Giữa tháng sáu trời nóng đến lợi hại. Đại buổi tối, Khương Lệnh Uyển bị nóng tỉnh rồi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn về phía nam nhân bên cạnh. Nàng thấy Lục Tông hai mắt tĩnh mịch nhìn đỉnh màn, trêи mặt không có nửa điểm buồn ngủ, mới mở miệng hỏi: “Tông biểu ca, có chuyện gì sao?” Có lẽ là hơi mệt mỏi, Khương Lệnh Uyển âm thanh nhiễm buồn ngủ mềm mại nhu nhược, thật là dễ nghe. Kỳ thực bên trong phòng ngủ cũng không nóng, chỉ là Lục Tông là đại nam nhân, thân thể lúc nào cũng nóng hầm hập, đặc biệt là lồng ngực kia. Trong ngày đông nàng rất thích dựa vào sưởi ấm, đến lúc vào hè lại liền chê nực không muốn cọ gần nữa, nhưng Lục Tông rất yêu thích cùng nàng thân cận, nhất định không cho nàng trốn thoát. Nàng giơ tay sờ sờ hắn mặt, hỏi: “Có phải là … chuyện của Nhị hoàng tử?” Từ sau chuyện Kỷ Liên Y suýt làm nàng hiểu lầm Lục Tông, nàng liền quyết tâm tín nhiệm hắn, cũng sẽ không quản hắn làm những chuyện gì nữa. Chỉ là nàng vẫn là không quá tin tưởng mấy người hoàng tộc, chỉ lo Lục Tông sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lục Tông vỗ về tay nhỏ của nàng, nói: “Nàng đừng lo lắng, hiện tại mọi sự đều thuận lợi.” Hắn nói một câu, lại cúi người hôn một cái lên trán nàng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Xán Xán, nhạc mẫu vẫn luôn đối với nàng rất tốt sao?” Nói tới Chu thị, Khương Lệnh Uyển đúng là có phần nhớ nhung mẫu thân, nhưng lần trước lễ Đoan Ngọ vừa mới trở về một chuyến, cũng không phải quá mức tưởng niệm. Nàng loan môi nói: “Đúng a. Mẫu thân từ nhỏ đã rất thương ta, có điều, có lúc sẽ mạnh miệng nhẹ dạ chút, không bằng cha cùng ca ca thương yêu đến trực tiếp, nhưng nếu như ta bị ủy khuất gì, bà là người đầu tiên sẽ liều mạng với người ta.” Mẫu thân nhàng lúc còn trẻ cũng là tiểu thư khuê các yểu điệu, gả cho Khương Bách Nghiêu, làm chủ mẫu sau, mới bỏ xuống tính tình nuông chiều, bề ngoài nhìn qua ôn hòa dễ thân hơn một chút. Nàng không biết Lục Tông vì sao bỗng nhiên nói tới mẫu thân, nhưng nếu cẩn thận nghĩ, Lục Tông từ nhỏ không có mẫu thân, xác thực đáng thương. Còn có, Bảo Thiền so với hắn càng đáng thương, mới năm tuổi đã mất nương. Khương Lệnh Uyển đau lòng chính mình phu quân, sau khi làm mẫu thân, nàng căn bản rõ ràng nhất mẹ con cảm tình, liền động viên hôn nhẹ mặt hắn, nói: “Tông biểu ca, chớ suy nghĩ quá nhiều.” “… Ân.” Lục Tông gật đầu. Bây giờ hắn có vợ có con trai, một nhà năm miệng ăn, đã rất trọn vẹn. Hắn thật sự may mắn còn có nàng, mặc kệ là bánh bao nhỏ thích dính người khi còn bé, hay là tiểu thê tử vì hắn sinh con dưỡng cái hiện tại, cũng đều có thể làm cho hắn hạnh phúc. Loại tình cảm này mạc danh kỳ diệu, làm người ta nhìn không thấu, nhưng hắn cảm thấy, muốn đem nàng giữ lại bên cạnh mình, mục đích lớn nhất, chính là vì lưu luyến cảm giác hạnh phúc thấm vào tim gan nàng mang lại. Lục Tông đem người ôm chặt. Nghĩ tới chuyện hôm nay, tính tình khát máu trong xương gần như sắp không kìm nén được. Khương Lệnh Uyển có thể rõ ràng nhận thấy được tâm tình của hắn không tốt, theo bản năng ôm chặt hắn hơn nữa. Cảm nhận được động tác của nàng, Lục Tông ánh mắt dịu dàng, biểu cảm lúc này mới thoáng hòa hoãn một chút. Ngày kế, Khương Lệnh Uyển cố ý lưu lại Tôn ma ma hỏi về chuyện của Vinh vương phi. Tôn ma ma là người