Ngõ ô y

Chương 57 : Ánh nhung đỏ điểm tô sắc trắng

Cùng lúc ấy tại Dương Thành, hòng thể hiện lòng gan dạ thấy chết không sờn của Tần Xuyên, chẳng những nam đinh nhà họ Lý xông pha tiền tuyến, ngay cả nữ giới Lý gia cũng gia nhập hậu cần, bao gồm Phàn di nương và Tiểu Thất đang mang thai. Tiểu Thất vẫn còn đỡ, dẫu gì nàng cũng đã trải qua trận đại thắng Dương Thành, từng gặp cảnh máu thịt bầy nhầy, dù chưa quen nhưng không đến mức nôn ọe. Song, người của phòng lớn phòng ba lại không được như thế, đã quen với cuộc sống xa hoa, có bao giờ trải qua những chuyện thế này, mới chỉ buổi sáng mà đã nôn tới nỗi tái mét mặt mày. Vì Phàn di nương và Tiểu Thất đang mang thai, Hắc thị chỉ giao các nàng làm những chuyện đơn giản như may băng gạc, thỉnh thoảng thiếu người giặt giũ thì hai người sẽ phụ một tay. “Hai tiểu tẩu tử, ngơi tay ăn uống một lát nào.” Một người phụ nữ trung niên mặc áo xanh đến rủ Phàn di nương và Tiểu Thất đi ăn, bà là đại quản sự phòng sợi, thường gọi Ô đại tẩu, nghe bảo trượng phu là Hoài hóa Chấp kích Trưởng thượng, là người có phẩm cấp, thế nên bà rất có địa vị ở đây. Tiểu Thất và Phàn di nương đang vắt sổ khăn gạc, cả hai mặc trên người bộ đồ vải bâu hơi sờn, thắt ngang hông là chiếc khăn làm bếp màu xanh nhạt, khăn làm bếp chính là ký hiệu của nhân viên “hậu cần”. “Đại tẩu đi trước đi, chúng tôi xong việc rồi sẽ ăn sau.” Tiểu Thất giục vị Ô đại tẩu đi ăn trước. Hôm nay là lần đầu nàng và Phàn di nương tới phòng vải, do Đại thái thái thấy khu thương binh quá loạn, sợ hai người va chạm đâu đó nên cố ý tìm nơi yên tĩnh, nhưng mới ngồi còn chưa nóng ghế thì sao có thể bỏ đi được, hơn nữa chuyện cơm nước của cả hai cũng đã có người lo – người ta có thai, ai dám để các nàng ăn đồ bên ngoài. Ô đại tẩu không nói thêm, dẫn những người khác đứng dậy đi ăn. Nơi đâu có người tất có tin đồn, nhất là những nơi đông phụ nữ. Vừa rời khỏi phòng sợi chưa được mấy bước, một bà thím trung niên mặc áo vải ngoái đầu nhìn lui, đoạn hạ giọng nói, “Chắc chắn hai cô mới đến đó là nương tử nhà quan nào rồi, dòm bộ dạng của các nàng đi, lại nhìn ngón tay như cọng hành kia đi, nào giống người làm lụng.” Mọi người nghe thế lại rối rít gật đầu, chỉ có một thiếu phụ mặc áo trắng là không phục, cha nàng ta là Dực huy Giáo úy, to hơn tướng công của Ô đại tẩu hai cấp, xuất thân tốt, đáng nhẽ đã được gả đến Hắc gia – chỉ tiếc là không thành. Nàng ta kiêu ngạo từ nhỏ, không ưa có kẻ giỏi giang hơn mình, thậm chí từ khi xuất giá, bốn dặm tám xã xung quanh, có ai không hâm mộ nhà chồng nàng đã cưới được một mỹ nhân dòng dõi cao quý như nàng, đâm ra càng hiếu thắng. Dù hai người trong phòng cũng đẹp đấy, nhưng nàng ta không phục, nhất là khi thấy hai nàng mặc xiêm y quê mùa, làm gì có điểm giống nương tử nhà quan? Vì mang lòng ganh đua, nàng thiếu phụ áo trắng bắt đầu so đo. Ví dụ trong lúc may vá, nàng ta sẽ vờ vô tình tám chuyện về sinh hoạt của các thái thái quan gia, thực chất là muốn chọc thủng bộ mặt của Tiểu Thất và Phàn di nương, để hai nàng phải hiện “nguyên hình”. Lại chẳng hạn như nhắc đến kiểu trang phục gấm phồn hoa