Ngô gia kiều thê

Chương 11 : ngụm nước miếng

Lục Tông cúi đầu, nhìn gương mặt bánh bao thịt mềm mềm trắng trẻo hồng hồng mịn mịn của tiểu nữ oa, gương mặt giống như một con mèo mướp nhỏ, hai mắt to tròn đen kịt tỏa sáng, không chớp mắt nhìn hắn. Mặt hắn lành lạnh, thoáng giương mắt, thấy đối diện là một cửa hàng son, có lẽ là đi cùng mẫu thân của nàng. Đôi cánh tay như ngó sen của Khương Lệnh Uyển ôm lấy cánh tay hắn, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngây thơ nở nụ cười: “Tông biểu ca.” Lục Tông gật đầu “Ân” một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, chỉ là giữa hai lông mày hắn lại có vẻ nhu hòa đi một ít. Đang lúc này, từ trong thư quán truyền ra âm thanh bước xuống cầu thang “Thịch thịch thịch”, Lục Bảo Thiền mặc một chiếc áo choàng nhỏ đi đến bên người ca ca của mình, phía sau có ma ma cùng đi sát theo chỉ sợ nếu xơ xảy một chút tiểu quận chú sẽ té ngã. Có lẽ là Vinh vương phi mới mất không lâu nên Lục Bảo Thiền cũng chỉ ăn mặc giản dị, một bộ y phục màu nhạt và quần lụa, trên tóc chỉ cài hai cây trâm hoa màu trắng. Bởi vì mới lành bệnh không lâu, nên gương mặt nhỏ gầy đi trông thấy, có điều hôm nay cũng đã trở nên hồng hào hơn rất nhiều, thân thể cũng đã tốt hơn. Lục Bảo Thiền nhìn thấy tiểu muội muội tròn tròn đứng bên cạnh ca ca mình, hai mắt trừng lớn hỏi: “Muội là…” Khương Lệnh Uyển thế nhưng nhận ra Lục Bảo Thiền, hướng về phía nàng nở một nụ cười ngọt ngào, âm thanh điềm nhiên nói: “Thiền tỷ tỷ, muội tên là Xán Xán.” Xán Xán? Tiểu biểu muội Vệ Quốc Công phủ. Lục Bảo Thiền có nghe cha nàng từng đề cập qua. Nàng biết lần trước cha cùng ca ca đi Vệ Quốc Công phủ, xem ra đây chính là vị Tiểu biểu muội Xán Xán kia. Lục Bảo Thiền nhìn vị biểu muội đáng yêu này, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trắng trẻo như cánh bao thịt, đôi mắt long lạnh, nhất thời liền sinh ra mấy phần hảo cảm. Còn Khương Lệnh Uyển, nguyên bản rất thích Lục Bảo Thiền. Kiếp trước Lục Bảo Thiền ái mộ ca ca của nàng, sau đó ca ca thú Chu Lâm Lang, Lục Bảo Thiền vẫn là si mê không gả, mãi đến thời điểm Khương Lệnh Uyển nàng gả vào Vinh Vương phủ, Lục Bảo Thiền này vẫn còn là khuê nữ. Ban đầu nàng cho rằng vì sự tình của ca ca, Lục Bảo Thiền sẽ giận chó đánh mèo lên người nàng, dù sao trên đời này khó chọc vào nhất chính là bà bà cùng tiểu cô tử*. *Tiểu cô tử: em gái của chồng. Nhưng ngoài dự liệu của nàng chính là Lục Bảo Thiền đối xử với nàng vô cùng thân mật. Khương Lệnh Uyển hướng về phía nàng cười, dự định rằng kiếp này từ nhỏ sẽ cùng nàng làm bằng hữu, bất quá trong lòng nàng vẫn còn có tư tâm, chính là ca ca của nàng. Nào biết Khương Lệnh Uyển vừa mới bắt chuyện xong, đã thấy sau lưng Lục Bảo Thiền có một tiểu nữ oa khoảng chừng năm sáu tuổi. Tiểu nữ oa kia mặc bộ váy