Nghìn Kế Tương Tư

Chương 13 : Giả chết tìm đường sống

Nếu ông trời cho em mượn thiên lý nhãn, em muốn lúc này đây được nhìn thấy chàng, để xem chàng có thản nhiên trước thi thể em. Một năm sao mà ngắn ngủi, em không thể thấy, cũng chẳng thể đợi được nữa… Trong trạch viện bên hồ Tinh Tử, Thẩm Tiếu Phi cuộn người trong chiếc áo choàng lông cáo trắng, ôm lò sưởi tay, ngồi dưới hành lang ngắm tuyết. Trong vườn, một cây mai vàng đang nở rộ. Dưới hiên, một ấm nước tuyết đang sôi sùng sục trên bếp lò, trên mặt ấm những hạt nước lăn tròn như những hạt trân châu, thơm mùi tuyết lạnh. Yên Nhiên xách nước rửa ấm, làu bàu bất mãn: “Tiểu thư bảo em đi thu tuyết trên hoa mai pha trà, vất vả cả buổi sáng mới được một ấm, cuối cùng lại pha trà cho lão già kia uống, thật không biết tiểu thư nghĩ gì”. Tiếu Phi nháy mắt cười đáp: “Toàn thành giới nghiêm, chúng ta ở nhà ông ấy, mời ông ấy ấm trà cũng đâu có thiệt”. Trạch viện này chính là tòa trạch viện có địa đạo thông đến phủ thái tử. Sau khi Cao Hy vào cung, phủ thái tử bên bờ đối diện cũng không còn ai. Một mình Lão Hà ở lại trạch viện. Tiếu Phi cảm thấy trong khắp kinh thành, không nơi nào an toàn bằng ở đây. Đêm trước khi Cao Duệ mưu phản, nàng đã dẫn theo Yên Nhiên rời khỏi tướng phủ trốn ở một nơi gần đây. Vệ Tử Hạo sau khi thả Cao Duệ đi thì quay lại trạch viện, bắt Lão Hà, thế là hai người chủ tớ Tiếu Phi đường hoàng vào ở đây. Tiếu Phi vẫn chưa nói với ai về việc mình trúng cổ độc của Cao Duệ. Trong lòng nàng hiểu rõ, Cao Duệ trốn đi tất sẽ dẫn binh quay lại tranh đoạt ngôi vua. Nàng không thể đợi đến lúc Cao Duệ còn sống mà đưa thuốc giải cho nàng. Mùa thu sang năm, cổ độc sẽ phát tác. Khó khăn lắm nàng mới có thể nhân cơ hội loạn lạc mà chạy khỏi tướng phủ, nàng cũng không muốn bận tâm đến cha. Tuyên Cảnh đế muốn dùng hay bãi quan ông cũng chẳng liên quan đến nàng. Nàng chỉ còn thời gian chưa đến một năm, du ngoạn giang hồ cũng là một ý hay. Những người giỏi dùng cổ độc thường sống ở Nam Man, cũng có thể nàng sẽ đi một chuyến để thử vận may. Yên Nhiên thở dài nói: “Tiểu thư, Yên Nhiên không hiểu tại sao lại phải cứu mạng Định Bắc vương. Đấy là tội phản nghịch! Thực ra cũng không cần đến em ra tay, hộ vệ của Định Bắc vương cũng đã ra tay trước một bước. Bây giờ tiểu thư chỉ cần nói với Đỗ công tử là chính tiểu thư đã cứu cha công tử. Với công lao quyền thế của nhà họ Đỗ ngày hôm nay, còn có thể không đáp ứng được tâm nguyện nào của tiểu thư?”. Người áo đen chính là Yên Nhiên, nàng chưa kịp ra tay đã thấy Cao Duệ được cứu đi. Lúc này Yên Nhiên mới có cơ hội hỏi Tiếu Phi. “Chàng hận ta thì đã sao, không hận ta thì thế nào? Yên Nhiên, chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi lại tìm đến cửa nhà người ta để thanh minh? Khó khăn lắm chúng ta mới có thể rời khỏi tướng phủ, nhân lúc kinh thành đại loạn, tốt nhất cứ để cha ta tưởng ta chết rồi cho xong. Đưa trà cho ta, để ta tự đem đi. Chúng ta có thể trốn qua được cuộc khám xét hay không, chưa biết chừng còn phải nhờ vào ông ấy”. Tiếu Phi không trả lời câu hỏi của Yên Nhiên, đứng dậy bưng trà, đi vào một căn phòng. Yên Nhiên thở dài, tiểu thư lúc nào cũng trĩu nặng tâm tư. Nàng buồn bã nghĩ, hay là tiểu thư vẫn chưa thật sự tin nàng? Lão Hà không có võ công, ông chính là một trong những thợ giỏi mà năm xưa Đỗ Thành Phong chiêu mộ để xây địa đạo. Năm xưa khi Khiết Đan xâm phạm biên cương, ông bị bắt đi, chính Đỗ Thành Phong đã cứu ông. Không còn ai thân thích, Lão Hà đi theo Đỗ Thành Phong làm người coi ngựa trong quân đội. Đỗ Thành Phong cho rằng, một ông già biết võ công sẽ khiến người khác nghi ngờ. Lão Hà không có ai nương tựa, thuộc lòng địa đạo lại không biết võ công, để ông làm người gác cửa trạch viện là thích hợp nhất, thế nên khi Vệ Tử Hạo quay lại đã dễ dàng bắt được ông cụ. Tiếu Phi đích thân mang trà cho ông cụ. Yên Nhiên không muốn nàng hầu hạ Lão Hà, nhưng Tiếu Phi lại muốn moi được chút ít thông tin về Đỗ Hân Ngôn ở chỗ ông. Lão Hà cũng rất hiếu kỳ về nàng, không biết nàng là gì của Vệ Tử Hạo. “Lão Hà, Vệ Tử Hạo vốn không định nhốt cụ trong căn phòng này, cho cụ uống độc, khi nào đi sẽ đưa thuốc giải cho cụ là xong. Có điều, cháu lại cho rằng cụ sẽ liều chết đi tố cáo, nên đành ngày nào cũng mang cơm canh cho cụ vậy”. Tiếu Phi ngồi xuống rót trà, tươi cười nhìn ông cụ. Lão Hà hừ một tiếng, trong lòng mắng thầm con a đầu này. Vệ Tử Hạo bất ngờ ra tay khiến ông trở tay không kịp, ông