Ngộ Phật

Chương 144 : Hồn Về Đây Thôi

“Ma Vực chúng ta chuyến này ra quân đại thắng, diệt được sơn phái Xuất Trần, tin mừng rần trời thế này mà Ma chủ không vui ư?” Úc Cơ ngồi bên khóm hải đường ngát hương, đưa bàn tay sơn đỏ lên vuốt tóc mai. Ma chủ Ngỗi Hư ngồi đối diện ả, lưng tựa gối gấm, mái tóc đen buông dài tựa thác đổ, gương mặt như phủ sa mỏng, không trông rõ được. Nghe Úc Cơ nói xong, hắn thong dong hắng giọng đôi lượt, bấy mới trả lời: “Chẳng hổ danh là Ma chủ tiền nhiệm, Đàm Lưu tính toán như thần, ta tự nhận mình không giỏi toan tính lòng người như y, thua rồi đành chịu.” Úc Cơ cười bảo: “Thực ra phụ thân cũng chẳng màng gì đến cái ngai Ma chủ này, người theo đuổi thứ khác cơ. Ngươi mà biết điều chịu hầu dưới trướng của người thì đâu đã rơi vào cảnh tù tội thế này.” Ngỗi Hư ngồi đấy cười khẽ lắc đầu, “Tiếc quá, ngai Ma chủ cũng chẳng phải thứ ta mưu cầu. Chỉ biết than rằng đạo bất đồng, bất tương vi mưu thôi.” “Nhiều khi ta cứ nghĩ.” Đôi mắt sáng rỡ của Úc Cơ chăm chăm nhìn hắn, “Rốt cuộc ngươi là ai? Đám thành chủ của Ma Vực bất mãn với ngươi, đinh ninh ngươi bắt mọi người co đầu rụt cổ chốn này là vì sợ bọn tu sĩ chính đạo vờ vịt phỉnh phờ ngoài kia, song ta lại cho rằng ngươi vốn không muốn ngồi lên cái ngai ‘Ma chủ’ này, ngươi đang tránh giao tranh trực diện với tu sĩ chính đạo, ngươi cũng chẳng ưu ái gì ma tu chúng ta, ngươi rành rành lại là ma tu… Không ai rõ chuyện chứ ta thì biết tỏng ngươi hiếm khi nán lại Ma Vực, ngươi đi đâu trong khoảng thời gian ấy vậy?” Ngỗi Hư không đáp, như đã ngủ rồi. Úc Cơ cũng chẳng lấy làm điều, châm chọc tiếp, “Đoán chừng ngươi hãy còn thân phận khác, chắc là tu sĩ chính đạo của cõi tu chân nhỉ, thế mới muốn tránh dấy can qua. Tiếc rằng bây giờ gần như cả cõi tu chân đều đã biết chuyện Ma chủ Ma Vực soái lĩnh ma tu tấn công bọn chúng, làm thịt kha khá người rồi, với cả sau này còn giết chóc nhiều hơn.” Úc Cơ hả hê cười trên nỗi đau của người khác, dịu ngọt thẽ thọt: “Chết bao nhiêu là người như vậy, Ngỗi Hư, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm cho bao nhiêu sinh linh đây? Dẫu sao ngươi cũng là Ma chủ cơ mà ~” “Ngươi không có điều gì muốn nói à?” Bị Úc Cơ bức bách ráo riết, Ngỗi Hư rốt đã co duỗi ngón tay, thở dài, “Ta đã cố gắng hết sức, việc đến nước này rồi, ta lại bị các ngươi giam cầm ở đây thì còn làm được gì nữa? Trái lại, sao ngươi vẫn rỗi rãi ngồi đây buôn chuyện với ta thế này… Tiền bối Đàm Lưu lệnh ngươi sang thăm dò ta à, không cần đâu, dẫu thân phận ta có là chi thì cũng đâu uy hiếp nổi các ngươi nữa, đúng chứ?” Dù đang bị nhốt nhưng Ngỗi Hư vẫn chẳng hoảng hồn táng đởm, hắn bình tĩnh như thể mình không bị phản bội bởi Thất ma tướng mà mình tin tưởng nhất, cũng chẳng thương nặng để rồi chịu cảnh tù đày, ngay cả chất giọng vẫn cứ lạnh nhạt dửng dưng. Úc Cơ luôn thấy bóng dáng của phụ thân trong hình hài tên Ma chủ phải gọi là còn trẻ tuổi này, ấy cũng chính là lý