“Không có em, anh sống không là mình nữa.” Tạ Kiều ngồi dưới đất sững sờ nhìn Phan Đông Minh, hai bờ môi hé mở nhưng không thể nói gì mà chỉ lắp bắp: “Phan Phan Phan…” Một lúc sau, cô quay lại nhìn gốc cây cổ thụ rồi lại quay sang nhìn Phan Đông Minh, chớp mắt mấy cái như thể còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hành vi chớp mắt của cô khiến Phan Đông Minh thầm muốn nhào vào ôm cô, đặt cô dưới thân mình rồi chà đạp một trận. Biểu hiện của cô nàng này y như một con rối, thật ngốc nghếch mà cũng vô cùng đáng yêu. Có điều đây là chùa, là nơi cửa Phật, vì vậy hắn nhịn, còn khoản chà đạp kia thì đợi quay về nội thành tính tiếp, không chạy được đâu cô bé! Trong lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ thì Tạ Kiều đã đứng phắt dậy, luống cuống như luyện công phu cá chép, mặt tái nhợt, hoang mang như chim sợ cành cong. Cô định chạy đi thì Phan Đông Minh vội gọi cô: “Này này đừng đi, chân anh quỳ đến mức tê cứng rồi đây, em kéo anh dậy cái nào…Quay lại mau!” Tạ Kiều mà vâng lời quay lại, nâng hắn dậy ư? Nằm mơ đi. Lúc này Tạ Kiều chỉ tiếc rằng dưới chân mình không có một đôi phong hỏa luân* để có thể bay nhanh đi. Chuyện này thật sự là quá kỳ quái, Tạ Kiều không chịu nổi, sao có thể chạm mặt chứ, thế giới này quá nhỏ, ở đây mà cũng gặp nhau được. Tạ Kiều cảm thấy lúc còn ở trường thi chạy tám trăm mét cô cũng chưa bao giờ chạy nhanh được thế này, vừa thở gấp vừa co giò chạy. Va phải một người đi đường, cô trượt chân rồi ngã nhào xuống. Tim cô đập loạn, cô cuống quýt nhìn khắp mọi phía mà vẫn không tìm thấy cửa ra, à thấy rồi, là cái cổng lớn. Vừa thấy cổng, cô liền chạy tiếp, trong lòng thầm lắp bắp: “Mẹ ơi, làm mình sợ chết mất.” * Bảo bối của Na Tra. Phía trước có một đám khách du lịch bước đến, Tạ Kiều không để ý nên lại va phải một người. Cô vừa nói xin lỗi với người đó thì lại nghe thấy từ phía sau có tiếng nói kèm tiếng thở hổn hển: “Em chạy chậm thôi, váng đầu quá.” Tạ Kiều bất chấp phép lịch sự, hét lên một tiếng rồi bỏ chạy. Nhịp thở của Phan Đông Minh không ổn định nữa, hai đùi cũng nhức kinh khủng, hắn cắn răng chịu đựng, nghĩ bụng: “Em cứ chạy đi, nhìn em xem hôm nay có thoát khỏi năm ngón tay của anh không.” Lúc chạy đến trước cửa chùa, Tạ Kiều cũng thấm mệt nên ngồi xuống bậc thang, cảm giác như ngồi trên ghế băng, ban đầu là lạnh sau là đau nhức. Phan Đông Minh đã đuổi kịp, đứng trước mặt cô, vừa thở dốc vừa tức giận nói: “Mẹ khỉ, em chạy cái gì? Biến anh thành ma thật hả?” Tạ Kiều xoa mắt cá chân, cúi đầu không nói câu nào. Hai giọt nước mặt nhỏ xuống quần cô. Phan Đông Minh vừa thấy thế đã mềm lòng, ngồi xổm xuống nhìn rồi đẩy tay cô ra và nói: “Này, để anh xem nào.” Tạ Kiều hất tay hắn ra, vẫn không nói gì mà chỉ khóc thút thít. Mấy hôm trước ngã, hôm nay lại ngã, lúc này cô đau lòng, đau cả mông nữa. Phan Đông Minh nghiêng đầu nhìn chóp mũi đỏ hồng của Tạ Kiều, trong lòng như cô vạn con sóng cuộn dâng. Hắn cố chấp vén ống