Edit: Mira, Kye, Tiểu Huân Beta: Twins Khóe miệng Khương Lệnh Uyển hơi cong lên, cảm thấy đây chính là duyên phận của hai người đi. Dù sao kiếp trước, ban đầu Tiết Vanh bất đắc dĩ, nhưng sau đó hai người ngày tháng trôi qua cũng tốt. Khương Lệnh Uyển nghĩ, nói với Kim Kết: “một lát nữa ngươi sai người đi Trung Dũng Hầu phủ, cần phải tự tay đem phát quan này giao vào tay Vanh biểu ca, nói cho hắn biết là Chân tiểu thư trả cho hắn.” Kim Kết kinh ngạc. Nàng vẫn đi theo bên cạnh tiểu thư mình, chưa từng nghe nói về vị Chân tiểu thư này, tiểu thư sao lại biết? Chỉ là các nàng chỉ là hạ nhân, để ý làm việc là được, cái khác không nên hỏi quá nhiều, nên thuận theo nói: “Nô tỳ biết rồi.” “Ừ.” Mà lúc này, Di An quận chúa nằm ở phòng nhỏ nghỉ ngơi trên giường mềm. Đứng bên cạnh là một tiểu cô nương mặc màu xanh nhạt, mi thanh mục tú là nha hoàn Di An quận chúa mang theo từ phủ trưởng công chúa, tên là Đại Nhi. Đại Nhi hầu hạ Di An quận chúa nhiều năm, hiểu rõ thân thể chủ tử mình nhất, lúc này cũng không dám quấy rầy, tới khi nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, mới nhìn ra ngoài cửa, nhìn nha hoàn tiến vào, nhỏ giọng kêu: “Mi Nhi tỷ tỷ.” Mi Nhi cũng là nha hoàn của Di An quận chúa, chỉ có điều so với Đại Nhi làm việc thận trọng hơn, tất nhiên cũng lớn hơn nàng hai tuổi. Mi Nhi gật gù, trong tay bưng khay bằng gỗ đàn khắc hoa lan đơn giản, bên trên là một đĩa nhỏ đựng hoa quế cao, còn có một chén trà. Mi Nhi đem khay để trên bàn, nhìn thấy mi mắt Di An quận chúa khe run, chậm rãi tỉnh lại. Mi Nhi nhìn sắc mặt chủ tử mình, tuy rằng so với người thường hơi trắng xám, nhưng so với lúc nãy tốt hơn nhiều. Mi Nhi thở phào nhẹ nhõm, đưa chén trà tới, “Quận chúa, uống một ngụm trà đi.” Hai mắt Di An quận chúa mông lung, tiếp nhận chén trà trong tay Mi Nhi, cúi đầu uống một ngụm, cảm thấy miệng thoải mái chút, lúc này mới đưa chén trà lại cho Mi Nhi. Mi Nhi đặt chén trà lại trên bàn, nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình, có chút lo lắng: “Quận chúa có chỗ nào không thoải mái?” Di An quận chúa lắc đầu một cái, thanh âm trầm trầm nói: “Ta không sao.” Thân thể nàng không sao, chỉ là nghĩ tới vẻ mặt vừa rồi của lão thái thái cùng Chu thị, không nhịn được chua xót trong lòng. Di An quận chúa tuy rằng tính tình dịu ngoan yên tĩnh, nhưng thông minh nhanh trí. Vừa rồi lão thái thái cùng Chu thị quan tâm nàng không phải là giả, nhưng trong đó, còn có ý vị khác. Mấy ngày nay, Khương Dụ đối tốt với nàng, Chu thị người mẹ chồng này cũng coi nàng như nữ nhi ruột thịt mà đối xử, em chồng càng không cần nói, là từ sâu trong lòng yêu thích nàng. Kết hôn mấy ngày qua, nàng khí sắc không tồi, nhưng hôm nay sắc mặt trắng bệch bị các nàng liếc nhìn, sợ là trong lòng đang lo vấn đề dòng dõi. Suy bụng ta ra bụng người, lão thái thái cùng Chu thị đều không có sai. Sau khi nàng gả tới, cũng đãchuẩn bị sẵn sàng. Nàng rõ thân thể mình, biết những ngày sau sẽ không dễ trôi qua, thậm chí nghĩ đến, nếu sau này mình thật sự không