hầu hạ bên người Vinh vương phi khi còn sống, cũng là thϊế͙p͙ thân ma ma từ Phùng phủ theo vương phi gả đến Vinh vương phủ. Nhân tầng này quan hệ, Lục Tông đối với Tôn ma ma cũng đặc biệt chăm sóc hơn chút. Mà Tôn ma ma cũng là người tri ân báo đáp, chưa từng ỷ thế hϊế͙p͙ người, làm việc khiêm tốn ổn thỏa, cho nên Lục Tông mới để bà ở lại Long Ngọc viện, mọi việc giúp đỡ nàng. Lại nói ngày thường nàng đối với Tôn ma ma, cũng là kính trọng. Vào lúc này Tôn ma ma ăn mặc một thân bối tử thu hương sắc, cung thuận thoáng cúi đầu, chờ nghe lời Thế tử phu nhân hỏi, mới ngẩng đầu lên, nhìn phụ nhân trẻ ngồi trêи tú đôn. Vinh vương phủ Thế tử gia, có thể nói là bà tận mắt nhìn lớn lên, khi còn bé rất nghịch ngợm, giống như tiểu hầu tinh vậy, chạy trốn lại nhanh, ma ma và gã sai vặt theo bên người thường bị bỏ rơi hết một bên, y phục mới may đều mặc không được vài lần liền phá, lúc đó thật là để Vương phi đau đầu. Nghĩ tới thời điểm vương phi mới vừa gả tới Vinh vương phủ, năm sau liền sinh ra tiểu Thế tử, lúc đó Vương gia, Vương phi cùng Thế tử, một nhà ba người, tuy là thân phận cực kỳ cao quý, nhưng cuộc sống trải qua mỗi ngày lại hòa hợp bình yên giống những người bình thường nhất. Càng là đơn giản, liền càng đáng quý. Thế nhưng —— Chung quy là tiệc vui chóng tàn. Hiểu được Thế tử gia đối với Thế tử phu nhân là chân tâm thương yêu, mà Thế tử phu nhân tính tình cũng thật sự làm người ta yêu thích, Tôn ma ma tự nhiên đem những chuyện mình biết được đều nói ra. Đã có tuổi người, nói chuyện khó tránh khỏi hơi dông dài một chút. Có điều Khương Lệnh Uyển lúc này nghe rất chăm chú, cũng không hề đánh gãy. Vinh vương phi Phùng thị, gả tới vương phủ năm năm đầu, cùng Vinh Vương ân ái không khoảng cách, nhưng đến năm thứ sáu, thân thể nhiễm bệnh hiểm nghèo, dù là mời ngự y trong cung, cũng tra không ra nguyên nhân sinh bệnh. Bệnh này tuy rằng thế tới hung hăng, lại không lập tức lấy mạng Vinh vương phi, mà là ngày ngày đều dùng thuốc quý giá nhất cầm giữ, trong thời gian đó cũng có vài lần bệnh tình có chuyển biến tốt, nhưng duy trì không được mấy ngày, liền lại như cũ, có một lần còn suýt chút nữa đã không còn khí tức. Sau này Vinh Vương cũng không biết được là nghe được từ ai, đề nghị để Vinh Vương nạp một thϊế͙p͙ thất có bát tự xung hỉ với Vinh vương phi, nói không chừng sẽ hữu hiệu. Hồi đó Vinh Vương vì cứu thê tử, cách gì đều không ngại, có lẽ là khi đến đường cùng cái gì cũng có thể thử, dĩ nhiên lập tức hạ lệnh cho người đi chuẩn bị. Trải qua lựa chọn, định một vị nữ tử có bát tự thích hợp với Vinh vương phi nhất, Vinh Vương liền phái người đi cầu hôn. Chuyện cưới vợ bé chuẩn bị rất nhanh, không mấy ngày sau, vị thϊế͙p͙ thất này được nghênh tiến vào Vinh vương phủ. “… Chính là Phan trắc phi?” Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên mở miệng hỏi. Tôn ma ma gật gù, nói: “Đúng, chính là Phan trắc phi.” Khương Lệnh Uyển cảm giác mình thân là Lục Tông thê tử, coi là thật là không có chút trách nhiệm. Chuyện này, nàng đời trước thế nhưng một chút cũng không biết. Chỉ cần đời trước nàng có thể đối với Lục Tông để tâm hơn một chút, hỏi Tôn ma ma một lần, cũng sẽ không thể ngu ngơ đến mức độ này. Có điều chuyện như vậy, ở Vinh vương phủ nàng cũng chưa từng nghe qua một tia tin tức, sợ là chỉ có