Ngoại tình ngọt ngào
Chương 57 : Nghĩ cho anh ấy
“Nói dối?” Trình Gia Tiên kinh ngạc một chút mới phản ứng lại, hạ thấp giọng hỏi: “Cái tên Cố Thanh Thiên kia lại tìm cậu sao?”
Tôi cười đau khổ: “Anh ta muốn tớ ở lại nhà anh ta ba ngày.”
“Tớ nghĩ…” Trình Gia Tiên kích động kêu lên: “Cái tên điên này…”
Đúng vậy, Cố Thanh Thiên chính là một kẻ điên, tôi lại không thể không điên cùng anh ta.
“Gia Tiên, chuyện này đành nhờ cậu rồi, anh ta khóa cửa không cho tớ ra ngoài, tớ sợ Hạng Chương và bác tớ sẽ gọi điện về nhà tìm tớ, nếu không thấy tớ chắc chắn sẽ bắt tớ giải thích…”
“Haizzz!” Trình Gia Tiên có lẽ là nghe ra sự bất đắc dĩ và khó xử của tôi, than một tiếng: “Tớ biết rồi, cậu cũng không dễ gì. Nhớ bảo vệ bản thân, có chuyện thì liên lạc với tớ kịp thời.”
Một câu nói của cô khiến nước mắt tôi ứa ra.
Chuyện tối tăm này đè ép trong lòng, trong lòng tôi ngột ngạt nặng trĩu muốn chết, lại không thể tùy tiện nói với người khác.
Chỉ có Trình Gia Tiên! Chỉ có cô ấy có thể an ủi tôi, chỉ có cô ấy sẽ nói tôi không dễ dàng, sẽ nhắc nhở tôi nhớ phải bảo vệ tốt bản thân…
“Gia Tiên!” Tôi cảm kích thốt lên, rồi nghẹn ngào nói không ra lời.
Trình Gia Tiên lại thở dài một tiếng: “Đừng buồn! Lúc buồn cậu cứ nghĩ đến Hạng Chương, nghĩ đến anh ấy cậu mới tiếp tục được.”
Tôi “ừm” nhẹ một tiếng, nước mắt rơi lã chã.
Vì Hạng Chương, đúng vậy, tất cả là vì Hạng Chương, chỉ mong rằng hắn mãi mãi vui vẻ, mong hắn có thể công thành danh toại, chỉ cần tôi giúp hắn, tôi chỉ cho hắn!
“Gia Tiên, cảm ơn cậu.” Tôi trì hoãn sự ưu tư lại nói với cô ấy: “Bây giờ tớ tốt hơn nhiều rồi.”
“Cố lên.” Cô ấy cổ vũ tôi.
Sau khi cúp điện thoại, cái váy trắng trên người tôi không biết Cố Thanh Thiên có lấy lại không, sợ bị nhăn, đến ngồi cũng không dám.
Cứ ngây người đứng trong phòng khách như vậy, chó đến lúc Cố Thanh Thiên từ trong phòng sách đi ra.
“Cô đứng đó làm gì?” Anh ta nhìn tôi, cau mày lại: “Thay đồ ra, cô xứng mặc sao?”
Tôi không biết làm sao, người để tôi mặc là anh ta, người muốn tôi cởi ra cũng là anh ta, anh ta rốt cuộc muốn gì?
“Cố tổng, tôi không có đồ để thay.” Tôi nhỏ giọng nói.
Áo sơ mi và âu phục của tôi đều bị anh ta làm hỏng rồi, nếu như cơi váy ra thì tôi hỏa thân chạy đi rồi.
Tôi cứ tưởng rằng anh ta sẽ đưa tôi áo của anh ta để che, không ngờ rằng anh ta chỉ lạnh lùng nói: “Ba ngày này cô không cần mặc gì.”
Trố mắt cứng họng nhìn anh ta, tôi rất muốn hỏi liệu anh ta có biết mình đang nói gì không.
“Anh… Anh định giam tôi ba ngày sao? Tôi còn phải đi làm…”
“Tôi là chủ, tôi nói cô nghỉ thì nghỉ.” Cố Thanh Thiên giễu cợt nói.
