Nghìn Kế Tương Tư

Chương 23 : Tương tư mưu

Như một giấc mộng dài, em mơ thấy ánh mắt chàng sáng lấp lánh, dịu dàng như nước, chàng thầm nói với em rằng, trong lòng chỉ có một mình em. Dù vui buồn, đau khổ, cả đời này em cũng không tỉnh lại được nữa. Một tháng sau, dưới chân núi Thái Sơn, Vệ Tử Hạo tìm thấy Cao Duệ và Vương Nhất Hạc. Lúc này Vệ Tử Hạo đã trở thành tướng quân, nghĩ đến Đỗ Hân Ngôn đã từ quan về ở ẩn, Vệ Tử Hạo mỉm cười nghĩ, cuối cùng cũng đã có thể trả được cái nợ ân tình cho chàng ta. Đây là trận chiến đã biết chắc kết quả. Vương Nhất Hạc dù võ công có cao đến đâu chăng nữa cũng không địch nổi Vệ Tử Hạo người đông thế mạnh, bị kiếm đâm thẳng qua tim. Cao Duệ trúng một tên, toàn thân đầy máu. Vệ Tử Hạo cầm trường kiếm thong thả bước về phía Cao Duệ, Vương Nhất Hạc điên cuồng lao đến, ôm cứng lấy chân Vệ Tử Hạo, ánh mắt nhìn về phía Cao Duệ, lưu luyến mà tuyệt vọng… Cao Duệ ngửa mặt lên trời cười lớn: “Không ngờ ngày hôm nay ta lại mất mạng ở đây! Vương Nhất Hạc, hãy theo ta đến hoàng tuyền!”. Cao Duệ rút kiếm định tự sát. “Dừng tay!”. Vệ Tử Hạo bị Vương Nhất Hạc ngáng chân, trong lòng chỉ lo Cao Duệ tự sát, trong lòng thầm kêu khổ, chàng cần người sống! Lúc này trên đường núi bỗng xuất hiện một con ngựa, người trên ngựa mặc áo đen bịt kín mặt, đôi mắt sáng trong như nước hồ thu. Người đó hét lên: “Dừng tay!”. Nghe tiếng, Cao Duệ ngẩn người, ánh mắt đầy phức tạp. Binh sĩ đang định bắn tên, Vệ Tử Hạo hét vang: “Không được bắn tên, ta cần người sống!”. Trong nháy mắt, người áo đen đã đưa Cao Duệ lên ngựa, chém hai binh sĩ, nghênh ngang rời đi. Vệ Tử Hạo ngẩn người nhìn hai người họ phóng đi, tim đập thình thịch, ánh mắt băng giá nhìn khắp bốn chung quanh, hất xác Vương Nhất Hạc rồi hỏi: “Có nhìn rõ là ai không?”. “Bẩm tướng quân, hình như là một người phụ nữ. Tốc độ rất nhanh, lại che mặt, nhìn không rõ”. Bàn tay nắm chặt thanh kiếm của Vệ Tử Hạo dần dần thả lỏng, rồi lại nắm chặt, rút kiếm khua một đường. Những binh sĩ đi cùng chưa kịp phản ứng đã ngã lăn ra đất. Vệ Tử Hạo nhìn thây người trên mặt đất thì từ từ thu kiếm, lạnh lùng nói: “Đã không thể bắt được hắn ta, thì các ngươi chỉ có một con đường chết”. Người khác không nhận ra là ai, nhưng Vệ Tử Hạo thì nhận ra Vô Song. Tại sao Vô Song lại cứu Cao Duệ? Vệ Tử Hạo nhớ đến cảnh tượng lúc Vô Song ra đi. Vô Song trầm mặc, đã phá huyết thề, chẳng lẽ lúc thất thân với Cao Duệ, Vô Song còn đánh mất cả trái tim của mình? Vệ Tử Hạo bỗng nhớ tới Tạ Lâm, từ sau trận chiến phủ Đông Bình, không còn thấy Tạ Lâm ở bên cạnh Đỗ Hân Ngôn. Chẳng lẽ Tạ Lâm đã nhận lệnh của Đỗ Hân Ngôn mà đi theo Vô Song? “Đi!”. Vệ Tử Hạo thúc ngựa lao đi, nếu đúng là như thế, chắc chắn Đỗ Hân Ngôn sẽ biết được tung tích của Cao Duệ. Trong một thung lũng, có một căn lều đơn sơ. Cao Duệ hôn mê nằm trên giường trúc. Không khí oi bức, Cao Duệ thân trên để trần, nằm trên giường, mũi tên cắm vào ngực, da thịt xung quanh bỏng rẫy như lửa đốt. Vô Song lặng lẽ ngồi bên giường. Nàng nhẹ nhàng xoa cái bụng giờ đã hơi nhô ra của mình, hai hàng lệ lặng lẽ rơi. Nàng hơ con dao nhỏ lên lửa, ngậm một ngụm rượu phun vào vết thương. Cơn đau dữ dội khiến Cao Duệ bừng tỉnh, mỗi hơi thở ra sao mà khó chịu. Cao Duệ khó nhọc mở mắt, vui mừng kêu lên: “Vô Song!”. Cao Duệ gắng sức ngồi dậy, Vô Song lạnh lùng nói: “Nằm yên, để ta rút tên cho ngươi! Nếu ngươi sợ đau, cứ hét to lên là được. Trong núi không có ai, hét to đến mấy cũng không ai nghe thấy”. Cao Duệ cười ha ha, mỗi tiếng cười là một cơn đau, nhưng chàng vẫn muốn cười. Vô Song giận dữ hỏi: “Ngươi cười cái gì?”. “Ha ha, ta, ta cười là mình đã có con rồi. Vô Song, không cần rút tên cho ta. Ta chết, nàng có thể báo thù. Sau này cũng không cần nói với con cha nó là ai. Nó có thể đến trước mộ ta đốt một nén hương là tốt lắm rồi!”. Cao Duệ cười nhẹ nhõm. Quay về thiên triều, Cao Duệ nhìn thấy sự ổn định của thiên triều sau chiến tranh. Triều đình ban bố các điều lệnh giảm thuế miễn tô khiến bách tính nhanh chóng trở lại cuộc sống bình thường sau chiến tranh. Đại quân Khiết Đan không có động tĩnh, kế hoạch lợi dụng loạn lạc của Cao Duệ thất bại, lực lượng trung thành với Cao Duệ quá yếu. Cộng thêm việc Tuyên Cảnh đế hạ lệnh không truy cứu tội cũ, ngày hôm nay ở núi Thái Sơn, Cao Duệ và Vương Nhất Hạc bị Vệ Tử Hạo vây bắt là do bộ hạ cũ chỉ điểm. Con đường cướp ngôi của chàng giờ trở nên xa vời và vô vọng. Cứ tưởng rằng sẽ chỉ còn cái chết, nhưng Cao Duệ lại gặp được Vô Song, biết được nàng đang mang trong bụng đứa con của mình, đương nhiên là Cao Duệ muốn cười. Vô Song lạnh lùng nhìn Cao Duệ, ánh mắt vô cùng đau khổ. Nàng giữ mũi tên, con dao nhỏ rạch vết thương. Tiếng cười im bặt, Cao Duệ kêu lên thảm thiết rồi ngất đi. Vứt mũi tên, nước mắt Vô Song trào ra. Nàng dùng vải giữ chặt vết thương, tay run run, cuối cùng nàng gục lên người Cao Duệ bật khóc đau đớn. Ngọn đèn cô đơn hắt ra thứ ánh sáng u tối. Tiếng khóc vọng ra từ trong gian lều tranh, thung lũng im lìm như con thú nằm yên. Tạ Lâm ngồi trên cành cây cách đó không xa trong lòng trĩu nặng. Mệnh lệnh của Đỗ Hân Ngôn chỉ là trông coi Vô Song. Tạ Lâm theo nàng cả một chặng đường, nhìn thấy nàng mồ hôi như mưa chặt trúc dựng lều, nhìn thấy bụng nàng ngày một lớn, nhìn thấy nàng đêm đêm rơi lệ. Sự giằng co và mâu thuẫn trong lòng Vô Song Tạ Lâm đều thấy cả. Không biết từ lúc nào, trái tim Tạ Lâm cảm thấy xót thương, ngày ngày nhìn thấy Vô Song bình tĩnh, chàng cũng thấy vui. Tạ Lâm trĩu nặng suy nghĩ, nếu hầu gia biết Vô Song mang trong mình đứa con của Cao Duệ, chắc sẽ trừ cỏ tận gốc, mình có nên mang tin tức này về? Nghĩ tới Thẩm Tiếu Phi giờ đang thoi thóp, nghĩ tới sự buồn bã của Đỗ Hân Ngôn, Tạ Lâm lại rơi vào mâu thuẫn. Vô Song khóc đến mệt lả, cứ thế ngủ thiếp đi. Cao Duệ tỉnh lại, khó khăn mở mắt, nhìn thấy Vô Song đang ngủ, mắt ánh lên nét cười dịu dàng. Cao Duệ cố đưa tay ra chạm vào nàng, nhưng ngón tay chỉ khẽ cử động liền dừng lại. “Vô Song?”