Ngõ ô y

Chương 27 : Mùa canh tác tốt (2)

Hắn bắt đầu thích ở nhà tre sau khi vào ngủ lại một đêm, thanh tịnh, mát mẻ, quan trọng là không bị ai làm phiền, nhất là về đêm. Ban ngày, Lý Sở tập luyện quyền cước bên bờ hồ, thỉnh thoảng sẽ đi hái trái cây trong vườn cùng nàng. Lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm qua hắn có những ngày điền viên như thế, không tới nửa tháng, vết thương trên người đã lành, sự gai góc trên chiến trường cũng dần biến mất, từ trong ra ngoài tràn trề sức sống. Trong thời gian này, chỉ thị ở kinh thành cũng lần lượt ban xuống. Vạn Mạc Quân thu hoạch nhiều nhất, được tước vị huyện công, Lý Sở và mấy vị phó Đô hộ giữ nguyên chức nhưng phẩm cấp thăng một bậc, ngoài ra còn có lăng la tơ lụa cùng kỳ trân dị bảo trong cung ban thưởng, phần của Lý Sở nhiều gấp đôi người khác, nguyên nhân vì sao mọi người đều hiểu. Trong năm người chỉ có hắn là thiệt thòi nhất, vị trong cung cũng biết, nhưng chẳng còn cách nào nữa, thiệt tới mấy cũng phải nhịn, Vạn Mạc Quân là người đương kim thánh thượng muốn cất nhắc, dù thực tế ông ta có làm gì thì chắc chắn công lao vẫn sẽ lớn nhất. Đã bước sang tháng Sáu, buổi tối thì mát mẻ song ban ngày lại hanh khô khó chịu. Mãi mới được vài hôm đẹp trời thì từ đằng xa có mây đen kéo đến, che lấp đỉnh đầu, sấm rền vang nhưng chẳng đổ mưa. Lý Sở ngồi khoanh chân trên giường tre trong thư phòng, tay cầm hai lá thư, cau mày đăm chiêu trông ra rừng tre bên ngoài cửa sổ. “Sách vở ướt hết rồi kìa, sao không đóng cửa.” Tiểu Thất đi vào thì thấy cửa sổ mở toang, gió thổi mưa lùa hắt vào trong phòng, nàng lật đật đặt cặp lồng trong tay xuống, xoay người khép cửa lại. Thấy hắn không nhúc nhích, nàng bèn nghễnh cổ nhìn, thấy lá thư trong tay hắn thì không nói gì thêm, đây là thư Tần Xuyên mới gửi đến sáng nay, nhìn hắn như vậy, chẳng lẽ là đã có chuyện gì rồi sao? Im lặng sắp thức ăn ra bàn thấp, đảo mắt nhìn hắn mấy lần, nghĩ không biết có nên hỏi hắn không. Lý Sở hoàn hồn, bước xuống giường đậy thư lên bàn, đi về phía nàng. “Nhà có chuyện à?” Cuối cùng nàng vẫn hỏi. Hắn “ừ” một tiếng, nhận đôi đũa nàng đưa, “Một tộc thúc vừa qua đời, bảo chúng ta về một chuyến.” Chúng ta… nghĩa là, “Ta cũng đi hả?” “Ngoài nàng ra còn ai nữa?” Giờ trong viện của hắn chỉ có mỗi nàng là nội quyến. Cũng đúng, “Bao giờ thì lên đường?” “Để ta báo với Vạn Mạc Quân đã.” Ngoài ra cũng cần thu xếp công việc trong tay, “Nàng chuẩn bị hành lý trước đi.” Vì mang tâm sự nên hôm ấy hắn ăn rất ít, không bằng nửa phần cơm bình thường. Tiểu Thất không hiểu quá nhiều về Tần Xuyên, không biết quan hệ giữa hắn và vị tộc thúc kia thế nào, chỉ cho là hai người có tình cảm tốt nên hắn buồn, vì vậy cũng không dám quấy rầy hắn. Đến xế chiều, hai người cùng tới Vạn phủ một chuyến. Hắn đi xin nghỉ còn Tiểu Thất đi tạm biệt Vạn phu nhân, cả hai ngồi ở Vạn phủ hai canh giờ, tới lúc về nhà thì trời đã tối đen. Đúng lúc gặp phải Tang Tịch đến đưa thiệp mời – nhờ có Vạn phu nhân và Tiểu Thất tác hợp, Tang Tịch quyết định nạp quả phụ trung hầu kia vào cửa, tuy không định tổ chức lớn nhưng vẫn muốn mời đồng liêu đến tụ tập. Hai