Ngõ ô y

Chương 23 : Nhiều người nhắm hắn quá!

Phụ nữ ngồi sau nhà uống trà chuyện trò rôm rả, hội đàn ông ở nhà trước cũng rất náo nhiệt, nói chuyện trên trời dưới đất vô cùng sôi nổi, tới tận giờ Hợi một khắc tiệc mới dần tan. Hạ phu nhân cố ý dẫn con gái ra về trước, ngồi trong xe ngựa, cốt để con gái nhìn thật kỹ Lý Sở – lúc nãy do vội quá nên chưa nhìn rõ. Lý Sở đi ra cùng Vạn Mạc Quân, một lúc sau Vạn phu nhân mới dẫn Tiểu Thất tới. Lý Sở và Vạn Mạc Quân đứng cạnh nhau, bản thân Vạn Mạc Quân thấp hơn Lý Sở nửa cái đầu, cộng thêm tướng tá phát phì do bước vào tuổi trung niên nên càng khiến người bên cạnh trở nên nổi bật, dáng người cao ráo tựa cây ngọc đón gió, mẹ con nhà họ Hạ càng nhìn càng thấy xuất chúng. Lý Sở nói vài câu với Vạn Mạc Quân, đoạn chắp tay cáo từ, Tiểu Thất cũng tạm biệt Vạn phu nhân rồi lên xe. Trời đổ tuyết khiến đường xá trơn trượt, sợ nàng đi không vững, Lý Sở rất tự nhiên đỡ tay Tiểu Thất từ phía sau, dìu nàng lên xe, thậm chí còn bất giác giơ tay chắn thanh ngang trên đỉnh đầu nàng, đề phòng nàng bị đụng, đợi nàng lên xe rồi hắn mới nhấc chân bước lên, cả quá trình rất tự nhiên, tự nhiên đến mức người được bảo vệ cũng chẳng hề hay biết. Tiểu Thất không cảm nhận được thật, vì xoay lưng nên không nhìn thấy. Nhưng phụ nữ là sinh vật rất nhạy cảm, dĩ nhiên mẹ con Hạ thị cũng thế, chỉ từ động tác rất nhỏ ấy đã nhanh chóng nhận ra quan hệ giữa hai người. “Sau này nếu vào cửa Lý gia, tuyệt đối không thể giữ con hồ ly đó lại được.” Hạ phu nhân hừ lạnh, hạ rèm xuống. Hạ Ngữ Yên mím môi, ban đầu nàng ta còn rung động trước Lý Sở bảy tám phần, nhưng vì hành động vừa rồi của hắn mà lập tức giảm đi hai ba phần, “Nói cho cùng Lý gia cũng là thế gia đại tộc, vì sao lại sủng thiếp thất đến thế.” Chẳng ra thể thống nào cả. “Đàn ông mà, có anh hùng tới đâu cũng khó qua ải mỹ nhân, con nhỏ đó vừa đẹp lại còn biết nịnh, thời gian vào cửa chưa lâu, tất đang được sủng. Nhưng nói gì thì cũng chỉ là thân phận nhỏ, nào sánh được với con gái nhà ta, đợi hai ba năm chơi đủ rồi, ắt sẽ tự nhiên quay đầu.” Hạ phu nhân nói. Hạ đại tiểu thư bĩu môi, là một cô nương trẻ tuổi còn đang đợi xuất giá, bảo nhường chồng cho người khác hai ba ngày thôi đã không chịu nổi rồi, nói gì đến hai ba năm! Thấy con gái dỗi ra mặt, Hạ phu nhân khuyên nhủ, “Tìm bấy lâu mà cũng chỉ được người này vừa ý, dù đã thành thân nhưng cũng may là chưa có con. Nếu giờ con vào cửa sinh con trước, theo lệ vẫn là con vợ cả dòng chính, sau này sẽ được thừa kế gia sản. Tần Xuyên có gia thế lớn thế nào, tổ tiên là vương tộc chư hầu một phương, gia sản trải rộng khắp nơi, con nhìn thứ đồ trên người con bé kia đi, không kém một ai ở kinh đô chứ nói gì ở Dương Thành. Nghe di mẫu con bảo, con bé ra vào vương phủ ở kinh