thật không thể ngờ bằng hữu của Đỗ Hân Ngôn lại ra tay với mình. Hôm họp mặt ở đình viện cũng có Vệ Tử Hạo. Ông phải trung thành với người của Tuyên Cảnh đế và Đỗ Hân Ngôn, chẳng lẽ con a đầu quỷ quái này chính là người mà hoàng thượng và công tử cần tìm? Không biết người này là ai? Lão Hà buột miệng: “Đinh cô nương, cô không phải sợ, cha cô mưu đồ phản nghịch nhưng cô đâu biết sự tình, hoàng thượng và công tử sẽ không trách cô đâu”. Thẩm Tiếu Phi cố nén cười, nàng thật khâm phục trí tưởng tượng của Lão Hà, dứt khoát cứ để ông cụ hiểu lầm luôn. Nàng khẽ cắn môi, hai mắt đã đỏ hoe: “Người trong thiên hạ đều biết cha cháu và Định Bắc vương mưu phản, còn biết cháu là Định Bắc vương phi. Cháu sợ hoàng thượng sẽ giết luôn cả cháu. Cháu cũng không muốn tìm Cao Duệ. Mẹ cháu đã ra khỏi thành, cháu muốn đi tìm mẹ. Tìm một tiểu sơn thôn yên tĩnh nào đó hầu hạ mẹ già. Vệ Tử Hạo cứu cháu rồi giấu cháu ở đây cũng là phạm trọng tội, Lão Hà, cháu không muốn làm hại cụ. Cụ cho cháu và Yên Nhiên trốn ở đây vài ngày, khi nào cổng thành mở chúng cháu sẽ đi!”. Nói xong thì ấm ức rớt nước mắt. Lão Hà nghĩ đến giao tình của hai nhà Đinh, Đỗ thì cũng thở dài. Trước mặt là một Thẩm Tiếu Phi nhỏ bé yếu ớt, làn da trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ướt khi khiến ông cụ cảm thấy đau lòng. Từ khi tưởng Tiếu Phi là Đinh Thiển Hà, ông cụ thân thiết hẳn, còn nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đinh cô nương, cô đừng lo lắng quá. Trước kia ta vẫn nghe lão Đỗ đại nhân nhắc, cô và công tử thanh mai trúc mã. Công tử là ai cơ chứ? Bao nhiêu năm nay ngoài cô ra, ta chưa từng thấy công tử để ý đến ai. Trong lòng công tử chỉ có một mình cô, nên giờ sao có thể ra tay giết cô chứ. Cha cô là cha cô, cô là cô. Hơn nữa, quan hệ giữa hoàng thượng và công tử rất thân thiết. Nể mặt công tử, hoàng thượng cũng sẽ không làm khó cô đâu”. Ông cụ tốt bụng khuyên nhủ càng khiến Tiếu Phi thêm buồn bã, nàng lắc đầu cười ảo não: “Cụ ơi, cụ không hiểu đâu. Cha cháu mưu phản, huynh ấy sẽ giết cha cháu, sao cháu có thể…”. Nói đến đây thì ôm mặt chạy ra ngoài. Ra khỏi cửa phòng nội viện, Tiếu Phi tức tối đá mạnh vào gốc cây mai. Thân cây rung lên bần bật, tuyết rơi lả tả xuống đầu tóc mặt mũi và cả người nàng. Yên Nhiên thấy thế thì hoảng hốt đứng dậy nhìn nàng. “Đinh Thiển Hà, dựa vào cái gì mà ta phải cứu cô! Đỗ Hân Ngôn, ngươi hãy nhớ đấy, nhớ đấy!”. Nói xong thì nước mắt như mưa, ướt đẫm khuôn mặt. Bị hạ độc vẫn không quên dùng tiếng đàn gọi Vệ Tử Hạo, trước mặt Cao Duệ vẫn mạo hiểm để lại tin tức trên lá phong, để Vệ Tử Hạo có thể liên lạc với Thành Liễm cứu được Đỗ Thành Phong. Nàng đã không tiếc cả tính mạng của mình để bán đứng Cao Duệ, Vệ Tử Hạo chỉ cần chậm một bước thì nàng đã phải chết theo Cao Duệ. Tại sao nàng lại làm những việc xuẩn ngốc đến vậy? Không phải nàng vẫn luôn tin rằng, người không vì mình thì trời chu đất diệt sao? Không phải nàng đã vì tư lợi mà bán đứng cả đất nước sao? Không phải nàng độc ác đến độ sẵn sàng bán đứng cả cha mình hay sao? Đến cuối cùng lại ngu ngốc đến mức không màng cả tính mạng của mình? Tiếu Phi quỳ dưới gốc mai khóc thảm thiết. Yên Nhiên không biết làm thế nào, quỳ xuống cạnh nàng, Tiếu Phi dựa vào vai Yên Nhiên, vừa khóc vừa nghiến răng nói: “Yên Nhiên, ta đã trúng cổ độc của Cao Duệ, ta không muốn chết, ta muốn sống. Ta biết mưu phản là trọng tội, nên đã đem hiệp ước đồng minh ra ép Vệ Tử Hạo cứu Cao Duệ. Cũng có thể hiện giờ ngoài kia đang truy nã ta, đợi qua lúc sóng gió này chúng ta sẽ đi. Ta không muốn gặp lại bất cứ ai ở kinh thành này!”. Cổ độc? Yên Nhiên giật mình sợ hãi, thấy Tiếu Phi khóc thì càng đau lòng. Năm năm trước nàng vào phủ, đã tận mắt thấy hết mọi chuyện, nàng rất hiểu tâm tư của Tiếu Phi. Nàng bỗng hiểu ra tại sao Tiếu Phi lại muốn cứu Cao Duệ. Yên Nhiên bỗng thấy lạnh cả người, may mà lúc ấy Cao Duệ được thuộc hạ cứu đi, nếu không, trong lúc nàng còn đang do dự, tiểu thư đã mất mạng rồi. Vừa xót xa vừa sợ hãi, nàng cũng khóc theo Tiếu Phi. Vệ Tử Hạo xách đồ lặng lẽ nhảy vào trạch viện, nhìn thấy hai người chủ tớ đứng ôm nhau khóc dưới gốc cây thì giật mình hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”. Tiếu Phi gạt nước mắt không muốn Vệ Tử Hạo nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của mình, cắn môi hỏi: “Mẹ con nhà Đinh Thiển Hà an toàn chưa?”