đang lưu hành ở Tần Xuyên, một bộ váy ngắn cũng ngốn hơn mười lượng bạc, e là chỉ nàng ta mới có được kiểu trang phục ấy. Tiểu Thất và Phàn di nương nhìn nhau, người sau nháy mắt rồi nói với thiếu phụ kia, “Đúng là ta không có thật.” Gấm phồn hoa là loại vải rất dày, bình thường toàn mặc ngoài trang phục mùa đông, nhưng vì quá sặc sỡ nên cũng chỉ có công dụng trang trí viền, nếu may thành áo khoác mặc thì khác gì ả đào? Thiếu phụ thấy các nàng không có y phục gấm phồn hoa bèn lấy làm xem thường, biết ngay bọn họ là hàng giả. Rồi nàng ta thừa thắng, nói sang chuyện trà bánh, “Một hộp bánh xốp nhân phù dung ở Hồng Sương cư tốn tám trăm đồng, muốn mua cũng khó, nghe nói là món Phàn nương tử ở đỉnh Thiên Diệp thích nhất đấy.” Tiểu Thất im lặng nhìn Phàn di nương, Phàn di nương nhìn lại nàng với ánh mắt bất đắc dĩ, tự nhủ, đến Hồng Sương cư là gì nàng còn không biết thì làm gì có chuyện thích đồ ăn ở đó? Hơn nữa món nàng thích thật sự là bánh nhân phù dung, tuy chỉ hơn kém nhau một chữ “xốp” nhưng rõ ràng khác biệt hoàn toàn, từ đó cho thấy những tin đồn kiểu này chỉ nên nghe cho vui mà thôi. Trong phòng đang chuyện trò rôm rả thì bỗng có bà tử đến tìm Ô đại tẩu, nói là có đại nhân gì tên Tạ Tế Đường đến tìm bà, hình như Ô đại nhân nhờ y đưa đồ ban thưởng nhận được hôm trước về. Mọi người nghe thế, nhao nhao chúc mừng Ô đại tẩu, chỉ mỗi Tiểu Thất và Phàn di nương là mang vẻ mặt lạ thường. Được Phàn di nương thúc giục, Tiểu Thất đi ra ngoài gặp Tạ Tế Đường. Tạ Tế Đường đang bàn giao công chuyện với Ô đại tẩu, bỗng nhác thấy nữ chủ nhân nhà mình, y lập tức sửa sang diện mạo, đi tới cung kính thi lễ, “Phu nhân.” Tiểu Thất đáp lại, song hai mắt cứ trông ra ngoài, Tạ Tế Đường luôn theo hầu hắn, giờ y đang ở đây, có khi nào hắn cũng đến không?. Truyện mới cập nhật Tạ Tế Đường là người thông minh, nhanh trí nhận ra suy nghĩ của nàng, chân mày nhướn lên, y cười nói, “Tướng quân vừa giành chiến thắng ở cửa sông, Hắc đại soái Hắc Kinh lệnh ngài ấy nghỉ ngơi hai ngày, nay đang đóng quân tại rừng cây phỉ phía trước, để tôi phái người báo với ngài ấy là phu nhân đang ở đây.” “Không phiền chàng đến, ta qua đó là được.” Hắn đã phải liều mạng sống chết mấy hôm liền, vất vả lắm mới được hai ngày nghỉ ngơi, nàng đâu nỡ để hắn chạy lui chạy tới! Nói xong câu toan bước ra cửa, nhưng Tạ Tế Đường đâu để nàng tự đi, hơn nữa nơi đó là khu vực quân sự quan trọng, gia quyến không thể vào, thế là y ra lệnh cho một vệ binh đi theo, còn mình nhanh chóng chuyển lời dặn dò của chồng Ô đại tẩu đến bà. Chồng của Ô đại tẩu là họ hàng xa với Tạ Tế Đường, do đó bà cũng biết thân phận của y, vừa nãy thấy y cung kinh với Tiểu Thất thì trong lòng đã tỏ tường sáu bảy phần, bà nhìn bóng lưng Tiểu Thất hỏi, “Không lẽ vị này chính là Ngô thị phu nhân ở Thạch viện?” Tạ Tế Đường không nói đúng cũng không nói không đúng, xem như ngầm chấp nhận. Ô đại tẩu kinh hãi quay về phòng, tiểu thiếu phụ mặc đồ trắng vẫn còn đang khoe khoang, mà Phàn di nương ngồi bên chẳng hề tức giận, trái lại còn lắng nghe một cách hứng thú. Ô đại tẩu lén nhìn Phàn di nương, bụng