Ngoại tình ngọt ngào
Chương 63 : Tràn đầy vết thương
“Xin tôi cái gì? Nói!”
Anh ta vừa nói vừa cắn hết vành tai đến bả vai tôi, ngón tay càng nhanh chóng di chuyển không ngừng.
Tôi cầm lấy tay anh ta, cả người như co rút lại, khi đầu ngón tay anh ta trong lúc vô ý đảo qua một điểm nào đó mà ngay cả tôi cũng không biết, tôi giống như bị thứ gì bắn trúng, đầu óc trống rỗng, thét lên, suýt chút nữa thì ngã nhào trên bồn rửa mặt.
Cố Thanh Thiên kéo tôi lên, một lần nữa cưỡng ép tôi nhìn gương.
“Đồng Kha Kha, nhìn cô đi, cô còn dám nói cô không muốn?”
Tôi mệt mỏi dựa vào người anh ta, bối rối nhìn vào gương.
Cơ thể trắng nõn đã sớm ửng hồng, bên hông là cánh tay cường tráng hữu lực của anh ta.
Đây là tôi – bị sóng tình xa lạ khống chế, một câu cũng không nói được, thỉnh thoảng lại run rẩy theo sự va chạm nhẹ của anh ta.
Anh ta đụng nhẹ đằng sau tôi, va chạm đến mức tôi càng ngày càng trống rỗng, lúc anh ta rút ngón tay ra, suýt chút nữa tôi đã khóc cầu xin anh ta quay lại.
“Nói muốn tôi đi, ngoan…”
Anh ta cắn bả vai tôi, nặng nề thở gấp, tôi nghe ra được sự nhẫn nại của anh ta.
“Không…” Tôi há miệng, mệt mỏi thở gấp.
Anh ta lập tức tức giận, không biết làm sao lại chen tới, tôi cảm nhận được có thứ gì đó muốn chen vào, nhiệt độ nóng kinh người.
“Không được! Không được!”
Tôi ý thức được đó là cái gì, hoảng loạn khóc lớn lên.
“Buông tôi ra! Tôi không muốn! Tôi không muốn! Xin anh!”
Chắc là tôi giãy giụa khiến anh ta vô cùng khó chịu, vai tôi truyền đến đau nhức, là anh ta hung ác cắn tôi.
Độ nóng ở người dưới cũng đồng thời rút lui, trong nháy mắt ấy, tôi lên đỉnh.
Đầu óc trống rỗng, cũng không biết bên tai là ai khóc đến xinh đẹp như vậy.
Tôi cảm nhận được mình bị Cố Thanh Thiên ôm ném lên giường, lúc anh ta cúi người tới, tôi sợ tới mức toàn thân run rẩy, tay chân không còn sưc lực, khóc: “Không muốn, tôi không muốn…”
“Đồng Kha Kha, cô nhạy cảm đến phát sợ đấy, cô có biết không? Chỉ cần một chút thôi là cô đã lên đỉnh rồi, cô thực sự không muốn ư? Chỉ cần cô nói muốn, tôi có thể cho cô kích thích hơn cả vừa rồi, cô thực sự không muốn sao?”
Tại sao anh ta lại muốn đầu độc tôi như thế, hai mắt tôi đẫm lệ mông lung nhìn anh ta, thấy anh ta quỳ trước mặt tôi, kéo chân tôi ra, vận sức chờ phát động.
Thật muốn…
Muốn cứ như vậy quấn lên hông anh ta…
Cả người như bị xé thành hai nửa, một nửa đang điên cuồng nói muốn, một nửa lại điên cuồng nói không.
Tôi như rơi xuống đầm lầy, càng giãy giụa lại càng trầm luân.
Hạng Chương! Hạng Chương! Hạng Chương!
Tôi điên cuồng gọi tên Hạng Chương trong lòng, liều mạng lắc đầu: “Không muốn! Không muốn! Tôi không muốn! Anh đã nói sẽ không ép tôi, anh đã nói rồi…”
Tôi khóc lóc, rất sợ anh ta sẽ đổi ý, tôi căn bản không có sức chống cự.