thành như nhà mình, trong ngoài gì đều bị nó chiếm trọn. Nó chỉ là thiếp thất quèn, ỷ Đông đường không có chủ mẫu nên mới được mời đến những nơi như vậy, nếu là chính thất chủ mẫu thì chẳng phải càng được nở mày nở mặt hơn sao? Đại bá mẫu của con cũng được đãi ngộ như vậy, nếu tương lai chuyện của con mà thành, còn sợ gì bị mấy con nha đầu ở phòng lớn đè đầu cưỡi cổ?” Mấy năm qua mẹ con bà luôn bị đích tôn chèn ép, ép đến mức sinh ra tính xấu. Hạ Ngữ Yên di di mũi chân, nàng không nuốt nổi cục tức ấy, cứ nhớ đến cử chỉ thân mật của Lý Sở và tiểu nương tử kia là lại thấy thắt ngực. “Đại tiểu thư của mẹ ơi, sang năm cũng mười tám rồi, không chờ thêm được nữa đâu.” Con gái bà là mỹ nhân, từ nhỏ đã là niềm hy vọng của bà, được cưng như trứng hứng như hoa, vì thế mới để con bé chọn tới chọn lui, đến nỗi bây giờ vẫn chưa xuất giá, bà cũng sốt ruột lắm, Văn Tú nhà chị bà sắp đính hôn đến nơi rồi, nếu để con nha đầu đó đi trước thì bà biết giấu mặt mũi vào đâu đây? “Chỉ biết nói chuyện đó với con thì có ích gì, đã sốt ruột thì phải có cách nhanh lên.” Đâu thể bảo một cô nương đang đợi xuất giá như nàng chạy đến Lý gia tự tiến cử được? Hạ phu nhân biết con gái đã đồng ý, thế là nhìn con với ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, “Ban nãy ở trong phòng mẹ đã tính rồi, chuyện này phải nhờ đến đại cô của con.” Dượng là người Ngụy gia Tây Đô, Ngụy gia và Lý gia là hai trong ba đại gia tộc, nếu để bà ấy thưa chuyện, đảm bảo Lý gia sẽ không bắt bẻ được. Hơn nữa Lý Sở kia cũng đã từng kết hôn, Ngữ Yên nhà bà lại là tiểu thư khuê các còn trẻ, muốn dung nhan có dung nhan, muốn học thức có học thức, ai có thể bắt bẻ đây? Càng nghĩ bà càng cảm thấy phải nhanh nhanh gửi tin cho chị chồng mới được. *** Qua mồng mười, Lý Sở phải đến doanh trại, chuyến này đi không biết bao giờ mới về, nên chiều ngày mồng mười sau khi ăn tối xong, Tiểu Thất bắt đầu chuẩn bị hành lý cho hắn, đồ ăn đồ uống thậm chí trang phục đều lựa chọn thật kỹ. “Đứng yên ta xem nào.” Chặn hắn đi vào phòng, nàng cầm đai buộc trán màu tím ướm thử lên đầu hắn, với phụ nữ đó là đồ trang sức, nhưng với đàn ông lại có ý nghĩa khác hẳn, đấy là dấu hiệu trong quân đội, theo lý sẽ được phát cùng đao thương kiếm kích. Nhưng nhà ai có nữ quyến thì sẽ tự làm, bởi vì đồ được phát chất lượng rất tệ, như ngày trước khi mà nàng còn chưa tới, đai buộc trán hắn dùng là đồ trong quân, lâu ngày khiến phần thịt sau gáy bị trầy xước; sau khi nàng đến thì đều tự tay làm cho hắn, mới đầu hắn còn phản đối, nhưng về sau cảm thấy thoải mái nên không nói nhiều nữa. “Ta làm cho ngài năm chiếc, dù có đưa cho ai thì ít nhất cũng phải giữ lại hai chiếc.” Lần trước nàng làm cho hắn mấy cái đem đi, cuối cùng lại cho đồng liêu lấy hết, còn mình dùng đồ chất