Ngọ Dạ Lan Hoa

Chương 2 : Ty lộ

Đêm, đêm lạnh lẽo. Đêm lạnh lẽo có trăng, không những có trăng, mà còn có đèn. Cái trị trấn nhỏ bé không biết vì nguyên nhân gì chợt biến thành ra im lìm như chết này, đêm nay bỗng dưng sống lại, con đường dài im lìm đen tối, đã trở lại thành đèn đuốc sáng choang, rực rỡ như ban ngày. Những người tùy tòng Thiết Đại Gia đem theo, trước lúc màn đêm buông xuống, đã đi từng mỗi chỗ trong thị trấn có thể treo đèn được, treo lên một cây đèn Khổng Minh không thể nào bị gió thổi tắt. Gió vẫn còn đó, đèn đã đốt lên rồi, nhưng vẫn còn chưa có tiếng người, những tiếng động có thể tượng trưng cho mọi thứ sinh động trên đời này, vẫn còn không thấy đâu. Con đường dài vẫn bi ai như phần mộ, chỉ có một người đang yên lặng đi qua đi lại trên đường, từ đầu đường đến cuối đường, rồi lại từ cuối đường trở lại đầu đường. Không một tiếng động. Năm chục tay kỵ sĩ Thiết Đại Gia đem lại, vẫn còn kiêu hãn, vẫn còn vẻ hung hăng không ai có thể ngăn cản được, có điều bây giờ, họ đang đứng yên lặng im lìm nơi đó, nhìn lão già mặc chiếc áo trường bào lụa màu xanh, thêu đầy những con thỏ con, những đường sọc màu trắng, đang đi bộ lững thững trên đường. Người và ngựa đều như nhau, đều im lìm đứng ở đó nhìn lão, ngay cả Thiết Đại Gia ý khí kiêu bạt không coi ai ra gì cũng đều như vậy, cũng không biết đi qua đi lại bao nhiêu lần, đi rồi ngừng, nhìn nơi này rồi lại nơi kia, xuyên qua cửa tiệm này rồi lại xuyên ra cửa tiệm khác, không ai biết lão đang làm gì, người nào cũng thấy lão thật quái đản. Có điều lão chẳng thèm để ý gì đến ai. Dưới mắt của những người khác, lão chỉ tối đa là một người làm người ta buồn mửa, nhưng dưới cặp mắt của lão, những người kia đều là những người đã chết rồi. Lão già rốt cuộc cũng dừng bước lại, dừng lại trước mặt Thiết Đại Gia, cặp mắt bén nhọn như lưỡi đao một lần nữa nhắm tít lại như hai sợi chỉ. - Hai mươi bảy. Lão già chỉ nói có ba tiếng như vậy, ba tiếng đơn đơn giản giản như vậy. Thân trải trăm trận, vào sinh ra tử, cả đời không biết đã qua bao nhiêu là sóng gió như Thiết Đại Gia, vừa nghe ba tiếng thật là bình thường đó, gương mặt bỗng lộ ra một vẻ không bình thường chút nào. Rõ ràng là vừa khẩn trương, vừa phấn khởi, vừa nôn nóng, làm như một gã đánh bạc chính đang lúc sắp sửa đánh một canh bạc chưa từng có, bỗng nghe có một nhân vật thần bí, báo cho gã biết một tin tức thật là bí mật. ... Một tin tức có thể giúp cho y chắc thắng không thể nào bại. - Hai mươi bảy? Thiết Đại Gia lập tức dùng giọng gấp rút của một gã đánh bạc để hỏi : - Ông thấy quả thật là hai mươi bảy đấy chứ? Lão già không trả lời, lão chỉ dùng thái độ của một đại hành gia gật gật đầu. Câu trả lời của đại hành gia thông thường chỉ nói có một lần. Mồi lần trả lời của đại hành gia, thông thường đều tuyệt đối chính xác. Thiết Đại Gia ngẩng đầu nhìn trời, hít vào một hơi thật dài, trên trời có trăng, mặt trăng sáng như đèn, Thiết Đại Gia lại thở phào ra một hơi dài. Đôi bàn tay mềm mại trắng trẻo của lão già đã tựa vào vai của một gã thiếu niên tinh tráng, bước lại chiếc kiệu, xem ra phảng phất như một mỹ nhân được sủng ái đang dựa vào vai của một đứa thị tỳ bước