Ngộ Không Chuyển Thế
Chương 48 : Long Môn Thương Hội 2
Chờ đợi trong chốc lát liền có người của thương hội đến tận nhà trọ lấy đến xác Giao Vương mang tới. Năm cổ xe ngựa phủ bạc rất nhanh đã đậu trước cửa.
Khi nhận được thông báo, ba người mới từ trong phòng đi ra. Đến chỗ xe ngựa để Trương Hữu Đức kiểm tra hàng.
Bởi vì Giao Vương là thú yêu, lại có tu vi cao nên cơ thể được bảo quản tự nhiên rất tốt. Ngoại trừ bị Hải đánh bầm giập ra thì tất cả đều rất hoàn hảo.
•Tốt, tốt, tốt...
Trương Hữu Đức vui vẻ liên tục nói tốt. Lão đưa tay sờ vào thân thể Giao Vương, cảm giác chân thật đến từng chiếc vảy không thể nào giả được.
•Ông thấy sao.
Tên thầy pháp xoa tay hỏi. Nhìn thái độ vui vẻ của Trương Hữu Đức gã liền biết lần này phát tài.
•Được, chỗ Giao Vương này Long Môn Thương Hội ta nhận. Giá cả chắc chắn sẽ làm các vị hài lòng.
Trương Hữu Đức gật đầu đáp ứng.
•Vậy thì tốt rồi...
Tên thầy pháp cũng thỏa mãn cười. Đối với uy tín của Trương Hữu Đức rất là tin tưởng.
Tất cả mọi người ai cũng cao hứng. Chỉ có mình Hải là vẫn bình thản như không.
•Trương lão bản này...
Chợt hắn quay sang gọi Trương Hữu Đức.
•Thạch đệ có chuyện gì...
Trương Hữu Đức đáp.
•À ! Ta họ Lý.. Thạch Thánh chỉ là danh hiệu. Ở chỗ ta còn có ba vật giá trị không thua kém xác Giao Vương này. Không biết Trương Lão Bản có hứng thú xem không..
Hải ho một tiếng, chỉnh lại cách gọi của Trương Hữu Đức một chút rồi mới nói.
•Lý đệ còn vật khác có giá trị tương đương với Giao Vương này sao. Nào nào, mau lấy ra cho Trương mỗ xem thử...
Trương Hữu Đức nghe qua mắt lập tức sáng lên, vội vàng hối thúc. Lão cảm thấy hôm nay thật may mắn. Vừa mua được một thứ tốt, bây giờ còn có thêm ba món.
•Vậy mọi người mau tránh ra năm trăm mét... Vật này kích cỡ không nhỏ đâu...
Hải mỉm cười, dang tay xua đuổi mọi người ra khỏi chỗ hắn đứng. Thậm chí để không có người bị vạ lây hắn có tận lực dùng pháp lực đẩy tất cả người trong bán kính hai mươi trượng ra ngoài. Tất cả mọi người bị đẩy choáng váng, trong đó có không ít người đi đường hay khách hàng của Long Môn Thương Hội đi ngang qua. Bọn họ đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Có người còn trực tiếp nổi bão, la ó om sòm.
Chỉ là Hải không quan tâm đến những chuyện đó. Sau khi dọn dẹp xong một khoảng trống hắn lập tức há mồm. Từ trong miệng phun ra ba con vật khổng lồ. Bọn chúng cồng kềnh nện xuống đất cái rầm. Chất chồng lên nhau như một ngọn núi.
•Cái này, này...
Tất cả những người có mặt xung quanh lập tức bị cảnh tượng làm cho kinh hãi, trợn mắt há mồm. Ai nấy đều quên cả hít thở, nhìn chằm chằm vào ba cái xác đang nằm vắt vẻo lên nhau. Trương Hữu Đức trợn mắt líu lưỡi, ăn nói lắp bắp. Về phần tên thầy pháp thì càng khoa trương hơn, vẻ mặt như ngây dại. Mồm há to đủ để nhét vào một quả trứng.