. Cao Duệ cố hết sức chỉ phát ra tiếng gọi yếu ớt, khản đặc như không phải giọng của chính mình. Vô Song như nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thấy Cao Duệ mở mắt nhìn mình thì vội vã lùi lại, quay đi điều chỉnh lại nhịp thở, hồi lâu mới khẽ lên tiếng: “Ngươi tỉnh rồi?”. Cao Duệ gắng gượng ngồi dậy, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cười, chậm rãi nói bằng giọng khản đặc: “Ta sắp chết rồi, người như có lửa đốt, nhưng giờ lại có tinh thần, e là hồi quang phản chiếu”. Vô Song sững người, buột miệng: “Đáng đời!”. Bốn mắt nhìn nhau, Cao Duệ nhìn thấy sự giãy giụa và khổ đau trong đáy mắt Vô Song. Cao Duệ nhìn xuống, thấy bụng nàng đã nhô ra, cười nói: “Vô Song, cứ coi như là ta đang nằm mơ đi, nàng đừng đánh thức ta”. Nghe thấy câu này, toàn thân Vô Song run rẩy, cảnh tượng đắm đuối cùng Cao Duệ trong ngục tối lại hiện lên trước mắt. Nàng thật hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, chỉ có Cao Duệ và nàng, không có ngôi hoàng đế, không có chiến tranh, họ không phải là kẻ thù. Vô Song lạnh lùng nói: “Ta cứu ngươi, là để lúc này nhìn thấy ngươi chết đi! Đứa con là của ta, nó không có cha!”. “Vô Song, nàng thật tốt… Nàng có thể nhìn ta chết đi như thế này, thật tốt!”. Cao Duệ mỉm cười nói câu này, rồi lại hôn mê. Trong lều bỗng yên tĩnh khác thường. Vô Song run rẩy bước đến bên giường, nhìn thấy Cao Duệ nghiêng đầu bất động, trong lòng hoảng loạn cùng cực. Nàng lay người Cao Duệ, Cao Duệ vẫn không động đậy, Vô Song òa khóc, “Chàng đừng chết! Ta, ta…”, nàng nấc nghẹn nói, đưa tay sờ vào cổ Cao Duệ, cảm thấy huyết mạch đập yếu ớt. Hai đầu gối Vô Song khuỵu xuống. Nàng xoa bụng mình, cảm thấy trong lòng trăm mối tơ vò, lúc là khuôn mặt của đại ca, khuôn mặt của Đỗ Hân Ngôn, lúc là sự dịu dàng của Cao Duệ. Nàng lẩm bẩm: “Ta phải làm thế nào?”. Trời dần sáng. Vô Song mở mắt, ngồi dưới đất suốt đêm nên cả người ê ẩm, nàng từ từ đứng dậy, nhìn sang Cao Duệ, thấy mặt chàng sốt đỏ bừng, môi khô nứt nẻ. Vô Song sợ hãi, cầm vội lấy ống trúc lao ra ngoài. Phía trước lều trúc là một dòng suối, Vô Song lấy nước, lại vội vã về lều. Nàng nhúng khăn vào nước đắp lên trán, lau người cho Cao Duệ hết lần này đến lần khác. Cao Duệ vẫn nằm đó không hay biết gì. Vô Song vứt khăn vào chậu nước, sợ hãi khóc òa lên. Rõ ràng vết thương đang xấu đi, nếu không mời đại phu, Cao Duệ chắc chắn sẽ chết. Nhưng mà, nàng sao có thể tìm được đại phu? Vô Song khóc một lúc, lảo đảo cõng Cao Duệ ra khỏi lều trúc. Gió buổi sớm vẫn còn mát mẻ, nàng biết đến lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, thung lũng sẽ nóng như một lò nung. Nàng đặt Cao Duệ ngồi giữa suối, cẩn thận để vết thương không chạm nước. Nàng hy vọng nước suối có thể hạ nhiệt trên người Cao Duệ, có thể cứu mạng Cao Duệ. Cao Duệ trong cơn hôn mê trông hoàn toàn vô hại, hàng mi dài đen nhánh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi khô nẻ vì sốt. Vô Song ngây dại nhìn Cao Duệ, ngón tay dịu dàng vuốt ve mặt Cao Duệ, hết lần này đến lần khác. Ánh mặt trời chiếu lên hai người, khe núi yên tĩnh. Vô Song tuyệt mỹ và Cao Duệ tuấn tú tình thắm ý nồng. Tạ Lâm lặng lẽ nhìn họ từ xa, mắt cũng ánh lên vẻ đồng cảm. Nghĩ đến mệnh lệnh của Đỗ Hân Ngôn và chất độc trên người Thẩm Tiếu Phi, chàng thở dài quay đi. Đến khi trời nóng lên, Vô Song lại cõng Cao Duệ về lều, thấy ở cửa có mấy gói thuốc thì vô cùng kinh hãi: “Ai?”. Tạ Lâm nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Vô Song thì khẽ thở dài, nhẹ nhàng đáp xuống: “Vô Song, là ta”. Vô Song vẫn nhớ Tạ Lâm, hồi còn học võ ở phái Đàm Nguyệt, Tạ Lâm luôn bảo vệ nàng. Nàng biết Tạ Lâm là hộ vệ của Đỗ Hân Ngôn, Tạ Lâm đã tìm đến đây, chắc Đỗ Hân Ngôn cũng sắp đến nơi. Vô Song đặt Cao Duệ xuống, rút kiếm: “Tạ sư huynh! Ta không để huynh mang Cao Duệ đi đâu!”. “Ta không đến giết hắn. Ta đã mang thuốc đến thì không muốn hắn chết. Nhưng ta muốn có thuốc giải cho Thẩm Tiếu Phi. Vô Song, ta nghĩ muội cũng không muốn thấy Thẩm Tiếu Phi chết, hầu gia sẽ rất đau buồn”. Vô Song nghe xong thì buông kiếm. Ánh mắt nàng tỏ rõ vẻ cầu xin, nàng nói thê lương: “Tạ sư huynh, ta cầu xin huynh hãy cứu chàng, ta sẽ bảo chàng giao thuốc giải. Cứu được Thẩm Tiếu Phi, các người, các người hãy coi như chàng chết rồi, được không?”. Tạ Lâm quay đi lãnh đạm đáp: “Ta chỉ cần thuốc giải. Còn xử trí thế nào là do hầu gia quyết định. Vô Song, sao muội có thể yêu kẻ thù của mình?”. Vô Song muốn phủ nhận, nước mắt đã lã chã rơi. Đêm dài vô tận, khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện, mặt trời lặng lẽ nhuộm hồng phương đông, mí mắt Cao Duệ hơi giật giật, miệng rên rỉ. Vô Song mệt mỏi đến nỗi chân tay mềm nhũn, nghe thấy tiếng rên thì choàng tỉnh. Nàng khẽ cắn môi, ánh mắt sợ hãi, bàn tay run run sờ lên trán Cao Duệ, đã không còn nóng như hôm qua nữa. Vô Song chắp tay trước ngực nhắm nghiền hai mắt thành khẩn cầu xin. Cao Duệ khẽ mở mắt, gương mặt Vô Song trong nắng sớm rất dịu dàng, khuôn mặt đẹp như ngọc tạc gầy gò tái xanh. Dáng vẻ cầu khẩn chân thành của nàng khiến vẻ mặt Cao Duệ trở nên dịu dàng, Cao Duệ thử đưa tay ra, muốn nắm tay nàng, nhưng lại động đến vết thương, chàng kêu lên một tiếng. Vô Song mở mắt, nhìn thấy Cao Duệ đang ôm vết thương đau đớn, trán toát đầy mồ hôi. Nàng đưa tay ra, lại thu tay về, sững sờ nhìn chàng mà không biết nói gì. Nàng hận mình, tại sao lại cứu mạng Cao Duệ? Tại sao nhìn thấy Cao Duệ tỉnh lại thì vừa mừng vừa hận? Vô Song đi thẳng ra ngoài, đầu không ngoảnh lại. “Vô Song!”. Cao Duệ gọi nàng, cố gượng dậy lại làm vết thương hở miệng, cơn đau làm chàng ngã vật xuống giường, vừa thở vừa nói: “Ta chẳng sống được bao lâu nữa, nàng cứu ta làm gì?! Ta chết rồi, nàng cũng báo được thù, thế có phải tốt hơn không?”