ra khỏi bồn tắm vậy. Tinh lực của Thiết Đại Gia hình như là một mũi tên đang ở trên dây cung, y đột nhiên lớn tiếng hô : - Người đâu? - Có mặt! Năm chục tên kỵ sĩ, có mười ba thớt ngựa, người trên ngựa vững vàng như bàn thạch, mặt lạnh như tiền, cổ cứng như cây côn, vai vươn thẳng ra như cây cân, lưng rộng như mai rùa, eo dẻo dai như cổ thụ, thân hình bất động trơ trơ như đá. Ba mươi sáu kỵ sĩ còn lại, vừa lên ngựa lại nhảy xuống, xuống ngựa thì eo lưng nhuyễn như nhành liễu, xong như rắn uốn mình, tuổi tác đều trên dưới hai mươi, ánh mắt sáng rực trẻ trung, đượm đầy vẻ linh hoạt, nhẫn nại kiên nghị không sao nói được của những con rắn độc. - Hai mươi bảy. Thiết Đại Gia nói : - Chỉ cần hai mươi bảy người. Giọng nói của y thấp mà nghiêm nghị : - Người có bệnh, lui lại trước, người bị vấn víu tình dục cũng lui. Không ai lui. Thiết Đại Gia nổi giận, gầm lên : - Không lẽ các ngươi đều muốn chết hết ở nơi đây? Không một ai mở miệng, không mở miệng ra, chính là mặc nhận, mỗi gương mặt tuy đều rất tuấn tú, nhưng mỗi gương mặt tuấn tú đều mang một vẻ “lúc nào cũng nguyện ý chết”. Thiết Đại gia nhìn chăm chăm vào bọn họ, rốt rốt thở ra một hơi nhẹ : - Vậy thì chi bằng các ngươi chết ngay bây giờ đi! Ba mươi bảy người, ba mươi bảy thanh đao. Mỗi người đều có đeo một thanh đao, soạt một tiếng, hai mươi chín thanh đao đồng thời tuốt ra khỏi vỏ. Còn tám người, bàn tay còn đang nắm chặt vào cán đao, chỉ bất quá đang nắm chặt thôi. Đao của bọn họ còn nằm trong vỏ. Sau đó, chỉ trong một tích tắc nhỏ bé, tám người đó bèn trở thành tám người đã chết. ... Trên cổ họng của mỗi người đã có thêm một đường gạch ngang rướm máu. Giống hệt như một người đang cạo râu cắt tóc không để ý cắt nhằm vào da thịt, có điều, đường gạch ngang rướm máu đó vừa hiện ra, máu tươi cũng đồng thời xối xả tuôn ra. Mấy người bọn họ ngã gục xuống rồi, máu của bọn họ mới bắn vọt tung lên, máu của họ rớt xuống đất, không một giọt nào dính vào người. ... Đấy là cái may cho bọn họ? Hay là một sự bất hạnh? Những giọt máu nóng của bọn họ đã rơi xuống đám bùn lạnh lẽo, đám bùn mà ngay cả trận gió thu mưa thu lạnh lẽo muốn chết người kia rơi xuống còn bị lạnh chết được. Tám đường hào quang mỏng như sợi dây bạc, tám đường gạch rướm máu, máu tuôn ra như suối, hào quang sáng rực như điện lóe. Lão già mặc chiếc áo trường bào lụa màu xanh, thêu đầy những con thỏ con, những đường sọc màu trắng, đang bước vào trong kiệu, màn kiệu vừa đang thả xuống, ba mươi sáu tay tử sĩ vữa mới có hai mươi chín gã đang cầm đao tuốt ra, tám gã còn đang giữ vẻ nắm chặt đao trong tay, chưa rút ra. Chỉ trong cái tích tắc đó, trong kiệu bỗng có một tia sáng bén nhọn vọt ra bằng một tốc độ nhanh không thể nào tưởng được. Bỗng nhiên, đã bay tới. Bỗng nhiên, đã có tám người lăn ra không một chút giá trị, máu tươi bắn vọt như suối ra, bắn vọt lên giữa trời. ... Bất kể những người đó là người tốt cũng vậy, người xấu cũng vậy, người có ra gì cũng vậy, người không ra gì cũng vậy, chỉ cần là người, máu cũng là một loại máu, lúc bắn vọt ra, cũng đều bắn vọt lên giữa trời. Đấy là cái may mắn của con người? Thánh hiền và phàm tục, anh hùng và kẻ hèn, gặp