“Sao có thể thế được, đồng nghiệp sẽ nhìn tôi ra sao chứ, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?” Tôi vội vàng nói.
Ánh mắt Cố Thanh Thiên ảm đạm liếc tôi một cái: “Đồng Kha Kha, cô thật ti tiện, lúc này không lo cho mình trong ba ngày khỏa thân trước mặt tôi đi, lại còn lo ánh mắt của người khác, loại người như cô chính là loại tiện nhân đã làm gái đĩ lại còn muốn lập đền thờ?”
Lời của anh ta, giống như một cây gai độc đâm trong lòng tôi, đau đớn không thể chịu nổi.
Chân tay tôi lạnh buốt đến một câu cũng không nói ra được.
“Cởi ra!” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói: “Khi nào tôi cho cô mặc quần áo thì cô mới được mặc, bây giờ cởi ra rồi đi ngủ.”
Nói xong anh ta liền xoay người đi về phòng ngủ, tôi nhục nhã đứng trong phòng khách, nước mắt ứa ra khỏi khóe mắt, thấm ướt khuôn mặt, trở nên lạnh lẽo.
Từ từ cởi cái váy trắng trên người ra, nhìn nó rơi xuống đất, tôi co ro ôm lấy mình, cười ha hả.
Lo lắng cho mình ba ngày hỏa thân trước mặt anh ta? Lo lắng ích gì sao? Lo lắng thì anh ta sẽ tha cho tôi sao?
Trước mặt anh ta tôi vốn không còn lòng tự tôn rồi, nhưng ít nhất… ít nhất để tôi còn một chút tôn nghiêm trước mặt mọi người chứ, lẽ nào chỉ một tâm nguyện nhỏ nhoi như vậy cũng bị anh ta phá hủy sao?
Ngẫm lại Hạng Chương, nghĩ đến hắn thì không có gì là không chịu đựng được.
Bên tai dường như lại vang lên lời Trịnh Gia Tiên nói với tôi.
Tôi hít một hơi sâu, lau nước mắt, nhặt cái váy dưới đất lên, khoác lên thành ghế sofa, cẩn thận vuốt thẳng, lúc này mới chân trần đi vào phòng ngủ.
Cố Thanh Thiên đã nằm trên giường, tôi bước đến một bên giường, dán mép giường cẩn thận nằm xuống.
Chỉ có một cái chăn, tôi không dám tranh với hắn, chỉ dám kéo một góc chăn che mình.
Hắn không có bất kỳ phản ứng và hành động nào, tôi sợ hãi trở mình, đưa lưng về phía anh ta thở hắt ra.
Căn bản không ngủ được, tôi kinh ngạc nhìn ánh đèn màu cam phía trước kia đờ ra.
Đúng lúc này, đèn ngủ đột nhiên tắt, ngọn đèn trước mắt trở nên đen kịt.
Lòng tôi thắt lại, thân thể cũng căng thẳng, đề phòng Cố Thanh Thiên sẽ ra tay với tôi.
Nhưng sự lo lắng của tôi dường như là dư thừa rồi, anh ta không động vào tôi, nằm yên, chốc lát đã nghe thấy tiếng thở đều đặn, có lẽ đã ngủ rồi.
Dây cung đang căng trong lòng tôi cũng đã nới lỏng, mí mắt cũng đã bắt đầu đánh lộn, nhắm mắt lại, tôi dần dần chìm vào giấc mộng.
Tôi lại mơ thấy người đó trong mộng xuân, lần này anh đè tôi dưới thân, dùng hết sức đè tôi xuống, ép tới mức tôi không thể thở nổi, tôi cố gắng giãy giụa, thấy khuôn mặt rất giống với Cố Thanh Thiên, còn cả mùi cỏ xanh nhè nhẹ.
Tại sao tôi luôn mơ thấy Cố Thanh Thiên chứ?
Tôi thở hổn hển, từ trong mơ tỉnh giấc, cảm thấy trên người có thứ rất nặng đè lên.
