Ngày kế Khương Lệnh Uyển ngồi trước gương. Nhìn hai vòng xanh nhạt rõ ràng dưới mắt, nhìu mày thở dài một hơi. Kim Kết hầu hạ Khương Lệnh Uyển trang điểm y phục, nhìn phu nhân nhà mình ảo não, nhân tiện nói: “Phu nhân da dẻ trắng nõn, nên mới rõ ràng chút, nô tỳ tô thêm cho người chút phấn, lập tức liền không thấy được.” Hôm qua Thế tử gia nửa đêm canh ba tới phòng ngủ cùng phu nhân, nàng cùng Sơn Trà gác đêm, trong lòng tự nhiên rõ ràng. Phu nhân sĩ diện, Thế tử gia vẫn như thường nhân nhượng nàng. Có điều phu thê hai người rõ ràng danh chính ngôn thuận, lại nhất định phải làm lén lén lút lút như vậy, thật sự là dở khóc dở cười. Nói đến cũng làm khó Thế tử gia, vừa muốn dỗ thê tử, lại không kiềm chế nổi, mỗi lần đều là nửa đêm mới lén lẻn vào phòng, trời chưa sáng lại tiếp tục quay về thư phòng ngủ. Có điều hôm nay thật sự hiếm thấy, thời điểm các nàng tiến vào hầu hạ, Thế tử gia vẫn chưa rời đi. Lại bôi thêm một lớp phấn mỏng mới thoáng che lại vẻ tiều tụy trêи mặt. Hôm qua đầu tiên là bồi tiếp Lục Tông ầm ĩ một trận, sau đó vừa ngủ được một chút liền gặp ác mộng. Sau khi tỉnh lại, nàng liền không có cách nào tiếp tục ngủ. Ai bảo giấc mộng đó quá mức chân thực. Để nàng vừa nhắm mắt lại, đầy đầu đều là những hình ảnh kia. Khương Lệnh Uyển rùng mình một cái. Kim Kết lập tức hỏi: “Phu nhân lạnh sao?” Đã vào tháng năm, tiết trời đã dần nóng lên. Khương Lệnh Uyển lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì.” Cũng chỉ là nàng suy nghĩ lung tung thôi, không có gì đáng sợ. Nàng đứng dậy dự định đến xem ba con trai, Kim Kết ở phía sau nhìn thấy vội nói: “Thế tử gia đã nói, ngài ấy sẽ trông coi nhóm tiểu thế tử, dặn phu nhân dùng cơm trước.” Cũng tốt. Khương Lệnh Uyển vỗ vỗ bụng nhỏ, đúng thật là có chút đói. Kim Kết cùng Sơn Trà hầu hạ nàng dùng đồ ăn sáng. Dùng hết bữa sáng, Khương Lệnh Uyển mới đến xem nhi tử. Vừa bước một chân vào phòng, liền nghe tiếng tiểu tử oa oa khóc lớn, Khương Lệnh Uyển bước chân không khỏi nhanh hơn một chút, nhìn thấy bên giường Lục Tông đang ôm lão Tam trong ngực dỗ dành, giọng nói trầm thấp ngày thường hiện tại càng dịu dàng đè thấp hơn, như lo lắng dọa sợ tiểu nhi tử. Chỉ có điều tên tiểu tử này chính là không muốn cho phụ thân mặt mũi, dỗ thế nào vẫn không nín, khóc đến khàn giọng, tiểu nhục mặt đều khóc đỏ au. Khương Lệnh Uyển nhìn đau lòng, đem lão Tam từ trong ngực Lục Tông ôm qua, mềm giọng dỗ: “Bao Quanh ngoan, Bao Quanh ngoan, không khóc nhé, mẫu thân ở đây…” Nàng dỗ một hồi, nghe tiếng khóc dần dần dịu xuống, liền khẽ hát một đoạn khúc ru ngủ tiểu tử. Đại Chu hưng ca vũ, Khương Lệnh Uyển với ca múa vốn không am hiểu, đặc biệt ở đời trước, luôn cảm thấy đó là công cụ lấy lòng nam nhân của những nữ tử thấp kém, trong lòng rất xem thường. Nhưng hiện tại, tâm thái đã tốt lắm, chỉ khổ nỗi tứ chi của nàng không phối hợp, cho dù có vòng eo mềm dẻo đi nữa, muốn học những điệu vũ đặc sắc kia, cũng so với người khác vất vả hơn. Khương Lệnh Uyển xưa nay biết khó mà lui, sau khi tập vũ thất bại mấy lần liền không muốn tiếp tục học. Có điều lúc này để nàng hát mấy điệu dân ca, đương nhiên không làm