Edit: Tiểu Nhật Dạ Mấy giáo viên đều có tiết lên lớp, vì vậy phòng làm việc vắng vẻ, chỉ còn lại mỗi Ngôn Bình. Không nghe thấy tiếng động gì, Sắc quỷ lại bò lên, từ trong khe hở của cặp sách nhô đầu ra, nhìn xung quanh một chút. Bốn bề vắng lặng, chỉ có Ngôn Bình đang ngồi ở bàn làm việc lật lung tung quyển sách giáo khoa. “Đạo sĩ, những người đó đều đi rồi.” “Ừ.” Ngôn Bình đang xem sách ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Sắc quỷ, “Thì sao?” “Chúng ta đi thăm thú nơi khác đi.” Sắc quỷ xin xỏ. Ngôn Bình liếc mắt nhìn lịch dạy học đã được phân công, “Không được, tiết cuối của sáng nay ta phải lên lớp, coi như là đọc sách để tránh lỗi lầm xảy ra.” Vì vậy Ngôn Bình lại cúi đầu đọc sách, một bên hỏi, “Còn ngươi, sao ngươi vẫn ở trong búp bê làm gì, không cảm thấy buồn chán à? Ngươi có thể dùng linh hồn tự mình đi xung quanh.” “Ừ nhỉ?” Sắc quỷ cúi đầu nhìn, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng từ trong búp bê bay ra, “Đạo sĩ thối, sao ngươi không nói sớm.” “Biết thế không thèm nhắc nhở ngươi.” Ngôn Bình khinh thường nhấc chân lên, “Đều là ngươi tự nguyện ở trong búp bê, đâu có gì liên quan tới ta?” “Hừ.” Sắc quỷ tức giận không thèm để ý tới Ngôn Bình, nhìn đông nhìn tây, ở trong phòng làm việc đi hai vòng liền hết giận, “Đạo sĩ, ta đi ra ngoài nhìn một chút.” “Tùy ngươi.” Ngôn Bình còn chẳng ngẩng đầu lên. Sắc quỷ không thèm để ý, đi khỏi phòng làm việc. Ngôn Bình liếc mắt, vừa thấy Sắc quỷ ra khỏi cửa, đảo mắt lại thấy hắn vội vội vàng vàng quay trở về, bò lên trên mặt bàn làm việc của Ngôn Bình. “Thật đáng sợ…. Thật đáng sợ…” “Ừm? Làm sao vậy?” Ngôn Bình nghi hoặc nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Sắc quỷ. “>_< Bên ngoài lệ khí thật cường đại, âm khí rất lợi hại, thật đáng sợ, nhất định là có yêu quái…” Ngôn Bình nhíu mày nhìn Sắc quỷ, “Ngươi cũng là quỷ, còn sợ âm khí? Đúng là ngoài mạnh trong yếu, ở nhà còn có can đảm đùa giỡn tức giận với ta, vừa đi ra ngoài gặp lệ quỷ đã thấy sợ hãi.” Sắc quỷ không phục bĩu môi, “Ngươi nói bậy, rõ ràng đều là ngươi bắt nạt ta —- ngày hôm qua còn hại ta suýt chút nữa bị chó ăn sống.” “Được rồi, là ta bắt nạt ngươi, ta xin lỗi ngươi.” Ngôn Bình dở khóc dở cười. “Đương nhiên, ta là quỷ thuần khiết lại còn hiền lành, cho nên mới không chịu nổi lệ khí mạnh như vậy, nhất định là oán khí phải rất lớn.” Ngôn Bình nhìn lịch dạy học, cách thời gian vào tiết còn lâu, vì vậy đứng lên, “Đào Hải, ta muốn đi thăm dò một chút, có muốn đi cùng không?” “A?” Sắc quỷ do dự nhìn Ngôn Bình, “Thế nhưng, rất đáng sợ….” “Tùy ngươi.” Ngôn Bình rời chỗ ngồi chuẩn bị đi tra xét. Nghĩ đến việc phải một mình ở trong phòng làm việc trống vắng không có ai — dường như còn đáng sợ hơn, Sắc quỷ từ trên bàn vội nhảy dựng lên, “Chờ ta, chờ ta, ta muốn đi theo ngươi.” Vừa nói, vừa nhập vào búp bê thế thân trong cặp sách, vất vả từ trong cặp chui ra ngoài. Ngôn Bình đưa tay nhấc búp bê lên, đem búp bê nhét vào trong túi áo, đi khỏi phòng làm việc. Vừa ra khỏi phòng làm việc, lệ khí xông thẳng vào mặt. Ngôn Bình nhìn theo dọc hành lang để xác định phương hướng nơi lệ khí phát ra, ở cuối hành lang, mắt thường khó có thể nhìn thấy một luồng khí đen đang trào ra, khuếch tán, chắc hẳn là chỗ đó. Vì vậy xoay người đi đến. Sắc quỷ vốn đang ló đầu ra khỏi túi áo xem, lại thấy mỗi bước đi càng kinh khủng, không rét mà run, nỗi sợ hãi giống như tằm ăn lên, toàn thân không khỏi lạnh cóng, trốn vào trong túi áo. Cách một lớp áo, Ngôn Bình cảm giác được sắc quỷ đang sợ hãi, liền giơ tay vỗ nhè nhẹ lên túi áo, an ủi hắn, “Đừng sợ, có ta ở đây, không có chuyện gì đâu.” “Đạo sĩ, đó là cái gì…. Thật đáng sợ…” “Đi xem sẽ biết.” Ngôn Bình nói, cảm giác như càng gần thì lệ khí càng mạnh, giờ đã cách nơi phát ra lệ khí cũng không xa lắm. Đến gần, rốt cuộc thấy, tất cả âm khí đều là từ khe cửa chưa đóng chặt này không ngừng tràn ra. Chính là chỗ này, Ngôn Bình giơ tay, chuẩn bị đầy cánh cửa đang giam giữ lệ khí.