quần Tạ Kiều lên, nhìn thấy vết sưng to, hắn nhẹ nhàng nhấn một cái thì Tạ Kiều liền kêu “Á”, nước mắt lại lã chã rơi, “Em đau, đau chết đi được,” Tạ Kiều vừa khóc là Phan Đông Minh đã muốn cười. Dáng vẻ này thật quen thuộc, thật thân thiết, đây chẳng phải là cô bé mít ướt của hắn sao, nhìn cái mũi đỏ hồng này thật đáng yêu. Hắn không kiềm được liền đưa tay véo một cái, chóp mũi đã hồng lại càng hồng hơn, hắn bặm môi nhịn cười, “Còn biết đau hả? Tốt nhất là chặt luôn đi, cho em khỏi chạy.” Tạ Kiều vừa nghe thấy thế thì lại khóc rống lên, khóc đến khi cô biết rằng mình khóc không phải vì đau. Gần như những nỗi ấm ức, khổ sở trong vòng một năm qua đang trút hết ra, không có sự ầm ĩ, không có ai vây quanh xem. Phan Đông Minh cũng không nói gì, chỉ cầm chân cô và nhìn cô khóc. Lúc này hắn cũng không muốn cười nữa, tiếng khóc của Tạ Kiều khiến hắn rất xót ruột, như thể trong lòng bị nhét cứng mấy cục đá vậy. Hắn yên lặng vén ống quần của cô xuống, đưa tay lau nước mắt cho cô và thấp giọng nói: “Đừng khóc nữa, nào.” Hắn quay đầu nhìn những bậc thang còn xa tít tắp rồi đứng lên, đưa lưng về phía cô làm dáng xuống tấn, nghiêng mặt nói: “Nhanh lên, đi tìm một bệnh viện rồi vào kiểm tra.” Nói xong, hắn đưa tay vỗ vai mình. Tạ Kiều ngẩng khuôn mặt ướt nhòa lên, Phan Đông Minh không còn kiên nhẫn bèn giục: “Em nhanh lên, vì ai mà ra thế này hả, chân anh tê lắm rồi đấy.” Dùng cổ tay áo lau nước mắt xong Tạ Kiều mới chậm rãi đứng lên, chậm rãi ngả lên lưng Phan Đông Minh. Không đợi cô chuẩn bị thì Phan Đông Minh đã nắm hai đùi cô rồi xốc dậy, thở ra một hơi, “Em đừng giãy giụa nhé, không thì cả hai chúng ta sẽ lăn từ trên này xuống đấy. Đi thì nhanh hơn nhưng sẽ rất đau, cổ chân em còn đâu hơn đấy. Nghe thấy chưa?” Tạ Kiều cắn môi, điều này thật vô nghĩa, không thèm quan tâm. Cô như một cô bé ngoan ngoãn dựa vào lưng Phan Đông Minh, hơi do dự một chút rồi đưa tay ôm lấy đôi bờ vai rắn chắc của hắn. Tạ Kiều vừa nghiêng mặt là có thể nhìn thấy vành tai trắng của hắn, dái tai dày, còn cả mùi hương tản ra từ áo hắn, hình như là vị bạc hà hay một loại thảo mộc nào đó. Tạ Kiều nhắm mắt lại, cảm nhận từng bước đi của hắn. Tuy rằng Tạ Kiều rất gầy nhưng dù sao cũng đến gần năm mươi cân*, Phan Đông Minh lại từng bị thương ở chân, lúc đứng ở bậc thang hắn đã cố hết sức rồi, chẳng mấy chốc lại toát mồ hôi. Hắn xốc Tạ Kiều lên một cái, thấp giọng nói: “Kiều Kiều, vừa rồi thấy anh sao lại chạy? Có phải vẫn sợ anh không?” (Trong truyện là “gần trăm cân”, chuyển từ đơn vị đo Trung Quốc ra thì là khoảng năm mươi cân.) Tạ Kiều mở mắt, áp một má xuống đầu vai Phan Đông Minh, nhìn thấy thái dương hắn rịn mồ hôi, cô không nhìn thấy miệng hắn nhưng có thể thấy được chiếc má lúm đồng tiền của hắn. Hai mắt cô lại ươn ướt, cô cắn môi không nói lời nào. Lúc nói, Phan Đông Minh hụt hơi, “Anh biết là anh có lỗi, anh sửa, sao em lại nghe người khác? Người khác bảo em ra nước ngoài là em đi thật, lời anh