khó được nàng. Nàng thanh âm trong veo dễ nghe, một điệu hát dân gian bình thường nhất, từ miệng nàng hát ra, dường như so với người chuyên hát khúc còn dễ nghe hơn nhiều. Rơi vào trong tai Lục Tông, lại càng thêm khuếch đại khác nào tự nhiên. Lục Tông ngồi bên mép giường la hán, giương mắt xem thê tử trong tay ôm tiểu oa nhi, mỉm cười khẽ hát ru dỗ dành, đột nhiên có cảm giác mình không thể đem nàng xem như tiểu hài tử nữa. Từ khi trở thành mẫu thân, nàng xác thực đã trưởng thành rất nhiều. Lục Tông có chút vui mừng, loại tâm tình vui vẻ này, đại để cùng với chuyện nhìn thấy Tam con trai trưởng thành giống nhau, không có điểm gì khác biệt. Lão Tam không phải đói bụng cũng không phải tè, chỉ đơn thuần yếu ớt tủi thân mới khóc nháo. Hiện tại được mẫu thân ôn nhu dỗ dành, liền bé ngoan tiếp tục ngủ, quả đấm nhỏ xíu nắm chặt, ngoan ngoãn đặt bên mép. Chờ khi âm thanh hát ru của Khương Lệnh Uyển dần dần nhỏ đi, bên tai liền có thể nghe được tiếng ngáy yếu ớt ngắt quãng. Tiểu khóc bao lập tức biến thành tiểu ngủ trư, Khương Lệnh Uyển cười sủng nịnh, lại ôm thêm một lúc, mới đem lão Tam bỏ vào trong nôi, đắp kín chăn nhỏ. Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Lục Tông vẫn đang chăm chú nhìn nàng, liền cười hỏi: “Chàng nhìn ta làm gì? Lẽ nào trêи mặt ta có dính gì sao?” Lục Tông hớn hở nói: “Không có.” Không có chàng còn nhìn! Khương Lệnh Uyển lẩm bẩm một câu, liền tiến đến ôm lấy lão Đại, còn lại lão nhị Đôn Đôn, đây là tiểu tử ngoan ngoãn nhất, hiện tại nằm im trong lòng Lục Tông, liền cứ thế yên lặng nhìn nàng. Khuôn mặt nhỏ cùng dáng vẻ ấy, cùng cha hắn giống nhau như đúc. Mẫu thân ôm lão đại, cha ôm lão nhị, trong phòng rốt cục mới yên tĩnh chút. Lục Tông nhìn nàng khí sắc không được tốt, biết tối qua sau nửa đêm nàng căn bản đều không ngủ, trong lòng cũng lo lắng, nói: “Chờ chút nữa nàng lại trở về nghỉ ngơi thêm một lát, nhìn sắc mặt này của nàng xem.” Bị ghét bỏ. Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn hắn. Lục Tông dừng một chút, mới hỏi: “Xán Xán, đêm qua… nàng rốt cục đã mơ thấy cái gì?” Hắn trời sinh quan sát tỉ mỉ, chỉ cần một ánh mắt, một động tác khác thường của người bên gối, đều có thể biết nàng đang suy nghĩ gì. Hắn còn chưa bao giờ thấy dáng vẻ nàng sợ sệt đến như thế. Khương Lệnh Uyển tay ôm lão đại đung đưa có phần chững lại, hấp hấp môi muốn nói, nhưng lại cảm thấy giấc mộng kia quá mức hoang đường. Mấy suy nghĩ lung tung trong lòng nàng, thật sự có thể cùng Lục Tông nói sao? Lục Tông biết nàng trước nay tính tình thẳng thắn, thật sự hiếm thấy có khi ấp úng lưỡng lự như hiện tại, liền gọi Đào ma ma cùng Tôn ma ma tới chăm sóc tam con trai, mới đứng lên kéo thê tử hướng viện tử lý đi đến. Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn tay Lục Tông nắm chặt bàn tay nàng, trong lòng nhất thời cảm thấy chân thật hơn nhiều. Nàng biết tính khí Lục Tông, chính mình nói ra trước, dù sao cũng còn tốt hơn nhiều so với bị hắn hỏi đến cùng. Lại suy nghĩ một chút, mới một bên tản bộ một bên nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Tông biểu ca, nếu như có một ngày ta chết rồi, chàng sẽ cưới người khác sao?” Lục Tông còn trẻ, không có lý do gì phải vì nàng thủ thân như ngọc. Theo lý mà nói, nàng nên rộng lượng một chút mới đúng, nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn sẽ cùng nữ nhân khác chung giường chung gối, dùng lời nói ôn hòa dịu dàng trò chuyện, lại làm những việc thân mật kia, nàng liền không chịu nổi. Nàng ích kỷ, chỉ muốn Lục Tông đời trước, đời này, đời sau hay sau sau nữa, cũng chỉ có nàng một thê tử, một nữ nhân. Kỳ thực, nếu như đổi làm người khác, tất nhiên sẽ không đem chuyện thấy trong mộng coi là thật, nhưng nàng là người sống lại, rất rõ ràng trêи thế gian này có rất nhiều chuyện không có cách nào giải thích. Nếu trong giấc mộng đêm qua, tất cả đều là những chuyện đã xảy ra đời trước, như vậy nàng lúc đó, cố gắng lắm cũng chỉ sống đến năm hai mươi tuổi. Thật ra điều này cũng không coi là gì, hai mươi năm kia, vinh hoa phú quý nàng hưởng thụ là những thứ người bình thường có mơ ước ba đời đều không có được. Thuận buồn xuôi gió, phú quý không lo hai mươi năm, so với chịu đau chịu đói, lang bạt kỳ hồ tám mươi năm, nàng thà rằng lựa chọn cái trước. Bời vì nàng sợ chịu khổ. Nhưng giả thiết này, thêm vào một người yêu, một gia đình, hiện tại liền không giống nữa. Lục Tông bước chân khựng lại, sắc mặt đen thui có chút khó coi, trầm giọng nói: “Xán Xán, ta không thích loại giả thiết này.” Khương Lệnh Uyển cảm thấy mình có loại cảm giác sắp bị đánh, lập tức rút tay nhỏ từ trong tay Lục Tông ra, hai tay che mặt la lên: “Ta đã biết ta không nên nói, ai, không cho phép chàng đánh người.” Cũng biết mình muốn đánh nàng. Lục Tông không nhịn được cười, nắm lấy hai tay nàng che trêи mặt, thuận thế đem người kéo vào ngực, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta so với nàng lớn tuổi hơn, nếu như thật muốn chết, cũng là ta đi trước.” Hắn có cái này tự tin, có thể bảo hộ nàng không lo, chỉ nguyện hết thảy ốm đau đều rời xa nàng, nếu thật phải có, liền rơi xuống trêи đầu hắn là được. Khương Lệnh Uyển giấu mặt trong ngực hắn, khóe môi cong cong, tả oán nói: “Thật không may mắn, chúng ta không nói những thứ này nữa.” Lục Tông nói: “Cùng biết lời này không may mắn, lần sau không cho phép nói.” Nghĩ tới dáng vẻ nàng hôm qua, hắn lại bổ sung một câu: “Đêm nay ta trở về ngủ.” “… Ân.” Khương Lệnh Uyển cũng không có phản đối, nàng thật sự là càng ngày càng yêu thích hắn, càng ngày càng không thể rời xa hắn nữa. Nàng tựa trong ngực phu quân, nghe tiếng tim đập nhanh mẽ hữu lực, ánh mắt trôi nổi nhìn cách đó không xa. Kỳ thực nàng vẫn chưa nói cụ thể. Đêm qua nàng không chỉ mơ thấy mình chết rồi, mà thật ra còn là hủy dung chết thảm, cho nên… nàng mới sợ hãi tới vậy. Khương Lệnh Uyển hít sâu một hơi, con ngươi loan loan, ngậm lấy ý cười nói: “Tông biểu ca, lại ôm chặt một chút.” Xa xa trêи hàng lang, Phan trắc phi đang cùng Tân ma ma một đường muốn tới Cẩm Hoa cư của Vinh vương, nhìn hai người ôm nhau dưới cây lớn, không nhịn được nhíu mày, nói: “Thật sự là không biết tu!” Tân ma ma theo ý phụ họa: “Thật có chút không quy củ.” Phan trắc phi liếc mắt nhìn, liền tiếp tục hướng Cẩm Hoa cư đi