sinh được hài tử, sẽ đích thân chọn một thiếp thất cho Khương Dụ, chờ sinh hài tử, cho làm con nuôi dưới danh nghĩa nàng là được. Cử chỉ này, với gia đình giàu có mà nói, là chuyện bình thường nhất, đáng tiếc nàng không có cách nào làm một chủ mẫu rộng lượng. Nàng càng ngày càng để ý Khương Dụ. Lúc trước mười mấy năm, thân thể nàng ốm yếu, với nàng mà nói, không có món đồ gì so với thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn. Tâm nguyện lớn nhất của nàng, là thân thể mau mau tốt lên, không cần thường xuyên uống thuốc. Tiểu cô nương cùng tuổi để ý này nọ, đồ trang sức tinh xảo, xiêm y đẹp đẽ, đua đòi lẫn nhau, khoe khoang lẫn nhau, trong mắt nàng căn bản không có chút nào quan trọng. Lòng nàng yên tĩnh như nước, chỉ lẳng lặng, mỗi ngày mỗi ngày trôi qua. Nhưng từ lúc gặp Khương Dụ, nàng bắt đầu có tâm tình khác lạ… Có ý muốn sở hữu. Khương Dụ đối xử với nàng quá tốt, nâng niu như bảo bối, bảo vệ nàng cẩn thận từng li từng tí. Dù là thời điểm phòng the, hắn nhịn đến khó chịu, cũng sẽ hỏi ý tứ nàng trước, nếu thân thể nàng khôngkhỏe, chỉ lẳng lặng ôm nàng, ngoan ngoãn ngủ, không làm cái khác. Có một lần thân thể nàng quả thậtrất khó chịu, nhưng nhìn hắn khổ cực, tất nhiên đau lòng, liền bảo chính mình không sao. Nhưng đến một nữa, vẫn bị hắn phát hiện, vội vàng lui ra, đầu tiên là an ủi nàng, sau một lúc lại ôn nhu trách cứ nàng. Di An Quận Chúa vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình. Nàng hy vọng xa vời bên trong sớm có mộttiểu sinh mệnh, nhưng càng sợ nếu sinh ra, lại giống như nàng, là một hài tử không khỏe mạnh. Lúc Khương Lệnh Uyển tiến vào, đang muốn mở miệng gọi người, đã thấy tay Di An Quận Chúa hư hư đặt ở trên bụng nhỏ, viền mắt hơi đỏ. Nàng biết tẩu tẩu này là người thận trọng, tuy vừa rồi lão thái thái và nương không nói gì, nhưng khẳng định nàng vẫn cảm nhận được. Trong lòng Khương Lệnh Uyển tê rần, giống như bị kim đâm. Kiếp trước nàng gả cho Lục Tông, đối với Lục Tông không có bao nhiêu tình cảm, bên trên cũng không có mẹ chồng, đã không nhịn được, huống chi là tẩu tẩu đang trong tình huống này? Khương Lệnh Uyển nở nụ cười: “Tẩu tẩu.” Di An Quận Chúa tỉnh táo lại, lập tức đặt tay lên đầu gối, sau khi nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, lúc này mới cười cợt: “Xán Xán.” nói xong liền đứng lên. Khương Lệnh Uyển đi đến bên cạnh Di An Quận Chúa, nói: “Nghe nói Tống Tử Quan âm ở Tương Nguyên tự rất linh, hiện nay tẩu tẩu và ca ca vừa mới thành thân, tuy đứa nhỏ này không cần gấp, nhưng đi nhiều cầu khẩn là điều tốt. Thân thể tẩu tẩu có khá hơn chút nào không? Nếu khỏe hơn chút, muội cùng tỷ đi được không?” Nhìn cô em chống nở nụ cười phấn chấn long lanh, Di An Quận Chúa vừa ước ao lại vừa vui vẻ, gật đầu đồng ý. Chị dâu em chồng hai người đi bái Tống Tử Quan âm xong mới trở về. trên đường đi đụng phải Chu thị đang đi tìm. Di An Quận Chúa gọi lớn một tiếng: “Nương.” Chu thị nhìn sắc mặt Di An Quận Chúa tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng hòa hoãn đôi chút, ân cần hỏi han: “Thân thể tốt hơn chưa?” Di An Quận Chúa ngượng ngùng nói: “Con dâu để nương lo lắng, là con dâu không tốt. Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.” Chu thị nói: “Vậy ta yên tâm. Ta lo lắng, lão thái thái cũng lo lắng, nếu con xảy ra chuyện gì, vậy lúc nữa ta cũng sẽ không bàn giao tốt với Dụ nhi…” Nàng dừng một chút, nhìn vẻ mặt con dâu, có lẽ biết đã làm nàng khó chịu, châm chước một lúc, ôn nhu nói: “Nương đối xử với con như nữ nhi ruột thịt, cho nên nói chuyện trực tiếp một chút. Hôm nay lão thái thái đến bái Bồ Tát, tuy nói hi vọng con cùng Dụ nhi sớm sinh hài tử một chút, nhưng chuyện như vậy cũng không thể cưỡng cầu, con đừng suy nghĩ lung tung. Dụ nhi còn trẻ, con năm nay cũng mới cập kê, vốn là xuất giá sớm, tuổi nhỏ, bản thân con và Dụ nhi vẫn còn trẻ, nếu thực sự thành cha thành mẹ, cũng không biết làm sao để chăm sóc hài tử đâu. Nên nương thấy, chuyện đứa trẻ con đừng để trong lòng, chậm rãi chăm sóc bản thân cho tốt, chờ thêm hai ba năm lại muốn cũng không muộn.” Chu thị nói mấy câu quả thật là Di An Quận Chúa có chút cảm động. Khương Dụ là con trưởng đích tôn của Vệ Quốc Công phủ, tất nhiên có nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào con nối dõi. Nàng biết rõ thân thể nàng không thích hợp sinh con, nhưng vẫn tồn tại tâm tư gả cho Khương Dụ, hậu quả này nàng nên sớm nghỉ đến. Bây giờ Chu thị nói mấy câu giống như cho nàng một viên thuốc an thần—— chí ít nàng vẫn còn thời gian ba năm. Khương Dụ đã sắp hai mươi tuổi, đã sớm đến tuổi làm cha. Đến tuổi này, Chu thị là mẫu thân đã sớm sốt ruột, vì để nàng yên tâm, thư thả ba năm kì hạn, thực sự là hiến thấy. Ngược lại là nàng, trong lòng yên để ý, đúng là không phóng khoáng. Di An Quận Chúa hiếm khi không đỏ mặt, gật đầu nói: “Con dâu biết rồi… Cảm ơn nương.” Chu thị cười nói một tiếng: “Hài tử ngốc.” Đều nói: “Con dâu kị mẹ chồng”, nàng cũng là con dâu, tất nhiên hiểu rõ hai bên đều khó xử. Khương Lệnh Uyển cũng vì mấy câu nói của mẫu thân mình mà giận mình. Thường ngày mẫu thân vẫn nhắc tới vấn đề dòng dõi, nhưng đến cùng vẫn là một người mạnh miệng nhẹ dạ, đối với người con dâu Gia Nguyệt này, nàng chung quy vẫn thiên vị một chút. Kiếp trước, Gia Nguyệt gả cho Lục Lễ, sau ba năm rốt cục sinh được một nhi tử, mà bây giờ ca ca của nàng dốc lòng che chở, phu thê ân ái, tất nhiên sẽ tốt hơn kiếp trước rất nhiều. Khương Lệnh Uyển cười kéo cánh tay mẫu thân, nói: “Nương đừng nói nữa, tẩu tẩu sắp đỏ mặt rồi.” Chu thị vươn tay nặn chóp mũi nữ nhi bảo bối, nói: “Con nha, cùng ca ca con, bảo vệ tẩu tẩu tốt vô cùng.” Khương Lệnh Uyển nói: “Mới không phải”, nàng chớp chớp mắt: “Nương mới là người quan tâm tẩu tẩu nhất, trong đầu nữ nhi rõ ràng lắm.” Nhìn mẹ con hai người, Di An Quận Chúa cũng nở nụ cười. • Buổi tối. Khương Dụ tắm rửa xong, thấy thê tử mặc một thân váy đỏ thêu hoa cẩm trác bạc ngồi một bên giường, liền lập tức đi tới, nắm chặt tay nàng: “Sao không đắp chăn? Mặc ít như vậy, bị cảm lạnh thìsao?” Trong