có cùng màu sắc với nàng, dáng dấp cũng rất tinh xảo đáng yêu, thời điểm nàng ta đi đến bên cạnh Lục Bảo Thiền, Khương Lệnh Uyển phát hiện ra mình còn thấp hơn người ta nửa cái đầu. Tuy nói nữ nhi mười tám đại biến, cùng tiểu nữ oa lúc năm sáu tuổi là hai bộ dạng khác nhau, nhưng Khương Lệnh Uyển nhìn một chút liền nhận ra, vị này chính viên ngọc của Tấn thành sau này tên là Chu Lâm Lang, cũng chính là tẩu tẩu của nàng. Chu Lâm Lang trước đây lúc chưa gả cho ca ca nàng, cùng Lục Bảo Thiền là tỷ muội tương thân tương ái, từ nhỏ quan hệ đã rất tốt. Lục Bảo Thiền chỉ có một huynh trưởng duy nhất là Lục Tông, trong phủ thứ muội không hợp với ý với thứ muội, nên đặc biệt yêu quý biểu tỷ Chu Lâm Lang này. Ngày cả lúc nàng mới biết yêu, cũng là chia sẻ cùng Chu Lâm Lang. Vậy mà Chu Lâm Lang sau lưng nàng đem Khương Dụ trở thành người thay thế. Những sự tình này Khương Lệnh Uyển cũng là về sau mới hiểu được. Hiện nay thấy Chu Lâm Lang sáu tuổi, Khương Lệnh Uyển vẫn không thể sinh ra hảo cảm gì với nàng ta, chỉ thu lại nụ cười, trong lòng có chút không thoải mái. Nàng từ nhỏ đã không thích Chu Lâm Lang, chuyện này nàng chưa bao giờ giấu diếm. Khi còn bé Chu Lâm Lang đã vô cùng hiểu chuyện hay làm nàng sinh khí, nhưng so sánh với những chuyện sau này lớn lên, thật không có tính là gì, dù sao khi nhắc lại chuyện lúc nhỏ, cũng là bởi vì nàng không phóng khoáng. Nhưng là---- nàng làm sao cũng không nghĩ đến, Chu Lâm Lang sau khi gả cho ca ca, một mặt nhớ thương phu quân nàng Lục Tông, một mặt lại lại lả lơi ong bướm làm ra chuyện không tuân thủ nữ tắc, làm cho ca ca nàng trở thành kẻ bị cắm sừng. Mà chuyện Chu Lâm Lang yêu thích Lục Tông, lúc mới bắt đầu nàng liền có nghe nói qua, nhưng khi đó nàng không đem Lục Tông để trong lòng, đương nhiên sẽ không quản những thứ này. Thẳng đến về sau nàng mạc danh kì diệu gả cho Lục Tông, trong lòng nàng mới có cảm giác. Có điều Lục Tông là một người giữ mình trong sạch, mặc kệ là trước hay sau khi kết hôn đều vì nàng thủ thân như ngọc. “Xán Xán.” Chu Lâm Lang nhìn nàng tươi cười, khuôn mặt xinh đẹp phá lệ vui vẻ. Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, qua loa đáp một tiếng “Chu biểu tỷ”, sau đó thân thể nho nhỏ liền áp sát vào Lục Tông đứng bên cạnh, đem cánh tay Lục Tông ôm càng chặt hơn. Lục Bảo Thiền hơi kinh ngạc. Thầm nghĩ: Ca ca không phải không thích người khác đụng chạm sao? Ánh mắt nàng rơi vào cánh tay ca ca mình đang bị tiểu muội ôm chặt, vội vàng ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt ca ca, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn không có nhiều cảm xúc, nhưng ngoài ý muốn lại không hề tức giận. Lúc này Chu thị vội vàng đi tới. Nàng thấy trước cửa thư quán có hai tiểu nữ oa, lại thấy khuê nữ nhà mình ôm cánh tay