phải một chuyện như nhau, kết quả đều chẳng khác nhau bao nhiêu, nếu bọn họ đều bị người ta chém cho một nhát đao, máu của bọn họ đều vọt ra như nhau, hiền ngu dũng cảm hèn hạ đều vậy cả. Bởi vì bọn họ đều là người, “người” là phải như vậy, trên thế gian này có rất nhiều chuyện đều không được mười phần công bình. Tám người ngã xuống, còn có hai mươi chín người đứng đó, người không ra gì đã gục, người có ra gì thì không. “Ra gì” có nghĩa là có nghĩa khí, có đảm lượng, không sợ chết, đối diện với cái chết, không hề chau mày lấy một cái, lại càng không hề gặp những lúc tuốt đao ra mà không tuốt. Trên chiến trường, giữa cái sống cái chết, càng sợ chết chừng nào, ngược lại càng chết nhanh chừng đó, cũng như trên chiếu bạc, những kẻ càng ít tiền chừng nào càng sợ thua chừng đó, thông thường lại thua nhiều hơn ai cả. Trên đời này có biết bao nhiêu chuyện giống như vậy. - Ta đã nhìn cùng hết mỗi nơi mỗi góc chỗ này rồi. Lão già mặc áo bào xanh nói : - Chung quanh con đường này cách bảy mươi trượng, tối đa chỉ có hai mươi sáu chỗ để ân núp. Lão lại bổ sung thêm : - Cái ý của ta là, chỉ có những tay “xà ty” mới núp được vào trong những chỗ đó ba ngày ba đêm. - Tôi biết. - Vì vậy, chỉ có hai mươi sáu người có thể được biết hai mươi sáu chỗ ẩn núp đó. - Tôi hiểu rõ. - Hiện tại ta muốn bọn họ chui vào đó. Lão già mặc áo bào xanh nói : - Trước trận quyết chiến giữa ông và Mộ Dung công tử, chỗ ẩn núp của bọn họ, trừ ông và tôi và hai mươi bảy người bọn họ ra, tuyệt đối không được cho người thứ hai mươi tám biết. - Điều đó dĩ nhiên tôi cũng hiểu rõ. Thiết Đại Gia thở nhẹ ra một hơi : - Chỉ tiếc là điểm đó nếu chỉ có một mình tôi hiểu, thì vẫn còn chưa đủ. Lúc y thở ra một hơi đó, ánh mắt sắc như đao của y đã hiện ra sát cơ, nhìn một lượt qua những người đó, rồi lấy giọng thật bi thương hỏi bọn họ : - Có phải các ngươi cũng hiểu ý vị Cao sư gia này của ta? Đương nhiên y không đợi bọn họ trả lời, một kẻ thao túng quyền sinh sát, lúc nào cũng chủ tể mệnh vận của người khác, thông thường chỉ biết ra lệnh, không dung thứ kẻ kháng lệnh, chỉ biết hỏi, không buồn nghe trả lời. Vì vậy Thiết Đại Gia lại tiếp theo bằng một câu hỏi khác : - Nếu các ngươi đều đã hiểu ý Cao sư gia nói gì, thì hiện tại các ngươi nên biết phải làm gì đi thôi. ... Làm gì? Trừ “chết” ra, còn có biện pháp gì hơn? Trừ chết đi là chuyện có thể tin cậy được để bảo tồn bí mật, còn có người nào có thể được một người đa nghi như Cao sư gia tín nhiệm được? Làm cho Cao sư gia tín nhiệm không chừng còn dễ dàng hơn một chút, muốn một tay thành danh có sự nghiệp như Thiết Đại Gia tín nhiệm, còn khó hơn vậy. ... Không nghi ngờ, làm sao thành bá nghiệp? ... Không có bá nghiệp, cần gì phải nghi ngờ? Năm chục tay kỵ sĩ đi theo Thiết Đại Gia, đều là tử đảng của y, theo y cũng không biết đã bao nhiêu năm nay, y muốn vào nước nóng là bọn họ lập tức theo vào nước nóng, y muốn vào biển lửa là bọn họ lập tức theo ngay vào biển lửa, có điều, lúc y đang ngụp lặn trong bể tình, bọn họ cũng ở cùng một chỗ. Thiết Đại Gia trước giờ vốn là một kẻ biết dùng người, trước giờ vốn là một tay “anh chị” biết điều, bởi vậy y mới là đại gia. Vì vậy bọn