nói thì em coi như gió thoảng bên tai. Anh đã nói rồi, chỉ cần hai chúng ta sống tốt thì chẳng phải quan tâm đến ai hết, kể cả đó là anh hai của anh, chọc tức anh thì anh sẽ trở mặt. Còn em thì ngược lại, trong lúc anh đang lo đối phó với người khác thì em đã đâm cho anh một nhát, có cô gái nào như vậy không? Em nói xem, có phải em vẫn còn giận anh không, hả?” Tạ Kiều vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Không liên quan đến người khác, là em tự đi.” Phan Đông Minh đứng lại, vừa có thể nghỉ ngơi, vừa có thể khiến cho giọng nói của mình trở nên nghiêm nghị hơn, “Về sau đừng có nói với anh là em tự đi! Là anh ta ép em đi! Anh biết là anh ta ép em đi! Nếu không thì bây giờ chúng ta đã ở Thượng Hải rồi, không chừng con cũng có rồi. Anh ta là đồ khốn, không muốn anh được hạnh phúc, nếu anh ta không phải là anh trai anh thì anh sẽ chửi anh ta vài câu đấy.” Trên mặt Tạ Kiều vẫn còn nước mắt, vốn còn đang buồn nhưng vừa nghe thấy những lời trẻ con của Phan Đông Minh thì lại muốn cười, vội ghé vào lưng hắn kìm lại. Phan Đông Minh thở dài một hơi rồi tiếp tục đi, “Bây giờ không thể nói rõ với em được, chờ về đến nội thành thì hai chúng ta sẽ nói chuyện. Em cả ngày buồn bực nhưng cứ kín bưng, trong lòng nghĩ gì cũng không nói với anh. Em có biết một năm qua anh sống thế nào không? Không khác người máy là mấy, mệt đứt hơi, còn phải đi khắp trời nam đất bắc tìm em, vừa thấy em là muốn đánh em một trận cho hả dạ.” Trong lòng Tạ Kiều có chút chua xót, cô nhẹ giọng nói: “Anh đi tìm em như vậy mà người khác cũng đồng ý sao? Vợ chưa cưới của anh…” Phan Đông Minh đang vui nên không để ý mà nói tiếp: “Cô ấy làm sao…Hả? Dừng lại, anh bảo này.” Hắn buông lỏng hai tay, Tạ Kiều liền trượt từ trên lưng hắn xuống. Phan Đông Minh quay người lại, mím môi nhìn Tạ Kiều chằm chằm, hai mắt như vụt sáng, “Sao em biết? Ai nói cho em?” Tạ Kiều cũng không biết hiện tại mình đang có tâm trạng gì, dường như tâm tư đang bay đi xa. Cô không nói lời nào mà chỉ cúi đầu xuống. Lúc nói truyện trên mạng, Hứa Dung có nhắc đến chuyện Phan Đông Minh cầu hôn với một ngôi sao. Cô ấy còn nói, cậu đừng sợ, tên này mà kết hôn thì cậu sẽ thoát khổ. Sau này cô có nghĩ, nếu hắn kết hôn thì sao lại giúp em trai cô làm phẫu thuật? Cô không hiểu. Mấy ngày trước, Ninh Tiêu Nhã cũng nói rằng hắn sắp kết hôn, hiện tại, hắn hỏi như vậy thì hẳn đó là sự thật rồi. Bỗng nhiên cô cảm thấy thật chua xót, như có một bàn tay vô hình đang nhẹ nhàng giày vò trái tim cô. Nhưng Phan Đông Minh không biết suy nghĩ của cô, hắn thật muốn cười. Hàng mi dài của Tạ Kiều cụp xuống, rủ trên làn da trắng nõn, cả người cô chìm trong ánh nắng gắt trông thật giống một con búp bê sứ. Nhìn biểu hiện này của cô, Phan Đông Minh bước đầu nhận định là cô nàng này ghen, ghen vì hắn, hắn liền lâng lâng. Nhìn mái tóc ngắn màu nâu hơi rối của cô, hắn cố đè thấp giọng nói để không lộ vẻ hưng phấn: “Bây giờ đừng nói chuyện này, đi tìm bệnh viện