“Đồng Kha Kha, cô thật khốn kiếp!”
Cố Thanh Thiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, hung ác ném tôi qua một bên.
Tôi sợ hãi thở hổn hển, vừa định xoay người bò đi, bên hông đột nhiên truyền đến đau đớn, giống như cơn đau trên bả vai.
Tôi quay đầu nhìn lại, tên biến thái Cố Thanh Thiên này vậy mà lại cắn tôi.
Tên cầm thú này!
“Đau! Anh buông tôi ra, anh là chó hay sao, động chút là cắn người!” Tôi đau đến rít lên.
“Ha ha, nếu tôi là chó thì cô chính là chó cái.”
Cố Thanh Thiên cười lạnh đặt người tôi thành một tư thế, anh ta không đi vào trong tôi, tự mình phát tiết.
Dù vậy, tôi cũng bị hắn va chạm đến mức toàn thân bất lực, đợi anh ta giằng co hơn phân nửa rồi cuối cùng cũng buông ra, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đều bị anh ta làm đau, nhìn dấu răng đầy da, tôi khóc không ra nước mắt.
Cố Thanh Thiên nằm một bên thở hổn hển, một cước đá tôi xuống giường: “Cút!”
Tôi im lặng không lên tiếng bò từ dưới đất dậy, cắn răng đi ra khỏi phòng ngủ.
Tắm rửa sạch sẽ ở phòng tắm bên ngoài, tôi mặc quần áo tử tế, vùi mình trên sofa đợi hừng đông.
Một đêm này cuối cùng cũng tính là qua rồi sao?
Mỗi một ngày, chỉ cần vượt qua, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.
Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, khi tôi tỉnh dậy từ trong mơ, trời đã sáng rồi.
Tôi lập tức nhảy xuống sofa, đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Cố Thanh Thiên.
Mở tủ lạnh ra, lại phát hiện bên trong có sữa bò và bánh mỳ.
Cố Thanh Thiên không uống sữa, tôi nghi ngờ lấy ra nhìn, đúng là sữa, tôi lại đặt về.
Thấy thời gian không kịp nấu cháo nữa, tôi nấu hai bát súp trứng gà, nướng bánh mỳ, rán xúc xích và trứng gà, lại tách lòng trắng và lòng đỏ trứng…
Lúc mang bữa sáng lên bàn, đúng lúc Cố Thanh Thiên đi từ phòng ngủ ra.
“Cố tổng, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Tôi gọi.
Cố Thanh Thiên lại như không nghe thấy, đi về phía cửa.
Tôi sửng sốt, vội vàng chạy tới: “Cố tổng! Cố tổng anh không ăn sáng sao?”
“Cô có đi hay không?” Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, sắc mặt quả thực có thể so với đáy nồi.
Tôi nào dám nói thêm nữa, mang theo túi đi theo phía sau anh ta ra ngoài.
Xuống lầu, thấy anh ta ngồi vào ghế lái, tôi vừa muốn mở cửa bên ghế phụ, xe lại khởi động, lao ra ngoài như tên bắn từ bên cạnh tôi.
Tôi bị dọa sợ, thấp giọng mắng hai tiếng.
Không muốn chở tôi càng tốt, tôi không muốn ngồi xe anh ta đến công ty đâu.
Tôi đi tới ven đường đón xe taxi.
Ngày hôm nay tâm trạng tốt, tôi sẽ xa xỉ một lần!
Vội tới công ty, kém hai phút nữa là muộn giờ, tôi vui mừng đi vào phòng làm việc, nhìn thấy những đồng nghiệp khác đều đã tới rồi.
“Chào mọi người.” Tôi cười chào hỏi với bọn họ.
Triệu Văn Mãnh liếc mắt nhìn tôi: “Hôm nay cảnh giới siêu cao, cô cẩn thận chút.”
Tôi đã biết cảnh giới mà bọn họ nói có nghĩa là gì, chính là tâm trạng Cố Thanh Thiên như thế nào.
Nghĩ đến biểu hiện của Cố Thanh Thiên lúc sáng sớm, tôi bĩu môi, đi tới chỗ ngồi của mình.
