Ngoại tình ngọt ngào lạc đồ đồ
Chương 198 : hùng hổ truy vấn
Anh ta dám đổi ý!
Tôi vô cùng tức giận.
Chí ít thì anh cũng nên nhớ tới ơn cứu mạng của tôi mà không đổi ý ngay lúc này chứ?
“Cố tổng!” Tôi lạnh lùng gọi anh, “Cho dù lúc đó tôi hôn mê thì vẫn nghe thấy, vì anh nói anh sẽ để tôi mang con đi nên tôi mới giãy giụa để tỉnh lại.”
“Cô chỉ nghe được có vậy thôi sao?” Cố Thanh Thiên có vẻ bắt đầu tức giận rồi, “Cô gấp gáp muốn dẫn hai đứa nó khỏi tôi lắm à? Nếu tôi không đồng ý thì cô định chết luôn đúng không?”
“Đúng thế đấy!” Tôi cứng rắn nhìn lại anh.
Cả người anh đang run rẩy một cách rõ rệt, tôi có thể nhìn thấy gân xanh hằn trên trán anh, tôi biết là anh đang cận kề ranh giới bùng nổ.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhân lúc anh chưa kịp nổi sùng lên thì nói. “Cố tổng, tôi tin rằng anh nói được làm được nên mới cố giãy giụa để thoát khỏi bóng đêm và tỉnh lại, để đưa Niếp Niếp và Trạch Khôn sống cuộc sống bình an về sau, rời xa những thị phi ở đây, nếu anh đổi ý, tôi nghĩ tôi sẽ không sống nổi nữa.
“Hừ!” Cố Thanh Thiên hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Tôi ngồi bên mép giường mà thở dài bất đắc dĩ, xác suất Cố Thanh Thiên cho phép tôi dẫn Niếp Niếp và Trạch Khôn đi chỉ là 1%, nếu không có hai đứa nó thì tôi biết phải làm sao?
Cố Thanh Thiên, anh hứa hẹn như vậy rồi, tôi sẽ không trơ mắt để anh đổi ý đâu!
Tôi ôm cục tức này trong lòng, nằm chết dí trên giường, không ăn không uống không đi lại cũng không cho người ta tiêm thuốc.
Tôi muốn anh biết rằng tôi không đùa, không có con thì tôi sẽ chết!
Y tá thấy lạ nên lập tức báo cho Cố Thanh Thiên, tối đó, Cố Thanh Thiên vội vàng đến chỗ tôi.
Khi anh đến gần giường tôi, xen giữa mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, tôi ngửi thấy mùi cỏ trên người anh, và cả một mùi hương rất nhẹ.
Ôn Nhã Gia…
Tôi mím môi nhìn chằm chằm trần nhà, tôi không muốn nhìn anh.
“Tại sao lại không phối hợp điều trị?” Anh vừa đến là hỏi tội tôi.
“Anh còn phải hỏi à?” Tôi đáp.
“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên quát ầm lên, “Cô nhất định phải làm vậy mới chịu hả?”
Lúc anh cáu lên trông rất đáng sợ, dù tôi đã ôm tâm lý liều mạng cũng sợ rúm người.
“Nói đi chứ! Đồng Kha Kha, cô nhất quyết phải chống đối lại tôi phải không? Cô nhất định muốn lấy mạng mình ra để đấu với tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô mà chết thì tôi lập tức tìm mẹ kế cho Niếp Niếp và Trạch Khôn, cô tin không?”
Tôi vốn còn đang sợ hãi, nhưng nghe đến câu này thì lửa giận nổi lên đốt sạch lý trí của tôi.
“Tôi biết chứ sao không, anh đã nói rồi mà, dù đang hôn mê tôi cũng nghe rõ từng câu từng chữ! Vậy nên tôi càng phải đưa hai đứa nó đi! Nếu anh không cho tôi mang chúng đi thì tôi thà chết còn hơn, thà không thấy còn hơn, đỡ phải buồn lòng!”