nhủ, nếu vị ban nãy là Đại phu nhân ở Thạch viện, vậy chắc chắn vị đây cũng không phải người tầm thường. Bà lại đảo mắt nhìn xuống cái bụng căng mẩy của nàng, nghe nói Phàn di nương của Đại công tử lại có thai, chả có nhẽ… Bỗng bà thấy thương thay cho tiểu nương tử áo trắng, nếu nàng ta mà biết người bên cạnh chính là nhân vật mình đang khoe khoang thì sẽ có cảm tưởng gì đây? Dù Ô đại tẩu công khai ám chỉ hay ngắt lời thế nào, tiểu thiếu phụ áo trắng ấy vẫn cứ khoe hoài, khoe cha khoe mẹ, khoe nhà ngoại, thậm chí khoe cả vị hôn phu có tiền đồ xán lạn của mình. Phàn di nương vui vẻ lắng nghe, thỉnh thoảng lại tiếp lời nàng ta. Đang hàn huyên về quan hệ mẹ chồng nàng dâu, bỗng một bà tử áo xanh bước vào. Phàn di nương thấy người đến thì lật đật đứng dậy, vì bà tử này chính là bà Lương – thân tín của Đại thái thái Hắc thị. “Trùng hợp phu nhân đi ngang qua đây nên đến thăm nương tử.” Bà Lương đỡ tay Phàn di nương. Hai người dìu nhau rời khỏi phòng, trông thấy Đại thái thái Hắc thị đang ngồi trên cối xay dưới gốc liễu. Phàn di nương kính cẩn nhún gối. Hội trong cửa ló đầu ra nhìn, thiếu phụ mặc áo trắng kia là người nghểnh cao cổ nhất. Chỉ thấy một người phụ nữ đứng tuổi ngồi thẳng trên cối xay, nước da trắng bóc, dáng vẻ dịu hiền, bà mặc xiêm y màu xanh đã cũ, trên khăn choàng bếp màu xanh nhạt còn dính lốm đốm vệt máu. Thiếu phụ áo trắng lẩm bẩm, “Bà mẹ chồng của nàng ta nho nhã thật.” Ô đại tẩu nghe thế thì thở dài tự nhủ, may mà đôi mắt cá chuối của cô chưa mù hẳn, vẫn còn nhận ra được vài điểm, không chừng đó chính là nữ chủ nhân Tần Xuyên trên đỉnh Thiên Diệp, thế thì dĩ nhiên phong thái phải hơn hẳn người thường. *** Tạm gác lại chuyện ở phòng vải. Lúc này trong lều dựng tạm giữa rừng cây phỉ, Lý Sở tắm xong đi ra, vừa thay y phục thì được báo Tạ Tế Đường ở ngoài lều cầu kiến. “Ngươi đến đúng lúc lắm, Đại ca vừa sai người đến báo Trường Ninh chở lương thảo tới, cần một người tin tưởng bàn bạc, vai ngươi đang bị thương, không thể đi tiếp cùng bọn ta được, nên trước mắt dẫn một toán tới đó phụ đi.” Ném khăn lau đã dùng sang một bên, hắn ngả lưng lên tấm sạp gỗ cứng ngắc, đã mấy ngày không chạm vào giường, cho dù chỉ là một tấm phản mộc thì vẫn thoải mái đến không thể tả. Tạ Tế Đường nhận lời chuyện tiếp ứng lương thảo, xong rồi mới bẩm, “Vừa nãy đi ngang qua phòng vải, vô tình gặp được phu nhân.” Y vừa dứt lời, người trên giường đã mở bừng mắt, “Sao nàng lại ở đấy?” Cứ tưởng trước đó nàng chỉ nói đùa, không ngờ lại dám làm thật, bụng đã to mà không thèm để ý gì sất, đúng là gan lì! “Nghe nói là sắp xếp của Đại thái thái, phu nhân và Phàn nương tử ở đó hỗ trợ may khăn gạc cho thương binh dùng.” Tạ Tế Đường đáp. Người trên giường lập tức ngồi thẳng dậy, ngón trỏ gõ liên tục lên mép giường với nhịp điệu sốt ruột. Tạ Tế Đường nhìn thấu tâm tư của hắn, chắc hẳn muốn gặp phu nhân, song lại lo nếu để người khác biết vào lúc này thì không hay, thế là y nói, “Phu nhân cũng sợ có người thấy không ổn nên không dám đến gặp, giờ người đang ở trong căn nhà tre sau núi, bảo nếu tướng quân có rảnh thì có thể tới.” Rảnh ư? Hắn