. Vô Song đột ngột quay đầu lại, nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói: “Phải, ta muốn ngươi chết, hận chỉ muốn ngươi chết đi. Nhìn thấy ngươi ngất xỉu, tình trạng vết thương xấu đi, ta lại mong ngươi sống. Ta không còn là chính mình nữa, ta không còn là Vệ Vô Song! Ta thậm chí còn mong con ta ra đời, mong nó gọi một tiếng cha, ta làm sao thế này? Làm sao thế này?”. Nàng không có được câu trả lời, ôm mặt lao như bay ra ngoài. Bên ngoài vọng vào tiếng khóc của Vô Song. Cao Duệ cảm thấy lòng đau như cắt, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy, mỗi hơi thở đều đau đến nỗi chỉ muốn chết ngay đi, nhưng ý chí mãnh liệt khiến Cao Duệ vẫn lần từng bước ra đến cửa. Hoa dại đầy sân, cỏ xanh biêng biếc. Vô Song ngồi bên một gốc cây, ôm gối khóc nức nở. “Vô Song!”. Cuối cùng Cao Duệ cũng không trụ được thêm, khuỵu xuống cửa. Cao Duệ nhìn Vô Song, chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt. Cao Duệ nghi ngờ nàng, nhưng như chạm phải núi băng, nàng đẹp như vậy, vừa đẹp vừa lạnh lùng, khiến Cao Duệ dần dần lún sâu vào vẻ đẹp băng lạnh ấy mà không hay biết. Đầu ong ong, Cao Duệ nhìn thấy một con ong mật đang bay vo ve quanh một bông hoa, tiếng khóc của Vô Song xa dần. Cao Duệ mơ hồ nghĩ, nàng thật đẹp. Không biết nàng đã khóc bao lâu, Vô Song nấc nghẹn quay đầu. Nàng nhìn thấy Cao Duệ ngã ở cửa, khóe miệng vẫn nhoẻn cười. Nàng vội vã chạy tới, khẽ chạm vào chàng, Cao Duệ ngã sống soài xuống đất. “Chàng đừng làm ta sợ, chàng mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”. Hai tay Vô Song run run, nàng lay Cao Duệ như phát điên. Tạ Lâm lặng lẽ xuất hiện, nắm lấy cổ tay Cao Duệ bắt mạch: “Hắn chưa chết”. Vô Song mở to đôi mắt mở màng, nước mắt lại trào ra. Nàng như nắm được sợi dây cứu mạng, nắm lấy vạt áo của Tạ Lâm nói: “Sư huynh, cầu xin huynh, huynh hãy cứu chàng!”. Tạ Lâm bình tĩnh nói: “Chưa có thuốc giải, chắc chắn ta sẽ cứu hắn. Để ta đi tìm một đại phu đến”. Nhưng buổi tối khi Tạ Lâm dẫn theo đại phu quay lại, đã không còn thấy Vô Song và Cao Duệ, nàng để lại một mảnh giấy, nói: “Thứ lỗi cho muội, sư huynh, muội không thể mạo hiểm, muội đưa Cao Duệ đi đây, muội nhất định sẽ đưa thuốc giải cho huynh”. Tạ Lâm tức giận giậm chân, Vô Song đã đưa Cao Duệ đi. Chưa có thuốc giải, biết ăn nói thế nào với Đỗ Hân Ngôn? Năm nay mùa thu đến sớm ở Giang Nam. Mưa thu nhuộm đỏ lá phong, mây bạc lãng đãng ở chân trời, dãy núi xa xa chìm khuất trong sương khói, mờ mịt khó tìm. Trong tiểu viện bên cạnh hồ Tiểu Xuân, mùi thuốc bay khắp nơi, đâu đó có tiếng ho khẽ. Bàn tay thò ra từ trong màn như băng như ngọc, trắng bệch, không còn chút sắc hồng. Đỗ Hân Ngôn nắm tay nàng, tay nàng lạnh ngắt, chàng dịu dàng hỏi: “Nàng dậy rồi à?”. Tiếu Phi khẽ cười đáp: “Tỉnh rồi, em nghe thấy tiếng mưa, bỗng nhớ đến năm ngoái gặp chàng ở đây, nhìn thấy chàng ướt như chuột lột, vui ơi là vui”. Đỗ Hân Ngôn trêu nàng: “Có cần giờ ta ra dầm mưa cho nàng vui không?”. “Chàng cố tình làm thế, có gì là vui? Em muốn ra ngoài một chút”. Đỗ Hân Ngôn vén màn, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Tiếu Phi nở một nụ cười rạng rỡ. Chàng nhớ hội hoa thành Lạc Dương năm ấy, khoảnh khắc chàng kéo khăn che mặt của nàng, khuôn mặt nàng lúc đó như đóa sen hồng vừa ngắt trên sông Cừ Phù. Thẩm Tiếu Phi trước mắt giờ mỏng manh như tờ giấy trắng, gió thổi cũng bay. Chàng ôm nàng mà không nén nổi nỗi chua xót trong lòng. Tiếu Phi khẽ dựa vào lòng chàng cười nói: “Không biết Đinh Thiển Hà thế nào rồi? Lâu lắm không có tin tức gì, nàng ta có thể quên được Cao Duệ không?”. “Nàng tưởng Vệ Tử Hạo là người tốt sao? Thiển Hà mê muội Cao Duệ, sớm muộn gì cũng bị Tử Hạo làm cho mất hết kiên nhẫn. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cao Duệ có sự dịu dàng, Vệ Tử Hạo có sự cứng rắn”. Đỗ Hân Ngôn cười nói, bế Tiếu Phi vào thủy tạ. Mưa bụi bay bay, Tiếu Phi dựa vào lòng chàng lười nhác uể oải: “Cuối cùng vẫn là em thắng, em đã nói rồi, chàng là của em. Chàng thấy em có lợi hại không?”. “Sao lại không lợi hại? Hết kế này đến kế khác khiến ta chú ý. Để nhìn nhan sắc thật của nàng, ta còn phóng hỏa đốt cả hậu hoa viên”. “Ấy, suýt chút nữa thì em quên mất, chàng vẫn còn nợ em bảy nghìn lạng bạc, cả lãi nữa”. “Ta trả nàng cả người lẫn gốc được chưa?”. Tiếu Phi ngẩng lên nhìn chàng, cảm thấy máu cuộn trào trong lồng ngực, miễn cưỡng cười trả lời: “Được!”. Vừa nói ra, máu cũng trào ra theo. Chiếc áo trắng lấm tấm hoa đỏ, nàng ngẩn người nhìn, khẽ nói: “Em sợ là không qua nổi mùa thu này”. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy như bị giáng một đòn chí mạng, ôm chặt lấy nàng, im lặng. Tạ Lâm quay về tạ tội, nói rằng đã mất dấu Vô Song, Cao Duệ không biết sống chết thế nào, Đỗ Hân Ngôn biết là hy vọng càng mờ mịt. Nhưng nghe nàng nói như vậy, chàng không thể chịu đựng nổi. “Còn nhớ Tích Thúy Viên ở kinh thành năm đó không? Tuyết rơi trĩu bông, nàng trốn sau mành lụa, người cũng trong như tuyết. Ta nghe tiếng đàn mà quên đề phòng nàng, uống bát rượu vào, đau quặn bụng. Tiếu Phi, nàng là người lắm mưu nhiều kế, lần này nàng lại đang trêu đùa ta, đúng không? Thấy ta khó chịu, nàng lại cười thầm”. Khóe miệng Tiếu Phi thoáng một nét cười, tiếng nói mong manh: “Đúng thế, em muốn nhìn thấy chàng buồn. Em sắp ngủ rồi, để chàng lo lắng…”. Nàng yếu ớt ngã vào lòng chàng, hơi thở mong manh. Đỗ Hân Ngôn vẫn nắm cổ tay nàng, như thể phải cảm nhận được mạch tượng mảnh như tơ của nàng mới không sợ hãi. Mưa thu táp xuống mái nhà, Đỗ Hân Ngôn như không nghe thấy gì. Chàng đờ đẫn ôm Tiếu Phi ngồi bất động, chỉ mong được ngồi mãi thế này đến lúc thiên trường địa cửu, không nỡ rời nàng dù chỉ là một lát. Trời tối dần, trong thủy tạ chỉ còn lại bóng tối tĩnh mịch và cô độc. Lý Bá và Đỗ Thành Phong đánh cờ trong đình hóng mát. Hai người nhìn về phía thủy tạ tối om và yên tĩnh, không hẹn mà cùng thở dài. Mùa thu ẩm ướt, ở một thị trấn nhỏ ít người qua lại cách hồ Tiểu Xuân không xa, con đường đá xanh ướt mưa, càng trở nên lạnh lẽo. Vô Song ôm bụng sắc thuốc dưới giàn hoa, hoa tử đằng rơi đầy trên đất, hồng tím, trắng hồng như những giọt nước mắt vương khắp sân. Ấm thuốc trên bếp sôi sùng sục, nàng vẫn chẳng hay biết gì. Một giọt nước mắt lăn trên ấm thuốc, phát ra tiếng xèo xèo, trong chốc lát bốc hơi bay hết, ấm thuốc sôi sùng sục. Vô Song định thần lại, rót ra một bát thuốc, bê vào phòng. Nàng nhìn cánh cửa gian trong bị khóa, thở dài, cầm chìa khóa mở cửa. Cao Duệ nằm trên giường, người gầy rộc, hai má đỏ bừng vì ốm. Nghe tiếng mở cửa, Cao Duệ mở mắt, nở nụ cười: “Vô Song, còn một tháng nữa nàng sẽ sinh, nàng cảm thấy thế nào?”