“Đồng Kha Kha, cô đừng hồ đồ thế nữa!” Cố Thanh Thiên giận dữ.
Tôi càng cáu tiết, không yếu thế trừng lại anh.
Lát sau, Cố Thanh Thiên thở dài, vẻ mỏi mệt vương trên khuôn mặt anh, “Đồng Kha Kha, đừng gây sự nữa được không?”
“Tôi không gây sự, tôi đang nghiêm túc.” Tôi đáp, “Anh không đồng ý thì tôi không điều trị nữa đâu, Cố tổng, tôi hối hận khi đã tỉnh lại…”
Thân thể Cố Thanh Thiên lung lay như sắp ngã, phải vịn lấy khung giường mới đứng vững được, một lúc sau cũng không nói được gì.
Tôi nhìn thẳng anh bằng ánh mắt kiên cường không chịu lùi bước, não tôi tự động xóa hết vẻ mệt mỏi và giọng nói khàn khàn của anh.
Tôi yêu anh, tôi có thể vì anh mà không tiếc tính mạng này, nhưng tôi không thể ở bên anh khi biết rằng anh còn người phụ nữ khác, đó là tôi, một tôi yếu đuối vô cùng.
Nhưng vì con, tôi có thể kiên cường chống lại toàn bộ thế giới này, chống lại Cố Thanh Thiên!
“Vì sao? Vì sao cứ khăng khăng muốn rời khỏi tôi?” Cố Thanh Thiên hỏi, “Đồng Kha Kha, em nói đi! Hãy cho tôi một lý do khiến tôi có thể chấp nhận!”
“Chẳng có lý do nào hết.” Tôi đáp hỡ hững.
“Không thể nào! Chắc chắn phải có lý do nào đó! Lúc trước vẫn còn tốt lắm cơ mà, tại sao em lại biến thành thế này?” Cố Thanh Thiên cau mày, “Đồng Kha Kha, trước tới giờ em chưa từng nói rằng em muốn rời khỏi tôi cơ mà?”
Tôi cười, thản nhiên đáp rằng, “Đúng, nhưng anh cũng nói là trước kia cơ mà. Con người rồi sẽ thay đổi.”
Trong phòng lại im ắng, Cố Thanh Thiên sa sầm mặt, không biết đang nghĩ gì, mà tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Có ai đó gõ cửa, rồi Triệu Văn Mãnh thăm dò nhìn vào, “Cố tổng…”
“Đi ra!” Cố Thanh Thiên rốt cuộc cũng tìm được một người để trút giận, quát lên với Triệu Văn Mãnh làm anh ta cuống quít lùi ra ngoài.
“Cố tổng, những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, anh cứ suy nghĩ rồi quyết định đi.” Tôi nhìn anh, “Tôi mệt rồi, đi nghỉ trước đây.”
Tôi nói xong thì nhắm mắt lại không nhìn anh nữa, nhìn anh khiến tôi phải vận dụng hết khả năng chịu đựng của mình, nhưng tôi đã đến cực hạn rồi.
Khi nhắm mắt lại, thính lực trở nên cực kỳ linh mẫn.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh, nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa của anh, tiếng mở cửa, tiếng nói của Triệu Văn Mãnh…
“Cổ tổng, anh mau về phòng bệnh đi, bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi cho tốt cơ mà, anh xem anh có ngày nào nghỉ ngơi cho tốt không? Bác sĩ nói nếu anh cứ như thế này thì sẽ chết đấy!”
Chết ư?
Tôi mở choàng mắt ra, chống người ngồi dậy theo bản năng và nhìn về phía cửa phòng, nhưng đã không nhìn thấy bóng của Cố Thanh Thiên nữa rồi.
Anh ấy bị bệnh ư? Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt mỏi mệt của anh, hình như chỉ vậy thôi chứ không có gì khác cả, thực ra anh đang dùng khổ nhục kế đúng không?