. Vệ Tử Hạo cười đáp: “An toàn. Hôm nay mới là ngày thứ ba, cổng thành vẫn canh gác rất nghiêm ngặt. Trước khi Cao Duệ thoát thân đã lớn tiếng gọi tiểu thư đến cứu, nên Tiểu Đỗ đã ra cáo thị truy bắt, truy nã tiểu thư khắp thành”. Ánh mắt của Vệ Tử Hạo như vô tình nhìn về phía Yên Nhiên. Khói mù đó chỉ có người của phái Đàm Nguyệt biết dùng, Vệ Tử Hạo nghi ngờ người áo đen mà mình nhìn thấy chính là Yên Nhiên nhưng không hỏi gì, vì cảm thấy Thẩm Tiếu Phi vẫn đang giấu mình điều gì. Cao Hy và Cao Duệ tranh giành ngôi thái tử. Vì muốn có được sự trợ giúp của các đại thần trong triều, nên cả hai người đều muốn lôi kéo được thừa tướng. Nhưng Thẩm trướng lập trường trung lập. Vệ Tử Hạo cảm thấy phải tìm ra điểm yếu của thừa tướng thì mới có thể lôi kéo ông ta, thế nên năm năm trước đã cài Yên Nhiên vào phủ làm thị nữ của Thẩm Tiếu Phi. Chỉ trong hai năm, tin tức của Yên Nhiên thực sự khiến Vệ Tử Hạo chấn động. Người viết ra Thập cẩm sách chính là Thẩm Tiếu Phi, cô con gái mười ba tuổi của Thẩm tướng. Một vị tướng gia nổi tiếng thanh cao lại biến thái yêu chính con gái của mình. Vệ Tử Hạo vội nắm lấy cơ hội này. Vệ Tử Hạo chỉ nói với Thẩm Tiếu Phi hai điều. Nàng không thể tiết lộ với người ngoài về tình cảm biến thái của cha mình. Nàng muốn thoát khỏi người cha này thì phải tìm đến sự trợ giúp của người có quyền cao chức trọng, mà cả hai vị hoàng tử đều không phải là đồng minh tốt. Sau khi biết được thân phận của Vệ Tử Hạo, Thẩm Tiếu Phi vui vẻ kết đồng minh với chàng và đưa ra hai điều kiện. Nàng muốn Yên Nhiên tận trung với nàng, trở thành hộ vệ của nàng. Sau khi việc thành, phái Đàm Nguyệt phải sắp xếp cho nàng có được tự do. Nghe thấy Đỗ Hân Ngôn truy nã mình khắp thành, Tiếu Phi có chút buồn bã. Nàng đã biết trước kết quả, tại sao vẫn buồn thế này? Nàng cố cười nói: “Đến khi Đỗ Hân Ngôn biết cha mình chưa chết, chắc sẽ không hận ta đến thế. Nếu ta muốn cứu Cao Duệ, thì hà tất phải bán đứng hắn ta?”. Vệ Tử Hạo thầm nghĩ chàng cũng rất muốn làm rõ nguyên nhân tại sao, chàng làm như đang suy nghĩ điều gì, quay sang hỏi Tiếu Phi: “Nếu đã như vậy, Thẩm tiểu thư đã lập được công lao hiển hách giúp tân hoàng đế lên ngôi, hà cớ gì vẫn phải trốn tránh Tiểu Đỗ?”. “Đương nhiên là vì ta không muốn quay về tướng phủ. Những điều Vệ giáo chủ cần ta làm, ta đã làm xong. Ta nghĩ mưu tính kế cho Cao Duệ ba năm, cuối cùng bán đứng hắn ta. Vệ giáo chủ ký giao ước đồng minh với ta, cũng đã đến lúc Vệ giáo chủ thực hiện lời hứa của mình”. Tiếu Phi ngước đôi mắt trong như trời xanh không một gợn mây nhìn Vệ Tử Hạo, dường như việc cứu Cao Duệ chẳng hề liên quan gì đến nàng. “Thẩm tiểu thư, chẳng lẽ chỉ có một con đường giả chết rồi mai danh ẩn tích thôi sao? Giang hồ hiểm ác, đầy rẫy nguy hiểm, tiểu thư là phận nữ nhi yếu mềm, sao không ở lại kinh thành an hưởng phú quý? Với công lao của tiểu thư, ta tin là tướng phủ không thể tiếp tục giam cầm tiểu thư!”. Tiếu Phi nhìn lên trời mỉm cười, nàng không muốn nhà họ Đỗ phải báo ân. Nàng không muốn quay về tướng phủ gặp lại người cha nàng ghê tởm. Nàng chỉ còn chưa đầy một năm để sống, sao phải để bản thân chịu ấm ức? “Chẳng lẽ Vệ giáo chủ còn không tin vào võ nghệ và tài năng của Yên Nhiên? Vô Song ở trong phủ hai năm, cũng không phát hiện ra Yên Nhiên có võ công. Có Yên Nhiên ở bên, ta không lo gì cả”. Yên Nhiên mím môi cười, nàng ở trong phủ đóng vai một con nha đầu ngốc nghếch, gạt được cả Vô Song. Sự nhẫn nại ấy còn giỏi hơn võ công của nàng. Vô Song tuy là em gái Vệ Tử Hạo, cũng không biết rằng nàng cũng là hộ vệ của phái Đàm Nguyệt. Yên Nhiên cười đáp: “Giáo chủ, giáo chủ muốn Yên Nhiên vào tướng phủ thu thập tin tức, Yên Nhiên đã hoàn thành. Yên Nhiên cũng tận trung với tiểu thư, từ giờ không còn liên quan đến phái Đàm Nguyệt. Từ nay trở đi, tiểu thư đi đâu, Yên Nhiên sẽ đi theo đến đó”. Ánh mắt Vệ Tử Hạo thoáng một tia lạnh lẽo, nhưng lập tức tan biến, rồi cười to nói: “Nêu tiểu thư đã quyết, Tử Hạo sẽ sắp xếp việc tiểu thư giả chết”. Vệ Tử Hạo quay người định đi, nghe thấy Tiếu Phi lãnh đạm nói: “Vệ giáo chủ, còn có việc này, Tiếu Phi muốn nói rõ với giáo chủ”. Vệ Tử Hạo quay lại, khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tiếu Phi thoáng vẻ tính toán. Tuyết vẫn bay đầy trời, Tiếu Phi phủi những bông hoa tuyết trên vai khẽ cười nói: “Còn nhớ lần ta đưa lệnh bài của Đỗ Hân Ngôn cho giáo chủ điều ám sứ Giám Sát Viện Giang Nam giết sạch đám thủy khấu không? Giáo chủ tưởng đấy là một nước cờ để ta lấy lòng Cao Duệ ư? Giáo chủ sai rồi, ta đã cấu kết với vua Khiết Đan từ trước, vụ án gạo cống Giang Nam, bắn một mũi tên trúng hai đích, chỗ lương thực đó không hề được bán đi, mà do thủy khấu đó giao cho Khiết Đan! Nếu Cao Duệ thắng, Khiết Đan chính là chiêu bài cuối cùng của ta. Giáo chủ nghĩ xem, nếu Đỗ Hân Ngôn và hoàng thượng biết chính tay giáo chủ mang lệnh bài của Đỗ Hân Ngôn đi giết sạch đám thủy khấu Giang Nam, thì họ sẽ xử trí thế nào? Công lao có hiển hách chừng nào cũng biến thành tội chết vì cấu kết với Khiết Đan!”