lượng kém, lúc về mới thấy da đầu bị xước, vết sẹo bên thái dương đến giờ vẫn chưa mờ, nếu để ma ma biết lại rầy nàng mấy ngày cho xem. “Cả thắt lưng da nữa, cái khảm ngọc bích tỷ ngài cho ai cũng được, nhưng cái khảm bạch ngọc thì chớ, ma ma tự tay làm cho ngài đấy, bà ấy mà biết thì sẽ đau lòng lắm cho xem.” Có lẽ vì đã thấy quá nhiều nên hắn không quan tâm đến những thứ đắt tiền, người khác thích là cho, bởi vậy có vài đồng liêu tham lam thường xuyên chiếm dụng những món đồ này từ hắn, nàng lại không tiện khuyên hắn, chỉ có thể nói cho hắn biết thứ gì thì được tặng, thứ gì không được tặng. Lý Sở nhìn nàng vừa vung tay vừa nói luôn mồm, cảm thấy thú vị, thế là đứng yên nghe nàng nói tiếp. “Thứ trong túi lục lam kia là để ngài ăn riêng, bên trong có một hộp vuông đựng Môn Đông đã được sơ chế, chia thành nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn là một khẩu phần, chỉ cần cho trực tiếp vào ấm trà đun sôi là được, ta sẽ nói với Chu Thành, có gì y sẽ pha giúp ngài. Mấy tay nải kia có thể đem đi tặng, à đúng rồi, gói thắt dây vàng đó là để tặng binh sĩ đã cản mũi tên giúp ngài lần trước, bên trong có ít đồ ăn, ta cũng đã nhờ Lưu thái y kê phương thuốc bổ máu, đặt ở dưới cùng hết, lát nữa bảo Chu Thành đưa cho người ấy nhé.” Người ta đã chặn họa đổ máu thay hắn, theo kỷ luật quân đội thì không thể dùng bạc cám ơn, đành gửi gắm tấm lòng vào những thứ nhỏ nhặt này, “Hơn nữa, không phải ngài nói Tang Tịch vẫn bị đau chân chưa khỏe à, hồi đầu năm chúng ta có được ít cao hổ cốt, để trong tay nải rồi đó, có gì ngài cứ chia cho y một ít.” Tuy nàng không hài lòng trước sự kém cỏi của Tang Tịch trong việc đối nội, nhưng suy cho cùng cũng là thuộc hạ của hắn đã nhiều năm, quan hệ giữa hai người khá bền chặt, không nỡ nhìn hắn chịu khổ, “Với cả…” Nhưng chưa nói hết câu thì âm thanh đã biết thành tiếng muỗi kêu nhỏ xíu, bởi vì hắn đã hôn lên trán nàng – thực tế thì giống như dùng râu cọ vào hơn. Từ sau cái đêm ở khu suối nước nóng, giữa hai người không có hành động thân mật nào nữa, lại vì nàng đang bị bệnh nên thời gian qua cũng không ngủ chung phòng, giờ hắn đột ngột làm thế khiến Tiểu Thất không dám thở mạnh. Thực ra nếu hắn cứ dịu dàng hôn tiếp như vậy thì có lẽ nàng đã xiêu theo, nhưng cách thức biểu đạt của hắn luôn rất “trực tiếp”: chế ngự – hành sự. “Ngài đừng ấn tay ta nữa được không?” Dựa vào kinh nghiệm từ trước, hắn khá thích cách nói chuyện nhỏ nhẹ, “Đau quá.” Thế là hắn không đè tay nàng lên đỉnh đầu nữa, quả nhiên sau khi được tự do, cơ thể không còn cứng nữa, cả quá trình cũng mềm mại hơn, dù mới đầu vẫn bị dày vò nhưng về sau cũng dần dần thích ứng được, thỉnh thoảng có lúc không nhịn nổi mà rên lên, dường như hắn rất nhạy cảm với âm thanh như thế, lần nào cũng sáng