Lục Tông thân cận đến không dứt ra được, tâm trạng có chút bất đắc dĩ, quay về phía Khương Lệnh Uyển trách cứ nói: “Xán Xán, làm sao lại không nghe lời nương chạy đến đây rồi?” Dù sao mới bốn tuổi, hơn nữa nữ nhi lại đặc biệt đáng yêu, nếu gặp bọn buôn người thì coi như nguy rồi. “Nương.” Khương Lệnh Uyển giương mắt kêu Chu thị một tiếng, nhưng tay nhỏ lại không hề có ý buông ra, bi bô nói: “Xán Xán muốn đi cùng nhóm Tông biểu ca, biểu tỷ đọc sách.” Chu thị liếc mắt nhìn khuôn mặt của nữ nhi, thầm nghĩ: Mới có bốn tuổi, một chữ cũng không biết chứ đừng nói mấy chữ, xem sách cái gì a? Nhưng Chu thị hiểu được nữ nhi yêu thích Tông biểu ca này, hơn nữa thư quán vốn là nơi tốt, nàng cũng muốn cho nữ nhi thói quen đọc sách từ nhỏ, liền đem khuôn mặt nhỏ của nữ nhi lau sạch rồi giao nàng cho Lục Tông, nhờ hắn trông nom nữ nhi một chút, đỡ đến lúc nào lại xảy ra chuyện. Lục Tông mặc dù ít nói nhưng hôm nay lại rất dễ thương lượng, liền gật đầu đáp ứng. Khương Lệnh Uyển chạy theo sau Lục Tông, chạy chậm, chân ngắn rất có sức sống, theo Lục Tông “thịch thịch thịch” chạy lên lầu. Nơi này là thư quán lớn nhất Tấn thành, tổng cộng có ba lầu. Lục Bảo Thiền biết ca ca không thích bị quấy rối, liền cùng Chu Lâm Lang ngoan ngoãn đợi ở lầu hai, nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn một đường chạy theo Lục Tông lên lầu ba. Chu Lâm Lang giương mắt nhìn theo thân ảnh nho nhỏ của Khương Lệnh Uyển, lúc này mặt đầy ý cười quay về phía Lục Bảo Thiền nói: “Xán Xán ngày thường có chút nghịch ngợm.” Lục Bảo Thiền nhớ đến khuôn mặt của tiểu muội muội kia liền cảm thấy có chút đáng yêu, vừa rồi nếu không phải có ca ca đứng bên cạnh, nàng thật muốn tiến lên xoa xoa thử xem có phải rất mềm hay không--- “Muội cảm thấy Xán Xán rất ngoan.” “Thật sao?” Chu Lâm Lang liếc mắt nhìn lại, giờ khắc này hai người kia đã không còn bóng dáng, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… Tỷ sợ Xán Xán sẽ quấy rầy đến biểu ca---” Lục Bảo Thiền cười cười: “Tỷ cứ yên tâm. Xán Xán biểu muội rất đáng yêu, vừa rồi ca ca cũng chưa từng đem nàng đẩy ra, sợ rằng trong lòng cũng rất thích vị tiểu biểu muội này đi. Lâm Lang biểu tỷ, chúng ta đi đọc sách thôi, nghe nói hôm qua ở đây mới đưa vào mấy tập tranh rất đẹp.” Chu Lâm Lang dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ oa sáu tuổi, làm sao có thể hiểu chuyện, tâm tư cũng không giấu được. Vào lúc nghe Lục Bảo Thiền nói xong, khuôn mặt nhỏ lập tức xị xuống, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút mất tập trung ừ một tiếng. Trên lầu ba của thư quán có mười mấy cái giá sách lớn nằm ngang, trên giá sách được sắp xếp chỉnh tề, muôn màu rực rỡ, làm cho người xem nhìn đến hoa cả mắt. Khương Lệnh Uyển một đôi chân ngắn chạy theo Lục Tông, bước chân có chút