huynh đệ của y nghe y nói vậy, lập tức có nhiều loại phản ứng khác nhau. ... Mọi người đều cảm thấy Thiết Đại Gia đang cố ý giả giọng làm bộ, dọa nạt mấy tên vương bát đản bé tý kia. Đó là lối suy nghĩ của những người theo y chỉ có hai ba năm nay. ... Đây là đại gia cố ý nói vậy, để lấy tiến làm thoái, lấy thoái để tiến lên, để cho lũ tiểu quỷ nhát gan kia sẽ cam lòng tình nguyện sống chết hết mình. Đó là lối suy nghĩ của những người đã theo y năm sáu năm nay, bọn họ đều cho rằng lão đại của mình nói vậy chỉ bất quá là làm bộ làm tịch thế thôi! Nhưng những kẻ theo y từ nhỏ, nghe y nói câu vậy, cả người da gà đều nổi hết cả lên. Chỉ có những người này mới hiểu rõ y. ... Vì để đạt mục đích, không chọn lựa thủ đoạn gì cả. Bọn họ từ lúc còn nhỏ còn nhỏ lắm, đã nghe lão đại của mình không ngớt dạy dỗ mình câu đó, “dạy” đến độ cả đời bọn họ không bao giờ quên nổi. ... Nếu muốn cho một bí mật vĩnh viễn không bao giờ bị tiết lộ, thì chỉ còn cách giết sạch hết những người đã nghe bí mất đó. Trừ hai mươi chín người kia ra, mỗi người còn lại đều biết hôm nay mình chỉ còn có một con đường để đi. Không phải con đường “ty”, thì là con đường chết. * * * * * Ty lộ. Mộ Dung công tử vốn đang có vẻ suy nhược ngay cả nói còn không nói được ra lời, bây giờ cũng mở miệng hỏi : - Ty lộ, có phải ông đang nói là con đường “ty”? - Đúng vậy. Liễu tiên sinh nói : - Có “ty”, tức là có con đường “ty”. - Ông nói ty lộ đó, có phải là con đường từ đời Hán làm ra, đến thời Đường làm xong, từ Trường An chạy qua một dọc Hà Tây, tới ải Gia Cốc, xuyên qua vực Hắc Thủy, chạy tới Đôn Hoàng? - Không phải sao? - Ty lộ có hai đường, dĩ nhiên là bắt đầu từ Trường An, đi ra Bắc, khỏi quan ải, vào Ha Mật, Ngật Ha Mật Qua, Ngật Hoàn Ha Mật Qua xong, rồi từ Thông Hóa, Y Lê, A Di Thái Sơn, chảy một mạch tới dị quốc nào đó mà chúng ta chưa hề biết tới. Người mù không mù nói : - Con đường đó là bắc lộ. Y giải thích : - Đi tới dị quốc đem theo lụa là, lúc trở về, đem theo kỳ trân dị bảo của dị quốc, đàn Hồ, giường Hồ, mỹ nhân mắt xanh, những người khách thương đi làm ăn đó gọi con đường này là Thiên Sơn bắc lộ. - Vậy thì có phải là còn có một con đường khác tên là Thiên Sơn nam lộ? - Có. Người mù không mù Liễu tiên sinh nói : - Lúc ra, qua cao nguyên, đi tây vực, Lâu Các, Sa mạc, chạy dọc theo Sơ Cách rồi tới đích. Những người lữ khách đi con đường này, gọi nó là Thiên Sơn nam lộ. - Bất kể là Thiên Sơn nam lộ hay bắc lộ, đều là ty lộ? Mộ Dung công tử hỏi. - Đúng vậy. - Ông vừa nói lúc nãy là đường ty lộ nào? - Đều không phải. Liễu tinh sinh nói : - Con đường ty lộ tôi nói đây, không phải là một con đường đi, mà là một con người. - Tại sao? - Bởi vì người này, dưới cặp mắt của những “ty sĩ” xem tính mệnh của mình như “tơ” đó, y không còn là con người, mà là một con đường. Liễu tiên sinh nói : - Bởi vì nếu không có người đó, bọn họ không còn đường nào để đi. - Vì vậy người đó được gọi là “ty lộ”? - Đúng vậy. - Hay, hay quá. Mộ Dung công tử tán tụng : - Ty, ty lộ. Y thở ra : - Dù ông có kề thanh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết vào cổ họng của tôi, tôi cũng nghĩ không ra được cái tên hay như vậy.