được lệnh nghỉ ngơi hai ngày, dĩ nhiên rảnh rồi, “Ta biết rồi, ngươi dẫn người đến Trường Hà tiếp ứng lương thảo trước đi.” Tạ Tế Đường lĩnh mệnh lui ra, trước khi đi có thì thầm với thị vệ bên ngoài vài câu, thị vệ nghe xong bèn gật đầu, một lúc sau cũng xoay người rời đi. Sau thời gian khoảng nửa nén hương, rèm vén lên, Lý Sở bước ra, đầu tiên là đi vòng quanh trại kiểm tra, dặn dò vài câu rồi đi bên này đảo bên kia, cuối cùng lượn đến trước chuồng ngựa. Rồi sau thời gian nửa nén hương tiếp theo, trên con đường nhỏ sau rừng cây phỉ, một con ngựa ô phi nước kiệu thẳng hướng sau núi. *** Lúc vó ngựa tới ngoài nhà tre, Tiểu Thất đang giúp Phương Như bày biện bàn ăn, vừa nghe thấy tiếng thì nàng lập tức bỏ xuống tất thảy, lật đật đi tới trước cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, đúng lúc chạm vào tầm mắt của người đang ngồi trên lưng ngựa, chợt hai má nóng bừng. Tiểu Thất cũng không hiểu cớ gì mình lại xấu hổ, trước đây nàng có thẹn thùng khi hắn nhìn bao giờ đâu. Nét mặt của Lý Sở cũng đầy lúng túng. Trông cả hai không giống vợ chồng chung phòng đã nhiều năm, mà trông như đôi vợ chồng son mới thành thân, trong lòng đôi bên ẩn chứa cảm xúc lạ lùng, nhưng chẳng hề nói ra. Lâm ma ma thấy từ khi Lý Sở vào cửa, đôi vợ chồng cứ đứng đấy nhìn nhau, bà lập tức lấy lý do gọi Phương Như đi, lúc ra ngoài còn cố ý trở tay khép cửa lại. “Có bị thương ở đâu không?” Tiểu Thất tiến lên một bước, hỏi hắn. “Chỉ xây xát ngoài da thôi.” Hắn vừa trả lời vừa nhìn xoáy sâu vào mắt nàng, một lúc sau, khóe môi nhếch nhẹ, vươn tay kéo nàng vào lòng, xem chừng cuối cùng tiểu nha đầu cũng đã chịu mở lòng, với hắn. “Để thiếp xem nào.” Nàng muốn kiểm tra vết thương trên người hắn. “Đã được xử lý rồi, không đáng lo.” Hắn vẫn nhìn nàng chăm chắm, tới nỗi Tiểu Thất dựng cả lông tơ. “Nhìn thiếp thế làm gì?” Nàng quở, đưa tay che lại mắt hắn, dẫu là lời cãi lẽ nhưng cũng là phản ứng thật – nàng không chịu nổi trước ánh nhìn của hắn. Nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay nàng, dường như hắn rất thích dáng vẻ nàng xấu hổ, đến nỗi tai cũng đỏ lên. Không rõ câu chuyện phát sinh ra sao, mà sau vài lần xoa vuốt, cả hai hôn nhau chẳng dừng. Nụ hôn cháy đượm lửa tình, bình thường một trong hai sẽ có người tỉnh táo, kịp thời trấn áp ngọn lửa tà ác, nhưng lúc này cả hắn lẫn nàng như biến thành hồ dán, một nhiệt tình, một buông xuôi, khó tránh khỏi làm ra chuyện vượt quá mức tưởng tượng. Mới đầu Lâm ma ma còn không lo lắng, dù gì nam chủ nhân cũng là người thận trọng, nữ chủ nhân tuy nhỏ nhưng chững chạc, chắc chắn sẽ không làm bậy, cùng lắm cũng chỉ vờn nhau một hồi rồi thôi, nào ngờ hai người lại có gan làm bừa thật! Bà định vào dâng trà, ai ngờ vừa tới cửa lại phát hiện động tĩnh bên trong là lạ, bà dỏng tai cẩn thận lắng nghe, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề, sau đó là tiếng cót két của giường tre. Tim bà đập mạnh, thầm la lên không xong rồi, phu nhân đã hơn bốn tháng, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố được. *** Căn nhà tre này vốn được xây để quân do thám sử dụng, mở cửa