Tôn ma ma từng là người thϊế͙p͙ thân bên người Vinh vương phi, mới sẽ biết được, chính Phan trắc phi kia có lẽ cũng không biết. Nói như vậy, Vinh Vương luôn luôn thâm tình, cùng thê tử kiêm điệp một đôi, lại bỗng nhiên cưới vợ bé, cũng đã có giải thích hợp lý. Phan trắc phi tuổi trẻ mỹ mạo này vào cửa, Vinh Vương tuy đối với thê tử si tình, nhưng ông tính tình dễ mềm lòng, thêm vào trong lòng vốn là có thẹn với vị thϊế͙p͙ thất này, tự nhiên không thể không động vào bà ta—— chung quy là đã đưa vào cửa, cả đời này liền phải giao cho Vinh vương phủ. Khương Lệnh Uyển hỏi: “Cái kia, sau đó bệnh tình của mẫu phi có khá hơn chút nào không?” Tôn ma ma nói: “Thật là có tốt lên một chút. Đoạn thời gian sau đó, sắc mặt hồng hào, thích nói thích cười, thân thể đúng là cùng lúc trước không mấy cách biệt, tiếp đó Vương phi lại mang thai hài tử, Vương gia tất nhiên là hài lòng hỏng rồi, còn mỗi ngày đều nói, muốn Vương phi mau mau lại sinh cho ông một tiểu Quận chúa.” Cái kia mang thai, chính là Bảo Thiền. Khương Lệnh Uyển trong lòng hiểu rõ. Vào lúc này Tôn ma ma coi như không nói tiếp, nàng cũng có thể đoán được đoạn sau. Vinh Vương trong đầu cảm tạ Phan trắc phi đối với thê tử có ân cứu mạng, cho nên sau khi thê tử thân thể tốt rồi, cũng không có lạnh nhạt Phan trắc phi. Phan trắc phi đang tuổi thanh xuân, Vinh Vương đối với bà ta tồn nhân từ, tự nhiên cũng không có bắt bà ta uống canh tránh thai. Chí ít cho bà ta một hài tử, cũng coi như là ông báo đáp. Không ngờ sự tình lại trùng hợp đến vậy, Vương phi chân trước mới vừa mang thai hài tử, Phan trắc phi cũng theo sát mang thai. Bởi vậy, Lục Bảo Thiền cùng Lục Bảo Yên lúc sinh ra đời, mới chỉ cách nhau có mấy tháng. Chỉ là, Vinh vương phi coi như rộng lượng đến đâu, cũng là nữ nhân. Chính mình phu quân sủng ái nữ nhân khác như thế, trong đầu tất nhiên sẽ không vui. Tôn ma ma lại nói: “Chuyện này, lão nô chỉ cùng phu nhân nói. Kỳ thực, Vương phi vẫn luôn không biết nguyên nhân thực sự Vương gia cưới vợ bé.” Bà thấy phu nhân kinh ngạc, tiếp tục nói, “… Vương phi thiện tâm, nơi nào nhẫn tâm liên lụy Vương gia? Thời điểm trọng bệnh đã nhiều lần đề nghị Vương gia nạp thϊế͙p͙, còn nói chờ người tạ thế, phải tìm cho tiểu Thế tử một cái kế mẫu rộng lượng, đỡ phải đến thời điểm không có mẫu thân thương… Nhưng kế mẫu tóm lại vẫn chỉ là kế mẫu, nếu như Vương gia thật sự tái giá, tân vương phi gì đó làm sao sẽ chịu đem tiểu Thế tử coi như con đẻ? Cho nên hồi đó, Vương gia muốn cưới vợ bé, Vương phi cũng không có hỏi nhiều, chỉ muốn có người có thể chiếu Cố vương gia, cũng là yên tâm.” Khương Lệnh Uyển trong lòng cảm thấy khó chịu. Kỳ thực Vinh Vương có mục đích tốt, nhưng đừng nói là Vinh vương phi, đổi là nàng, muốn phu quân cưới vợ bé đến cho nàng xung hỉ, thực sự là quá hoang đường. Nàng căn bản là sẽ không đồng ý. Vinh Vương cũng là biết được Vinh vương phi sẽ không đồng ý, lúc đó mới vẫn gạt bà. Khương Lệnh Uyển nhấp viền mắt ửng đỏ, nói: “Hôm nay đa tạ Tôn ma ma nói cho ta những chuyện này.” Tôn ma ma nói: “Thế tử gia chân tâm lưu ý phu nhân, lão nô nhìn, trong đầu cũng là yên tâm. Nghĩ đến Vương phi trêи trời có linh thiêng, nếu có thể nhìn thấy Thế tử gia, Thế tử phu nhân còn có ba tiểu công tử một nhà hạnh phúc như vậy, người cũng sẽ rất vui vẻ.” Khương Lệnh