người ngồi nói chuyện trong thư phòng ở tiền viện suốt một buổi tối, đến khi hắn quay về, Tiểu Thất mới rửa mặt chải đầu xong, đang chuẩn bị lên giường. “Ngày mốt sẽ lên đường.” Hắn vừa cởi quần áo vừa nói với nàng. “Được.” Lúc chiều nàng đã dặn mấy người Hồng Phất thu dọn hành lý, ngày mai lại đến Ngô trạch báo một tiếng, ngày mốt xuất phát thì vẫn về kịp. “Có thể chuyến này về sẽ ở lại một thời gian, nhớ đem theo nhiều đồ.” Hắn móc trang phục lên kệ. “Thế chuyện bên này tính sao?” Nàng thì không sao, nhưng hắn còn có công vụ, liệu có xin nghỉ dài được vậy không? Hắn cười, “Ta đoán cũng phải đợi bọn họ thỏa hiệp xong mới về được. Bắc Tề lúc này đang tổn thương nguyên khí nặng nề, có lẽ tạm thời Dương Thành sẽ không gặp chuyện lớn.” Hắn có ở đây hay không cũng như nhau. Thỏa hiệp? Thứ cho nàng ít học, không hiểu hắn nói gì. “Chia chác không đều, nội bộ lục đục.” Hắn giải thích. “Nhà chúng ta với Ngụy gia?” Mọi người đều biết, thế lực phương Bắc ngoài Lý gia ra thì còn có Ngụy gia. “Cả vị ở hoàng thành nữa.” Hắn bổ sung. “Hả?” Thiên hạ này tất thảy của vua, trong suy nghĩ của nàng, Lý gia và Ngụy gia dẫu có phách lối tới mấy thì cũng dưới một người, bị vị ở hoàng thành dùng để cân bằng thế lực, không ngờ bọn họ có thể uy hiếp quân thượng trắng trợn như vậy ư? Thấy nàng nghĩ hoài không ra mà vẫn vắt óc nghĩ, hắn giơ tay chọc vào trán nàng, “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, biết bản lĩnh của ba nhà Tần Xuyên, Tây Đô và Trường Ninh là đủ rồi. Sau này gặp nhiều ắt sẽ biết thêm.” Nếu Lý gia không có sức mạnh ấy thì Mai gia đâu phải mặt dày muốn vào Lý trạch, Ngô gia nào phải gả hai cô con gái đến? Nghe hắn nói vậy, nàng lại càng mơ hồ, Mai gia thì thôi, nói gì cũng là thế giao với Tần Xuyên, nhưng vì sao Ngô gia nhà nàng lại phải nịnh bợ Tần Xuyên? Rõ ràng lão thái thái là người nhà họ Mạc, không phải qua lại với Mạc gia đơn giản hơn sao, “Mạc gia Trường Ninh cũng giống Tần Xuyên à?” Nếu đã cùng xưng là tam đại gia tộc thì ắt hẳn bản lĩnh cũng ngang nhau. Hắn gật đầu, lấy khăn mặt vắt trên chậu nhúng vào nước, vắt khô rồi rửa mặt. “Thế vì sao Ngô lão thái thái lại muốn đưa ta sang đây? Không phải theo cửu tiểu thư đến Mạc gia sẽ tốt hơn à?” “Mạc Trường Mạnh?” Tiểu Thất ngẩn ra, hình như chồng của cửu tiểu thư tên như vậy. Lại nghe thấy hắn hừ lạnh, nói, “Ngô lão thái thái cũng có mắt chọn cháu rể đấy nhỉ.” Hắn và Mạc Trường Mạnh đều không thuộc chi trưởng nhưng lại là nhân vật nổi bật trong số con cháu họ hàng, được mọi người coi trọng, mới trẻ mà đã đi nhiều nơi rèn luyện, dù tương lai không được thừa kế gia tộc thì cũng có thế lực không ai dám coi thường, đối với Ngô gia vậy là đủ rồi, “Hồi trước bà ta định đưa nàng đến Mạc gia?” Hắn hỏi. “…” Hình như nói hớ rồi, ánh mắt hắn có vẻ là lạ, “Có đâu, lão thái thái chẳng nói gì cả.” Có điều cả phủ ai cũng nghĩ là vậy. “…” Thế tức là có, “Muốn gả cả nàng và Ngô Thiếu Quân đến Mạc gia?” Thấy hắn sáp lại gần, Tiểu Thất lặng thinh lùi về sau hai bước, cười giả lả, “Ngài ấy, sao cái gì cũng đoán lung tung thế.” “Vậy nghĩa là Ngô gia xem thường ta.” Định gả cả thê lẫn thiếp