do ả không tài nào an tâm cho được. Phụ thân mà ban lệnh giết hắn, Úc Cơ sẽ là kẻ ra tay đầu tiên, hòng diệt trừ hậu hoạn. Úc Cơ lại tự biên tự diễn vài câu, Ngỗi Hư chẳng thèm để ý tới, chừng đã thiếp đi rồi. Chực muốn nói tiếp, bỗng lại thấy bóng người lướt đến, là Hồng Lâu – một trong Thất ma tướng mà Ngỗi Hư từng tín nhiệm vô cùng, song mới đây vị này đã tự tay gây thương tích cực nặng cho hắn, từ bấy hai bên tỏ rõ lập trường rồi. Thực ra, vị thủ hạ đắc lực của Ma chủ đương chức này chính là người của Đàm Lưu – Ma chủ tiền nhiệm. Hồng Lâu ăn mặc nền nã, thái độ khiêm tốn như trước, vẫn lễ chào Ngỗi Hư rồi mới cung kính thưa với Úc Cơ: “Bẩm Úc Cơ đại nhân, chúng ta có thể đi được rồi.” Úc Cơ liếc chừng Ngỗi Hư, biết rằng mình sẽ không moi được gì từ chỗ hắn thì tắt hẳn nụ cười, phất tay áo dài, xoay người rời khỏi. Hồng Lâu theo hầu, bóng dáng cả hai biến mất sau dãy hải đường đằng đẵng. Họ đi rồi nơi đây yên ắng khá lâu, bỗng có bóng áo xanh xuất hiện ngay sau lưng Ngỗi Hư. Ngỗi Hư đương nhắm mắt như biết có người, hơi ngoảnh mặt sang, cất tiếng, “Sao rồi?” Người áo xanh quỳ đáp, mặt mũi vô cảm: “Ngoài tôi và Tử Từ vờ quy hàng thì bọn còn lại đã phản bội cả.” Hồi lâu sau Ngỗi Hư mới đáp: “Úc Cơ đã cấy ma chủng vào cơ thể các ngươi?” Lam Tương áo xanh – một trong bảy vị ma tướng vẫn đáp hết sức ngắn gọn: “Vâng.” Bị cấy ma chủng lên người rồi thì sống chết không do mình tự quyết nữa mà phải trông cả vào úc Cơ, bởi ả chính là vật chứa, mẫu chủng đang nằm trong cơ thể ả. Cơ mà sinh mạng của Úc Cơ lại nằm trong tay Đàm Lưu. Gã Đàm Lưu này, Ngỗi Hư không hiểu nổi y. Y có gương mặt dịu dàng như chưa từng biết giận, tám chín phần người không quen sẽ cho rằng kẻ này hiền lành nhã nhặn lắm thay. Trên thực tế, Đàm Lưu có thể hy sinh bất cứ ai trên đời, dẫu cho người đấy có là Hồng Lâu – cô đồ đệ luôn nhớ thương sư phụ, cam lòng đợi lệnh, hay bè lũ thuộc hạ điên cuồng hầu cận, sẵn sàng lìa đời chỉ vì một câu nói của y, hoặc ả con gái nuôi Úc Cơ được bồi dưỡng để trở thành vật chứa ma chủng, đến lúc cần phải hy sinh, chỉ e Đàm Lưu sẽ ra tay ngay mà không chớp mắt. Một kẻ vô tâm như Đàm Lưu chẳng có sơ hở gì, còn một người có vô số điều phải để tâm như hắn sẽ không thể thắng nổi y, mà thực ra điều hắn quan tâm cũng chẳng phải thứ vô nghĩa như chuyện thắng thua. Lam Tương thấy Ngỗi Hư không lên tiếng, bèn chủ động ướm lời: “Ma chủ, thuộc hạ đưa ngài rời khỏi đây nhé?” Ngỗi Hư nhấc tay, “Nay ta không đi nổi, ngươi đi báo tin hộ ta là được… Ngươi biết Ngu Kha chứ, thay ta nhắn hắn một câu ‘Tạ Xuân Hoài là Ma chủ tiền nhiệm Đàm Lưu, chính y làm loạn cả cõi tu chân, kẻ ấy mưu tính sâu xa, phải thật cẩn thận’, hắn khắc sẽ hiểu.” Hệt như Úc Cơ muốn moi cho kỳ được thân phận khác của Ngỗi Hư, mấy năm nay Ngỗi Hư cũng đang truy tra nơi ẩn thân và thân phận giả che mắt người đời của gã Ma chủ tiền nhiệm thâm sâu ấy. Tận khi Hồng Lâu bất ngờ phản bội, Ngỗi Hư mới chắp