. Toàn thân Vệ Tử Hạo run lên, hối hận ngày hôm đó đã giết sạch đám thủy khấu mà không giữ lại tên nào hỏi cho ra lẽ. Hôm đó, Vệ Tử Hạo cứ nghĩ rằng thủy khấu hung ác, đáng bị trừng phạt, nghĩ rằng đấy là một nước cờ để Thẩm Tiếu Phi lấy lòng Cao Duệ, mà không nghĩ tới việc Thẩm Tiếu Phi mượn đao giết người diệt khẩu. Tiếu Phi nở nụ cười tươi như hoa: “Vệ giáo chủ ôm chí lớn, Tiếu Phi không thể chỉ trích. Tiếu Phi cũng chỉ mong giả chết để mai danh ẩn tích, xa chạy cao bay”. Chẳng lẽ Thẩm Tiếu Phi đã nhận ra tâm tư của mình? Vệ Tử Hạo nhìn Tiếu Phi, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Người con gái yếu ớt trước mặt chính là người viết ra Thập cẩm sách có thể khiến cho dân yên nước mạnh, tất nhiên nàng ta cũng phải tính đường lui cho mình. Vệ Tử Hạo trầm tư một lát rồi cười vang nói: “Phái Đàm Nguyệt thà chết cũng phải thực hiện lời thề đồng minh. Khi xưa Tử Hạo yêu cầu tiểu thư dùng thân phận thiên kim tướng phủ của mình để tiếp cận Cao Duệ làm nội gián, đó là hành động nguy hiểm đến tính mạng của tiểu thư. Nay tiểu thư đã hoàn thành giao ước của mình, cũng đã đến lượt Tử Hạo! Sau này chúng ta hết sạch nợ nần!”. Vệ Tử Hạo đi rồi, Yên Nhiên mới hỏi: “Tiểu thư không tin Vệ giáo chủ? Giáo chủ sẽ không hủy hoại danh tiếng hàng trăm năm của phái Đàm Nguyệt đâu”. “Yên Nhiên, ta có thể nhìn thấy dã tâm trong ánh mắt của Vệ Tử Hạo. Em còn nhớ Gia Luật Tòng Phi không? Lúc đó, khi ta đưa hắn ra khỏi kinh thành, ta nhìn thấy tham vọng không hề che giấu trong ánh mắt hắn. Định Bắc vương tất sẽ khởi binh tạo phản, Khiết Đan sẽ nhân cơ hội đó mà xâm chiếm nước ta. Khi triều đình phải đối mặt với nỗi lo thù trong giặc ngoài, nhất định sẽ nghĩ cách hòa hoãn với Khiết Đan. Điều ta lo là, nếu Gia Luật Tòng Phi đòi người, Vệ Tử Hạo vì dã tâm của mình, sẽ giao nộp ta. Vì thế, rời xa kinh thành, chúng ta sẽ tránh khỏi tai mắt của phái Đàm Nguyệt”. Tiếu Phi nhìn Yên Nhiên, khẽ thở dài nói: “Yên Nhiên, nếu ta dự đoán không nhầm, Vệ Tử Hạo sẽ không cam tâm làm một giáo chủ chuyên huấn luyện hộ vệ cho người khác đâu”. Yên Nhiên giật mình nói: “Ý của tiểu thư là giáo chủ sẽ bán đứng phái Đàm Nguyệt?”. “Vệ Tử Hạo sẽ biến phái Đàm Nguyệt trở thành giáo phái của hoàng thượng! Chỉ huấn luyện hộ vệ cho hoàng thượng”. Tiếu Phi thở dài. Yên Nhiên nghĩ ngợi một lát rồi cười đáp: “Yên Nhiên đã không còn phải nghe theo lệnh của giáo chủ, Yên Nhiên chỉ làm hộ vệ cho tiểu thư, không cần lo lắng đến những chuyện đó. Chỉ là Yên Nhiên vẫn không hiểu, với công lao của tiểu thư, tiểu thư xuất hiện trước mặt Đỗ công tử với tư cách ân nhân cứu mạng có gì là không thể? Tiểu thư thương nhớ vấn vương người ta bao lâu nay, nếu người ta biết ơn, tất sẽ lấy tiểu thư, thế là tiểu thư có thể thoát khỏi lão gia…”. “Đừng nói nữa! Loại cầm thú ấy cứ nhân lúc những người khác không có ở đấy là động chân động tay làm những hành vi không đứng đắn với con gái của mình, ta hận là không thể giết được ông ta. Chỉ cần nghĩ đến việc ra vẻ hiểu thảo với ông ta trước mặt người khác mà một câu phụ thân hai câu phụ thân, ta đã thấy buồn nôn rồi!”. Tiếu Phi nghiêm giọng ngắt lời Yên Nhiên mà không thể giấu nổi vẻ đau lòng. Nếu không phải vì có người cha như vậy, nàng việc gì phải xông vào phong ba bão táp như thế này. Sương khói dâng lên trong mắt nàng, nàng kéo tay Yên Nhiên hạ giọng, “Ta biết em muốn thay ta giết ông ấy, nhưng dù gì ông ấy cũng là cha ta, ta có thể bỏ ông ấy, hận ông ấy, nhưng không thể mang tội giết cha. Em theo ta năm năm, tình như tỉ muội. Nay ta có được tự do, muốn du ngoạn ngắm cảnh giang sơn, tuy em có tận trung với ta, cũng không cần ở lại bên cạnh ta nếu em không muốn, ta không miễn cưỡng đâu”. Yên Nhiên vội vàng quỳ xuống, mắt loang loáng nước: “Yên Nhiên cũng là trẻ mồ côi, mười ba tuổi đến bên tiểu thư, đã xem tiểu thư như người thân duy nhất của mình, Yên Nhiên sẽ không bỏ tiểu thư mà đi đâu”. Tiếu Phi ngửa mặt lên trời cười: “Được, cuối cùng Thẩm Tiếu Phi ta không chỉ có một mình!”