“Xương?” Đào Hải mờ mịt nhìn Ngôn Bình, “Cái gì là ‘Xương’?” ( Trành: 伥, Xương: 昌; là hai từ đồng âm đều đọc là [chāng]) ” ‘Trành’ chính là những người làm ma giúp hổ.” Ngôn Bình nói. Đào Hải gật đầu, “A, cái đó ta biết, cũng là một loại quỷ, bị hổ ăn thịt, sau đó còn dẫn hổ đi tìm người kế tiếp, liền biến thành tay sai của hổ, đúng không? — a, ngươi là nói người kia chính là ‘Trành’?” “Tương tự như vậy.” Ngôn Bình lại lấy ra một vốc ma dục cẩn thận ngửi, “Có một loại ma vật cao đẳng, nó chọn lựa linh hồn của con người để ăn mòn, sau đó người này liền trở thành một loại giống ‘Trành’, người này giúp nó tìm đồ ăn, thay nó làm việc, thành con rối của nó. Dần dần, người này cũng biến thành ma, gọi là nhân ma, có điều nhân ma cũng chỉ là một loại ma cấp thấp mà thôi.” “Vậy mục đích của nó là gì?” Đào Hải hỏi, “Tìm linh hồn để ăn sao?” Nghĩ một chút, bỗng nhiên rùng mình, Đào Hải vội vàng chắp tay hình chữ thập, “>_< Nghìn vạn lần không nên tìm ta, ta không thể ăn được.” Ngôn Bình hừ một tiếng, “Làm sao có thể, ta ở bên cạnh ngươi mà, muốn ăn cũng không ăn được.” Cười một chút, Ngôn Bình đột nhiên nghiêm mặt nói, “Chuyện này, rất kỳ lạ. —- Ngày hôm nay chúng ta xem cái nhiệm vụ kia, là rất mới, người nhận cũng chưa được bao lâu, trong thời gian ngắn như vậy, Hạ Vũ Hàn phải tìm được nhân ma, chỉ có thể dùng năng lực tra xét của linh sư. Mặc dù linh sư có năng lực tra xét nhân ma và ma, thế nhưng ma cao cấp và nhân ma cao cấp hoàn toàn không có khả năng bị linh sư tìm thấy. — Ngay cả ta, tìm ma cao cấp cũng không phải chuyện dễ, mặc dù là nhân ma, nhưng nhân ma kia so với cô ta còn mạnh hơn nhiều, hoàn toàn không có khả năng bị cô ta tìm thấy.” Đào Hải mắt chớp chớp, nhìn Ngôn Bình, “Ý ngươi là —- nó cố ý dẫn dụ cô ả họ Hạ tìm mình?” Ngôn Bình gật đầu, “Không sai.” Lại cười nhạt nói, “Còn có hai chuyện này muốn nói cho ngươi biết. Thứ nhất, người này mới nhập ma không lâu, vì vậy trong ma dục mới lẫn mùi người; thứ hai, ma cao cấp thích nhất là chọn người có linh hồn màu đen để làm con rối.” Đào Hải ngây người nhìn Ngôn Bình, “Linh hồn màu đen, ý ngươi là —- nhân ma này —- hắn là….” Bỗng nhiên ngưng bặt, Đào Hải bị ám chỉ của Ngôn Bình và ý nghĩ chính mình làm sợ hãi. Ngôn Bình nhướn nhướn lông mày, mím môi mỉm cười nói: “Ta cũng chưa nói gì, ngươi không nên đoán mò.” “Rõ ràng là ngươi cũng nghĩ như vậy.” Đào Hải bất mãn lẩm bẩm. Hai người đang nhỏ giọng bàn luận, Hạ Vũ Hàn từ trong hôn mê chậm rãi tỉnh táo lại. Ngôn Bình đi tới bên sa lon. Hạ Vũ Hàn thấy Ngôn Bình, hai mắt đột nhiên phát sáng, giống như tinh thần vô cùng tỉnh táo, giùng giằng ngồi dậy. “Ngôn tiên sinh…” Ngôn Bình không đợi Hạ Vũ Hàn nói hết, liền lãnh đạm nói: “Hạ tiểu thư, mong cô lần sau đừng có không biết lượng sức mình mà đi làm loại chuyện này. Cô cho rằng với năng lực linh sư của mình là có thể phục ma được sao? Đừng có quá đề cao bản thân.” Thái độ và giọng nói của Ngôn Bình không có một chút thương hương tiếc ngọc nào, hoàn toàn là trách mắng. —– Dù sao thì với thân phận cao cấp linh sư của Ngôn Bình đối với cấp thấp linh sư như Hạ Vũ Hàn, giọng nói và thái độ trách móc như vậy có chút nặng nề. Hạ Vũ Hàn á khẩu không trả lời được nhìn Ngôn Bình, sau đó xấu hổ cúi đầu. “Hạ tiểu thư, hiện tại mong cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô gặp phải loại ma gì, — tôi biết đó là nhân ma, vậy thì dung mạo ra sao, dùng pháp thuật như nào, thuộc loại hình gì?” Hạ Vũ Hàn có chút tủi thân, vừa khóc thút thít vừa nói: “Tôi dùng năng lực tra xét tìm ma. Tôi nghĩ, dù sao mình cũng là linh sư, phải giống như Ngôn tiên sinh, dùng sức mạnh linh sư của mình hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng không nghĩ tới nhân ma kia lại lợi hại như vậy, bùa chú của tôi hoàn toàn không có tác dụng. — hơn nữa, nhân ma kia thấy tôi thì dường như rất tức giận, cứ nói “Vì sao người cần đến lại không đến” “Bắt hắn đi ra.” vân vân. (Ngôn Bình và Đào Hải liếc nhau) Dung mạo thì —- kỳ thực, nếu như lúc đó không biến thành ma, dung mạo hắn cực kỳ đẹp. Hắn khai triển pháp thuật bằng một thanh ma đao hắc ám, lưỡi đao sắc bén, đó là một cây trường đao…” “Được rồi, tôi đã biết.” Ngôn Bình cắt đứt lời Hạ Vũ Hàn, xoay người nói với Đào Hải, “Đào Hải, đi thôi, người này nhằm về phía hai chúng ta, chúng ta đi nhận nhiệm vụ phục ma.” “Được.” Đào Hải theo Ngôn Bình, hai người đi ra ngoài. Trương Hiểu liền vội vàng kéo Ngôn Bình, “Thầy, thầy hiện tại đừng đi được không? Quá nguy hiểm.” Ngôn Bình quay đầu cười một cái, sau đó liếc mắt nhìn Đào Hải, nói, “Đi thôi.” Rồi tiếp tục đi ra ngoài cửa.