Tôi trằn trọc trên giường mãi, đến khi thấy vết thương đau đau mới ngừng lại, nằm thẳng trên giường và ngước nhìn trần nhà, trong lòng vẫn bất an và lo sợ.
Đã vào khuya, y tá cầm một hộp cơm dinh dưỡng vào cho tôi ăn.
Tôi định từ chối, nhưng nghĩ thế nào lại đổi ý, “Cố tổng bảo cô mang đến à?”
“À… không… tôi, tôi tiện đường đi làm thì mua thôi.” Cô ấy lắp bắp đáp, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tôi nghĩ chắc Cố Thanh Thiên cũng dặn trước cô ấy, sợ tôi biết là cơm của anh đưa tới thì sẽ không ăn.
“Cố tổng đang nằm viện à? Anh ấy bị làm sao?” Tôi nhìn chằm chằm y tá rồi bất chợt hỏi.
Y tá cũng là người thông minh, cô ấy chỉ vào hộp cơm rồi nói, “Cô Đồng, cô ăn một miếng đi rồi tôi sẽ kể cô nghe.”
Tuyệt thực và Cố Thanh Thiên, tôi vẫn lựa chọn Cố Thanh Thiên, tôi gật đầu, “Mang qua đây cho tôi đi.”
Y tá cười, nhanh nhẹn nhấc cái bàn gấp để lên giường rồi dọn cơm ra, tôi ăn một miếng cháo xong thì bỏ thìa xuống.
“Cô Đồng, cô ăn chút nữa đi.” Cô ấy không cam tâm, lại khuyên tôi.
Tôi lắc đầu, “Cô cứ nói đi đã, tôi hứa với cô, chỉ cần cô nói hết mọi việc cho tôi biết thì tôi sẽ ăn hết bát cháo này.”
“Cô nói phải giữ lời đó nha.” Cô y tá trẻ nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi cười, gật đầu và đáp, “Tôi trước giờ đều giữ lời.”
“Vậy được rồi, tôi lén nói cho cô biết thôi đấy, cô đừng để Cố tổng biết là tôi nói đấy.” Y tá nói nhỏ.
“Tôi sẽ không nói đâu.”
“Cố tổng nằm ở phòng số 1601 trên tầng kìa, lúc cô hôn mê, ngày nào anh ta cũng ở đây, nói với cô nhiều điều lắm, thời gian nghỉ ngơi một ngày chắc chưa đến một tiếng đâu, chỉ sợ rằng cô không tỉnh lại.”
“Thực ra Cố tổng cũng bị thương, nhưng vết thương nhẹ hơn của cô, mà vì cứ ở cạnh cô miết, không chịu nghỉ ngơi, vậy nên vết thương không hồi phục được, còn bị ngất nữa đó.”
“Cô Đồng, tôi nói này, Cố tổng tốt với cô lắm, cô đừng cãi nhau với anh ta nữa, để anh ta bớt lo lắng đi, tôi nghe y tá trên đó kể, bác sĩ đã hạ tối hậu thư với Cố tổng rồi, bắt anh ta phải nằm trên giường nửa tháng, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Cô ấy vừa nói vừa cau mày, tôi không biết nên gọi tên cảm xúc trong lòng mình hiện tại là gì nữa.
Trái tim ấy như đang bị treo trên vách núi, lúc nào cũng có thể rơi xuống rồi vỡ tan thành trăm mảnh.
Lại như đang lênh đênh trên biển đầy giông bão, lúc nào cũng có thể chìm vào đáy biển sâu thăm thẳm kia…
Tôi cảm thấy khó thở, bèn hít thở sâu vài lần rồi mới hỏi tiếp, “Chuyện… lớn gì cơ?”
“Cô Đồng à, cô phải biết rằng, sức khỏe của con người có hạn thôi, không ngủ không nghỉ mấy ngày đêm như vậy thì còn gì là người nữa.”