vất vả, thời điểm đi đến bậc thang cuối cùng, thân thể nho nhỏ liền mất cân bàng ngã về phía trước, cũng may nhờ Lục Tông nhanh tay lẹ mắt đỡ được. Khương Lệnh Uyển giương mắt cười cười, con mắt sáng lấp lánh, được voi đòi tiên nhào vào lồng ngực ôm lên cổ hắn ăn vạ, nói lầm bầm: “Tông biểu ca, Xán Xán không muốn đi.” Thanh âm mềm nhũn làm cho người nghe tâm đều muốn mềm. Cánh tay trắng mịn như ngó sen ôm chặt cổ Lục Tông, Lục Tông cúi đầu nhìn hai búi tóc nhỏ của tiểu nữ oa trong ngực, chóp mũi ngửi được mùi sữa thơm trên người nàng, trông nàng càng giống tiểu anh hài*. *tiểu anh hài: em bé Mà cũng đúng, ngoại trừ cái đầu hơi lớn một chút, tiểu nữ oa này trông càng giống một tiểu anh hài, mềm như khối đậu hũ. Lục Tông thấy khuôn mặt bánh bao nhỏ đỏ phừng phừng, cái trán cũng chảy mồ hôi, biết nàng chạy đã mệt, lúc này mới cong lưng dễ dàng đem người ôm lấy, đi đến cái ghế gỗ bên cạnh giá sách. Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn ngồi, chân ngắn không chạm đất, cứ lắc lư lắc lư. Nàng nhìn Lục Tông đi chọn sách, nhàn đến phát chán, cũng không dám nhảy xuống đất, liền đem hai cái túi giấy trong lồng ngực đặt lên bàn, lấy một khối phù dung cao* ra ăn. Chỉ một lát sau, Lục Tông chọn được một cuốn sách đặt ở trên bàn, nghiêm túc ngồi xuống cẩn thận xem. *phù dung cao: bánh cổ truyền của Trung Quốc thời xưa. Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông bộ dạng nghiêm túc, liền nhớ tới thời điểm hai người thành thân, khi đó Lục Tông quả thật “trong ngoài bất nhất”, như lang như hổ a~ Bây giờ nàng trở lại bốn tuổi, nhìn Lục Tông mới mười tuổi còn non nớt, đúng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. “Tông biểu ca, ăn bánh bánh.” Khương Lệnh Uyển lấy ra một khối phù dung cao đặt bên mép Lục Tông, có ý hơi chút lấy lòng. Tay lật sách của Lục Tông dừng lại một chút, hắn ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào cánh bành trên tay nàng, ngữ khí lạnh nhạt: “Muội cứ ăn đi.” Khương Lệnh Uyển hiểu được Lục Tông không thích đồ ngọt, cũng không miễn cưỡng hắn, liền thu tay đem phù dung cao nhét vào miệng mình, hự hự ăn. Một lúc lâu Lục Tông cũng không nghe thấy âm thanh của tiểu nhân nhi bên cạnh. Lục Tông quay qua xem, thấy tiểu bánh bao đang nghiêng đầu bên bàn, khuôn mặt nhỏ mập mập dính sát vào mặt bàn, mặt cúi xuống làm nổi bật hai búi tóc được búi bằng dây màu hồng nhạt cùng mấy bím tóc tinh tế. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng giờ phút này lại hơi há miệng, bên mép còn dính dính một ít nước miếng. Lục Tông nhíu mày, quay đầu lại, tiếp tục đọc sách trong tay. Giây lát, hắn lại một lần nữa quay đầu lại, lấy ra từ trong lồng ngực một chiếc khăn tay màu xanh nhạt, mặt mày ôn hòa, cẩn thận từng li từng tí lau hết nước miếng bên mép nàng.