. Vô Song đặt bát thuốc lên bàn, lạnh lùng nói: “Đứa con là của ta, không liên quan gì đến ngươi! Ta giữ cái mạng ngươi lại là để giữ lại phương thuốc giải độc cho Thẩm Tiếu Phi, ngươi viết ra phương thuốc, ta sẽ giết ngươi ngay!”. Nàng giận dữ trợn mắt nhìn Cao Duệ, như thể chỉ muốn giết chàng ngay lập tức. Giọng nói lạnh lùng như mũi kim đâm vào tim Cao Duệ. Bao nhiêu ngày qua, sao Cao Duệ không hiểu, Vô Song chưa từng cười với chàng lần nào, toàn nói những lời căm hận, nhốt chàng lại, nhưng trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Phương thuốc giải là cách nàng tự lừa gạt mình, Cao Duệ không nỡ phá hoại, nên vẫn chưa đưa cho nàng. Vô Song cũng chưa từng ép Cao Duệ. Hai người họ cứ trì hoãn như thế hết ngày này qua ngày khác. Cơ thể mệt mỏi như không phải là của mình, nhìn vào đôi mắt mâu thuẫn và đau khổ của Vô Song, Cao Duệ đau đớn vô cùng. Sau mấy lần hôn mê tưởng như sắp chết, khi tỉnh dậy, trên mặt luôn có những giọt nước mắt của Vô Song. Cao Duệ nghĩ, mình chết đi rồi, Vô Song liệu còn có thể sống tiếp không? Ánh mắt dịu dàng lướt qua bụng nàng, và cả đứa con nữa! Cao Duệ hy vọng Vô Song có thể bình an sinh con, hy vọng đứa trẻ ấy có thể khiến nàng vui vẻ. Nhưng họ cũng không thể trì hoãn lâu hơn được nữa. Cao Duệ thở dài nói: “Nàng cần phương thuốc giải, ta sẽ viết cho nàng. Nếu không giải độc, Thẩm Tiếu Phi sẽ không thể sống qua mùa thu này”. Nghe Cao Duệ nói sẽ viết phương thuốc giải, trái tim của Vô Song như có ai bóp chặt, nàng tìm mọi cách cứu sống Cao Duệ, giờ vết thương đã khỏi, nhưng cơ thể chàng cũng bị tổn hại nặng nề. Nàng vẫn luôn tự dối mình là vì phương thuốc giải của Thẩm Tiếu Phi, nay nghe Cao Duệ nói sẽ đưa nó cho nàng, nàng lại không biết phải làm thế nào. Chẳng lẽ có được phương thuốc giải rồi thì phải giết Cao Duệ thật sao? Cao Duệ nhìn nàng, mỉm cười nói: “Nàng có thể đợi đến khi Thẩm Tiếu Phi giải được độc thì hãy giết ta. Trước nay ta vẫn gian tà độc địa, chưa biết chừng lại đưa phương thuốc giả thì sao?”. Đúng, nếu là phương thuốc giả thì sao? Vô Song lại tìm được một cái cớ cho mình. Nàng nhận lấy đơn thuốc của Cao Duệ, chỉ một tờ giấy mỏng mà nặng tựa ngàn cân. Đây là số mệnh của Thẩm Tiếu Phi, là hy vọng của Đỗ Hân Ngôn. Nhưng mà gửi đi thì sao? Vô Song cảm thấy đau xót, liệu họ có tha cho Cao Duệ không? Cao Duệ lại đưa thêm một bình gốm, nói: “Đây là máu của ta, là thuốc dẫn để giải độc. Thẩm Tiếu Phi không thể chịu đựng thêm được đâu. Nể tình quen biết, ta tha mạng cho Thẩm Tiếu Phi. Vô Song, nàng đang mang thai đi lại không tiện, tìm người khác đưa đi đi!”. “Không được, người khác, ta không yên tâm!”. Vô Song buột miệng. Nàng sao dám nhờ người khác đưa đi? Ngộ nhỡ bị phát hiện ra là Cao Duệ chưa chết, không, nàng không thể mạo hiểm như vậy. Đưa Cao Duệ đến Giang Nam, cách chỗ Đỗ Hân Ngôn và Thẩm Tiếu Phi ở hồ Tiểu Xuân chưa đến một ngày đường, lúc nào nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng đưa thuốc giải vào lúc Thẩm Tiếu Phi nguy kịch nhất. Nhìn ánh mắt hiểu hết mọi việc của Cao Duệ, Vô Song quay đi nói như tự giải thích với chính mình: “Ngộ nhỡ người đưa thuốc làm lỡ hoặc làm mất phương thuốc thì sao? Ngộ nhỡ ngươi đưa thuốc hại Thẩm Tiếu Phi thì sao? Ta phải tận mắt nhìn thấy Thẩm tiểu thư khỏe lại. Giờ ta sẽ đi ngay. Cao Duệ, ngươi đừng hòng nhân cơ hội này mà chạy trốn! Thuốc ở trên bàn, uống đi. Ta không muốn ngươi chết, thì ngươi không được chết!”. Cất phương thuốc và bình gốm đi, mắt nàng gặp mắt Cao Duệ rồi lại tránh đi, Vô Song cắn môi nói: “Nếu ngươi không ở yên đây, ta trở về sẽ giết chết ngươi!”. Miệng thì đòi giết, nhưng giọng nói thì dịu dàng như nước chảy. Cao Duệ thở dài nói: “Nàng cho ta đi ta cũng không dám đi. Ngoài kia đang có bao nhiêu người chờ bắt trói ta về kinh. Đây chính là nơi an toàn nhất. Thời gian một ngày, ta có thể đợi được”. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lưu luyến và dịu dàng khiến Vô Song suýt chút nữa thì nhào vào lòng Cao Duệ. Nước mắt sắp ứa ra, nàng vội vã quay đi, bước ra cửa, một lúc sau nàng bưng đồ ăn và trà để trên bàn, muốn nói nhưng không thể cất thành lời, cứ thế sững sờ nhìn Cao Duệ. Tay nàng đưa lên rồi lại buông xuống, nàng bịt chặt miệng mình. Cao Duệ ho một tiếng, đúng lúc Vô Song bước lên phía trước thì Cao Duệ lạnh lùng quay lưng đi. Sau lưng có tiếng thở của Vô Song. Nàng lẩm bẩm: “Chàng muốn ta đi, ta sẽ đi, chàng…”. Cao Duệ cắn chặt răng, hồi lâu mới nói: “Chỉ còn một tháng nữa là đứa trẻ sẽ ra đời, nàng hãy bảo trọng”. Vô Song nhìn Cao Duệ. Cao Duệ rất gầy, xương bả vai nhô cao, gồ lên như một con dao cắm vào ngực nàng đau nhói. Tại sao Cao Duệ không quay lại nhìn nàng thêm một lần nữa? Hay là chàng sợ? Sợ biệt ly giống như nàng? Nàng bịt miệng, vội vã bước đi, càng bước càng nhanh. Tiếng cửa cót két mở ra rồi đóng lại, căn nhà đã không còn tiếng của nàng nữa. Cao Duệ quay lại, nhìn thấy cánh cửa khép hờ mà không khóa, ánh mắt dần trở nên bi ai. Cao Duệ lẩm bẩm: “Vô Song, có trời biết được ta không nỡ xa nàng nhường nào!”