Ba cái xác này chính là ba đại yêu ở Tử Cốc Hà. Sau khi bọn chúng chết đã bị Hải lưu lại, giữ đến giờ.
•Trương lão bản, ông thấy sao...
Nhìn thấy thái độ của từng người, Hải lập tức hài lòng cười hỏi Trương Hữu Đức.
•Cái này, cái này là...
Trương Hữu Đức nhất thời không nói thành lời, đã bị ba đại yêu hù dọa đến không thở nổi. Dù sao lão cũng chỉ là người phàm mắt thịt. Đối với ba yêu thú khủng bố như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được. Mặc dù chúng đã chết nhưng khí thế hung ác kia vẫn còn.
•Đây là ba đại yêu đầu ở hạ lưu Tử Cốc Hà. Bởi vì chúng làm hại bách tính nên bị ta tiêu diệt....
Hải chỉ tay về phía ba đại yêu giới thiệu sơ qua. Vẻ mặt không tự chủ đắc ý.
•Ta biết rồi, đây là quái sa ở Tử Cốc Hà. Lúc ta đi thuyền ngang có lần nhìn thấy. Nó rõ ràng nuốt chửng một chiếc thuyền...
Chợt có ai kinh hãi kêu lên. Chỉ tay vào Hung Sa đại yêu nói lớn.
•Không sai, quái cua, quái xà này chính là nguyên nhân của vụ chìm bảy thuyền buông ở hạ lưu Tử Cốc Hà....
•.....
Lần lượt có không ít người la lên, tỏ vẻ nhận ra ba đại yêu kia. Rõ ràng hung danh của chúng không thấp.
Ngay cả Trương Hữu Đức cũng biết về chúng, chỉ là đánh chết lão cũng không tin có một ngày lại có người mang xác của chúng đến ném trước mặt lão, còn bảo lão thu mua.
Thế nhưng người hiểu rõ hơn chuyện này là tên thầy pháp. Gã biết việc Hải cùng giao Nhân Tộc đi đến hạ lưu Tử Cốc Hà. Chỉ là gã không ngờ được hắn phải đối mặt với hung hiểm như vậy. Nhất thời lòng gã đối với Hải lại càng thêm thán phục. Quyết tâm ôm chặt lấy bắp chân to lớn này.
•Lý đệ ngươi... Ngươi là thần nhân sao....
Trương Hữu Đức nhìn vào Hải tán thán. Lòng lão đối với Hải đã nâng cao một bật xem trọng.
•Cái gì mà thần nhân. Chỉ là ba đầu yêu nho nhỏ mà thôi. Trương lão bản, ông có thu không...
Hải khoát tay, khoác lác nói.
•Thu, thu. Long Môn Thương Hội ta tiếp nhận.
Trương Hữu Đức gật đầu như gà mổ thóc. Chuyện làm ăn lớn như vậy làm sao lão từ chối.
•Tốt, thành giao. Vậy ta xin cáo từ trước. Chu Nhạc lão đầu, còn lại giao cho ngươi.
Hải sảng khoái đáp ứng một câu. Sau đó vung tay cáo từ rời đi. Bộ dạng ung dung tự tại.
•Khoan đã, Lý đệ...
Thấy Hải định đi Trương Hữu Đức liền gọi lại.
•Còn chuyện gì sao...
Hải hỏi.
•Tất cả những yêu thú này Long Môn Thương Hội bọn ta sẽ thu hết. Chỉ là hiện tại ta có chuyện quan trọng muốn nhờ, không biết Lý đệ có rãnh rỗi không.
Trương Hữu Đức giải thích.
•Chuyện gì...
Hải nghi hoặc hỏi.
•Chúng ta vào trong rồi nói...
Trương Hữu Đức đáp. Đoạn mời Hải trở lại căn phòng lúc trước.
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
22 chương
20 chương
63 chương
23 chương