Ngộ Không Chuyển Thế
Chương 59 : Địa Tử Đàm
Phải mất ít nhất một tuần trà cơn lũ kiến đen mới qua đi. Không gian một lần nữa chìm vào trong sự tĩnh lặng đến mức tịch mịch.
Một lúc sau, khi xác định mọi thứ đã thật sự an toàn cả đám mới lục tục trèo xuống.
•Thật đáng sợ, mọi thứ đều bị càn quét sạch sẽ.
Trong mọi người ngoại trừ Lãnh Sương là nữ vẫn còn một người khác. Nàng tên là Ái Mị. Lúc này cô nàng đứng cạnh hai nam nhân khác, mắt nhìn xung quanh cảm thán nói.
•Như vậy mà có là gì. Ta từng nhìn thấy bọn chúng đi ngang một bầy Chu Ngưu. Các ngươi không biết đâu. Không đến hai ngụm trà tất cả bọn Chu Ngưu đều biến mất, đến xương cốt cũng không còn.
Một người khác dặm mắm thêm muối kể ra.
•Hiện tại chúng ta đi đâu đây.
Hải nhìn trước nhìn sau, cuối cùng mở miệng hỏi Cao Cung.
•Chỗ này cách khu vực Địa Tử Long sống còn khoảng hai ngày đường. Chúng ta đi chậm một chút, chờ cho lũ kiến đi xa sẽ an toàn hơn.
Cao Cung sau một hồi xác định phương hướng mới nói ra.
•Vậy mọi người nghỉ ngơi đi.
Hải gật đầu, cũng không gấp gáp hối thúc. Đoạn tự mình tìm lấy một chỗ để nghỉ ngơi.
Những người khác cũng không có ý kiến. Mỗi người ai cũng mệt mỏi nên đều tự mình đi nghỉ.
Sắc trời bắt đầu tối. Bóng đêm bao phủ. Rừng rậm cũng trở nên ẩm ướt. Khí lạnh phản phất làm hơi thở biến thành khói trắng.
Mọi người đều ngủ thiếp đi, Lãnh Sương cũng không ngoại lệ. Không khí rét lạnh. Cô nàng co ro nằm gần một gốc cây già. Kế bên nàng Hải không biết đã đến từ lúc nào. Hắn nhìn nàng mỉm cười. Đoạn lấy ra một cái áo phủ lên người nàng. Dường như ấm áp hơn làm vẻ mặt nàng nhẹ nhàng giãn ra. Ngủ cũng ngon hơn.
Sáng hôm sau.
Hành trình lại tiếp tục. Mọi người bắt đầu lên đường đi về hướng tây. Băng qua khu rừng già. Vượt qua vùng thảo nguyên thưa. Dọc đường tuy gặp một chút vấn đề nhỏ nhưng không có nguy hiểm. Cuối cùng trải qua hai ngày bọn họ tiến đến được vùng đất gọi là cấm địa. Nơi trú ngụ của một trong những hung thần Tử Vong Đàm. Địa Tử Long.
Chỗ của Địa Tử Long là một khu vực đầm lầy bùn đen. Nó thuộc về phần nông nhất trong Tử Vong Đàm. Gọi là Địa Tử Đàm. Về khung cảnh Địa Tử Đàm không khác Tử Vong Đàm là mấy. Vẫn là một màu tím tĩnh mịch. Khắp nơi lác đác một ít thực vật khô héo quỷ dị. Bên dưới là bùn đất lầy lội. Bốc lên một luồng khí hắc ám. Vừa nhìn liền biết không phải nơi tốt.
•Các người ở đây chờ ta, không cần đi theo. Ta đi nhanh về nhanh.
Hải đi đến mép Địa Tử Đàm đoạn dặn dò. Lời hắn nói ra khiến cho đám người Cao Cung cảm thán. Đi đối đầu với Địa Tử Long mà hắn nói thật nhẹ nhõm. Đi nhanh về nhanh. Làm như đi chợ không bằng. Tuy nhiên không ai cho rằng hắn khoác lác. Với khả năng của hắn thì chuyện này dường như không khó.
•Ta đi với ngươi.
Chợt Lãnh Sương lên tiếng. Để nói ra lời này nàng đã đắn đo nhiều.
•Theo ta...
Hải nhướng mày. Mỉm mỉm cười. Ánh mắt giống như đang trêu chọc nàng.
•Được thôi.
Nhưng rồi hắn lại không từ chối mà đồng ý. Trong lời nói còn mang theo ý cười.
Cuối cùng chỉ có Hai người Hải cùng với Lãnh Sương rời đi. Những người khác ở lại dựng lều chờ đợi. Hải bất chấp sự phản đối của Lãnh Sương hai tay bế nàng sau đó đạp bùn bước đi. Rất nhanh đã đi sâu vào trong Địa Tử Đàm.
•Cuối cùng vạn tuế cũng nỡ hoa.
Sau khi hai người bọn họ khuất bóng, cô nàng Ái Mị mới cảm thán nói.
•Đúng vậy. Muội ấy cuối cùng cũng động lòng trước một người. Lý huynh đệ pháp lực cao cường, là một nam nhân tốt.
Cao Cung cũng gật đầu đồng ý. Ánh mắt nhìn xa xăm, ẩn ẩn có chút vui mừng.
•Lát nữa khi đối đầu với Địa Tử Long ngươi nhớ phải cẩn trọng. Mặc dù ngươi rất mạnh nhưng vẫn không được chủ quan.
Lãnh Sương nằm trong lòng Hải vẻ mặt không được tự nhiên. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn đoạn dặn dò.
•Lo cho ta sao...
Hải cười ý vị. Hỏi.
•Ngươi đừng tưởng bở. Ta chỉ là lo lắng cho mình mà thôi.
Lãnh Sương ngoảnh mặt đáp. Bộ dạng rất ư là vô tình.
Hải chỉ cười cười, lại tiếp tục không để ý đến nàng, tiếp tục đi sâu vào trong tìm kiếm tung tích của Địa Tử Long.
Địa Tử Đàm nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hải chạy loanh quanh mấy canh giờ vẫn chưa nhìn thấy cái bóng của Địa Tử Long. Khắp nơi chỉ có cảnh vật hoang vu. Sinh vật sống ít ỏi đến đáng thương.
•Địa Tử Long rất thông minh. Nó bây giờ có lẽ đang ẩn nấp đâu đó chờ đợi cơ hội.
Dọc đường Lãnh Sương nhắc nhở. Nghe vậy Hải lập tức thả ra thần thức, quét qua phần lớn khu vực của Địa Tử Đàm. Sau một lúc hắn lại mỉm cười. Nhìn Lãnh Sương nói.
•Cảm ơn đã nhắc nhở...
Nói đoạn hắn vung tay, phá không đánh ra một quyền. Nhắm thẳng vào một chỗ dưới lớp bùn.
Ầm ầm...
Lớp bùn bị đánh văng tứ tung. Từ bên dưới một tiếng rống phẫn nộ lập tức phát ra.
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
22 chương
20 chương
63 chương
23 chương