. Cao Duệ mở cửa, ngồi bên bàn nhìn ra ngoài sân. Cây tử đằng vẫn còn sót lại một vài bông hoa ở đầu cành, sắc hoa sẫm nhạt thiếu sức sống như nụ cười ngưng đọng trên mặt chàng. Ngồi bên bàn, Cao Duệ gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng. Vô Song nấu rất ngon, nhưng Cao Duệ cảm thấy miệng mình đắng nghét. Gió thu thổi vào phòng, lại có tiếng ho. Cao Duệ vẫn ngồi bên bàn nhìn chằm chằm cây hoa tử đằng ngoài sân. Lại một trận mưa ùa tới, những cánh hoa tử đằng rơi xuống đất. Cánh cổng cót két mở ra. Vệ Tử Hạo bước vào sân, ủng quan màu trắng giẫm lên những cánh hoa tử đằng. Vệ Tử Hạo cởi áo tơi, nhìn Cao Duệ đang ngồi bên bàn, trên môi thoáng một nụ cười đắc ý rồi quay lại đóng cổng. Bước vào phòng, Vệ Tử Hạo ngồi đối diện Cao Duệ. Cao Duệ cười đáp: “Vệ đại nhân đến nhanh thật đấy. Ta đã làm theo sự phân công của Vệ đại nhân dụ Vô Song đi khỏi đây. Chỉ tiếc là không có rượu, nếu có rượu thì tốt, có thể thưởng thức tài nghệ của Vô Song”. Vệ Tử Hạo ngồi xuống, giơ đũa điểm về phía Cao Duệ, nhưng bị Cao Duệ nhấc đũa dễ dàng hóa giải. Vệ Tử Hạo cười ha ha: “Định Bắc vương quả nhiên giảo hoạt, lừa Vô Song thì được, nhưng sao giấu nổi cặp mắt của ta. Vô Song có thể nhốt được Định Bắc vương sao?”. Ánh mắt Cao Duệ sắc bén, nhìn thẳng Vệ Tử Hạo: “Hoàng thượng không thể xác nhận sự sống chết của ta. Vệ đại nhân muốn lập công, thì phải trừ khử cả Vô Song và đứa con của nàng. Vệ đại nhân có thể ra tay với nàng không?”. “Ta không thể ra tay. Ta chỉ có thể bắt ngươi phải chết. Ngươi còn sống, Vô Song và đứa con của nó sẽ bị nguy hiểm!”. Cao Duệ nở một nụ cười, đưa cổ tay cho Vệ Tử Hạo. Vệ Tử Hạo bắt mạch, ngạc nhiên nhìn Cao Duệ. Cao Duệ thu tay về uống một ngụm trà: “Hôm qua nhân lúc Vô Song ra ngoài mua đồ, Vệ đại nhân lén đến thăm ta, không phải vì muốn ta chết, để giữ bí mật về Vô Song và đứa con sao? Ta sắp chết, nhưng không muốn để Vô Song phải quá đau buồn. Đi thôi, ta muốn đi đến một nơi, mong Vệ đại nhân tác thành”. Bên hồ Tiểu Xuân, Vô Song bối rối ngồi đó. Ánh mắt của Đỗ Thành Phong lướt qua bụng Vô Song, Đỗ Hân Ngôn không giấu được vẻ kinh ngạc, Vô Song đứng ngồi không yên. Nàng đã từng vô cùng ái mộ Đỗ Hân Ngôn, nhưng rồi trái tim ấy lại thuộc về Cao Duệ. Nàng cúi đầu đợi Thẩm Tiếu Phi tỉnh lại. Đỗ Thành Phong thở dài nói: “Vô Song, cháu phải biết con của cháu…”. “Đỗ lão đại nhân, con là của cháu”. Không biết từ lúc nào Tạ Lâm đã xuất hiện ở cửa, dứt khoát ngắt lời Đỗ Thành Phong. Nhìn thấy vẻ hoảng hốt và kinh ngạc trong ánh mắt Vô Song, Tạ Lâm bước đến trước mặt nàng dịu dàng nói: “Vô Song, làm khó nàng phải lặn lội đường xa mang thuốc giải trở về”. Lúc nhìn thấy Thẩm Tiếu Phi và Đỗ Hân Ngôn, Vô Song xấu hổ không dám nhìn mặt họ. Vì nàng ích kỷ, khiến cho Thẩm Tiếu Phi phải giãy giụa bên lằn ranh của cái chết, khiến cho Đỗ Hân Ngôn tiều tụy. Nàng hạ giọng nói: “Hy vọng là vẫn còn kịp!”. “Vô Song, nàng có mệt không? Có cần ngủ một lúc không? Nàng sắp sinh rồi, phải chú ý sức khỏe!”. Tạ Lâm quan tâm hỏi. Đỗ Thành Phong lạnh lùng quan sát, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện. Ông nghĩ một lát, rồi cười nói: “Tạ Lâm này, cháu và Vô Song thành thân mà không mời khách, khi nào đứa trẻ đầy tháng nhất định phải mời lão phu uống rượu mừng đấy!”. Niềm vui lướt qua mắt Tạ Lâm. Câu nói này của Đỗ Thành Phong chứng tỏ ông cũng sẽ bảo vệ đứa con của Vô Song, Tạ Lâm vui mừng mà vâng một tiếng. Đầu Vô Song càng cúi thấp hơn, nỗi đau khổ trong lòng như cơn mưa thu dai dẳng đang giăng mắc ngoài kia, không biết lúc nào mới chấm dứt. Một canh giờ sau, Đỗ Hân Ngôn mừng rỡ chạy vào phòng, cười sảng khoái: “Vô Song, thành công rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Tiếu Phi sẽ không sao!”. Nghe vậy, Vô Song cười nhẹ nhõm, đứng dậy nói: “Thẩm tiểu thư không sao là tốt rồi. Đỗ đại ca, huynh hãy đối tốt với Thẩm tiểu thư. Tạ Lâm, giờ huynh có bận không, có về nhà được không?”. Nàng lo cuống lên, sợ rằng Đỗ Thành Phong lấy lý do nàng có thai mà giữ nàng ở lại đây. Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn sáng lấp lánh, cười nói: “Tạ Lâm lần trước có nói với ta Vô Song đã mang thai, không ngờ mới đấy mà đứa trẻ đã sắp chào đời. Vô Song, ta không giữ muội đâu. Lâu lắm muội mới được gặp Tạ Lâm, giờ cũng đến lúc hai người ở cạnh nhau rồi. Tạ Lâm là hộ vệ của ta, nhưng hiện giờ ta chỉ muốn cùng Tiếu Phi và cha sống những ngày nhàn hạ, nên từ nay về sau cũng không cần hộ vệ làm gì nữa. Hãy ở cạnh Vô Song mà làm tướng công tốt nhé!”. Đỗ Thành Phong cười vang, Tạ Lâm cũng không kìm được nụ cười trên mặt, quỳ xuống nói: “Hầu gia, Tạ Lâm đi đây, mong rằng tiểu thư sẽ sớm hồi phục”. Vô Song cúi đầu không dám nhìn Đỗ Hân Ngôn, lòng nàng đang rối như tơ vò, cố vâng dạ cho qua chuyện. Tạ Lâm dìu nàng ra ngoài, Đỗ Hân Ngôn bỗng gọi Vô Song lại. Chàng bước đến trước mặt Vô Song, cầm tay nàng khẽ nói: “Vô Song, Đỗ đại ca hy vọng muội sống thật vui vẻ, không cần vì cái gì khác, sống vui vẻ vì đứa con của mình”. Vô Song cảm thấy sống mũi cay cay, nàng gật đầu, nói: “Đỗ đại ca, nếu gặp đại ca của muội, hãy thay muội gửi lời hỏi thăm huynh ấy, muội tự ý thành thân, huynh ấy không biết”. “Được rồi, không phải lo đại ca của muội. Đỗ đại ca sẽ giúp muội nói việc này”. Đỗ Hân Ngôn nói đầy hàm ý sâu xa. Sau khi hai người đi, Đỗ Hân Ngôn quay lại, thấy cha mình thần sắc nặng nề thì cười nói: “Cao Duệ đã chết rồi, cha còn lo điều gì?”. Đỗ Thành Phong cũng cười: “Đúng thế, Cao Duệ chết rồi, Vô Song cũng có nơi có chốn, Tạ Lâm cam tâm tình nguyện, lão phu còn có thể nói gì? Tiếu Phi không sao chứ?”