sổ ra là tầm nhìn bao la bát ngát, tựa hồ đang đứng giữa những cơn gió lớn. Dưới ánh trăng vằng vặc, dựa cửa sổ trông về nơi xa, dòng Trường Hà uốn lượn hệt như vành đai bạch ngọc vắt ngang dưới khoảng trời phương Nam, lấp lánh những đốm sáng lung linh. Tiểu Thất tựa vào bệ cửa, dưới sa bào đỏ tươi* là cánh tay trắng mịn như tuyết, Lý Sở nhìn một lúc, đoạn nắm lấy cánh tay nàng vào lòng bàn tay, “Sao lại mặc bộ đồ này?” Nếu để bác gái thấy được màu đỏ quạch thế này, kiểu gì cũng sẽ quở trách cho xem. (*Sa bào là loại áo báo làm bằng the, thường là trang phục truyền thống của cô dâu Trung Hoa) “Có đẹp không?” Nàng cười hỏi. Hắn ngẩn người vì bị nàng hỏi, nhưng rồi vẫn gật đầu. “Hồi chiều đến đây mới thay đấy.” Nàng đáp. “…” Có nghĩa là mặc cho hắn xem? “Vì ở chỗ thiếp, chỉ khi con gái thành hôn mới được mặc đồ đỏ.” Đến đây rồi nàng mới phát hiện, thì ra tân nương nơi này không mặc đồ đỏ, áo cưới là màu đen thêu tơ hồng, cũng không có khăn trùm đầu màu đỏ. “…” Ở Du Châu còn có tập tục này ư? Nhưng năm đó đâu nghe nghe Ngô gia nhắc tới. Thấy hắn nhíu mày nghĩ ngợi, chắc là đang nhớ xem Du Châu có tập tục này hay không, thôi, trong lòng nàng tự rõ là được rồi. Tiểu Thất đứng dậy kéo hắn tới trước bàn, “Thiếp có làm mấy món chàng thích, ăn xong rồi hẵng đi nhé?” Nàng biết hắn không có nhiều thời gian bên mình, có thể ở với nàng lâu đến vậy là đã vượt xa mong đợi rồi. Hai người ngồi xuống bàn, nàng vươn tay gắp thức ăn cho hắn, có nhẽ vì đã quá lâu chưa ăn lại cơm nhà nên hắn đánh chén gần hết số thức ăn trên bàn. Thời gian bên nhau luôn ngắn ngủi vậy đấy, nếu là bình thường nàng có thể quấn lấy hắn thêm chút nữa, nhưng với tình hình hiện tại, nàng thật sự không thể khiến hắn khó xử được. Sau bữa cơm, Tiểu Thất rất tự giác giúp hắn ăn vận. Căn phòng yên ắng lạ thường, ngoài tiếng côn trùng râm ran thì chỉ có tiếng quần áo sột soạt, cuối cùng khi buộc thắt lưng cho hắn, nàng bỗng khựng lại, nhìn góc ngọc bội lộ ra ngoài cổ áo, nghe nói miếng ngọc bội này là di vật của cha hắn để lại, “Thiếp sẽ không giống mẫu thân đâu, nên…” Nên chàng có thể đừng giống phụ thân được không? Hắn nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng mở miệng đáp “được”. Nàng sẽ không yếu đuối mong manh như mẹ hắn, nên hắn không cần phải hy sinh như cha mình, cả hai sẽ sống thật tốt, cùng nuôi dạy con cái, cùng đi hết kiếp này. Trăng ngâm trong nước, trúc vờn theo gió, hắn phi mình lên ngựa, nhìn nàng đang dựa bên cửa sổ – hắn không để nàng đi ra tiễn mình. Một cơn gió lướt qua cương ngựa, lùa vào khung cửa, cuốn lấy sợi tóc xanh bên thái dương, sợi tóc nhẹ nhàng bay lên trong gió, thổi làn hương của cỏ ngọc lan trên tóc nàng ngập tràn căn phòng. Theo hương ngọc lan thoang thoảng, hắn dần dần rời khỏi chốn yên tĩnh, hướng tới chiến trường đẫm máu thuộc về mình. Nàng vuốt lại sợi tóc, lấy ra bộ váy trắng mặc trước khi đến đây, nhưng dừng một lúc, cuối cùng quyết định vẫn mặc xiêm y đỏ trên người, chỉ khoác mỗi áo choàng trắng tinh. Nàng tin, nhất định hắn sẽ trở về. ___ P/S: Có thể hết lễ mình mới đăng tiếp chương mới nhé mọi người.