mắt nhìn nàng chằm chằm, như thể đang nói: Nhìn đi, rõ ràng nàng rất thích. Tới nỗi khiến chính Tiểu Thất cũng cảm thấy bản thân đúng là khẩu thị tâm phi. Làm xong chuyện ấy, thì giờ vẫn còn sớm, nếu quấn chăn mắt lớn trừng mắt nhỏ tiếp thì tranh thủ xuống giường tiếp tục thu dọn hành lý cho xong, sáng mai hắn phải đi rồi. Mặt nàng đỏ phừng mang vẻ mệt mỏi, khoác áo khoác mỏng vạt xéo, bên dưới mặc mỗi váy lót, đôi giày thêu hoa sen màu mận chín cực đẹp móc trên chân, bận rộn qua lại giữa đống tay nải, chợt cảm thấy sau gáy nóng lên, ngoái đầu lại thì thấy hắn xếp bằng ngồi trên giường, tay cầm sách nhưng mắt nhìn nàng chăm chú, “Muốn uống trà hả?” Nàng hỏi. Hắn lắc đầu, chỉ là có cảm giác nàng có vẻ khác với lần đầu gặp, hình như đầu đã cao lên, ngày trước đỉnh đầu còn cách môi dưới của hắn một khoảng, nhưng giờ thì rất vừa tầm; mặt có vẻ gầy đi, nhưng thân hình thì ngược lại, có điều do mấy ngày bị ốm nên giảm đi một chút, phải bồi bổ cho nàng mới được, nhiều thịt mới thích. “Lần sau ngài có thể báo tin sớm trước khi về được không? Để trong nhà tiện chuẩn bị.” Thấy hắn đang trong lúc dễ nói chuyện nhất, nàng thử đưa ra yêu cầu. “Ừ.” Hắn gật đầu. “Hai ngày nữa sẽ gửi thư lên kinh thành, ngài có gì muốn nói với ma ma không?” Nàng vừa hỏi vừa đẩy tay nải vào trong góc. “Bảo bà ấy giữ gìn thân thể.” Thấy nàng xách đồ lỉnh kỉnh, hắn đứng dậy xách hộ, chỉ một nhoáng đã dọn xong. Lần này đổi lại là nàng gật đầu, gật xong bỗng nhớ tới Nguyên Nhâm nói có thể năm sau biên giới sẽ có động tĩnh, không nhịn được dặn dò, “Đao kiếm không có mắt, ngài đi lần này nhớ chú ý nhé.” Hắn lại “ừ” tiếng nữa. Sau đó lại nói đôi câu chuyện nhà rồi tắt đèn lên giường, hắn không sang phòng bên ngủ mà ở lại phòng nàng. Đèn vừa tắt, phòng tối đen như mực, từ lúc hai người ở chung cho đến nay, làm chuyện đó là làm chuyện đó, xong chuyện là xoay lưng đi ngủ. Ngày trước Tiểu Thất cảm thấy như vậy rất thoải mái, không ai làm phiền ai, nhưng tối nay nàng trằn trọc trở mình mãi mà không ngủ nổi. Chẳng mấy chốc hắn đã lâm vào giấc ngủ, có thể vì đã quen dãi gió dầm sương ở ngoài, chỉ cần muốn ngủ là nhắm mắt thì sẽ ngủ được ngay. Nhưng Tiểu Thất không làm được, nhất là tối nay, không rõ có phải vì đã quen phục vụ hắn mỗi ngày hay không, mà khi hắn lên đường đột ngột như vậy thì nàng lại có cảm giác thất nghiệp đầy hụt hẫng, trằn trọc mấy lần cũng không ngủ nổi, thấy hắn xoay lưng ngủ ngon như vậy lại có cảm giác bất công. Có lẽ cảm nhận được sự xao động của nàng, hắn trở mình, giọng mũi nặng nề hỏi nàng có phải khó chịu ở đâu không. Nàng không thể giải thích được, chỉ bảo khát nước. Thế là hắn sờ lấy nước trà trên tủ đầu giường – Hồng Phất luôn đặt nước ấm ở đấy để hai người uống ban đêm. Uống hai hớp, cảm giác đã