. “Thời gian trúng độc quá dài, e phải tĩnh dưỡng lâu dài mới được. Nàng sống là tốt rồi. Cha, cha có biết lúc nhìn Tiếu Phi được giải độc, con đã nghĩ gì không? Con nghĩ, chỉ cần Vô Song hạnh phúc là tốt rồi, lúc trước Vô Song phải vào phủ Tam hoàng tử làm nội gián, con không đồng ý. Nhưng Cao Duệ có thể thật lòng với muội ấy, nên con cũng không muốn truy cứu việc này nữa”. Trong lòng Đỗ Hân Ngôn hiện giờ chỉ có hạnh phúc và niềm vui, Vô Song có duyên của Vô Song, chàng cũng không thể quản được. Không bận tâm đến lời khuyên của Tạ Lâm, Vô Song vội vã trở về. Tạ Lâm thầm thở dài, không can ngăn nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh Vô Song, chàng cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Họ trở về thị trấn nhỏ, trời đã sắp sáng. Nhìn về phía tiểu viện, đôi mắt Vô Song sáng lên ngọn lửa. Nàng đẩy cổng, chạy thẳng vào phòng. Tạ Lâm suy nghĩ một lúc rồi đứng ngoài sân. Lại một đêm mưa thu dai dẳng, hoa tử đằng rơi rụng đầy sân. Đợi một hồi lâu, không thấy động tĩnh gì, Tạ Lâm nhìn quanh sân, hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Cửa phòng rộng mở, Vô Song ngất trên nền nhà. Tạ Lâm vội vàng đỡ nàng dậy, thấy tay nàng giữ chặt một mảnh giấy. Không vội đọc thư, Tạ Lâm đỡ nàng nằm trên giường, cẩn thận bắt mạch, biết nàng chỉ ngất đi vì quá xúc động thì mới yên tâm. Tạ Lâm cầm tờ giấy, chỉ có một câu ngắn gọn: “Vô Song, ta lại lừa nàng, thực ra bệnh của ta đã khỏi từ lâu rồi, ta vẫn liên lạc với thuộc hạ cũ của mình, ta phải thu phục thiên hạ, bỏ nàng mà có được thiên hạ chính là mong muốn của ta. Được ở cạnh nàng những ngày vừa qua cũng đủ một đời! Duệ”. “Người này! Thật uổng công hầu gia còn muốn tha cho hắn!”. Tạ Lâm giận đến nỗi vò nát tờ giấy vứt xuống đất. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vô Song, Tạ Lâm càng không nén nổi đau lòng. Tạ Lâm thở dài, nhìn trên bàn, thức ăn đã động đũa, có hai đôi đũa, nghĩ thế nào, Tạ Lâm lấy một đôi mang ra ngoài. Nàng thật muốn ngủ một giấc thật dài, không bao giờ tỉnh dậy, chàng đi rồi, chàng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Giây phút này Vô Song chỉ muốn đi theo Cao Duệ. Bụng nàng khẽ động đậy, đứa bé đá nàng một cái, môi nàng run rẩy, tay nàng sờ vào bụng, hai hàng nước mắt lăn theo gò má. “Vô Song, muội không sao chứ?”. Tạ Lâm bê bát cháo nóng vào, thấy nàng đã tỉnh, quan tâm hỏi. Vô Song đờ đẫn nói: “Chàng đi rồi!”. Vô Song đã nhặt lại tờ giấy bị Tạ Lâm ném xuống đất. Tạ Lâm thở dài nói: “Vô Song, muội tỉnh lại đi! Con người ấy vẫn muốn có được thiên hạ. Cao Duệ lấy gì để đấu với đương kim hoàng thượng? Chẳng lẽ Cao Duệ không biết khi ở Sơn Đông hắn đã bị chính thuộc hạ cũ của mình chỉ điểm cho Vệ đại nhân đến bắt sao”. Cao Duệ đi rồi, Vô Song ôm thư vào ngực, nàng nghĩ đến dáng hình gầy giơ xương của Cao Duệ, nghĩ đến khuôn mặt đỏ bất thường, ánh mắt lại càng bi thương. Cao Duệ lại lừa nàng, đến chết cũng vẫn lừa nàng. Nàng nghĩ đến đôi mắt của Cao Duệ, đôi mắt mà người khác không bao giờ nhìn thấu được, chỉ khi nhìn nàng mới trong veo như nước, tràn đầy tình ý. “Vô Song, cứ coi như là ta đang nằm mơ đi, nàng đừng đánh thức ta”. Cao Duệ cũng đem đến cho nàng một giấc mơ, trong mơ chỉ có bóng tối, trong bóng tối ấy chỉ có hơi thở của Cao Duệ, sự dịu dàng và cả lồng ngực ấm áp của Cao Duệ. Những ngày trong địa lao giống như những đóa hoa mạn đà la nở rộ trong bóng tối, thần bí mà ngát hương, say đắm lòng người, từng bước dụ dỗ nàng bước vào cái lưới chàng dệt sẵn. Giấc mộng đẹp đến tuyệt vọng! Tình yêu dệt từ thù hận, sự quyến luyến sâu sắc đó khiến nàng như một con thiêu thân lao vào lửa, không nuối tiếc, không hối hận. Nàng chỉ muốn chọc mù đôi mắt của mình, đời đời kiếp kiếp chỉ dừng lại ở giấc mộng đêm tối chỉ thuộc về riêng nàng và Cao Duệ. Lúc này Cao Duệ lại dệt nên một giấc mộng khác, dứt khoát rời xa nàng, để nàng có thể sống tiếp trong giấc mộng này. Bụng nàng lại động đậy, da bụng hơi gồ lên, đứa bé đã thức tỉnh nàng. Nàng gạt nước mắt, khẽ nói: “Muội phải nuôi lớn đứa bé này. Tạ huynh, huynh có đồng ý làm cha của đứa bé không?”. Những lời bất ngờ ấy khiến Tạ Lâm sững sờ, bối rối một lúc mới đáp: “Vô Song, huynh không có ý đó, huynh chỉ muốn, chỉ muốn muội không phải chịu tổn thương!”. “Huynh có đồng ý không? Làm cha của đứa bé, nuôi nó lớn”. Vô Song quay lại, nghiêm túc hỏi lại lần nữa. Thần sắc nàng bình tĩnh, không rõ vui buồn, hai mắt nàng sâu như giếng cổ, tĩnh lặng không một gợn sóng. “Ta, ta có thể cùng muội nuôi nó lớn khôn”. Tạ Lâm thầm thở dài, cuối cùng vẫn không dám hứa với Vô Song “Đa tạ Tạ huynh”. Tạ Lâm càng nghe càng cảm thấy không ổn, chàng chau mày, nói: “Vô Song, đứa trẻ không thể không có mẹ, muội đừng nghĩ quẩn”. Khuôn mặt Vô Song thoáng một nét cười, nàng khẽ nói: “Sư huynh yên tâm, muội hiểu mà”. Khu lăng mộ hoàng cung bên ngoài kinh thành, Cao Duệ mặc mãng bào trắng bạc, cung kính dâng hương, dập đầu trước mộ Tạ quý phi. Cao Duệ chống tay xuống đất, run rẩy đứng lên, hít một hơi chờ cho cơn chóng mặt qua đi. Chàng phủi áo, vịn vào hàng lan can bằng ngọc trắng nhìn lên trời. Nền trời xanh ngắt không một gợn mây, ánh mặt trời xán lạn khiến Cao Duệ khẽ nheo mắt lại, bầu trời hôm nay cũng giống lần đầu chàng gặp Vô Song, khi nàng nhấc mũ lộ ra dung nhan rạng rỡ chói mắt, khiến Cao Duệ không dám nhìn thẳng. Chàng đã làm gì nàng? Từ hiếu kỳ đến thăm dò, từ giằng co đến yêu say đắm. Biết rõ nàng là nội gián, biết rõ nàng là kẻ thù mà không thể buông tay, không thể vứt bỏ, chỉ có thể đem huyết thề ra để ép nàng, dùng vũ lực chiếm đoạt nàng, bá đạo xộc vào trái tim nàng, bá đạo dò xét hết tâm tư của nàng, ép nàng bộc lộ bản tính thật của mình, ép nàng yêu chàng. Nàng thật ngốc, lớp mặt nạ băng giá của nàng đã bị Cao Duệ dễ dàng phá nát. Cao Duệ rất muốn yêu chiều nàng, nhìn nàng nằm trong lòng mình, nhìn nàng làm nũng như bao cô gái khác, Cao Duệ đau buồn nghĩ, sao ông trời không cho mình thêm chút thời gian nữa. Bên tai có tiếng động, quay lại, thấy một góc hoàng bào, Cao Duệ cố nở nụ cười, khẽ gọi: “Hoàng huynh, huynh đến rồi à?”. Cao Hy mặc long bào vàng tươi, một mình xuất hiện. Cao Duệ không thể gắng gượng được thêm, ngồi bệt xuống bậc thềm đá trước mộ, khẽ cười nói: “Hoàng huynh, đệ không còn sức lực để hành đại lễ ba quỳ chín vái. Hoàng huynh vẫn nể tình huynh đệ, có thể đến đây một mình là Duệ mãn nguyện rồi”. Cao Duệ liếc qua một góc lăng mộ, nếu chàng không nhầm, chỉ cần chàng có hành động khác thường, tên của Vệ Tử Hạo sẽ ngay lập tức cắm phập vào ngực chàng. Cao Duệ cười, những điều này đã không còn quan trọng nữa. “Tam hoàng đệ!”