lòng Di An Quận Chúa ấm áp, nhìn tóc Khương Dụ hơi ẩm, liền lệnh nha hoàn mang đến một cái khăn sạch sẽ, một mặt thay hắn lau tóc, một mặt nói: “Chỉ mặc chốc lát, không có việc gì. Nhìn chàng xem, tóc cũng không lau khô, mới bị cảm lạnh đấy.” Khương Dụ khờ dại nở nụ cười, trong lòng cảm giác lơ lửng đầy bong bóng ngọt ngào, chờ lau xong, mới ôm chặt lấy thê tử, ngửi ngửi cần cổ nàng: “Gia Nguyệt, nàng thật là thơm…” Tuy nói hai người đã là phu thê, chuyện thân mật cũng đã làm, nhưng lúc này cũng không nhịn được xấu hổ. Môi kề sát bên da thịt mềm mại, nhất thời nàng cũng không dám lộn xộn, sau đó hai tay ôm lấy hắn, tựa vào ngực hắn. Thân thể nam nhân ấm áp, hiện nay mới tắm rửa xong, trên người còn lưu lại mùi thơm của xà phòng, rất dễ ngửi. Nàng có chút say mê nhắm hai mắt lại, dường như là đang nằm mơ. Khương Dụ ôm thê tử, nói: “Hôm nay nương nói lúc đưa nàng lên núi, sắc mặt nàng không tốt. Nghe ta nói, lần sau đừng đi nữa, có ta bảo vệ nàng, còn cần Bồ Tát làm cái gì?” hắn suy nghĩ một chút, liền bổ sung thêm: “Lần tới nếu nàng muốn đi, sớm nói với ta, ta xin nghỉ, sau đó đi với nàng. Thân thể ta khỏe mạnh, cõng nàng trên lưng một chút cũng không sao.” Di An Quận Chúa cười nói: “Bái Bồ Tát chính là cần thành ý, Tương Nguyên Tự ở trên núi, lại có nhiều thềm đá, chính vì những điều này… Nào có người nói như chàng?” nói thì nói vậy nhưng ý cười ngọt ngào không ngớt. Khương Dụ mới mặc kệ, ôm lấy thê tử, lầm bầm nói: “Dù sao cũng không thể để liên lụy đến nương tử của ta.” Di An quận chúa nghe vậy, trong lòng vui mừng, sau đó hơi ngẩng đầu, hôn cằm Khương Dụ. Ôm “ ôn hương nhuyễn ngọc” trong lòng, Khương Dụ lại là nam nhân tuổi trẻ lai láng, đương nhiên không thể chịu nổi khiêu khích, bây giờ được nàng hôn, thân thể liền run lên, cả người căng thẳng, nhận ra thân thể mình đã có phản ứng. Khương Dụ không nhịn được, cúi đầu hôn nàng. Tuy nàng thông minh, nhưng đến cùng tuổi vẫn còn nhỏ, thường ngày chỉ ở trong phủ Công Chúa, không tiếp xúc nhiều với người bên ngoài, ở phương diện này vô cùng ngây ngô. Hơn nữa còn hay đỏ mặt. Hiếm thấy nàng chủ động một lần, Khương Dụ có chút khó kiềm chế, ngậm lấy môi nàng hôn mộthồi, sao mới thở hồng hộc nói: "Gia Nguyệt, ta..." Nàng biết hắn muốn nói gì, chỉ giơ tay ôm cổ của hắn, ngẩng đầu lên, dâng lên môi thơm. Lời kế tiếp, đương nhiên là không cần nói nhiều. Khương Dụ một tay ôm người đến bên giường nhỏ, cúi đầu hôn người trong lòng, sau đó lôi kéo màn giường, cả người che kín lên. Bên ngoài Mi Nhi và Đại Nhi chờ đợi sai phát, chờ đến lúc nghe thanh âm bên trong, đúng là hiếu kỳ. Lúc sau lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng giường cót két, tự nhiên nhìn nhau nở nụ cười, ngầm hiểu ý, cúi đầu đỏ mặt. Qua một lúc lâu, mới nghe bên trong truyền đến thanh âm của Đại Công tử. Hai nha hoàn đi vào đổi đệm giường, liền thấy Đại Công tử để trần thân trên tinh tráng trần trụi, trong lòng ôm Quận Chúa mặt mày hồng hào đang chợp mắt đi vào tịnh thất tắm rửa. Nhìn tình