. Quán rượu Duyệt Lai ở kinh thành. Kinh thành đại loạn, lại là quốc tang. Các quán rượu trong kinh thành gần như đều đóng cửa nghỉ buôn bán. Có hai người ngồi trong căn phòng ở hậu viện của trưởng quầy. Người mắt to mày rậm, khí phách hiên ngang chính là Vệ Tử Hạo. Người kia là Tạ Lâm mặt xương xương, tướng mạo thanh tú. Vệ Tử Hạo xòe tay ra, lộ ra một miếng ngọc bài. Trên ngọc bài khắc mây tầng cuộn sóng, trăng non ẩn hiện, chính là tín vật của giáo chủ phái Đàm Nguyệt. Sau khi kiểm tra xong, Tạ Lâm lặng lẽ quỳ xuống: “Gặp giáo chủ, Tạ Lâm thật là khó xử”. “Hàng trăm năm nay phái Đàm Nguyệt huấn luyện hộ vệ cho người khác, sau khi hộ vệ tận trung với chủ nhân, từ đó không còn liên quan gì tới giáo phái. Ta biết Đỗ Hân Ngôn hạ lệnh giết ta, nên ngươi thấy khó xử. Ta không trách ngươi, đứng dậy đi”. Tạ Lâm đứng lên, nhìn Vệ Tử Hạo nói: “Thân làm hộ vệ phái Đàm Nguyệt còn phải ghi nhớ một điều. Ngoài việc tận trung với chủ nhân của mình, giáo chủ còn có thể yêu cầu hộ vệ làm một việc. Giáo chủ tìm Tạ Lâm, là muốn Tạ Lâm làm gì?”. Vệ Tử Hạo cười: “Việc ta cần ngươi làm rất đơn giản, xác nhận Thẩm Tiếu Phi và thị nữ Yên Nhiên đã chết. Việc này nếu do ngươi làm, Đỗ Hân Ngôn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ”. “Rõ!”. Tạ Lâm không hỏi tại sao, làm xong việc này, sẽ không còn quan hệ gì với phái Đàm Nguyệt, trừ khi vi phạm giáo quy phản bội Đỗ Hân Ngôn. Vệ Tử Hạo vươn vai định đi, bỗng nghe Tạ Lâm nói: “Thẩm tiểu thư nói với Định Bắc vương, muốn ta ở trong tiểu viện công tử mua để bảo vệ tiểu thư, giáo chủ đã nói với Thẩm tiểu thư ta là hộ vệ của Đỗ công tử sao?”. “Thẩm tiểu thư muốn đi, ngươi canh giữ bên ngoài phủ không tiện. Ở trên cây, sẽ không nhìn thấy góc kia của hoa viên, tiện cho người đến đón. Ngày thành loạn ta có việc quan trọng, không thể phân thân liên lạc với ngươi, người đón Thẩm tiểu thư không phải là đối thủ của ngươi”. Ánh mắt Tạ Lâm sáng lên: “Nếu như hôm đó ta phát hiện thì sao?”. Vệ Tử Hạo lạnh nhạt trả lời: “Không phải đối thủ của ngươi không có nghĩa là không thể giết được ngươi”. Tạ Lâm không hỏi gì thêm. “Cái gì?”. Đỗ Hân Ngôn đạp bàn đứng dậy, nghiêm giọng hỏi Tạ Lâm. “Chắc Thẩm tiểu thư và tỳ nữ trốn ra khỏi cửa từ tường sau của Tú Lâu, trên tường phát hiện thang dây bằng vải trải giường. Tạ Lâm tự biết đã phụ lòng công tử, nên cố lần theo dấu vết. Hai hôm nay tuyết rơi rất dày, thế nên, đến hôm nay mới phát hiện thấy họ ở một ngõ nhỏ trong thành. Chắc tại ra khỏi phủ đúng lúc loạn lạc, nên gặp phải thổ phỉ. Tại hiện trường có dấu vết giãy giụa, tỳ nữ thì đập đầu vào tường chết, Thẩm tiểu thư… thì vô cùng thê thảm!”. Tạ Lâm hạ giọng trả lời. Tạ Lâm nhận nhiệm vụ, đúng lúc phát hiện trong ngõ nhỏ có hai thi thể nữ nhân. Nhìn cách ăn mặc thì họ là gái lầu xanh, một chủ một tớ, thân hình cũng tương đương như Tiếu Phi và Yên Nhiên, chắc gặp bọn thổ phỉ nhân lúc loạn lạc xông đến cướp bóc. Đầy tớ đầu chảy máu, đập đầu vào tường chết. Người kia sống áo xộc xệch, rõ ràng là bị hãm hiếp rồi bóp cổ chết. Theo nhận định, có thể là trong lúc phản kháng mà bị đánh đập, mặt tím bầm, miệng có vệt máu. Bị vùi trong tuyết hai ngày, sắc mặt xanh tím sưng phù không còn nhận ra mặt mũi. Tạ Lâm mừng thầm vì hoàn thành nhiệm vụ mà chẳng tốn công sức gì, dụng tâm tạo hiện trường, tạo thêm vài vết thương trên mặt hai người. Tạ Lâm giỏi khinh công ám khí, nhưng thân thủ công phu cũng không tồi, nên sau khi sắp xếp hiện trường giả, ngay cả Vệ Tử Hạo cũng không nhìn ra kẽ hở nào. Lúc này họ mới tìm người thu nhặt thi thể, trở về bẩm báo Đỗ Hân Ngôn. Những lời chưa kịp nói ra càng khiến Đỗ Hân Ngôn đau đớn đến lặng người. Nỗi đau như bị kiếm đâm xuyên người lan ra khắp cả tứ chi. Trong đầu chàng hiện ra hình ảnh hồ Tiểu Xuân sương khói, Tiếu Phi phiêu diêu đứng ở mũi thuyền. Nàng… nàng lại chết thảm đến thế này sao? Đỗ Hân Ngôn buột miệng: “Ta không tin!”. “Công tử!”. Tạ Lâm khẽ gọi. Đỗ Hân Ngôn mặt tối sầm, cơ mặt khẽ giật giật, chàng nghiến chặt răng. Tạ Lâm không hiểu được, công tử lúc này không có vẻ gì vui mừng khi báo được thù, mà giống như đau khổ đến cùng cực. Chẳng phải là công tử đã hạ lệnh truy bắt Thẩm Tiếu Phi sao? Hà cớ gì được tin người không còn nữa lại có biểu hiện thế này? “Dẫn ta đi!”. “Công tử đi theo Tạ Lâm”. Tạ Lâm dẫn đường, quay lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Hân Ngôn thì do dự nói: “Thẩm tướng sau khi biết tin Thẩm tiểu thư rời khỏi phủ đã sai gia nhân tìm khắp trong thành. Công tử định lúc nào thì báo với ông ấy?”