tỉnh táo hơn, nhưng nàng không dám lộn xộn nữa, sợ lại đánh thức hắn, nếu mà hỏi tiếp thì chỉ còn lý do muốn đi vệ sinh, nhưng bên ngoài đang rất lạnh, nàng thực sự không muốn xuống giường. Nàng đang rục rịch thì hắn lật người lại, kéo cả nàng lẫn chăn ôm vào lòng, nói với nàng bằng giọng mũi trầm trầm: Trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện thôi, đừng nghĩ lung tung là sẽ ngủ được. Quả nhiên cách của hắn rất hữu nghiệm… Cuối cùng đêm ấy nàng đã có thể yên giấc. *** Sau khi cánh đàn ông lần lượt quay về đại doanh, Vạn phu nhân – đệ nhất hậu cần ở Dương Thành lại đảm đương trách nhiệm của một đại gia trưởng tri kỷ: tổ chức tiệc trà, thăm hỏi tán gẫu, chuyên tâm thêm sắc màu đầy phong phú vào cuộc sống của nữ quyến, để người ấy không có thời gian trách thân khóc phận, không có thời gian ngồi trong góc đâm hình nộm mắng rủa kẻ nhẫn tâm trong nhà, nếu là ở kiếp trước, chắc chắn vị đô hộ phu nhân này sẽ là một cục trưởng hậu cần xuất sắc. Đầu tháng hai, nghe nói ở biên giới xảy ra xung đột, tình hình cụ thể thì không ai biết, chỉ mơ hồ nghe nói phía bọn họ giành được thế thượng phong. Sau khi biết không có thương vong, cuối cùng các cô gái cũng yên tâm thở phào, bắt đầu hành trình du lịch suối nước nóng núi Đông Diên, số người đăng ký lúc này rất nhiều, Vạn phu nhân còn kéo cả Tiểu Thất và Lưu phu nhân đến giúp, Tiểu Thất phụ trách sổ sách, Lưu phu nhân phụ trách liên lạc. Em gái và hai cháu gái của Vạn phu nhân cũng có trong danh sách. Từ sau khi bị Hạ phu nhân châm chọc ở Vạn phủ, nếu tránh được vị thông phán phu nhân này thì Tiểu Thất sẽ tránh, không tự dưng gây chuyện với bà ta làm gì. Nhưng chuyện thiên hạ đâu dễ suôn sẻ, ngươi muốn tránh, nhưng người khác không muốn thì có thể tránh được ư. Vì số nữ quyến rất đông, gian phòng ở khu suối nước nóng không đủ, một nhà không thể ở riêng một viện được, Tiểu Thất và Vạn Văn Tú có quan hệ tốt, bèn đề nghị vào ở Bắc viện cùng với nàng ấy. Vạn phu nhân và con gái út sẽ ở chung với mẹ con Hạ phu nhân, ban đầu tính ở Đông viện, đó là nơi rộng rãi nhất, nhưng đã bị Hà phu nhân hớt tay trên. Nói đùa, bàn về xuất thân và tước vị của chồng nhà mình, có nữ quyến nào ở Dương Thành dám qua mặt bà? Hạ phu nhân dẫu có kiêu ngạo tới mấy thì chồng bà ta cũng chỉ là một thông phán bé nhỏ, thậm chí dù vệ quốc công lão tổ Hạ gia còn sống cũng chưa chắc dám bắt lỗi ông chú nhà nàng. Tuy Hạ phu nhân thường tự đánh giá cao bản thân nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, dĩ nhiên sẽ không đi bắt lỗi “quả pháo nổ” ấy, bèn dẫn con gái theo Vạn phu nhân đến Bắc viện – ở ngay cạnh phòng của Tiểu Thất và Văn Tú. Đêm đầu tiên, hai sân góp lại cùng ăn tối với nhau, Vạn phu nhân làm chủ, cố ý dặn đầu bếp làm chén thức ăn nhỏ, tức