. Trong lòng Cao Hy có bao nhiêu suy nghĩ, cuối cùng chỉ thốt ra câu này. Cao Hy chậm rãi bước đến, đứng cách Cao Duệ khoảng một trượng. Cao Duệ cười nói, “Hoàng huynh không cần lo lắng, Duệ không hành thích hoàng huynh đâu. Duệ muốn gặp mặt huynh, trước khi chết có huynh đệ ở bên cạnh cũng bớt phần cô độc!”. Cao Hy lặng lẽ nhìn Cao Duệ, chậm rãi nói: “Phụ hoàng từng nói, nếu ta giữ giang sơn, có Tam hoàng đệ dẫn quân bảo vệ đất nước, thiên triều ta tất sẽ hùng mạnh. Trẫm sẽ không giết đệ đâu”. Khi Cao Hy xưng trẫm, ánh mắt Cao Duệ có vẻ đã hiểu ra tất cả. Cao Duệ cười, đáp: “Phụ hoàng ban cái chết cho mẫu thân, lúc đó vì đệ đi quá vội, nên đây là lần đầu tiên được dập đầu trước mộ mẫu thân. Phụ hoàng không phế phi, vẫn chôn cất mẫu thân theo nghi lễ của hoàng quý phi. Mẫu thân ở dưới suối vàng biết được chắc cũng vui mừng, vì trong lòng phụ hoàng vẫn nhớ đến mẫu thân. Huynh nhìn xem, ở đây non xanh nước biếc, thật là một chỗ tốt. Duệ sắp chết, sinh tiền không đấu lại được huynh còn làm liên lụy đến mẫu thân, sau khi chết muốn xin với hoàng huynh cho phép Duệ được chôn cạnh mẫu thân. Không cần lập bia mộ, chỉ cần ở bên cạnh mẫu thân, hầu hạ mẫu thân, hoàng huynh có cho phép không?”. Cao Hy từ trên cao nhìn xuống Cao Duệ, khuôn mặt tuấn mỹ khi xưa giờ ửng đỏ vì bệnh, gầy trơ xương, nhưng đôi mắt và sự kiêu ngạo trong đôi mắt ấy vẫn không thay đổi. Cao Hy nhìn rõ ánh mắt Cao Duệ, trước đây Cao Hy không thể nhìn ra những suy nghĩ thật sự trong đó, thì bây giờ ánh mắt của Cao Duệ vô cùng thẳng thắn thành thực, nụ cười thoải mái. Cao Hy bỗng cảm thấy nghi hoặc, Cao Duệ sắp chết mà vẫn thản nhiên đến vậy sao? Cao Duệ không sợ chết sao? Thắng làm vua bại làm giặc, không biết Cao Hy đã bao nhiêu lần suy nghĩ rằng, bắt được Cao Duệ thì làm thế nào cho thỏa nỗi bực tức trong lòng, sẽ sỉ nhục Cao Duệ, để Cao Duệ quỳ xuống mà xin tha mạng. Nhưng ánh mắt hiện giờ của Cao Duệ không tàn tạ như Cao Hy tưởng tượng. Cao Duệ đang ngồi trên bậc thềm đá trước mộ hoàng quý phi, mỉm cười nhìn Cao Hy, dường như Cao Duệ mới thực sự là đế vương, mang theo sự cao ngạo của bậc đế vương mà dặn dò Cao Hy, ra lệnh cho Cao Hy. Giọng của Cao Hy bỗng trở nên lạnh lùng: “Đệ luôn không phục quyết định của phụ hoàng. Chẳng lẽ đệ vẫn nghĩ có thể thắng ta hay sao?”. “Hoàng huynh, huynh có cách thức và hoài bão trị quốc. Duệ cũng có. Dù là ai trong hai huynh đệ chúng ta trở thành hoàng đế đều có thể trở thành hoàng đế tốt, nhưng ngôi báu chỉ có một. Đệ đã từng nói với Đỗ Hân Ngôn, thắng làm vua bại làm giặc, mỗi người một số mệnh”. Cao Duệ vừa nói vừa cảm thấy mệt mỏi nên dựa vào lan can thềm đá, như thế chàng có thể chống chọi thêm lúc nữa. Cao Duệ mỉm cười lấy từ trong người ra một tấm bản đồ và một danh sách nói: “Hoàng huynh, huynh hãy xem cái này”. Cao Duệ vứt tấm bản đồ về phía chân Cao Hy, động tác này đã lấy đi toàn bộ sức lực còn lại của chàng. Cao Duệ uể oải dựa vào lan can, cảm giác sinh mạng mình đang trôi đi như cát chảy. Cao Hy chỉ nhìn thoáng qua mặt đã biến sắc: “Đệ còn có cả bản đồ chi tiết địa hình khoáng sản và cửa ải hiểm yếu của thiên triều?!”. Cao Hy khựng lại, cuối cùng thừa nhận: “Dựa vào bản đồ này và thuộc hạ cũ của đệ, cộng với năng lực của đệ, ít nhất cũng có năm phần thắng lợi. Vì bệnh đã hết phương cứu chữa nên mới không thể khởi binh ư?”. Sắc vàng tươi như cách thật gần, lại như ở thật xa trong ánh mắt mơ hồ của Cao Duệ. Cao Duệ ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhớ tới Vô Song. “Hoàng huynh, đệ cầu xin huynh một việc được không? Huynh đừng truyền tin đệ đã chết ra ngoài”. Khoảnh khắc ấy, Cao Hy nhìn thấy sự khẩn cầu trong ánh mắt Cao Duệ. Cuối cùng Cao Duệ cũng đã phải cầu xin, nhưng lại là yêu cầu này. “Tại sao?”. Cao Duệ mỉm cười nói: “Bản đồ là quà đệ tặng hoàng huynh. Khiết Đan dã tâm hừng hực, ắt có một ngày khởi binh đánh xuống phương Nam. Trên bản đồ đã đánh dấu chi tiết địa hình xung yếu của biên ải, chắc sẽ hữu dụng với hoàng huynh. Đệ từng đến Khiết Đan để khơi dậy chiến tranh hòng làm ngư ông đắc lợi, nhưng khi trở về thiên triều, mới thấy huynh trị quốc cũng đâu ra đấy, sau chiến tranh bách tính đã có thể an cư lạc nghiệp thì Duệ đã từ bỏ ý định của mình. Đi Thái Sơn, liên lạc với thuộc hạ cũ là muốn tìm một người hàn huyên, chứ không hề có ý khởi binh mưu phản”. Nói xong một tràng dài, thần sắc của Cao Duệ lại kém đi vài phần. Cao Duệ ngồi bệt trên bậc đá, gió thổi tung áo bào rộng mà như sắp thổi bay chàng. Cao Hy cũng cảm thấy mủi lòng, nghĩ về Cao Duệ lúc nhỏ. Thông minh lanh lợi, thủ đoạn, thích thể hiện bản thân trước mặt phụ hoàng. Nhưng Cao Duệ chưa bao giờ hạ độc thủ với Cao Hy, luôn dùng mưu kế để đấu với Cao Hy. Cao Hy lại nhìn tấm bản đồ, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Thiên tử thường hay cô đơn, lúc này Cao Duệ chỉ là em trai của Cao Hy. Cao Hy mặc kệ những lời cảnh cáo của Vệ Tử Hạo, bước vội đến đỡ lấy Cao Duệ hét lên: “Tam hoàng đệ, trẫm sẽ bảo ngự y giỏi nhất chữa bệnh cho đệ, đệ đừng nói gì nữa!”. Bàn tay khô gầy nắm lấy tay Cao Hy, lạnh buốt không chút sinh khí. Mắt Cao Duệ loáng nước mắt, bi ai cầu khẩn: “Hoàng huynh, hứa với đệ đi!”. “Tại sao?! Tại sao đệ lại muốn ra đi lặng lẽ như vậy? Không có cả một tấm bia mộ!”. Ánh mắt Cao Duệ đang nhìn về một nơi xa lắm, giọng nói rất khẽ: “Duệ, cũng có người cần bảo vệ!”. Cao Duệ không còn hơi sức để nói, chỉ cố mở mắt nhìn Cao Hy, một giọng nói đang gào thét trong lòng: Vô Song, Vô Song… Cao Hy rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Trẫm hứa với đệ, Tam hoàng đệ, đệ cứ yên tâm ra đi!”