. Đỗ Hân Ngôn vẫn không nói gì, bước vội về phía phòng để xác. Trong căn phòng trống trải chỉ có hai thi thể, Đỗ Hân Ngôn nhìn thấy dưới lớp vải trắng một cái chân không mang giày thêu đã bị đông cứng đến xanh tím, cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt. Tạ Lâm bước lên, lật tấm vải trắng: “Đây là Yên Nhiên, tỳ nữ của Thẩm tiểu thư”. Chàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Yên Nhiên bên lều cỏ, khoảnh khắc nàng ta nhoẻn miệng cười khi ra mở cửa, diễm lệ vô cùng. Đỗ Hân Ngôn nhìn chằm chằm vào thi thể đang nằm trên phản gỗ nghiêm giọng hỏi: “Căn cứ vào đâu mà nhận định đây chính là Yên Nhiên?”. “Công tử nhìn xem, quần áo và trang sức giống với Yên Nhiên, trong người có cả chiếc khăn tay thêu hai chữ Yên Nhiên. Góc áo còn có ký hiệu của Cẩm Hoa Các. Tạ Lâm đã tới Cẩm Hoa Các điều tra, Cẩm Hoa Các đặt loại vải này ở phường thêu Giang Nam dành riêng cho tiểu thư tướng phủ. Xem ra Thẩm tiểu thư đối xử với thị nữ không bạc, dùng cả loại vải này may quần áo cho người hầu”. Tạ Lâm bình tĩnh nói. Đỗ Hân Ngôn thực không thể nào tin thi thể đầy thương tích, khuôn mặt sưng phù méo mó không nhìn ra mặt mũi này lại là Yên Nhiên người vốn xinh đẹp hơn Thẩm Tiếu Phi vài phần. Chàng không đợi Tạ Lâm, tự mình đi đến bên thi thể bên cạnh, lật tấm vải trắng lên. Chỉ trong chớp mắt, chàng phải đậy ngay tấm vải trắng lại, quay đầu tức giận hét lên: “Sao váy áo lại…”, đang nói thì nhớ lại Tạ Lâm nói “vô cùng thê thảm”, Đỗ Hân Ngôn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy. Trên khuôn mặt có một vết thương dài từ góc mắt phải đến tận bên má, vết rạch như cái miệng mở toang hoác, gần như là hủy hoại nửa khuôn mặt. Trên má phải có vết hằn của bàn tay, miệng sưng vù, khóe miệng còn nguyên vết máu. Cả khuôn mặt bầm tím không thể nhận ra một nét gì của Thẩm Tiếu Phi, trừ đôi môi trắng bệch đến xám xanh, nhỏ nhắn xinh xắn trên khuôn mặt. Cái cổ thon thon hiện rõ vết ngón tay bầm tím, rõ ràng là bị bóp cổ đến chết. Nữ thi thể đầu tóc buông xõa, hai bím tóc xổ tung. Đỗ Hân Ngôn nhìn thấy trên mái tóc vẫn còn cài một chiếc trâm bạc, cầm lên xem thử, cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu như vừa bị ai cầm gậy quật mạnh một cái. Chàng nắm chặt cây trâm trong tay, nhắm mắt lại. Chàng vẫn nhớ hội hoa mẫu đơn Lạc Dương, chàng nhìn thấy nàng ở giữa muôn hoa. Nàng mặc một chiếc áo trắng nhẹ nhàng như cánh bướm, mang mạng che mặt, tóc cài hai cây trâm cùng kiểu với cây trâm chàng đang cầm trong tay, mặc cho hai suối tóc chảy dài xuống lưng. Nàng chỉ ngồi đó, nhìn chàng bằng đôi mắt hiền hòa, cũng đủ khiến chàng quên hết mẫu đơn rực sắc. Lúc đó chàng chỉ cảm thấy nàng ăn mặc quá nhã nên ngắt một cành mẫu đơn đỏ cài lên mái tóc của nàng. Lúc tháo mạng che mặt, khuôn mặt nàng nhỏ bé, nước da trắng bệch, sắc môi hồng nhạt. Sóng mắt trong veo, gò má ứng hồng vì xấu hổ. Chàng nghĩ đến sắc sen hồng trên sông Cừ Phù, non mềm như búng ra nước. Đâu có như cô gái mặt mũi bầm dập đầy vết thương trước mắt. “Không phải nàng, không phải nàng! Tạ Lâm, ngươi dựa vào cái gì mà nhận định đây chính là Thẩm Tiếu Phi?!”. Đỗ Hân Ngôn quay lại tóm lấy hai vai của Tạ Lâm gằn giọng hỏi. Trong ánh mắt chàng là sự tức giận điên cuồng và vẻ không tin, không còn vẻ nho nhã phóng khoáng ngày thường. Tạ Lậm giật mình, hồi lâu mới nói: “Công tử, nàng ta mặc áo của Thẩm tiểu thư, lại dẫn theo cả Yên Nhiên. Hai người hình dáng tương đương nhau, hôm đó chính họ trốn khỏi tướng phủ. Đâu có chuyện trùng hợp nhiều như thế”. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy mất hết sức lực, tay chân buông thõng. Chàng đứng quay lưng về phía Thẩm Tiếu Phi, đầu óc như muốn nổ tung, không dám quay lại nhìn nàng thêm một lần nào nữa. “Chúc mừng công tử đã báo thù cho lão đại nhân!”. Báo thù? Chàng muốn báo thù. Chàng hận nàng, hận nàng hãm hại phụ thân, hận nàng giúp Cao Duệ, hận rằng không thể lăng trì tùng xẻo nàng. Tại sao giờ chàng lại khó chịu thế này? Tại sao khi thấy nàng chết thảm lại đau lòng thế này? Đỗ Hân Ngôn cảm thấy lòng mình trống rỗng, những lời của Tạ Lâm như kim châm vào lòng chàng, đau tê dại. Chàng vẫn im lặng, trong lòng có một giọng nói không ngừng vang lên, không phải nàng, nàng sẽ không thế này, không thế này! Tạ Lâm thầm thở phào, hỏi: “Công tử, có nên đưa về tướng phủ?!”. Tướng phủ? Trước mắt chàng lại hiện lên hình ảnh vạt áo Tiếu Phi bay bay trong gió trên chiếc xích đu. Hậu hoa viên, nơi chính tay chàng đã phóng hỏa, nơi chàng và nàng đã bao lần đối đầu không biết mệt mỏi. Từ chỗ trêu đùa hiếu kỳ thuở ban đầu đến khi thăm dò tìm hiểu sau này. Tất cả chỉ như vừa mới hôm qua. Cũng ở đó, chàng đã giơ tay áo che nắng cho nàng, nhưng đợi đến khi nàng ngủ say, chàng lại quên hạ tay xuống để ánh nắng chiếu vào khuôn mặt nàng. Chàng từng không khống chế nổi bản thân mà lẻn vào hậu hoa viên đấu khẩu với nàng. Bị nàng chọc giận đến nỗi kéo nàng vào lòng mà hôn lên môi nàng. Nàng nói: “Đàn ông chẳng qua chỉ thế!”. Giận quá chàng đã xé rách tay áo của nàng để che giấu khoảnh khắc không thể khống chế bản thân đó. Thấy nàng tức giận, chàng sao mà hả lòng hả dạ. Tại sao giờ khắc này, hận nàng, lại đau lòng đến vậy vì nàng? Đỗ Hân Ngôn mơ màng đi khỏi phòng, trong đình viên tuyết vẫn lặng lẽ rơi, chàng nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, cảm giác có gì đó dồn lên cổ họng, chàng chỉ muốn hét toáng lên. “Công tử?”. Tạ Lâm lại gọi chàng. Đưa nàng về nhà thôi, chàng không nên giữ nàng lại đây, chàng không thể khống chế được cảm giác muốn quay lại nhìn nàng thêm một lần nữa. Khuôn mặt đáng sợ đó như một cơn ác mộng, khiến chàng không thể nào tin, không thể đối mặt! Đỗ Hân Ngôn khó khăn nói: “Tìm một bà liệm thay quần áo, lau rửa sạch sẽ rồi đưa về. Báo bộ Hình, người chết là hết, không cần truy bắt nàng nữa”. “Vâng!”. Trời chiều càng lúc càng u ám, những bông tuyết to trĩu nặng rơi trong không trung. Gió lạnh như dao cắt, Đỗ Hân Ngôn khoác áo lông chồn màu đen đứng lặng lẽ trong ngõ nhỏ phát hiện ra thi thể. Một đội binh sĩ đang cẩn thận đào từng mảng tuyết dày trên mặt đất. Chàng lặng lẽ đứng đó, khuôn mặt giấu trong chiếc áo choàng, miệng thở ra toàn khói trắng. “Đỗ đại nhân, đại nhân xem đây!”. Đỗ Hân Ngôn đi đến, nhìn theo hướng chỉ, máu nhuộm đỏ cả một mảng tuyết, lẫn trong đó là một góc áo. Chàng cầm lấy mảng tuyết, bóp mạnh. Mảng tuyết vỡ vụn rơi xuống, chàng nắm lấy mảnh áo, tay run run. Chất liệu vải giống hệt với áo trên thi thể. Nàng đã chết thật rồi sao?! Chỉ khi đến tận hiện trường, nhìn thấy mảnh áo dính trong tuyết, Đỗ Hân Ngôn dường như mới thực sự nhận ra rằng, Thẩm Tiếu Phi mà chàng oán hận đã chết thật rồi. Chàng từng nghĩ, sau khi thái tử lên ngôi, nàng rơi vào tay chàng, chàng sẽ báo thù như thế nào. Chàng vẫn nhớ hôm đó ở hồ Tiểu Xuân trước khi phi ngựa trở về kinh thành chàng đã nghiến răng nghiến lợi nói những lời đó với nàng. Không phải là chàng vẫn mong nàng chết đó sao? Thù giết cha không đội trời chung, chàng lưu luyến là mang tội bất hiếu. Nhưng mà tại sao chàng còn không tin cả Tạ Lâm, mà phải đến hiện trường để xác nhận thêm lần nữa? “Đại nhân, tìm được thứ này!”. Chàng cầm cây trâm thứ hai, nắm chặt trong tay, đầu nhọn của nó đâm vào lòng bàn tay đau điếng. Chàng không muốn ở lại con ngõ này thêm một khắc nào nữa. Chàng không thể quên cái khoảnh khắc lật tấm vải trắng lên. Áo váy tả tơi, nửa người lõa lồ, khuôn mặt biến dạng. Chàng chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt sáng lên, rồi lại tối sầm. Miệng chàng đắng chát, dấu trinh nữ ở khuỷu tay nàng tất nhiên không còn nữa, sao còn ở đó được? Chàng ra khỏi ngõ nhỏ, chàng vẫn có tia hy vọng cuối cùng, nếu trên thế gian này vẫn còn một người có thể nhận ra Thẩm Tiếu Phi, thì đó chính là Thẩm tướng. Tuyết rơi càng lúc càng dày, phía trước mấy trượng trắng xóa những tuyết che hết tầm nhìn. Đỗ Hân Ngôn cưỡi ngựa phi như bay về phía tướng phủ, thấy cổng lớn mở toang, chàng xuống ngựa đi thẳng vào bên trong, nghe thấy toàn tiếng khóc than. Ở trung đường có hai chiếc quan tài, nắp quan tài đã mở, Thẩm tướng ôm lấy thi thể Tiếu Phi đã thay áo ngồi im trên mặt đất không động đậy. Trước mặt Thẩm tướng là đám gia nhân đang quỳ khóc thảm thiết. Đỗ Hân Ngôn bước vào, Thẩm tướng cũng không nhìn chàng, vẫn ngây dại ôm lấy Tiếu Phi. Những vết máu trên mặt nàng đã được rửa sạch, nhưng khuôn mặt vẫn đáng sợ vô cùng. Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Hân Ngôn tự nói với mình, nàng đã chết rồi. “Đỗ đại nhân, đại nhân khuyên giải lão gia đi! Trời lạnh thế này lão gia ôm tiểu thư ngồi trên đất gần hai canh giờ rồi!”