Tiết Tâm Di bên cạnh thấp giọng than thở: “Hôm nay lại khổ sở rồi.”
“Dù sao cũng không riêng gì chúng ta không may.” Triệu Văn Mãnh nhẹ giọng nói.
Lúc đầu tôi không hiểu ý hắn, đến khi chứng kiến từng quản lý các bộ phận bị mắng đến tè ra quần, tôi mới hiểu.
Báo cáo công tác cuối tháng, những quản lý này quả thật là từng người đến đụng vào họng súng.
Tôi âm thầm chảy nước mắt vì họ.
Run sợ trong lòng trải qua một ngày, cũng may Cố Thanh Thiên không gây khó khăn cho tôi nữa.
Tôi cũng đã có kinh nghiệm, trừ phi bất đắc dĩ, tôi cố gắng không xuất hiện trước mặt anh ta, dù những người khác sai tôi đi đưa tài liệu cho anh ta, tôi cũng ỷ mình là thư ký đời sống, vô liêm sỉ cự tuyệt.
Còn chưa tới lúc tan việc, Cố Thanh Thiên đi ra thông báo với Lương Hảo Ly một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của chúng tôi, Lương Hảo Ly mỉm cười: “Cảnh báo giải trừ, Cố tổng nói sau khi tan việc chúng ta lập tức rời đi là được.”
Tôi nhịn không được hoan hô tiếng.
Lương Hảo Ly trừng mắt nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn cười, nghĩ tới hôm nay rốt cuộc cũng có thể trở về nhà, sao có thể không vui được đây?
Đồng hồ dừng lại ở số năm, tôi cầm lấy túi rồi chạy đi.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi chưa về nhà, cảm thấy trong nhà như bị phủ một lớp bụi.
Tôi dùng hai giờ quét dọn sạch sẽ nhà cửa, mệt đến mức cơm cũng không buồn ăn, tôi tắm rửa, sấy khô tóc rồi lên giường đi ngủ.
Ngủ giường của mình vô cùng yên ổn, một giấc ngủ không mộng mị đến tận khi trời sáng.
Tinh thần sáng láng rời giường đi làm, ăn sáng ở quán ven đường cũng cảm thấy là mỹ vị nhân gian.
Sau khi đi làm, Tiết Tâm Di nghi hoặc nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, hôm nay thấy cô khang khác, tươi cười rạng rỡ, có chuyện gì tốt sao?”
“Không có gì đâu.”
Tôi sờ mặt, không cảm thấy mình có gì khác.
“Chắc là chồng sắp về nên vui đấy.” Lương Hảo Ly cười nói.
Tôi cười híp mắt gật đầu, nhịn không được gửi tin nhắn cho Hạng Chương, hỏi khi nào hắn trở về.
Hạng Chương nói ngày kia sẽ về đến nhà, tôi lại càng thêm vui vẻ.
Có lẽ là khổ tận cam lai, ngày hôm nay trôi qua vô cùng vui vẻ, Cố Thanh Thiên lại cả ngày không tới công ty.
Trước khi tan việc tôi hẹn Trình Gia Tiên cùng ăn cơm tối, tuy Hạng Chương căn bản không gọi điện thoại kiểm tra cô ấy, nhưng người ta có lòng giúp một tay thì phải cảm ơn.
Lúc ăn cơm, Trình Gia Tiên hỏi tôi mấy ngày nay như thế nào, tôi cười khổ: “Chịu đựng thôi, có thể thế nào được?”
“Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi.” Cô ấy thông cảm vỗ vai tôi, đúng lúc đụng tới vết thương của tôi.
Khóe miệng tôi nhịn không được co lại, Trình Gia Tiên nhíu mày: “Sao vậy?”
“Không sao.” Tôi lắc đầu, không muốn để cô ấy lo lắng cho tôi.
Trình Gia Tiên không buông tha kéo cổ áo tôi ra nhìn rồi thấp giọng kêu lên một tiếng.
“Trời ơi, đây là anh ta làm?”
Tôi gật đầu, kéo quần áo lại.