“Mà Cố tổng cũng bất hợp tác lắm, ban đầu anh ta nói là chờ cô tỉnh rồi sẽ nghỉ ngơi thật tốt, khi cô tỉnh lại rồi, anh ta có nằm trên giường bệnh thật đấy, nhưng ngày nào cũng có người đến báo cáo công việc, còn họp video nữa, rồi còn một xấp dày tài liệu cần xử lý, cô nghĩ xem, thế thì gọi gì là nghỉ ngơi chứ?”
“Cô Đồng, tôi kể chuyện này với cô thôi đấy, cô đừng nói gì với Cố tổng đấy nhé, nếu không thì anh ta sẽ bắt viện trưởng đuổi việc tôi mất thôi.”
Tôi gật đầu, ăn non nửa bát cháo dưới sự thúc giục của y tá, thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, y tá vui vẻ ra khỏi phòng. Tôi nằm xuống rồi lại ngồi dậy, rồi lại nằm xuống, cứ thế vài lần, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, tôi chậm chạp xuống giường rồi vịn tủ đứng lên.
Không biết cô y tá ấy có nói dối tôi, cố ý phóng đại sự thật lên hay không, nhưng tôi không thể nằm yên được nữa, tôi muốn đi xem Cố Thanh Thiên thế nào.
Vịn tay vịn để đi thử vài bước, đôi chân cứ như không phải của tôi vậy, tôi cắn răng chịu đựng, sau khi quen rồi mới dựa vào tường để đi về phía cửa.
Ban đêm, bệnh viễn cũng không có nhiều người, tôi có thể né những nơi có y tá, cứ như thế mà lên tầng.
Không cần phải tốn thời gian đi tìm phòng số 1601, từ xa tôi đã nhìn thấy Triệu Văn Mãnh ngồi canh ngoài cửa, vậy là đủ để tôi biết Cố Thanh Thiên đang ở trong phòng.
“Đồng…” Triệu Văn Mãnh bật dậy, đột nhiên thấy tôi thế này, chắc anh ta bất ngờ lắm, nếu không phải tôi kịp thời ra hiệu cho anh ta đừng lên tiếng thì chắc anh ta đã hô hoán ầm lên rồi.
“Đồng Kha Kha… sao cô lại tới đây? Cô đi một mình thôi à?” Anh ta đỡ lấy tôi, khẽ hỏi.
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ nói, “Cố tổng ở trong đó à?”
“Ừ, anh ấy vừa mới đi nghỉ thôi.” Triệu Văn Mãnh đáp, dừng một chút lại bổ sung, “Anh ấy biết cô chịu ăn mới yên tâm đi nghỉ.”
“Lúc tôi hôn mê, Cố tổng vẫn ở bên cạnh tôi ư?” Tôi hỏi.
Triệu Văn Mãnh kinh ngạc, “Sao cô lại biết? Cố tổng cấm không cho ai nói cơ mà!”
Đồ ngốc này!
Tôi đẩy Triệu Văn Mãnh, đi đến trước cửa phòng.
“Đồng Kha Kha, cô làm cái gì đấy hả?” Triệu Văn Mãnh sốt ruột gọi tôi, lại không dám to tiếng, “Cố tổng vừa mới ngủ thôi, cô để anh ấy nghỉ ngơi đi, anh ấy cần được nghỉ ngơi…”
Tôi có rất nhiều câu hỏi cần Cố Thanh Thiên giải đáp, nhưng Triệu Văn Mãnh nói vậy tôi lại do dự.
Có vẻ tình hình của Cố Thanh Thiên cũng không khả quan cho lắm, tôi không nên phiền đến anh nữa.
Đang chần chừ, trong phòng bệnh vang lên tiếng anh, “Thư ký Triệu, có chuyện gì vậy?”