nối Đàm Lưu và Tạ Xuân Hoài của Dung Trần sơn phái lại với nhau. Hắn đã tỏ tường tất thảy, song đã khá muộn rồi, chẳng biết tin này có kịp thời đến được với Giang Trừng tỷ tỷ hay không. Ngỗi Hư đơn độc tựa mình ngồi đấy, xoá nhoà làn sa mờ ảo trước mặt, để lộ gương mặt giống hệt Thù Vọng. Chỉ có đôi mắt vốn bình thản mơ màng nay lại đỏ thẫm âu sầu, làn da cũng quá tái, duy mỗi nụ cười vẫn nhàn nhạt trên môi. *** Ở Hoa Nguyên, rất nhiều tu sĩ mặc đồng phục của đủ mọi môn phái đang lùng sục một người khắp trong đám đông và giữa đồng hoang. Mọi người tụ tập kháo nhau chuyện Xuất Trần bị diệt, bầu không khí căng thẳng chừng nghẹt thở. “Két”, cửa phòng mở ra, Xích Hàn Y đứng trong phòng, nhìn cặp sư huynh muội đang ngồi ngoài vườn. Nàng cố cầm cự trước vết thương đang xấu dần, song không kịp chờ nó lành nữa. “Ngươi, sang đây.” Xích Hàn Y chõ cô bé trông ngoan ngoãn khéo léo kia. Bỗng trông thấy một cô gái lạ mặt xuất hiện bên trong căn phòng nọ, Giang Nguyệt trợn tròn mắt, thì ra sư huynh không gạt mình, ở đấy có người thật kìa! Nghe tiền bối lạ mặt gọi mình, Giang Nguyệt ngước lên nhìn sư huynh. Sư phụ dặn rồi, người không có ở đây thì cô bé phải nghe lời sư huynh. Phong Hữu Chỉ ngồi dậy, trông thấy ba mảnh vảy đỏ nơi đuôi mắt của Xích Hàn Y thì chớp chớp mắt, cười bảo: “Thì ra là Xích lão tổ của đảo Ngân Hoàn, sư muội ta hãy còn bé lắm, nhỡ có xúc phạm chi, những mong Xích lão tổ rộng lòng bỏ quá.” “Ta sẽ không làm khó nó.” Xích Hàn Y đáp, đã từng tuổi này rồi, đương nhiên sẽ không ra tay sát hại một cô bé vô tội, “Nay ta không tiện ra ngoài, muốn nhờ nó gửi hộ món đồ sang cho một người.” Phong Hữu Chỉ nghe chừng cười tít đẩy Giang Nguyệt, “Đi đi.” Giang Nguyệt bấy mới đứng lên đi sang, theo Xích Hàn Y vào phòng. Xích Hàn Y đi trước, Giang Nguyệt hơi căng thẳng bước qua thềm, sơ ý vấp phải, khéo thay bổ nhào vào người nàng. Xích Hàn Y đỡ cô bé rồi ngồi sang giường nhỏ, Giang Nguyệt thì nhìn hai bàn tay đầy máu sau khi bám vào áo Xích Hàn Y. Áo đen đẫm máu thành ra không thấy gì, Giang Nguyệt không biết nàng bị thương ở đâu, cô bé ngớ ra khi thấy tay mình lấm lem và vũng máu đọng trước chiếc giường nhỏ mà Xích Hàn Y đang ngồi. Bao nhiêu là máu như thế, sao không thấy tanh hôi. Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Xích Hàn Y, Giang Nguyệt rốt đã tỉnh táo lại, cô bé tiến lên vài bước, khẽ hỏi: “Tiền bối, người bị thương rồi ạ? Chỗ tôi có thuốc trị thương sư bá cho.” Giang Nguyệt đích thị là kiểu người tốt bất chấp vậy đấy, tuy nay đã biết đấm nhau, nhưng vẫn dịu dàng mềm mại thế thôi. Xích Hàn Y vốn không muốn trao đổi gì nhiều với cô bé này, song khi thấy cô bé dè dạt dâng lọ thuốc lên rồi cười rạng rỡ sáng trong, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Uống thuốc rồi sẽ lành thương thôi.” thì nàng chợt ngẩn ngơ, bởi nụ cười và chất giọng này chừng như khớp với một cảnh tượng nào đó trong miền ký ức. Đấy là lần đầu tiên