại không ít. Doãn Lê Hân vẫn ngồi nguyên trên cỏ, cái cằm hơi nâng, đuôi mắt đào hoa khẽ rủ xuống. Anh vuốt vuốt cái bật lửa, không châm lửa giúp cô, chỉ nhìn chằm chằm ung dung hỏi: "Tên gì? Học lớp nào?" Cố Tích đứng lên, ném thuốc lá cho anh: "Sao tôi phải nói cho cậu biết?" "Sau này Lê ca che chở cho nhóc." Cố Tích lập tức cảm thấy buồn cười. Đây là trung học Gia Hưng, ai dám chọc giận cô? Doãn Lê Hân dập thuốc, từ dưới đất đứng lên. Cố Tích không nghĩ tới anh cao như vậy, sau khi đứng thẳng, cô phải ngước cổ lên mới có thể đối mặt với anh, có chút phí sức. Anh tiến lên hai bước, cái bóng to lớn bao phủ lấy người cô. Cố Tình kìm lòng không đặng lùi về sau mấy bước. Phía sau là hàng rào của bồn hoa, cô thuận thế bị đẩy ra một chút, cả người hơi lảo đảo. Doãn Lê Hân đưa tay bắt lấy tay của cô. Cổ tay cô gái tinh tế kinh người, xúc cảm nơi da thịt vừa mềm mại vừa nhẵn mịn. Chần chờ mấy giây, anh mới đem người buông ra. Cố Tích đột nhiên không biết nói cái gì, vừa hay lúc này không có gió, cô không thèm chào hỏi đã quay người chạy đi. Doãn Lê Hân đứng im tại chỗ, trên người còn lưu lại chút nhiệt độ vừa rồi. Anh cong môi, khẽ cười. Sau khi Thẩm Chu mua được băng cá nhân trở về, nhìn thấy nụ cười trên mặt Doãn Lê Hân. Cậu ta ngẩng đầu nhìn mặt trời, cảm thấy không mấy chân thực: "Lê ca, anh cười cái gì?" Quá khiếp người. Doãn Lê Hân liếc hắn một chút, khóe môi đã nhanh chóng hạ xuống, thanh âm nhành nhạt:"Không có gì." Lại nghĩ tới cô bé kia dám đứng trước mặt mình xưng tỷ, thuận miệng nói: "Gặp phải một con mèo nhỏ hung dữ." Thẩm Chu: "?" Doãn Lê Hân nhìn qua túi thuốc trong tay Thẩm Chu, lấy một miếng băng cá nhân, xé mở dán vào nơi khóe mắt, cất bước đi. Thẩm Chu lẽo đẽo theo sau: "Lê ca, anh còn chưa thoa thuốc." "Thoa cái rắm!" "...!" Hai người đi tới nhà ăn, mấy người anh em đã lấy cơm, nhìn thấy Doãn Lê Hân cùng Thẩm Chu qua liền cúi đầu chào hỏi. Vị trí ngồi ngay cửa, người đến người đi. Mới vừa ngồi vững, Doãn Lê Hân nhìn thấy cô gái vừa rồi đi vào cùng với một cô gái đang ôm đồ dùng học tập trong tay. Cách gần đó, anh nghe được thanh âm của cô gái nhỏ: "Bây giờ mới ngày đầu tiên sau khai giảng, cậu mua nhiều thế làm gì?" Người bên cạnh nói gì anh nghe không rõ, hai cô gái đã đi tới trước quầy xếp hàng. Thẩm Chu cùng bọn Tề Phòng liên tục bàn tán. Tề Phóng: "Hai người kia mấy người không biết á? Cặp chị em tỷ muội của cấp hai Gia Hưng, bây giờ vừa lên cấp ba." Mấy người nghe Tề Phóng nói, ánh mắt liền dời qua. Hai người đứng gần nhau, dáng người cũng tương xứng, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã phá lệ chói mắt. Thẩm Chu nhìn chằm chằm hai nữ sinh kia, váy dài eo nhỏ, váy ngắn chân dài. Chọn đại một người cũng khiến người ra mê mẩn. "Năm cấp hai tao có cùng lớp với hai người họ." Tề Phóng rất vinh dự giới thiệu, "Người váy dài kia là Mục Sở, học lớp mười ban một, là thủ khoa năm nay. Nổi danh học bá, nữ thần của tao đấy, nhưng tính tình có chút lạnh nhạt, không trêu vào được, chưa ai tán đổ." Hắn lại chỉ vào người bên cạnh: "Váy ngắn màu đen kia là Cố Tích, lớp mười ban ba, thiên kim tập đoàn Đằng Thụy, có cậu là đại cổ đông trường mình, tính cách so với Mục Sở có tốt hơn chút, nhưng cũng khó mà theo đuổi." Động tác ăn cơm của Doãn Lê Hân ngừng lại, nhìn qua: "Tên là gì?" Trên bàn ăn cơm an tĩnh lại, mọi người cùng nhau nhìn qua. Tề Phóng: "...!Hả?" Mấy