đến, trong đầu lại nghĩ, Khương Lệnh Uyển này cái bụng không chịu thua kém, một hơi sinh ba nhi tử, cũng thật lợi hại. Khó trách Lục Tông đem nàng xem như bảo bối, còn từ chối nạp thϊế͙p͙ thất — có một cái thê tử có thể sinh như thế, còn muốn thϊế͙p͙ thất con thứ làm chi? Phan trắc phi trong lòng phàn nàn, sờ sờ bụng chính mình, nếu hài tử kia không mất đi, bây giờ đã sớm chào đời. Dựa theo trực giác của bà, chắc chắn là một nhi tử mập mạp. Nhớ đến chuyện này, liền không nhịn được nghĩ tới tiện nhân Minh Nhạn kia. Nguyên bản trong lòng bà còn tồn bất mãn, muốn dọn dẹp thật tốt tiểu tiện nhân kia một phen. Mắc nỗi hiện tại Vương gia đúng là tự mình cho nàng ta bắc cầu, chọn một nhà tốt bàn việc hôn nhân, dù bà muốn nhúng tay cũng không làm được. Phan trắc phi tiến vào Cẩm Hoa cư, Vinh vương từ sáng sớm đã ở thư phòng, nghe được động tĩnh, chỉ cho rằng là quản gia, đầu cũng không ngẩng lên đã cười dài nói: “Ngươi thấy chữ Nghiêu thế nào? Không được không được, chữ này quá cứng nhắc, không xứng với tôn nhi của Bản vương.” Tôn nhi tôn nhi, trong lòng tất cả đều là tôn nhi.! Phan trắc phi gắt gao cắn môi, bất mãn nguýt một cái, chờ lúc Vinh Vương ngẩng đầu, nét cười trêи mặt lại khôi phục, đem theo chén trà đoan chính tiến vào. Vinh Vương thấy hôm nay Phan trắc phi ăn mặc hoa lệ rực rỡ, lập tức liễm cười, hỏi: “Sao lại đến đây rồi?” Phan trắc phi vừa nghe lời này, trong lòng liền không thoải mái. Câu này là có ý gì? Vinh Vương phủ này, bà là nữ nhân duy nhất của ông, lại đây chăm sóc một chút thì làm sao? Bất quá lời này bà đương nhiên không dám nói thẳng, chỉ sợ chọc Vinh Vương sinh khí, chỉ nói: “Thϊế͙p͙ thân muốn cùng Vương gia thương lượng một chút chuyện xuất giá của Yên nhi.” Nhắc đến Lục Bảo Yên, Vinh Vương trong lòng đúng là có mấy phần áy náy. Ngày ấy Trần Tễ đến cầu thân, ông nguyên bản là bất luận nói gì đều không đồng ý, nhưng sau đó Thiền nhi cũng đã ra mặt, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng hôn sự này. Nói đến nói đi, cũng vẫn là oan ức Yên nhi. Ông tuy rằng đã lâu chưa gặp vị thứ nữ này, chỉ có mấy ngày trước trong sân từ xa nhìn thấy một lần, thấy nàng khuôn mặt tiều tụy, vốn dĩ thân thể đã gầy yếu, hiện tại càng ngày càng nhỏ gầy, giống như gió vừa thổi qua sẽ bay mất. Vinh Vương gật đầu: “Ngươi yên tâm, Bản vương sẽ không bạc đãi Yên nhi.” Lời này vừa dứt, trêи mặt Phan trắc khi lập tức lộ vẻ vui mừng, chí ít bà không phải lo lắng Vinh Vương sẽ vì Lục Bảo Thiền mà oan ức nữ nhi. Phan trắc phi phúc thân: “Tạ ơn Vương gia.” Vinh Vương vuốt cằm, có lệ uống một hớp trà Phan trắc phi bưng lên, sau thấy người còn chưa đi, liền mở miệng hỏi: “Còn có việc?” Phan trắc phi nhìn gương mặt tuấn tú thành thục trước mắt, mở miệng ngập ngừng nói: “Thϊế͙p͙ thân nhớ… Vương gia đã lâu chưa tới chỗ thϊế͙p͙ thân rồi..” Mấy năm trước, Vinh Vương tốt xấu một tháng đều sẽ tới chỗ bà qua đêm, tuy rằng không hề làm gì, nhưng ít nhất bà có thể cùng ông cùng giường cùng gối. Mà từ khi xảy thai năm ngoái, Vinh Vương một lần cũng chưa tới. Gần một năm qua thân thể đã dưỡng tốt. Nhưng không có nam nhân, bà ta mang thai thế nào?