. Một lão bộc gạt nước mắt khẩn cầu chàng. Trong đầu Đỗ Hân Ngôn chỉ có hình ảnh gương mặt Tiếu Phi lúc cười, lúc giận, lúc tinh nghịch, lúc ngây thơ. Và cánh tay của nàng. Trên sông Cừ Phù, hai cánh tay trắng nõn giơ cao chiếc nồi đất, thị uy với chàng, trong cháo có ba đậu. Ở núi Lạc Phong, đôi bàn tay ấy đã đánh lên những âm thanh trong như ngọc khiến chàng có cảm giác gặp được tri âm. Lều cỏ ở hồ Tiểu Xuân, trong khoảnh khắc mành trúc mở ra, cổ tay thon dài trắng nõn như hoa lan bê tách trà, vóc dáng đẹp như tiên nữ. Chính vì đôi bàn tay mà chàng đã nhận ra nàng. Chàng không kìm được, ngồi xuống trước mặt Thẩm tướng, muốn nắm đôi bàn tay của Tiếu Phi một lần nữa. “Ngươi làm gì thế?!”. Thẩm tướng bỗng chốc tỉnh lại, hét lên, ôm lấy Tiếu Phi tránh khỏi Đỗ Hân Ngôn. Thẩm tướng như một con sư tử bảo vệ địa bàn của mình, trừng mắt giận dữ. Cánh tay nàng buông thõng. Ngón tay thon thả như hoa lan, cổ tay có vết bầm tím. Đỗ Hân Ngôn bỗng giật mình, trong ký ức của chàng, Tiếu Phi chưa bao giờ tô móng tay màu rực rỡ thế kia. Chàng nhìn chăm chăm vào bàn tay ấy, móng tay đã gãy vẫn còn nguyên một chút màu sắc đỏ tươi, vô cùng nổi bật trên nền áo trắng, bỗng chốc, Đỗ Hân Ngôn như cảm thấy hoa nở xuân về. Vì sự xuất hiện của chàng, Thẩm tướng đã hồi phục lại ý thức. Thẩm tướng bế thi thể đứng dậy nghiêm giọng hạ lệnh: “Mời Đỗ đại nhân về cho!”. Đám gia bộc thấy Thẩm tướng đã tỉnh lại thì vội vàng ngăn Đỗ Hân Ngôn, cầu xin chàng ra về. Đỗ Hân Ngôn đang định nói đây không phải là Tiếu Phi, thì nhìn thấy Thẩm tướng cúi đầu nhìn thi thể đầy âu yếm. Đó không là ánh mắt cha nhìn con gái, ánh mắt ấy tràn đầy lưu luyến, thiết tha, thậm chí có cả sự vui mừng dị thường. Dường như Thẩm tướng không hề nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ kia, mà đang ôm người thân yêu nhất của mình. Trong một thoáng ấy, Đỗ Hân Ngôn ngậm miệng lại, chàng đã nghĩ đến nhiều điều hơn. Nếu đúng là Thẩm Tiếu Phi và Yên Nhiên, Yên Nhiên sắc nước hương trời đẹp hơn Thẩm Tiếu Phi cả mười lần, hà cớ gì thổ phỉ lại hãm hiếp Tiếu Phi mà bỏ qua Yên Nhiên? Thi thể của Yên Nhiên áo váy ngay ngắn, còn thi thể của Tiếu Phi xống áo tả tơi, gần như nửa thân lõa lồ. Nếu không phải là Thẩm Tiếu Phi, tại sao lại mặc quần áo của hai người họ? Chẳng lẽ đây là gian kế của Thẩm Tiếu Phi? Thi thể bị chà đạp, ra tay tàn bạo, hai người con gái yếu ớt không chút võ công như Tiếu Phi và Yên Nhiên chắc chắn không thể làm được điều này. Là ai đã giúp họ. Chàng nghĩ tới lúc bao vây Cao Duệ, Cao Duệ oán hận nói: “Không ngờ Thẩm Tiếu Phi lại tình sâu nghĩa nặng với ngươi đến vậy, còn không tiếc cả tính mạng mình để trợ giúp cho ngươi”. Không, không phải là Cao Duệ. Thế thì là ai? Đỗ Hân Ngôn vẫn ngẩn người đứng ở trung đường tướng phủ. Thẩm tướng bỗng quay đầu lại, nhìn thấy chàng ngây dại nhìn Tiếu Phi đang nằm trong lòng mình, thì phẫn nộ hét lên: “Cút ngay! Phi Nhi lại để cho ngươi nhìn thế à?”. Đỗ Hân Ngôn thoát khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt Thẩm tướng vô cùng hung bạo, nếu không phải vì đang ôm thi thể ấy thì đã nhảy đến mà cắn xé chàng. Đỗ Hân Ngôn thoáng chần chừ rồi hành lễ nói: “Tướng gia hãy nén đau buồn! Hạ quan cao từ!”. Trong chớp mắt tâm trạng chàng trở nên thoải mái hẳn, khi bước ra khỏi tướng phủ trên môi còn thoáng cả nét cười. Chàng lên ngựa, quay lại nhìn tướng phủ, tự lẩm bẩm: “Thẩm đại tiểu thư, tiểu thư càng lúc càng cao tay. Chỉ là, tiểu thư đã lập công, tại sao còn phải mai danh ẩn tích? Vì sợ ta tìm đến báo thù sao? Tiểu thư có cứu Cao Duệ không?”. Tạ Lâm là hộ vệ của chàng, hàng trăm năm nay trong phái Đàm Nguyệt chưa từng có ai phản bội chủ nhân. Chẳng ai còn nhận ra khuôn mặt ấy, Tạ Lâm đã căn cứ theo áo váy, trang sức, một chủ một tớ, và cả thời gian mất tích mà suy đoán đó là Tiếu Phi và Yên Nhiên. Vì thế Đỗ Hân Ngôn không nghi ngờ Tạ Lâm. Chàng trở về phủ cười gọi Tạ Lâm vào bảo: “Thẩm tướng tưởng con gái đã chết, ta thấy chưa chắc. Ta cũng không bóc trần việc này, Thẩm Tiếu Phi lúc này đang đắc ý màn chết thay này. Ngươi lặng lẽ điều tra xem, tuyệt đối không làm lớn chuyện, chắc chắn Thẩm tiểu thư vẫn đang ở trong thành”. Tạ Lâm trong lòng kinh ngạc, thăm dò hỏi: “Công tử làm thế nào mà phát hiện đó không phải là Thẩm Tiếu Phi?”. “Thẩm tiểu thư là người thanh cao, không thích những thứ phàm tục. Nàng không bao giờ sơn móng tay màu đỏ như thế!”. Đỗ Hân Ngôn cười giải thích. Tạ Lâm toát mồ hôi, nghĩ tới việc không hoàn thành nhiệm vụ Vệ giáo chủ giao, trong lòng luôn miệng than trời, thầm mong không tìm thấy Vệ Tử Hạo và Thẩm Tiếu Phi.