“Cầm thú!” Trình Gia Tiên hung hăng mắng một tiếng: “Không ngờ Cố Thanh Thiên lại là người biến thái như vậy, anh ta cuồng hành hạ à? Kha Kha, cậu nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt, thuận theo anh ta một chút, người như thế rất đáng sợ, đừng để mình mất mạng trong tay anh ta.”
Cuồng hành hạ?
Trong thế giới của tôi, chưa từng nghe đến người như vậy.
Ta nhíu mày, theo bản năng xoa phần eo, rùng mình.
Nơi đó cũng có một dấu răng, Cố Thanh Thiên sẽ không phải là tên cuồng hành hạ thật đấy chứ?
“Ăn cơm xong tớ dẫn cậu đi hiệu thuốc mua chút thuốc mỡ, cậu cứ để thế thì không được, ngộ nhỡ bị Hạng Chương nhà cậu nhìn thấy, cậu giải thích thế nào?”
Trình Gia Tiên lo lắng: “Chỗ này không tự mình cắn được.”
“Ừm…” Tôi đờ đẫn gật đầu, không nói cho cô ấy biết, Hạng Chương căn bản sẽ không nhìn thấy đâu.
Ăn cơm xong, Trình Gia Tiên mang tôi đến hiệu thuốc mua hai tuýp thuốc mỡ, bắt tôi nhớ mỗi ngày phải bôi hai lần.
Tôi đồng ý, sau khi về đến nhà, tôi đứng trước gương cởi sạch quần áo, cẩn thận bôi thuốc lên.
Lần này đợi Hạng Chương trở về, mặc kệ thế nào, tôi nhất định phải thử cùng hắn, nếu không tôi sợ tôi không kiên nhẫn được, hoàn toàn bị hủy hoại trong tay Cố Thanh Thiên.
Ngày hôm sau ban ngày còn không có gì, buổi tối Cố Thanh Thiên lại gọi tôi qua, tôi chần chờ cự tuyệt.
“Cố tổng, trên người tôi toàn là vết thương, anh tha cho tôi đi, để tôi dưỡng thương vài ngày.” Tôi cứng rắn nói với anh.
“Cút qua đây!” Cố Thanh Thiên ném cho tôi ba chữ này.
Tôi bất đắc dĩ để máy bàn thành chuyển tiếp cuộc gọi, lúc này mới ra ngoài, chạy tới chỗ Cố Thanh Thiên.
Rèm cửa sổ trong nhà Cố Thanh Thiên đóng chặt, đèn đuốc sáng trưng, tôi đi vào, đã bị anh ta cởi hết sạch.
“Cố tổng!” Tôi kêu một tiếng: “Thực sự không được, anh như vậy sao tôi gặp người khác được.”
Dấu răng và vết bầm tím trải rộng toàn thân, thoa thuốc mỡ vừa mới tốt hơn được một chút, nếu anh ta lại giày vò tôi đêm nay nữa, vết thương trên người lại càng thêm không giấu được.
Cố Thanh Thiên lật tới lật lui nhìn tôi một lần, sắc mặt âm u nói: “Thuốc đâu?”
“Hả?” Tôi khó hiểu nhìn anh ta.
Anh ta trực tiếp nhặt túi da của tôi lên, lấy thuốc mỡ bên trong ra nhìn.
Cầm thuốc mỡ, kéo tôi, Cố Thanh Thiên đè tôi xuống giường.
Anh ta lại giúp tôi bôi thuốc.
Khi thuốc lạnh như băng chạm vào da thịt, cảm nhận được tay anh ta đang di chuyển, tôi nhìn nhịn không được co rúm người lại, cả người nổi lên một lớp da gà.
Tôi dùng dằng muốn đứng dậy: “Cố tổng, tôi có thể tự làm được…”
“Sau lưng cô với không tới.” Anh ta lạnh lùng ấn tôi lại.
Bắp thịt toàn thân tôi căng chặt, cảm giác được ngón tay hơi lạnh của anh ta không ngừng trượt trên da, mỗi một cái đều khiến tôi không nhịn được run rẩy.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
10 chương
14 chương
113 chương
11 chương
17 chương
3512 chương
20 chương
10 chương
22 chương