là kiểu chén nhỏ nhưng đồ ăn rất phong phú, phu nhân tiểu thư kinh thành cũng thường xuyên ăn uống như vậy trong ngày đạp thanh. “Không phải lần trước tỷ bảo món này ăn ngon à? Ta cố ý dặn phòng bếp làm nhiều đấy.” Từ khi đến Dương Thành, Vạn Văn Tú rất ít tâm sự hàn huyên với người khác, may mà có Tiểu Thất ăn ý, lại còn dạy nàng kỹ năng thêu thùa, vì vậy quan hệ ngày một thân thiết. Tiểu Thất dùng đũa kẹp miếng bánh trà cho vào miệng, “Nhất định phải hỏi ma ma nhà muội làm thế nào mới được.” Vị giống y hệt với bánh ngọt trong ký ức của nàng, hơn nữa còn thoảng mùi sữa, ngọt mà không ngấy. “Mỗi bánh trà thôi mà sướng đến vậy à, rốt cuộc Du Châu túng quẫn đến độ nào thế? Nếu ăn điểm tâm ở Tây Sương cư, khéo còn khóc vì mừng mất.” Hạ Yên Nhiên nhỏ giọng phàn nàn. Văn Tú và Tiểu Thất nhìn nhau, người trước bối rối, người sau thở dài. Vạn phu nhân nhìn cháu gái mình, bụng thầm than, nhưng ngoài miệng chỉ nói, “Thứ nào không nói, chứ bánh bơ sữa này nhé, ai đến nhà ta cũng khen đầu bếp làm ngon.” “Ngon tới mấy cũng chỉ là đồ ăn trong phòng, đâu thể bày lên bàn tiệc.” Hạ phu nhân thầm ám chỉ. Tuy Tiểu Thất không hiểu nguyên nhân vì đâu mà mẹ con nàng ta lại nhắm vào mình như thế, khen thật hay khen đểu nàng biết tỏng, có điều ngại mặt mũi của Vạn phu nhân nên không đáp trả, ăn hai món rồi đặt đũa xuống, nói với Văn Tú bên cạnh, “Văn tiểu thư, lát nữa ăn xong, chúng ta đến Tây viện tìm Liên tiểu thư nhé?” Mã Khê Liên – trưởng nữ nhà họ Mã cũng đến núi Đông Diên, nha đầu đó khác hẳn mẹ mình, tính cách dịu dàng đằm thắm, chuyện trò rất hợp Văn Tú. Văn Tú nghe vậy, lập tức đặt đũa xuống, nói với Vạn phu nhân hồi chiều mình ăn nhiều điểm tâm nên giờ đã no bụng. Vạn phu nhân cũng cảm thấy nên tách Tiểu Thất và mẹ con Hạ gia ra, bèn gật đầu, cũng giục hai người đi sớm về sớm. Trên đường tới Tây viện, Văn Tú cho nha hoàn lui ra, thấp giọng nói chuyện với Tiểu Thất. “Tỷ đừng nóng, dì nhà ta tính tình vậy đấy, rất dễ mất hứng, ngay đến mẹ ta cũng phải nhường cho xong chuyện, bọn ta chẳng muốn tới nhà bà ấy chút nào.” Văn Tú giải thích với Tiểu Thất. Tiểu Thất cười đáp, “Tính tình khác nhau, không hài lòng âu cũng bình thường, có lẽ là ta đã làm sai chuyện gì đó, đắc tội Hạ phu nhân nên đã khiến bà ấy mất hứng.” Văn Tú mím môi, “Không phải tỷ làm gì sai, mà là bọn họ suy nghĩ nhiều.” Nàng không định nói ra câu này, nhưng thời gian qua tiểu di thường xuyên ghé nhà làm phiền mẫu thân, dò la thăm hỏi chuyện Lý trạch, nàng nghe mà phát rầu. Bản thân mình và Tiểu Thất có quan hệ tốt, suy nghĩ kỹ rồi quyết định nói cho nàng ấy biết, chủ yếu là vì bà chị họ của nàng rất xấu tính, nàng lo nhỡ chuyện kia mà thành thật thì sau này cuộc sống của Tiểu Thất sẽ không được yên, phải để nàng chuẩn bị tâm lý trước.