cho Mạc Trường Mạnh, ngược lại với hắn thì quá đơn giản, nếu không gặp chuyện ấy, khéo có khi giờ này nàng đã là người của Mạc Trường Mạnh rồi. “Không có chuyện đó đâu, ngài nghĩ nhiều rồi.” Gạt bàn tay hắn nắm cằm mình ra, nhưng chẳng thể nào gạt nổi cánh tay bên hông. “Không đến Mạc gia, có hối hận không?” Hắn đã từng gặp Mạc Trường Mạnh, là quý công tử dịu dàng lịch thiệp, đúng là thích hợp làm chồng hơn nếu so với hắn. “Nói bậy gì vậy, theo lẽ thì ta phải gọi y là anh ——” Không đúng, hình như thân phận của hắn cũng giống Mạc Trường Mạnh. Vì từ “anh rể” mà hai người đâm ra bối rối, đúng thế, bình thường chẳng nghĩ nhiều, nhưng thực chất quan hệ của bọn họ chính là như vậy. “Mạc Trường Mạnh không hợp với nàng.” Không muốn xoắn xuýt với cái từ anh rể ấy nữa, hắn đổi đề tài. “…” Ngài cũng có hợp đâu, “Tình cảm giữa y và Thiếu Quân rất tốt, nào có chuyện của ta.” Nàng không đi âu cũng là may mắn, nếu không cứ kẹp giữa vợ chồng bọn họ thì biết sống sao đây? “Chúng ta cũng rất tốt.” Nhớ đến hôm trước Ngô Gia Ấn mới báo tin vui, nói là hình như Thiếu Quân có thai, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, “Ngủ thôi.” “Ngài còn chưa tắm mà.” Nàng giãy giụa. Nhưng vô dụng, năm mươi nghìn đại quân Bắc Tề đứng trước mặt mà hắn còn chẳng buồn chớp mắt, liệu có sợ nắm đấm của người con gái này không? Đêm hôm ấy, vì sốt ruột cầu thắng mà hắn dày vò Tiểu Thất rất nhiều lần. Người này ngây thơ quá! *** Nói là đưa tang nhưng dọc đường đi chẳng hề vội vã, nghe nói người mất chỉ là ông chú họ xa, hắn còn chưa gặp người đó bao giờ, đưa cả nhà về chỉ là làm cho người ngoài nhìn mà thôi. Vừa rời khỏi phạm vi Dương Thành, tốc độ của đoàn xe đã chậm lại. Buổi chiều ngày thứ năm xuất phát, đoàn xe dừng lại ở một dịch trạm. Sáng hôm ấy lên đường, Tiểu Thất cứ thấy người ngợm lờ đờ mệt mỏi, đến trưa thì không ăn nổi cơm, tới chiều thì nằm lì trên chiếu không buồn mở mắt. Hồng Phất vội bảo nam hầu chạy tới trước báo với Lý Sở, thế là đội ngũ tạm nghỉ chân ở một dịch trạm quân sự gần đó. Tưởng Tiểu Thất trúng gió, các nha hoàn bà tử hết cạo gió lại lau mặt, sau một hồi nháo nhào thì nàng đã tỉnh táo đôi phần, nhưng tinh thần vẫn uể oải. Ở chốn hoang vu lại không tìm được đại phu, mấy người Chu Thành đành cưỡi ngựa đến thôn trấn lân cận thử vận may. Thực ra Tiểu Thất cũng hơi ngờ ngợ, nàng cảm thấy hình như mình đã có thai, nhưng chỉ là suy đoán mà thôi, bản thân chưa hề có kinh nghiệm về phương diện này nên không dám nói bậy, nếu không lại khiến mọi người hào hứng nhầm. Nghỉ ngơi một buổi chiều, đến giờ cơm tối, tinh thần đã khá hơn nhiều, song vẫn không nuốt nổi cơm. Hồng Phất pha cho nàng một bát nước nho, nàng vui vẻ ăn uống. Lâm ma ma thấy nho chua như thế mà nàng vẫn ăn được bình thường, không khỏi lẩm bẩm: Không phải là có rồi đấy chứ? Thanh Liên và Mai Hương còn nhỏ, không hiểu lời Lâm ma ma, đồng thanh hỏi bà, “Có gì ạ?” Lâm ma ma nhìn hai nàng, cảm thấy hai đứa này không phải là người có thể nói chuyện, thế là bà bèn gọi Hồng Phất ra chỗ khác, nhỏ giọng hỏi vào tai nàng mấy câu. Hồng Phất ngẩn người, nhưng sau đó vẫn nghiêm túc trả