cảnh này, hai người tất nhiên không cảm thấy kinh ngạc. Xưa nay Đại Công tử rất quan tâm săn sóc cho Quận Chúa, nhìn một đại nam nhân như vậy, lúc chăm sóc người khác cũng rất ra dáng. Tắm rửa xong, Khương Dụ mới ôm thê tử lên giường ngủ. Cả người Di An Quận Chúa đều rúc vào lồng ngực Khương Dụ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại to bằng bàn tay, càng nhìn càng cảm thấy đẹp. Đôi mắt hắn ôn hòa, hôn lên mặt thê tử một cái, sau mới thấy thê tử chậm rãi mở mắt ra: “A Dụ.” “Ừm.” Khương Dụ đáp một tiếng, giơ tay vuốt ve tóc mai nàng, nói: “Có phải có tâm sự?” Khương Dụ là một nam nhân cẩu thả, nhưng dù sơ ý cỡ nào đi nữa, cũng biết hôm nay thê tử mình có cái gì khôngđúng, hơn nữa… lại đặc biệt nhiệt tình. hắn rất thích. Thường ngày hắn cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo làm nàng mệt; nàng cũng e thẹn, khiến người ta trìu mến. Nhưng hành động hôm nay lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Được cái sắc mặt nàng cũng không tệ lắm, cũng để hắn phóng túng một chút. nói xong lại không nhịn được hôn lên trán nàng một cái. Di An Quận Chúa rũ mắt, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không khỏi đỏ mặt, cũng không nghĩ chính mình sẽ làm ra hành động lớn mật như thế, nhưng nàng biết là hắn rất thích. Nàng nhỏ giọng nói: “Hôm nay Xán Xán theo ta đến lạy Tống Tử Quan âm, ta…” “...Gia Nguyệt, chúng ta mới thành thân mấy ngày, nàng đừng muốn những thứ này.” Khương Dụ biết thân thể thê tử hắn không thích hợp thụ thai, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất lúc trước nương và lão thái thái không đồng ý hôn sự này. Nhưng hắn tin tưởng nhất định hai người sẽ có hài tử, hơn nữa thân thể thê tử không tốt, hắn còn muốn chăm sóc thêm hai năm đây. hắn nhéo nhéo mặt nàng, nói: “Nàng nhìn xem, chính khuôn mặt mình cũng không có bao nhiêu thịt, chờ ta chăm sóc nàng cho béo trắng, lại muốn những thứ đó, có được không?” Di An Quận Chúa nhíu mày, nói: "Nhưng là —— " Khương Dụ vội đánh gãy lời nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Gia Nguyệt, có thể lấy được nàng là phúc phận của ta. Nàng nhìn ta, không có gì khác, còn chịu gả cho ta, ta cảm thấy mình giống như đang nằm mơ. Chúng ta cứ bình thường mà sống, một số việc thuận theo tự nhiên được không? Đương nhiên nếu nàng muốn, ta cũng sẽ cố gắng hơn, chỉ cần nàng không kêu mệt....” nói xong câu cuối cùng, con ngươi Khương Dụ lại sâu thẳm hơn. Di An Quận Chúa đỏ mặt cắn môi, gật gật đầu nói: “Ừm, vậy ta không nói.” Nàng tựa vào ngực hắn, yên tĩnh nhắm mắt lại. Chờ qua lúc lâu, nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, Di An Quận Chúa mới chậm rãi mở mắt ra. Dựa vào ánh trăng, nàng tinh tế đánh giá ngũ quan của hắn, sau khi giơ tay nhẹ nhàng miêu tả, mới hôn lên mặt hắn một cái. “Gia Nguyệt…” Nàng cười cười. Kẻ ngốc này, mỗi ngày dính lấy nàng còn chưa đủ, trong mộng còn nhớ, thì sẽ không chán sao? • Sáng sớm ngày Trung Thu, Khương Lệnh Uyển đã thấy Sơn Trà vội vàng tiến vào, sắc mặt tái nhợt, thanh