xem chân cho em đã, có chuyện gì anh sẽ nói với em sau.” Hắn vừa khom lưng xuống thì Tạ Kiều liền đẩy ra, “Tôi tự đi được.”, nói xong cô tập tễnh bước đi. Phan Đông Minh nhìn theo Tạ Kiều, đưa tay véo đùi một cái, rất đau, cô gái này ghen vì hắn, ha ha. Người của bệnh viện chẳng buồn khám. Đây chẳng phải là chuyện bé xé ra to sao, sưng chân có một chút mà tìm chuyên gia? “Chườm đá lạnh, hai mươi tư giờ sau chườm nóng, dùng chút dầu hoa hồng xoa cho tiêu sưng.” Nói mấy câu xong họ liền xua hai người đi. Về đến khách sạn, Phan Đông Minh vội đi lấy xe, còn nói với Tạ Kiều: “Em ở đây làm sao được, mau thu dọn hành lý theo anh đến khách sạn khác.” Mặt Tạ Kiều lập tức đỏ lên: “Tôi không đi, tôi còn phải làm việc đấy.” “Chân em như thế này rồi còn làm gì hả? Hơn nữa hai chúng ta phải nói chuyện, đi theo anh.” “Tôi không đi!” Phan Đông Minh tức giận nhìn Tạ Kiều vẫn còn cứng đầu, cuối cùng hắn gật gù, “Được, không đi cùng anh cũng được, anh sẽ có cách cho cả tổ công tác của em ngủ ngoài đường trong đêm nay, em tin không?” Tạ Kiều quay ngoắt lại nhìn Phan Đông Minh, trong mắt mờ hơi nước. Phan Đông Minh cũng phát cáu, lạnh lùng nói: “Không tin?” Phan Đông Minh mà cáu lên thì không khác một tên ngố là mấy. Tạ Kiều nhìn vẻ ngang ngược của Phan Đông Minh liền cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, cuối cùng không còn sót lại thứ gì. Mắt ngấn lệ, cô gật đầu. Đây chính là số mệnh của cô, gặp phải người đàn ông này, người chịu đầu hàng mãi mãi là cô, cô không còn cách nào khác nên đành phải đi theo hắn. Thật ra Phan Đông Minh cũng có sự tính toán của riêng hắn. Trong tổ công tác của Tạ Kiều chỉ có cô và một chị hơn cô vài tuổi là nữ, trăm phần trăm là ở cùng nhau. Nếu không đưa cô đi thì phi vụ chà đạp kia phải tính thế nào? Khách sạn mà Phan Đông Minh chọn đương nhiên là chỗ tốt nhất. Vừa vào phòng, chiếc đèn cảm ứng đã tự bật sáng, những ngọn đèn trên trần nhà đồng loạt sáng như bầu trời đầy sao. Tạ Kiều im lặng để Phan Đông Minh dìu cô ngồi xuống sofa, nhìn hắn cuống quýt cởi áo khoác rồi bận đủ việc. Cùng là một người ngang ngược như lúc trước nhưng giờ lại khác, hắn xin ở khách sạn chút đá lạnh rồi giúp cô cởi giày, thoa dầu. Hắn vừa xoa bóp cho cô vừa hỏi: “Có đói không? Tối nay muốn ăn gì?” Không thấy cô trả lời, hắn liền ngẩng đầu, lại phát hiện ra Tạ Kiều đang cắn môi lặng lẽ khóc, hai mắt đỏ hoe, nước mắt ngấn đầy nhưng không chảy xuống. Hắn đặt một chân Tạ Kiều lên sofa, lại đặt sau lưng cô mấy cái gối rồi ngồi xuống, trầm mặc một lát mới lên tiếng, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, “Kiều Kiều, cho tới bây giờ chúng ta vẫn chưa có cơ hội thật lòng nói với nhau, tối nay có thể nói suy nghĩ trong lòng em với anh được không? Bất kể là tốt hay xấu, anh đều phải nghe, biết chưa?” Nước mắt Tạ Kiều rốt cuộc cũng chảy xuống, cô nghẹn ngào trách hắn: “Phan Đông Minh, anh không bao giờ để ý đến cảm nhận của tôi, lúc nào cũng ép buộc tôi. Lần