Uyển mỉm cười gật đầu. Đúng nha, đời này, nàng cùng Lục Tông, còn có Tam con trai, nhất định đều sẽ khỏe mạnh. Vinh vương phi không còn, nàng sẽ thay bà bà chăm sóc Lục Tông. Lúc trước nàng không hiểu chuyện, mọi việc đều là hắn chăm sóc nàng, mà bây giờ, nàng sẽ học tập làm một thê tử cùng mẫu thân mẫu mực. • Từ lúc lần trước nửa đêm Vinh Vương từ chỗ Phan trắc phi bỏ đi, liền đến nay cũng không còn bước vào Trầm Hương viện một bước. Tiếp đó, Vinh Vương đối với Phan trắc phi vẫn không quan tâm. Phan trắc phi nhiều lần cầu kiến, cũng là bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Không tới mấy ngày sau, Tân ma ma vẫn theo bên người Phan trắc phi chẳng biết đi đâu, Phan trắc phi phái người đi tìm, rất lâu sau mới ở trong giếng cạn đầu một viện tử lý hoang phế phía tây vương phủ, tìm được thi thể Tân ma ma. Phan trắc phi nhận được tin này, mấy ngày liên tiếp đều gặp ác mộng, rốt cục không chịu nổi ngã bệnh. Vinh Vương đúng là có đến xem qua hai lần. Đại đa số vẫn là Lục Bảo Yên canh giữ bên người mẫu thân, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi tận tâm hầu hạ, nguyên bản tiểu cô nương vốn gầy yếu, nay càng tiều tụy không ra hình thù gì. Chỉ là dù là Lục Bảo Yên tỉ mỉ chăm sóc như vậy, Phan trắc phi bệnh này không chỉ không có chuyển biến tốt, trái lại còn kịch liệt chuyển biến xấu. Mới quá nửa tháng, khuôn mặt vốn tự hào tươi trẻ phong hoa, bắt đầu hiện ra nếp nhăn, tóc trắng cũng nhiều lên không ít. Phan trắc phi sợ hãi vạn phần, cũng không dám nhìn vào gương. Lục Bảo Yên lo lắng, phải để bọn nha hoàn đem mấy tấm gương trong phòng đều chuyển ra ngoài. Vinh Vương lúc này mới để ý một chút, thay Phan trắc phi tìm đại phu tốt nhất Tấn thành tới chẩn mạch, nhưng toàn bộ đều không có kết quả. Phan trắc phi lúc này, chính là bệnh hiểm nghèo. Phan trắc phi tính tình trở nên nóng nảy, không dám tự nhìn mặt của mình, mãi đến tận một đêm nằm mơ, mơ thấy mười mấy năm trước bà dẫn nữ nhi đến trước giường bệnh của Vinh vương phi nói những lời kia… “… Vương gia yêu nhất khuôn mặt trẻ trung mỹ mạo của thϊế͙p͙ thân, người đối với Vương phi xác thực có tình cảm, chỉ là Vương phi đầy mặt bệnh dung, Vương gia mỗi lần nhìn thấy đều phát ngán. Chẳng qua là… Vương gia thiện tâm, không nói ra mà thôi.” “… Vương phi, người còn tưởng rằng, Vương gia có thể đối với người trước sau như một sao?” Khi đó bà ta ái mộ Vinh Vương, đố kị Vinh Vương đối với Vinh vương phi một mảnh tình si, mỗi lần đến qua đêm trong phòng bà, đều giống như bị bắt làm theo khuôn phép. Nhưng thái độ ông đối với chính mình, vẫn luôn là ôn ôn hòa hòa. Nên bà ta vẫn nghĩ, ông cũng là để ý bà, chỉ là sợ Vinh vương phi không vui thôi. Dù sao dung mạo của bà, có nơi nào không bằng Vinh vương phi? Vinh vương phi kia tuy diễm quan kinh thành, nhưng bị bệnh nhiều năm như vậy, gương mặt đó đã sớm không thể nhìn, làm sao có thể so với dung nhan mỹ mạo như ta đây? Bà mỗi ngày dẫn Yên nhi đến thăm nàng ta, ở trước mặt nàng ta bày ra chính mình dung quang đầy mặt, thanh xuân mỹ mạo, làm cho nàng xấu hổ ngượng ngùng. Bà biết vị Vinh vương phi này là đại gia khuê tú, sẽ không đối với bà chấp nhặt. Bà chán ghét nàng ta lúc nào cũng một bộ dáng chủ mẫu rộng lượng, nếu nàng đã rộng lượng như vậy, đơn giản liền để nàng rộng lượng đến cùng đi.