âm run run nói: “Lục tiểu thư, hình như Vinh Vương phủ xảy ra chuyện rồi.” Trong lòng Khương Lệnh Uyển “lộp bộp” một tiếng, bỗng đứng dậy, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sơn Trà nói: “Nô tỳ cũng không biết, chỉ là vừa mới nhìn thấy Vinh Vương phủ phái người đến, khôngbiết nói gì đó, Quốc Công gia cùng phu nhân đều nhất thời biến sắc....” Cha mẹ nàng đều là người gặp chuyện không kinh sợ, nếu đổi sắc mặt, vậy nhất định là phát sinh chuyện lớn. Khương Lệnh Uyển không nghĩ nhiều, lập tức đi tới tiền thính. Nhìn thấy cha mẹ đều ở đây, Khương Lệnh Uyển vội vàng đi qua, hỏi: “Cha, nương, Vinh Vương phủ làm sao?” Tuy kiếp trước nàng không quan tâm chuyện Vinh Vương phủ, nhưng lúc đó hai nhà đã định hôn, nếu Vinh Vương phủ xảy ra chuyện gì, nàng không thể không biết. Nhưng nàng nhớ rõ ràng, Trung Thu năm đó Vinh Vương phủ đang rất yên lành, Vinh Vương còn mang nhi tử đến quý phủ đưa bánh trung thu đây. Có điều —— nếu lúc này Lục Tông xa nhà, vậy có một số việc khẳng định cũng sẽ thay đổi. Chu thị thấy nữ nhi tới nhanh như vậy, cũng không có ý định giấu giếm, nói: “Đêm qua Vinh Vương bị người đánh lén, đâm trúng sau lưng, lúc sau sống chết không rõ, sợ là…” Khương Lệnh Uyển ngẩn người. Chân trước Lục Tông mới đi, chân sau Vinh Vương bị đâm lén sau lưng, chuyện này thực sự quá mức kì lạ. Khương Lệnh Uyển vội hỏi: “Vậy chúng ta nên đến Vinh vương phủ a.” Khương Bách Nghiêu nói: “Tối hôm qua hoàng thượng đã phái người của thái y viện tới. Y thuật của vị ngự y này rất cao minh, chúng ta có đến cũng không thể làm gì. Hơn nữa, bây giờ Vinh vương phủ rất hỗn loạn, chúng ta qua, cũng chỉ thêm phiền cho họ.” Hơn nữa việc này sợ không đơn thuần là ám sát. Vinh vương phi mất đã lâu, hiện tại người quản lý hậu viện là Phan trắc phi, mà Lục Tông bây giờ khôngở trong phủ, chỉ có hai nữ nhi, gặp chuyện như vậy, đương nhiên sẽ lâm vào hỗn loạn. Khương Lệnh Uyển không thể kiềm chế nổi, tâm trạng lo lắng: “không được, con phải đến một chuyến.” Chu thị suy nghĩ một chút, nói: “Thôi, con và Tông Nhi dù sao cũng đã định thân, bây giờ Tông Nhi không có ở đây, con cũng nên đi thăm phụ thân của hắn. Ta nhớ trong nhà kho hẳn là còn mấy cân nhân sâm và linh chi, để nương đi lấy, con đi cùng với cha con đến Vinh vương phủ.” nói xong, Chu thị lập tức quay đi chuẩn bị. Sau nửa canh giờ, Khương Bách Nghiêu và Khương Lệnh Uyển liền đến Vinh vương phủ. Nô tài Vinh vương phủ dẫn hai người vào Cẩm hoa cư của Vinh vương. Vừa đi đến ngoài sân, đã nghe được tiếng nữ nhân khóc sướt mướt. Khương Lệnh Uyển thầm nói không ổn, nhanh chóng tiến vào, liền thấy nha hoàn bưng chậu rửa mặt đira, nước bên trong, đỏ hồng một mảng, nhìn đã thấy giật mình. Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chút choáng váng, sau đó hít một hơi thật sâu rồi tiến vào, thấy hai nam tử mặc cẩm bào, râu trắng dài, đang bôi thước cho Vinh vương, hẳn là ngự y Thừa Đức đế phái tới. Phan trắc phi đứng ở bên giường khoác áo gấm thêu hoa bạc, vấn kiểu tóc Uy Đọa kế, khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa, không hề có hình tượng, Lục Bảo Yên đang đỡ nàng, hai mắt cũng đỏ bừng. Khương Lệnh Uyển lại thấy Lục Bảo Thiền lẳng lặng đứng bên giường, không khóc đến cuồng như Phan trắc phi, chỉ yên lặng rơi lệ, sau đó quật cường xoa xoa khóe mắt. Có lẽ vì thời gian dài, gò má đã bị lau có chút ửng hồng. Khương Lệnh Uyển đi tới, gọi một tiếng "Thiền tỷ tỷ". Lục Bảo Thiền lúc này mới quay đầu nhìn nàng, mím môi nói: “Xán Xán…” Nàng vừa nói chuyện đãmuốn khóc, trong thanh âm đều mang theo tiếng nức nở, trong mắt đầy lệ, nói: “Sao muội lại đến đây? Cha tỷ sẽ không có chuyện gì đứng không?” Khương Lệnh Uyển nói: “Dượng phúc lớn mệnh lớn, đương nhiên sẽ không có chuyện gì.” Nàng nhìn sắc mặt Lục Bảo Thiền, liền biết đã một đêm rồi nàng chưa ngủ, dù nha hoàn có nhắc nhở nhưng ngay cả cơm cũng không chịu ăn, liền nói: “Tỷ phải chú ý thân thể của mình, đừng để bị bệnh. đithôi, cùng với muội ra ngoài dùng cơm trước, chờ một lát nữa chúng ta lại đến thăm dượng, có được không?” Lục Bảo Thiền lắc đầu một cái, nói muốn ở lại chăm sóc cho cha. Khương Lệnh Uyển thấy vậy đau lòng, liền nói: “Ca ca hiện tại không ở trong phủ, sau này muội chính là tẩu tẩu, tỷ phải nghe lời muội.” nói xong, liền kéo Lục Bảo Thiền đi ăn cơm. Tuy không ăn được nhiều, nhưng nói chung cũng không bị đói bụng. Lục Bảo Thiền nức nở nói: “Tối hôm qua tỷ thấy cha được mang vào, trước ngực cắm một mũi tên, không ngừng chảy máu, trong lòng vô cùng hoảng sợ… Sáng nay miệng vết thương lại bị nứt ra, tỷ thậtsự rất lo lắng…” Khương Lệnh Uyển hiểu rằng trong lòng nàng rất khổ sở, nhanh chóng ôm lấy Lục Bảo Thiền động viên nàng. Sau đó Khương Lệnh Uyển cũng theo Lục Bảo Thiền cùng đến thăm Vinh vương. Sau khi trải qua nỗ lực của ngự y, cuối cùng cũng đã được cầm máu. Khương Bách Nghiêu thấy Vinh vương tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng, nên cũng yên tâm, hắn muốn nhanh chóng mang theo nữ nhi về nhà trước. Nhưng Khương Lệnh Uyển lại nói: “Cha, cha về trước đi, nữ nhi muốn ở lại giúp Thiền tỷ tỷ.” Khương Bách Nghiêu cũng biết nữ nhi hắn tính tình quật cường, đương nhiên cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể dặn nàng sớm trở về. Lúc xế chiều, Vinh Vương lại sốt cao, Lục Bảo Thiền vẫn túc trực bên cạnh Vinh Vương, Phan trắc phi muốn đi vào, liền bị Lục Bảo Thiền dùng hai mắt đỏ ngầu trừng nàng. Phan trắc phi không còn cách nào, chỉ có thể khóc nấc, tùy ý để Lục Bảo Yên đỡ ra bên ngoài ngồi đợi. Khương Lệnh Uyển vẫn ở bên cạnh Lục Bảo Thiền, phụ giúp nàng một tay, vắt sạch khăn ấm, đưa cho Lục Bảo Thiền, đắp lên trán Vinh Vương. Cho đến mãi tận giờ Dậu đêm khuya, Vinh Vương mới rốt cục hạ sốt. Lục Tông nhanh chóng trở về, hiện đã là đêm khuya. hắn vừa vào phòng, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, sau đó nhìn thấy muội muội của mình đang tựa vào ghế mềm, trên người đắp thảm dày, mà tiểu cô nương của hắn, đang ngồi bên kệ cửa sổ gỗ lê vàng, nghiêng đầu nhỏ, cơ thể co lại.