. Đôi mắt mênh mang như khói sóng Giang Nam khẽ nhắm lại. Tam hoàng tử Duệ kiêu ngạo, Định Bắc vương Duệ gian tà tàn độc đã trở về với cát bụi, khuôn mặt anh tuấn thoáng một nụ cười, dựa vào lan can như đang nghỉ ngơi, đang mơ một giấc mơ đẹp. Mùa đông đến, hồ Tiểu Xuân mưa tuyết giăng giăng. Tiếu Phi ngồi bên bếp lửa tươi cười, gảy một khúc Phượng cầu Hoàng. Đỗ Hân Ngôn bật cười nói: “Âm dương đảo lộn còn ra thể thống gì? Khúc này phải để ta thổi tiêu mới đúng”. Tiếu Phi bĩu môi, nói: “Ai bảo thế, em gảy khúc Hoàng cầu phượng. Lời viết: Hoàng hề hoàng hề gửi lời theo gió. Gió đưa tiếng tiêu say lòng phượng. Khi chưa gặp lòng chưa biết nhớ, gặp rồi mới biết kế tương tư! Em phải nghĩ mưu tính kế mới có được chàng, tất nhiên phải hát khúc Hoàng cầu phượng!”. Đỗ Hân Ngôn nghe nàng nói thì bật cười, chỉ vào nàng mà nói: “Nàng còn nói hả?! Hại Thiển Hà suýt chút nữa thì rơi vào cái lò lửa Cao Duệ, nếu muội ấy có chuyện gì, để xem ta sẽ giải quyết nàng thế nào!”. Nàng hừ một tiếng nói: “Đinh Thiển Hà có thể gặp chuyện gì? Vệ Tử Hạo có ý với nàng ta, chàng tưởng là em ghen nên không cho nàng ta đến gần chàng đúng không? Đây là ý của Vệ Tử Hạo. Đối với em mà nói, đương nhiên là một mũi tên trúng hai đích. Nếu Đinh Thiển Hà có làm sao, chàng phải tìm Vệ Tử Hạo tính sổ mới đúng!”. Đỗ Hân Ngôn không hiểu, tại sao Thẩm Tiếu Phi lại chắc chắn chàng không yêu Đinh Thiển Hà. Ngón tay Tiếu Phi khẽ lướt qua dây đàn, chớp mắt ranh mãnh đáp: “Em không biết chàng có ý gì với Đinh Thiển Hà không. Em chỉ biết, chàng lớn lên cùng người ta, hai người là thanh mai trúc mã, Đinh Thiển Hà đã qua tuổi mười bảy, chàng vẫn không tìm đến cầu thân là có vấn đề. Nếu muốn lấy Thiển Hà, thì đã sợ người ta cướp mất rồi! Mà giờ Vệ Tử Hạo và Đinh Thiển Hà thế nào rồi?”. “Ai để ý đến họ? Đinh Thiển Hà thích cưỡi ngựa yên chi, muội ấy cũng là một con hổ yên chi. Muội ấy cố tình đối đầu với Vệ Tử Hạo, cứ tưởng mình không quên được Cao Duệ. Theo ta thì Vệ Tử Hạo phải tốn chút sức lực mới có thể bắt con a đầu đó tỉnh ra!”. “Hừ, Vệ Tử Hạo cũng đâu có tốt đẹp gì!”. Đỗ Hân Ngôn cười búng mũi nàng, nói: “Tử Hạo bị ảnh hưởng bởi chuyện hồi nhỏ. Bản tính huynh ấy không xấu, chỉ ham mê quyền thế. Vô Song sinh một bé gái, nàng không thấy Vệ Tử Hạo cứ nhắc đến cháu gái là vui đến thế nào sao! Nếu huynh ấy xấu thì đã…”. Chàng không nói nữa, ôm Tiếu Phi vào lòng, tỳ cằm vào mái tóc nàng khẽ nói: “Cảm ơn nàng, Tiếu Phi, cảm ơn nàng vẫn sống”. Tiếu Phi khẽ thở dài quay lại ôm chàng, thì thầm: “Em không nỡ đi, đã mất bao nhiêu công sức mà vẫn không thể ở bên cạnh chàng. Vô Song thật khổ, cả đứa bé nữa, may mà còn có Tạ Lâm si tình ở bên cạnh, nếu không, Vô Song biết sống thế nào!”. Hai người họ cùng nghĩ về Vô Song và Cao Duệ, bất giác thở dài. Tiếu Phi khẽ nói: “Không ngờ Cao Duệ lại nặng tình với Vô Song đến vậy”. Đỗ Hân Ngôn khẽ hôn lên trán nàng, nói: “Tiếu Phi, ta sẽ không chết trước nàng, không để một mình nàng cô đơn buồn bã”. “Em biết, Tiểu Đỗ kinh thành phong lưu, họa hại nghìn năm!”. Tiếng cười của họ vọng ra ngoài, giữa mùa đông, gốc mai già ở góc tường cũng rung rinh cười theo, nở bung những bông hoa thơm ngát trên cành. Ba năm sau, một chiếc xe ngựa chạy trên con đường ở ngoại ô kinh thành. Một bé gái xinh xắn từ trong xe thò đầu ra ngoài, chỉ những kiến trúc nguy nga đằng xa hét lên: “Mẹ ơi, kia là chỗ nào thế?”. Vô Song thò đầu ra ngoài, trong khoảnh khắc nhìn về phía lăng mộ hoàng cung, tay nàng run run. Nàng ôm lấy con gái khẽ hỏi: “Con ngoan, có muốn qua đó xem không?”. “Có ạ, có thể ra đó chơi ạ?”. Tạ Lâm mỉm cười nói: “Con ngoan, chúng ta chỉ có thể lặng lẽ vào đó thôi. Đó là nhà người khác, không được nói to đâu đấy!”. Cô bé gật đầu vẻ hiểu chuyện. Vô Song cảm kích nhìn Tạ Lâm, khi ánh mắt hướng về phía lăng mộ, trong lòng lại quặn đau. Lá vàng bay đầy trên đất. Ba người lén vào khu mộ. Tạ Lâm nói nhỏ: “Vô Song, huynh đợi muội ở đây, muội dẫn con bé vào, đừng ở đó quá lâu”. “Sư huynh, muội…”. Giọng Vô Song nghẹn nghào. Ba năm nay, Tạ Lâm tự coi mình là cha cô bé, nhưng hai người họ chưa từng là vợ chồng thực sự, Vô Song từng bảo Tạ Lâm rời đi, nhưng Tạ Lâm trầm ngâm hồi lâu, nói: “Vô Song, huynh là cô nhi, chưa bao giờ có một gia đình, cứ coi như là muội cho ta một nơi nương náu, được không?”. Tạ Lâm ở lại bên cạnh nàng, chăm sóc hai mẹ con nàng, nhìn họ cười, khuôn mặt chàng cũng đầy vẻ mãn nguyện, Vô Song cũng không đuổi chàng đi nữa, hai người họ không hề nhắc đến Cao Duệ, ngày ngày trông đứa bé lớn khôn. Tim đập rất nhanh, Vô Song nhìn Tạ Lâm áy náy, nắm tay con gái, bảo: “Không được nói to, đi theo mẹ nhé”. Bước chân giẫm lên lá vàng phát ra tiếng lạo xạo, nhìn thấy ụ đất nhỏ kế bên mộ hoàng quý phi. Nước mắt Vô Song rơi lã chã, cỏ xanh mọc dày trên mộ, lá vàng bay bay. “Con ngoan, chúng ta nhặt hết những chiếc lá vàng này đi nhé?”. “Tại sao hả mẹ?”. “Để nơi này đẹp hơn một chút!”. “Cát bay vào mắt mẹ à? Mẹ chảy nước mắt này”. Bé gái chu miệng thổi cát trên mắt cho Vô Song. Vô Song gượng cười thơm cô bé một cái rồi dẫn con đi nhặt lá vàng trên mộ. Nàng gạt nước mắt, lấy hương nến từ trong làn ra, thắp hương lên mộ, nói: “Con ngoan, con hãy nhớ là người ở trong này rất thương con. Người này rất muốn nhìn thấy con, con thắp một nén hương cho người đó nhé?”. Cô bé nhận nén hương, chắp tay vái giống mẹ, cắm hương trước mộ rồi nói: “Mẹ, con ra chơi với cha được không?”. “Con đi đi!”. Vô Song nhìn theo cô bé nhào vào lòng Tạ Lâm rồi thở dài quay lại nói: “Con bé ngoan lắm, sau này lớn lên sẽ thành mỹ nữ, sẽ có rất nhiều chàng trai tìm đến cầu thân, chàng ở dưới suối vàng có biết, chắc sẽ vui lòng”. Gió thổi đến, cuốn bay tro bụi tiền vàng. Vô Song nhắm mắt, như lại nghe thấy Cao Duệ đang nói với nàng: “Vô Song, cứ coi như ta đang nằm mơ đi, nàng đừng đánh thức ta”. Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đẹp của nàng, nàng nói khẽ: “Giấc mộng này cả đời cũng không tỉnh lại được”. Hết