lời, Lâm ma ma vỗ đùi, “Không xong, phải nhanh báo với tướng quân thôi, chuyến này đi đường cao núi xa, không thể để xảy ra sơ suất được.” Lý Sở đã sắp xếp xong xe ngựa, đang hỏi thủ quan ở dịch trạm về tình hình của quân đội gần đây, thấy Lâm ma ma mất phép tắc chạy vào thì khó chịu hỏi, “Chuyện gì?” Lâm ma ma nhìn thủ quan, thủ quan biết mình cản trở, vội chắp tay cáo từ. Thấy thủ quan đã rời đi, Lâm ma ma mới bẩm báo, “Nhìn dáng vẻ của nương tử trước đó là già đã nghi nghi, vừa nãy lại thấy nàng ăn một bát nho chua thì càng nghi hơn, bèn hỏi Hồng Phất cô nương, mới biết nương tử đã trễ kinh mấy ngày, hình như có tin vui.” Vẻ mặt Lý Sở vẫn không thay đổi, bởi vì hắn không hiểu, đến khi tiêu hóa hết ý bà ta muốn nói thì chân mày giãn ra, hắn đứng bật dậy, lại xoắn xuýt không biết nên đi bên trái hay đi bên phải. “Tướng quân, bên này ạ.” Biết hắn quá cao hứng nên nhất thời không tìm được hướng, Lâm ma ma tốt bụng nhắc nhở. Chỉ nghe một loạt tiếng rầm rầm soạt soạt, ghế đổ rạp xuống đất, cánh cửa rung lắc vì va đập mạnh, Lâm ma ma giật thót, đến khi hoàn hồn thì trước mắt đã không một bóng người. “Chẳng khác gì hồi nhỏ, hấp tấp quá.” Lâm ma ma cúi người dựng ghế dậy, thở dài một hơi, cuối cùng sau hơn hai mươi năm, nhà cũ cũng lại náo nhiệt lần nữa, không rõ nếu Vương ma ma biết thì có vui không? Năm xưa chính ma ma dẫn hắn bước ra khỏi cánh cửa ấy, nay trở về lại là cả gia đình. Lâm ma ma ở bên này đang cảm khái thì ở bên kia, Tiểu Thất bị giật mình lỡ tay hất nửa bát nước nho vào mặt, may mà là nước lạnh, nếu không e đã hủy dung rồi. “Vui thế làm gì, còn không biết có phải hay không.” Nàng muốn khuyên hắn nên bình tĩnh lại đã, nhưng có khuyên cũng vô ích. Đối với một người đàn ông sắp bước vào tuổi nhi lập mà chưa có con, liệu còn chuyện gì vui hơn việc thê thiếp có thai? Tiểu Thất không khỏi cảm thán, thì ra hắn không hề bàng quan như bề ngoài với chuyện con nối dõi. Vừa giúp nàng lau sạch nước nho dính trên mặt, vừa hôn lên trán nàng, đây là lần thứ hai hắn hôn nàng như vậy, thông qua sức lực có thể cảm nhận được sự phấn khởi của hắn, “Ta biết là sẽ không thua mà.” Thua? Thua cái gì? “Đừng bảo là ngài vẫn nhớ lời tầm phào lần trước đấy nhé?” Nàng đấm nhẹ vào vai hắn, “Đã nói là không nhắc lại nữa rồi mà.” Cứ xoắn xuýt với cái chuyện kia của Mạc Trường Mạnh làm gì! Lần đầu tiên hắn cười một cách xảo trá. Nhìn hắn như thế, nàng có cảm giác hắn đang ủ mưu, “Sau này đừng nhắc tới Mạc gia nữa, ta còn chưa gặp bọn họ lần nào, nếu để người khác nghe được lại nghĩ lung tung.” “Nghe nàng cả.” Ôm nàng vào lòng, hắn nghiêng đầu hôn lên cổ nàng, “Sinh cho ta thêm mấy đứa nữa đi.” Tốt nhất là lấp kín nhà cũ, để nó không còn đìu hiu trống rỗng giống nhà ma nữa. Nghĩ lại hồi bé có lần hắn rất sợ căn nhà kia, cảm thấy có thứ gì ở nơi thùi lùi ấy đang muốn nuốt trọn mình. Nàng có phải thỏ đâu mà sinh cả lứa, huống hồ sau này hắn còn phải cưới chính thê, sẽ có người sinh con cho hắn thôi. Nhưng bầu không khí lúc này đang đẹp, nàng không đành lòng mở miệng sát phong cảnh, thôi, tùy hắn vậy. “Lần này về Tần Xuyên, nàng nhớ cẩn thận.” Thân thiết