nàng gặp Mục Hối Nguyệt, nàng bị thương nặng, hoá thành một con rắn nhỏ chui rúc chữa thương, Mục Hối Nguyệt khéo thay bắt gặp, cầm viên đan dược tới gần cười bảo: “Uống thuốc rồi sẽ lành thương thôi.” Vô số kẻ chịu ơn Mục Hối Nguyệt rồi sẽ giễu rằng ả này ngốc nghếch, song Xích Hàn Y thì hiểu Mục Hối Nguyệt thiện lương ở chỗ nàng ấy biết rõ thói đời tính người tàn độc, song vẫn cố mà giữ vững thiện tâm trong mình, cố chấp đến đáng thương. Sau này nàng ấy bị chúng bức vào chỗ chết, Xích Hàn Y vẫn luôn muốn hỏi nàng có hối hận rằng mình đã quá lương thiện hay không, song nàng đã về trời, không còn trả lời được nữa. Hằng bao năm qua đi, Xích Hàn Y ngày ngày nhớ thương người đã khuất, ngờ đâu lại bị một cô bé hoàn toàn lạ mặt khơi ra vết thương từ bấy. Giang Nguyệt chẳng rõ tại sao vị tiền bối lạnh nhạt trước mặt đây bỗng trông đớn đau như thế, nhưng nàng đã hờ hững lại ngay, ngoảnh đi không nhìn thuốc cô bé dâng lên nữa: “Ngươi là đệ tử của Dung Trần sơn phái nhỉ, có quen đệ tử của Vô Cực đạo quán và Thượng Vân tự không?” Vô Cực đạo quán và Thượng Vân tự? Không biết các môn phái khác chứ khéo thay lại quen hai chỗ này, Giang Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, “Quen ạ.” “Ngươi gửi hộ ta thứ này cho bất kỳ đệ tử nào của Vô Cực đạo quán và Thượng Vân tự, nhắn rằng vật này chứa thông tin có thể hoá giải đại kiếp đất trời.” Xích Hàn Y lấy miếng ngọc bội trắng hình trăng từ tay áo ra. Ngọc bội vương máu nằm giữa lòng bàn tay Xích Hàn Y. Đây là mẩu tin cuối cùng mà Mục Hối Nguyệt đã để lại năm ấy, ngoài người có nửa dòng máu của Mục Hối Nguyệt là nàng và hậu nhân họ Mục thì không ai có thể khơi gợi nổi đoạn ghi hình ẩn chứa bên trong ngọc bội ra nữa. Nàng gửi ngọc bội đi hòng báo rằng Mục Hối Nguyệt từng lưu lại thứ có thể cứu sống bọn họ, để họ biết đường đến đây tìm nàng, chí ít cũng còn đỡ hơn là nàng tự dâng mình lên cửa rồi bị phát hiện bởi đám vừa bắt mình. Xích Hàn Y suy tính thế đấy, song khi nàng vừa đặt nó vào tay Giang Nguyệt, miếng ngọc bội ghi hình bình thường này bỗng reo ù ù rồi hoá thành vầng trăng khuyết to cỡ vòng tay, lượn quanh cổ tay Giang Nguyệt. Thuở ấy Mục Hối Nguyệt có món pháp khí tuỳ thân là Thuấn Hoa Luyện, Xích Hàn Y – đạo lữ của nàng sao có thể không nhận ra vật đang dịu dàng lượn quanh cổ tay Giang Nguyệt chính là món pháp khí năm xưa. Thuấn Hoa Luyện là linh khí Mục Hối Nguyệt ngẫu nhiên thu được, nhận chủ rồi chẳng bao giờ nghe lời ai khác nữa. Xích Hàn Y tưởng đâu Thuấn Hoa Luyện đã tự khoá mình sau khi Mục Hối Nguyệt qua đời, ai ngờ nó lại hoá thành ngọc bội trắng hình trăng ghi hình kia. Ánh mắt lạnh nhạt trở nên mừng vui khôn xiết sau hồi bàng hoàng khó tin, Xích Hàn Y giơ cành tay chực run rẩy ra chạm vào gương mặt khác hẳn năm xưa, còn đang ngỡ ngàng của Giang Nguyệt, cảm nhận được hơi thở ấm áp phả trên tay mình, hồi lâu sau mới cất giọng khàn: “Hối… Nguyệt…” Kéo: Người ta phe chánh diện nha mấy má!