Định thần nhìn lại, mới phát hiện đó không phải là mơ, trên người tôi đúng là có người đè, đầu của Cố Thanh Thiên đặt trước ngực tôi, đang say giấc.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng, nhưng thời gian còn sớm, tôi chần chừ một chút, cẩn thận nâng đầu anh ta lên, anh ta ngọ ngoạy chưa tỉnh, trở mình, từ trong tay tôi lăn sang gối bên cạnh, tiếp tục ngủ say.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa ngực bị ép, thận trọng đứng dậy xuống giường.
Rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tôi tới phòng khách, nhặt quần áo của mình lên.
Tuy là Cố Thanh Thiên nói không cho tôi mặc quần áo, nhưng tôi không định nghe lời.
Hơn nữa loại người tính tình cổ quái thay đổi thất thường như hắn, có lẽ hôm nay sẽ quên lời ngày hôm qua nói thôi.
Vào phòng tắm tìm quần lót của tôi, mới phát hiện quên mất không tìm nơi phơi khô, bây giờ không thể mặc, tôi treo lại chỗ cũ, mặc qua loa cái quần âu phục.
Tất cả các nút áo đều bị bung ra, tôi mặc lên thắt một cái nơ bên eo, rồi mặc âu phục, tuy vẫn còn hở, nhưng đã tốt hơn nhiều rồi.
Muốn lấy lòng Cố Thanh Thiên, khiến anh ta cho tôi về công ty, tôi liền vào phòng bếp giúp anh ta chuẩn bị bữa sáng, hoặc là anh ta thấy bữa sáng liền nhớ ra tôi vẫn là thư ký làm việc của anh ta, quyết định cho tôi quay về công ty?
Trong đầu còn nhớ rõ tài liệu mà tôi xem qua, anh ta không thích uống sữa tươi, buổi sáng phải ăn cháo, ăn trứng gà, nhưng không thích ăn lòng trắng, chỉ thích ăn lòng đỏ.
Tôi đang nấu cháo, đợi nấu xong thì bắt đầu rán trứng.
Trứng rán chần nước sôi, sau khi rán xong, tôi cẩn thận tách lòng đỏ và lòng trắng ra, lòng đỏ cho anh ta, lòng trắng cho tôi, vừa hay tôi lại không phải là người thích ăn lòng đỏ.
Bưng cháo và trứng lên bàn ăn, thấy đã hơn tám giờ rồi, tôi nghĩ một chút, đi tới phòng ngủ gọi Cố Thanh Thiên dậy.
“Cố tổng, tám giờ rồi, anh nên dậy đi.” Tôi lấy hết dũng khí hô lên.
Cố Thanh Thiên vẫn không nhúc nhích, giống như là không nghe thấy tiếng của tôi.
Tôi mấp máy môi, đi tới bên giường khẽ đẩy anh vài cái: “Cố tổng? Cố tổng! Dậy đi, đã tám giờ rồi.”
Lúc tôi thấy lông mi anh ta rung lên, đột nhiên nhớ tới trong tài liệu nói, tâm trạng tỉnh dậy của Cố tổng rất quan trọng, tốt nhất là đợi anh ta tự tỉnh.
Nhưng nhớ ra thì đã muộn rồi, tay Cố Thanh Thiên đã siết chặt cổ tay tôi, tôi sợ hãi suýt chút nữa nhảy lên, cho là mình sẽ bị anh ra đẩy ra hoặc bị đá đi.
Tôi run run, thấy anh ta từ từ mở mắt.
“Cố…” Tôi định xin lỗi, anh ta đột nhiên dùng sức kéo tôi về phía anh ta, sau đó xoay người ép tôi xuống.
Tôi thấp giọng lêu lên: “Cố tổng, xin lỗi, tôi không nên gọi anh dậy.”
“Câm miệng!” Anh ta mắng.
Rất có thể là do sáng sớn chưa tỉnh hẳn nền giọng anh ta có chút trầm khàn, rất từ tính, rất gợi cảm.