này tôi đi công tác, anh muốn để đồng nghiệp của tôi nghĩ thế nào đây?” Phan Đông Minh vò tóc, “Không phải là em đang bị thương sao, điều kiện bên đấy lại không tốt, anh chỉ muốn cho em được tĩnh dưỡng tốt thôi, không phải à?” “Được, coi như là anh muốn tốt cho tôi, nhưng anh sắp kết hôn rồi còn làm như vậy làm gì? Anh cứ coi như trên đời này không có tôi đi. Buông tha cho tôi có được không?” Lúc này Phan Đông Minh không đắc ý nổi nữa, ngược lại có chút sốt ruột. Hắn đứng dậy rồi ngồi xổm trước mặt Tạ Kiều, kéo tay cô lại, “Ai nói với em là anh muốn kết hôn? Anh kết hôn với ai? Cho dù có kết hôn thì cũng phải là với em. Ai nói hươu nói vượn thế này với em, đây không phải là bịa đặt hủy hoại danh dự anh sao? Ai nói những lời nhàm chán như thế với em, anh lập tức đi xử lý.” Tạ Kiều hất tay hắn ra, bụm mặt khóc, “Ai muốn kết hôn với anh chứ, cho đến bây giờ anh chỉ toàn tự quyết định, có hỏi ý kiến người ta đâu hả.” Phan Đông Minh đứng bật dậy, ai oán nhìn Tạ Kiều, suy nghĩ đảo hai vòng mới không cam lòng mà mặt dày nói: “Được rồi, bây giờ anh nói với em. Anh muốn kết hôn cùng em. Em có ý kiến gì?” Tạ Kiều nghe thấy thế thì càng khóc to hơn. Phan Đông Minh biết đây là lúc phải dỗ dành bèn ngồi xuống cạnh Tạ Kiều, kéo hai bàn tay cô ra, đưa một ngón tay nâng cằm cô lên. Tạ Kiều nhắm hai mắt lại không thèm nhìn mà chỉ khóc. “Em đúng là đồ ngốc. Anh mà muốn lấy người khác thì sao phải mất công đi tìm em chứ. Tâm tư của anh mà em còn không biết sao, không có em anh sống làm gì nữa. Em không biết đâu, nhớ đến em là anh lại hối hận, hối hận vì trước kia có lỗi với em. Đừng giận anh nữa, cho anh một cơ hội sửa sai được không hả? Nếu không em mắng chửi hay đánh anh cũng được, chỉ cần hết giận là được. Nào, anh giúp em đánh.” Nói xong hắn cầm tay Tạ Kiều, tự tát một phát “Bốp!” lên mặt mình, tiếng kêu rất giòn. Tạ Kiều kinh hãi, mở to hai mắt, vội vàng rút tay ra. Phan Đông Minh đưa tay ôm trọn khuôn mặt cô, thì thào nói: “Đừng tức giận nữa, Kiều Kiều, chuyện gì cũng tại anh cả, đều tại anh không tốt, tha thứ cho anh đi, anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi, anh thề sẽ đối xử tốt với em, không bao giờ khốn nạn như trước nữa…” Tạ Kiều vừa định đẩy hắn ra, Phan Đông Minh liền hôn cô. Điều này gợi lên bao nhiêu ý nghĩ ma mãnh trong hắn, không kiềm chế được, không nhịn được nữa. Hắn lật vạt áo của cô ra, bàn tay linh hoạt len vào trong, dù cô giãy giụa thế nào thì bàn tay hắn vẫn dính chặt trên ngực cô. “Phan…” Tạ Kiều vừa mở miệng đã lại cho Phan Đông Minh một cơ hội, hắn dùng sức hôn mạnh lên môi cô. Nụ hôn này thật sự quá tuyệt vời, quá thỏa mãn, hắn nhịn lâu như vậy chẳng phải chỉ vì một ngày hôm nay sao. Lúc này mà dí súng lên đầu hắn, hắn vẫn không dừng lại. Tạ Kiều đẹp như vậy, như đóa hoa, như giọt sương, cho dù là cơn lốc biển thì hắn vẫn cam tâm lao vào. Cảm giác này thật bí bách, thật khó chịu, dường như bao nhiêu máu trong người đều dồn về một