xong, hắn ôm nàng lên giường ngồi, đã thỏa mãn với chuyện con cái, giờ là lúc nói chuyện nghiêm túc. “Từ lúc vào Lý trạch, ta có sai sót gì không?” Nàng tự nhận thấy mình đã làm tròn bổn phận lắm rồi. Không có sai sót nhưng cũng không hết lòng, trước kia không sao, nhưng sau này thì không được, “Lần này về, có lẽ sẽ nhắc đến chuyện cưới gả, binh tới tướng đỡ không bằng đánh đòn phủ đầu, để ta đến tìm thúc gia thưa chuyện, định danh tông phụ* cho nàng trước, chuyện vào gia phả thì để từ từ.” Hai chuyện cùng đến một lúc, sức cản quá lớn, đợi qua được ải của thúc gia rồi tính. (*Tông phụ: chỉ chính thê của người trong dòng tộc.) “…” Không thể trách nàng ngạc nhiên được, Tiểu Thất chưa bao giờ nghĩ sẽ làm chính thất của hắn, vì vậy bây giờ chẳng biết nói gì, “Thời điểm thế này, bọn họ có chịu không? Huống hồ… Căn cơ Ngô gia không ổn, với cả ta cũng không phải là con gái dòng chính, sau này… không tốt cho ngài lắm.” Dựa vào năng lực và xuất thân của hắn, đáng nhẽ nên tìm một ngọn núi vững chãi, giúp ích cho đường làm quan tương lai của mình mới phải, còn nàng có thể cho hắn thứ gì? Hắn cười, “Nếu không phải để hóa giải mâu thuẫn hai nhà Lý – Mạc, có lẽ vợ của ta chính là đám người Mai, Triệu đấy rồi. Ví mà vậy thật thì hôm nay đâu khác gì Đại ca Tam ca, suốt ngày nhìn đám người đó tranh giành lợi ích, lại không thể nhúng tay can thiệp.” Cái chết năm đó của phụ thân có liên quan rất lớn đến những người này, thế nên từ nhỏ hắn rất ghét bọn họ, nhưng không thể nào cắt đứt hoàn toàn, “Cũng may ta không phải là con cháu ruột của thúc gia, bọn họ cũng không làm gì được ta, chỉ cần có cách ổn thỏa thì ta có thể tránh xa bọn họ.” Hắn sờ bụng nàng, “Chuyện này có thể liên quan đến việc đứa nhỏ có được an toàn chào đời hay không, vì vậy không thể xem nhẹ.” Tuy ghét phải dọa nàng nhưng không phải là không có khả năng ấy, hậu viện của Đại ca và Tam ca cũng từng có chuyện thai lưu, dù thoạt trông nhân quả rất rõ, nhưng tình hình thực sự thế nào thì có lẽ chỉ có đám người đó biết, “Ta sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp cốt nhục của ta.” “…” Nghe hắn nói thế, mí mắt nàng giật giật, bỗng nhớ tới lời Phàn di nương từng nói, rằng đứa con đầu của nàng ta chết trong bụng mẹ, nghĩ đến đây, nàng lặng lẽ giơ tay che bụng, “Ngài nói đi, ta phải làm gì đây?” Dù tình cảm của cả hai chưa vững, song lợi ích đã dung hợp đến trên người đứa bé trong bụng, vì vậy dù có khó tới đâu nàng cũng phải thử nghiệm. “Ăn cơm trước đi đã.” Hắn nói. “…” Chuyện này thì hơi khó, nàng thực sự không ăn nổi, chỉ ngửi thôi đã khó chịu rồi, “Ta ăn rồi.” Một bát nước nho mà cũng bảo là ăn? “Sắp làm mẹ rồi, đừng có trẻ con nữa.” “Để từ từ ta ăn sau được không?” Hắn nhướn mày, đương nhiên là không, buổi trưa không ăn, cơm tối cũng không ăn, chớ nói gì bây giờ nàng đã là hai người, dù chỉ một mình cũng không chịu nổi. Hừm một tiếng, nàng nhìn ra rồi, vừa có con là khác biệt hẳn. Hồi trưa không ăn cũng không sao, tối đến mới nói nhiều một câu đã trợn mắt với nàng, tông phụ chính thất cái gì chứ, tất cả chỉ vì cốt nhục của hắn hết, còn nàng vẫn mang mệnh nha hoàn tiểu thiếp!