Mặt tôi hơi nóng, vì sau khi anh ta quát mắng, lại vùi đầu vào chỗ cổ tôi, nhắm mắt lại.
“Chính là mùi này, rất thơm…”
Tôi nghe thấy anh ta trầm giọng lẩm bẩm nói.
Những sợi tóc mềm mại kia của anh ta chạm vào cổ tôi, không hiểu sao làm tôi nhớ ra con mèo nũng nịu.
Cố Thanh Thiên? Con mèo nũng nịu?
Tôi rùng mình, vội vàng gạt cái suy nghĩ quỷ dị đáng sợ trong đầu đi.
Làm sao bây giờ? Lại cứ để anh ta đè tôi như vậy mà ngủ sao? Giống như tôi mơ thấy vậy?
Tôi nhíu mày, cắn răng hung hăng đẩy anh ta một phát, lớn tiếng nói: “Cố tổng, tỉnh dậy ăn sáng đi!”
Lần này, anh ta cuối cùng cũng có động tĩnh, lông mi dài rung lên, mở mắt, đôi mắt ánh lên nhìn thẳng tôi.
Tôi mím môi, cười với anh ta, dịu dàng nói: “Cố tổng, hơn tám giờ rồi, nên dậy ăn sáng thôi.”
Hắn nhíu mày nhìn tôi, sau một lúc lâu buông tôi ngồi xuống: “Mấy giờ rồi? “
“Hơn tám giờ rồi.” Tôi vừa trả lời vừa bò ra khỏi giường, đứng xuống đất.
Anh ta ngồi trên giường, có một chòm tóc rủ xuống trán của anh ta, xem ra không cục cằn như ngày thường, lại thấy điềm đạm hơn nhiều.
“Cô mặc cái gì đây?” Cố Thanh Thiên liếc mắt, cau mày nói.
Trong lòng ta run lên, âm thầm cầu khẩn anh ta quên đi những lời tối qua đã nói, nhỏ giọng đáp: “Cúc bị bung rồi, tôi không tìm thấy kim khâu.”
“Nhà tôi không có cái thứ quái quỷ đó.” Cố Thanh Thiên bực mình nói, xuống giường.
Nửa người trên anh ta không mặc gì, dưới thì mặc cái quần ngủ ống rộng thùng thình. Lộ rõ múi cơ chắc khỏe.
Tôi đưa mắt qua rồi vội vàng dời ánh mắt đi, cúi đầu nói: “Cố tổng, anh đánh răng trước đi, tôi ra phòng ăn đợi anh.”
Anh ta gật đầu, lướt qua tôi rồi đi vào phòng tắm.
Tôi thở phảo nhẹ nhõm, may mắn sáng sớm hôm nay không tệ lắm, anh ta không nổi giận, không ép tôi cởi đồ.
Đi nhanh ra khỏi phòng ngủ, tôi ra phòng ăn rót ly nước ấm, đặt ở vị trí của anh ta.
Người vừa mới tỉnh dậy tốt nhất là uống một cốc nước lọc, đó là tôi xem trên chương trình sức khỏe.
Một lát sau, Cố Thanh Thiên thay bộ quần áo ở nhà đi ra, tóc ướt nhẹp, xem ra vừa dội nước lạnh.
Thấy anh ta đi gần tới bàn ăn, tôi lập tức bưng cốc nước lên: “Cố tổng, uống chút nước ấm đã.”
Anh ta nhíu mày nhìn tôi một cái, không nói gì, một hơi uống hết một nửa cốc.
“Bữa sáng nay là cháo và trứng chiên, anh từ từ dùng.” Tôi thấy anh ta uống nước xong, lập tức nói.
Anh ta gật đầu, cúi đầu chậm rãi húp một ngụm cháo, lại cắn một miếng lòng đỏ trứng.
Tôi thấp thỏm đứng một bên. Nghĩ nếu anh ta chê đồ tôi làm khó ăn thì làm thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
10 chương
14 chương
113 chương
11 chương
17 chương
3512 chương
20 chương
10 chương
22 chương