Triệu Văn Mãnh chán nản trừng tôi, nói vọng vào trong, “Không có gì đâu, anh còn chưa ngủ à, ngủ mau đi.”
“Tôi bảo cậu về đi mà, tôi không cần cậu phải canh đêm.” Cố Thanh Thiên nói.
“Tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.” Triệu Văn Mãnh đáp, cũng không quên lườm tôi.
Có phải tôi đánh thức Cố Thanh Thiên đâu, anh lườm tôi làm gì chứ!
Tôi liếc nhìn anh ta, do dự vài giây rồi dứt khoát đẩy cửa đi vào.
“Đồng Kha Kha, cô…”
Tôi đóng cửa lại, ngăn tiếng nói của Triệu Văn Mãnh lại, thấp thỏm nhìn giường bệnh cách tôi không xa.
Anh nhíu mày nhìn tôi, tôi gọi, “Cố Thanh Thiên!”
“Tôi ở đây, gọi cái gì mà gọi?” Lúc này anh mới phản ứng lại.
Tôi mím môi nhìn anh chằm chằm, anh lại bực mình, “Đồng Kha Kha, nửa đêm nửa hôm cô còn mò đến đây phát điên gì nữa? Đừng tưởng cô làm vậy thì tôi sẽ để cô đưa Niếp Niếp và Trạch Khôn đi. Cô cho tôi thời gian để suy nghĩ cơ mà, tôi suy nghĩ xong rồi sẽ nói cho cô biết.”
Cố Thanh Thiên hổn hển quát.
Tôi cười thản nhiên, giơ trón trỏ đặt lên môi làm động tác suỵt, vậy mới khiến anh im lặng.
“Cố Thanh Thiên, nghe nói lúc tôi hôn mê, anh luôn ở cạnh tôi, không ngừng gọi tôi tỉnh lại. Vì sao thế?”
“Cái gì mà vì sao?” Cố Thanh Thiên nhíu mày, “Cũng đâu thể nhìn cô chết như thế.”
“Anh không muốn thấy tôi chết à? Vì sao?” Tôi lại hỏi.
Cố Thanh Thiên nhìn tôi như nhìn một kẻ điên, “Có ai muốn nhìn cô chết đâu! Còn sống mới tốt.”
“Vậy nếu tôi chết thì anh có buồn không?”
“Đồng Kha Kha, cô lại điên nữa hả? Lại định lấy cái chết để uy hiếp tôi phải không?” Cố Thanh Thiên cứ như một thùng thuốc nổ di động, một mồi lửa thôi là nổ tưng bừng.
Tôi mỉm cười nhìn anh, “Cố Thanh Thiên, nếu anh chết, em sẽ buồn lắm đấy.”
Anh im lặng.
Tôi giang tay ra, “Anh xem, em đã nói ra hết rồi, vậy anh cũng nên nói cho em biết đi, nếu em chết thì anh có buồn không?”
Một lúc sau, Cố Thanh Thiên xùy một tiếng, “Nói nhảm gì đấy.”
“Em buồn là vì em yêu anh, còn anh thì sao?” Tôi khẽ hỏi.
Dưới ánh đèn sáng ngời, tôi có thể nhận ra khuôn mặt Cố Thanh Thiên cứng đờ, nhận ra anh muốn tránh né, tôi kéo vạt áo anh, không cho anh trốn.
“Cố Thanh Thiên, em buồn vì em yêu anh, còn anh thì sao? Vì sao anh buồn? Vì sao anh lại bên em không rời khi em hôn mê? Vì sao anh lại sợ em sẽ chết? Vì sao anh không cho em mang hai con đi? Vì sao anh sợ em sẽ bỏ đi?”
“Hãy nói cho em biết đi, nói em biết lời thật lòng của anh, Cố Thanh Thiên, hãy nói cho em biết cảm xúc của anh dành cho em.”
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
43 chương
330 chương
49 chương
50 chương
31 chương