người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, chưa bao giờ nghe Lê ca quan tâm đến nữ sinh nào, câu vừa nãy giống như nghe nhầm. Doãn Lê Hân nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Tích, ngón tay dài khẽ cong gõ vào mặt bàn, mặt không đổi sắc: "Tên viết như thế nào?" Tề Phóng nhúng tay vào nước, cũng không biết anh hỏi người nào, viết tên của cả hai người ra bàn. Doãn Lê Hân nhìn chằm chằm hai chữ "Cố Tích", đưa tay lau đi, lòng bàn tay nắm lấy, khóe môi giương lên đường cong nhàn nhạt. "Rất khó theo đuổi sao?" Thanh âm anh ung dung, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái phía trước, ý vị không rõ. Thẩm Chu đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn, không dám tin: "Lê ca, anh nhắm rồi?" Thấy Doãn Lê Hân không nói lời nào, giống như là ngầm thừa nhận, Tề Phóng rất chân chó nói: "Nếu như Lê ca theo đuổi, chắc chắn hai người họ sẽ đều đổ cái rụp." Hắn chống cằm nhìn qua Mục Sở cùng Cố Tích, "Lê ca, anh định theo đuổi ai trước? Hay là một lúc hai người luôn?" Doãn Lê Hân vỗ trán hắn ta một cái: "Mày còn có đạo đức không thằng này!" Tề Phóng: "...!" Mục Sở cùng Cố Tích lấy cơm xong liền tìm chỗ ngồi xuống, vừa lúc bị cây cột che lại. Doãn Lê Hân nhìn qua, không thấy được người, chỉ lờ mờ nhìn thấy vạt váy của Cố Tích. Không biết làm sao, anh lại nghĩ tới hình ảnh mình lơ đãng nhìn thấy vừa rồi. Mới đi học không có chuyện gì để làm, anh khoe khoang khoác lác với mấy người anh em của mình: "Một tháng sau, Lê ca mang chúng mày đi gặp chị dâu." Đám người anh em: "??? " Thời điểm đó Doãn Lê Hân kiểu gì cũng không nghĩ tới, nhất thời nổi hứng muốn theo đuổi, kết quả đụng phải khắc tinh. Người ta càng hờ hững, chính anh càng lún sâu. Sơ ý một chút, đã theo đuổi hết con mẹ nó ba năm cấp ba của anh! Khó theo đuổi sao? Quả đúng là vậy. Buổi liên hoan ngày tốt nghiệp, thời điểm Cố Tích nhận lời, anh đem người đè vào vách cầu thang, lúc hôn cũng còn cảm thấy hoảng hốt như là đang nằm mơ. Trong không gian tối đen chật chội, anh chặn lấy cô, giống như hôn từng nào cũng không đủ, cứ muốn hôn cô như thế cả một đời. Hô hấp Cố Tích dần không thông thuận, đỏ mặt đẩy anh ra: "Anh hôn lâu thế..." "Có sao?" Thanh âm anh khàn khàn, "Sao anh cảm thấy vẫn còn chưa đủ?" Doãn Lê Hân còn muốn hôn lên, Cố Tích nghiêng đầu né tránh, cánh môi đỏ sưng run lên, đầu lưỡi cũng bị răng anh va chạm đến đau. Cô nhỏ giọng nói: "Em muốn hô hấp một chút." "Mà lại, em vừa mới đồng ý, anh vẫn phải tiến hành theo trình tự chứ." Lòng bàn tay nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước đọng bên môi, Doãn Lê Hân điều chỉnh hô hấp, trong lời nói mang theo sự lưu manh vô lại: "Cố Tích, sao em lại khó theo đuổi thế chứ? May mà ông đây không có bỏ dở giữa chừng, nếu không đã sớm con mẹ nó đuổi không kịp rồi." Cố Tích có chút ngây ngốc, vô thức ngẩng đầu. Trong cầu thang tối om, lúc này nhìn qua, đường nét sắc bén trên mặt anh rõ nét hơn hẳn, hầu kết gợi cảm tựa hồ còn khẽ lên xuống, bên tai vang lên tiếng nuốt nước miếng mơ hồ. Cố Tích bỗng nhiên nhớ tới, anh dùng ba năm cấp ba để theo đuổi cô. Năm lớp mười Doãn Lê Hân tương đối bá đạo, lại cộng thêm tính tình thiếu gia, một bộ dáng em thế nào thì sớm muộn cũng là người của ông đây. Tặng quà cho cô còn phải bày ra bộ dáng bản thiếu gia ngạo mạn đang bố thí, thậm chí cảm thấy cô từ chối nhận là bởi thẹn thùng. Cố Tích cũng không biết, mình rõ ràng đem mấy chữ "Không thích" và "Đừng làm phiền" viết lên trên trán, anh đến cùng là sao lại nhìn ra cô đang "Thẹn thùng"? Quả đúng là vừa tự luyến vừa càn rỡ. Thật ra Cố Tích cũng không nghĩ tới, Doãn Lê Hân thật sự có thể theo đuổi cô suốt ba năm. Vốn cho là mùa hè năm lớp mười kia, anh nên từ bỏ. Khi đó thái độ của cô ác liệt như vậy, đem toàn bộ cảm xúc tiêu cực trút hết lên trên người anh. Một người kiêu ngạo như anh, hẳn là nên rời xa cô mới đúng...! Cố Tích nhớ rõ, hôm đó là tiệc mừng đại thọ của ông nội Tạ, bác Tạ mở một yến hội long trọng, trên dưới Tạ gia đều vô cùng náo nhiệt. Cô cùng mấy thiên kim tiểu thư hào môn đứng dưới bóng cây bên ngoài, về sau ai nấy đều ngại ngoài trời nóng, chạy hết vào trong phòng, chỉ còn lại Mục Sở bên cạnh. Hai người ngồi trên xích đu, thấy Cố Tích hơi thất thần, Mục Sở cầm vòng hoa đã kết sẵn đặt lên đầu cô: "Sao lại ngẩn người ra rồi, cuối kỳ thi không tốt, bị anh cậu mắng sao?" Cố Tích lắc đầu: "Tớ bị anh mắng quen rồi, còn có thể ảnh hưởng tới tâm tình sao?" "Thế thì là chuyện gì?" Cố Tích im lặng một hồi: "Hình như tớ không thấy anh Tu Lâm, yến thọ của Tạ gia mà anh ấy cũng không về ư?" Mục Sở há to miệng, còn chưa lên tiếng, sau lưng đã truyền đến thanh âm của Cố Tần: "Ngồi đây làm gì?" Hai người đều nhìn qua, thấy Cố Tần cùng mấy người từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm chìa khóa xe, xem ra muốn đi đâu đó. Anh tiến lại hai bước, nghiêng người nhìn mặt cô đánh giá: "Trên mặt em có gì thế?" "?" Mục Sở nghi ngờ nhìn về phía Cố Tích. Cố Tích lúc này mới nhìn thấy mặt Mục Sở, vừa mới tết vòng hoa, trên tay còn dính mấy vụn lá bé tí, có lẽ là đưa tay lên lau mặt nên giờ phút này nhìn giống như con mèo hoa nhỏ. Trên đầu Cố Tích còn đội vòng hoa Mục Sở tết, nhìn thấy cô nàng như thế liền nhịn không được cười ra tiếng. Cố Tần lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau giúp cô, đằng sau có người trêu chọc: "Tần ca đối với cô gái khác mà cũng ôn nhu được như vậy thì làm gì đến mức không cô nào dám tới gần chứ." Mí mắt Cố Tần miễn cưỡng nâng lên, đụng phải ánh mắt của Mục Sở. Anh nhàn nhạt thu ánh mắt lại, thanh âm không có gì biến hóa: "A Hành, tên đấy uống say rồi, chặn miệng nó lại." Đằng sau truyền đến một trận cười đùa. Mục Sở không hiểu sao có chút bực bội, lùi lại hai bước, tránh không để anh đụng vào: "Để em tự lau, không cần anh quan tâm." Tay Cố Tần dừng giữa không trung, một lát sau đưa khăn tới. Cô nhìn cũng không nhìn, lại càng không nhận lấy. Cố Tần yên tĩnh nhìn cô: "Anh lại chọc em giận rồi?" Có lẽ là cảm thấy mình hơi thất thố, Mục Sở tỉnh táo lại, mềm mềm mở miệng: "Khăn kia khô lau không sạch, em đi rửa mặt là được rồi." Cố Tần cất khăn vào túi, cũng không nói gì, nhìn hai người bọn họ: "Bên ngoài nóng, đi vào trong phòng đi." Sau khi đám người rời đi, Cố Tích nhìn thấy khóe mắt Mục Sở hơi đỏ. Cô không khỏi kinh ngạc: "Cậu sao thế?" Mục Sở cười yếu ớt, bình tĩnh trả lời: "Có lẽ là bụi trên tay dính vào, tớ đi rửa mặt." Cô nàng quay người, đi vào bên trong. Cố Tích vừa muốn đi theo, sau lưng truyền đến tiếng mở cổng lớn, sau đó là tiếng xe lái vào. Sau khi dừng lại, người đàn ông cao lớn đi xuống, gỡ cặp kính râm, tóc ngắn nhỏ vụn xõa trên trán, cặp mắt đào hoa khẽ cong. Lúc bốn mắt nhìn nhau, bàn chân Cố Tích giống như bị cái gì đó hút vào. Cô sững sờ đứng tại chỗ, không hề để tâm đến việc không mấy thích hợp của Mục Sở. - --------