nơi nào đó phía dưới khiến hắn đau nhức kinh khủng, không thể xua đi một ý nghĩ duy nhất trong đầu: Đưa cô gái này lên giường. Không cần biết là ai chà đạp ai, hắn chờ lâu lắm rồi, nhẫn nhịn lâu lắm rồi, hiện giờ ai dám ngăn cản hắn, hắn sẽ tìm người đó liều mạng. Sự tấn công bất ngờ của Phan Đông Minh khiến Tạ Kiều cảm thấy có một luồng tê dại chạy từ não qua cột sống rồi lan đến mấu xương cụt. Miệng hắn còn có thể chịu được, chỉ hơi khó thở một chút, nhưng tay hắn thì thực sự rất đáng ghét. Hắn dùng sức, vần vò cho đến khi Tạ Kiều cảm thấy ngực mình đã sưng đỏ lên rồi. Lúc này, Phan Đông Minh như đạn đã lên nòng, hắn khàn khàn nói: “Vào phòng ngủ đi.” Tạ Kiều còn đang hoa mắt thì đã bị hắn xốc lên, bế thẳng vào phòng ngủ. Phan Đông Minh giản lược luôn công đoạn tắm rửa, căn bản là không để ý đến việc Tạ Kiều còn đỏ mặt giãy giụa. Cởi đồ của mình xong, hắn lại cởi cho cô. Hiện giờ trời còn chưa tối mà hắn đã tự nhiên như vậy, Tạ Kiều thở gấp, tóm lấy tay hắn: “Chờ một chút…” Phan Đông Minh vẫn không dừng lại, dùng đôi môi để tra tấn cô khiến Tạ Kiều vừa vui sướng, vừa khổ sở lại vừa xao động. Đến khi hắn tiến vào cơ thể cô, từ cổ họng bật ra một tiếng “ưm” rồi cô khẽ nói: “Chết mất!” Trời ạ, trời ạ! Đầu Tạ Kiều lún xuống gối, cô buộc mình phải hít thở thật sâu. Nơi chặt khít của cô bao bọc lấy thứ cứng rắn đang không ngừng xâm nhập, mỗi lần hạ xuống đều khiến nỗi sung sướng của cô lên đến cực hạn. Phan Đông Minh không thể khống chế được mình, ngày càng nhanh, ngày càng mạnh. Bỗng nhiên Tạ Kiều đưa hai tay nắm lấy mông hắn, hai mắt như có ngàn sao tỏa sáng, cùng lúc đó, cơ thể cô căng cứng lại, đạt đến cao trào. Cô nghe thấy tiếng kêu khàn khàn của mình, lại thật xa xôi như tiếng của một người khác vậy. Phan Đông Minh nghe thấy tiếng kêu của cô, rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, thân thể cường tráng gồng lên, run run rồi phóng thích, vui sướng tràn trề. Đầu óc Tạ Kiều vừa thanh tỉnh lại, cô liền không có chút lãng mạn nào mà khóc. Cô cảm thấy mình quá thất bại, bị Phan Đông Minh “ăn” triệt để, vừa khóc vừa thều thào: “Em đúng là ngu ngốc, để cho anh bắt nạt em.” Đầu Phan Đông Minh đổ đầy mồ hôi, hắn nâng mặt cô, hôn môi cô, hôn lên giọt nước mắt của cô rồi khẽ cười, “Anh yêu em, Kiều Kiều, rất rất rất yêu.” “Thật sao?” Tạ Kiều vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn. Hắn không cười nữa mà hôn lên hai má cô, “Đương nhiên là thật rồi, yêu đến phát điên, không có em, anh sống không là mình nữa.” Tạ Kiều cắn môi, ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: “Vậy chuyện anh muốn cho em hai phần trăm cổ phần công ty anh cũng là thật sao?” Thân thể Phan Đông Minh đột nhiên cứng ngắc như tảng đá, một lúc sau hắn mới lắp bắp: “Em, em, em nói cái gì?” Hắn muốn ngẩng đầu dậy nhưng lại bị Tạ Kiều ôm càng chặt hơn. Nghe lời cô nói ra, hắn sợ hết hồn, “Phan Đông Minh, anh có sợ chết không?” Phan Đông Minh như bị rắn độc cắn một nhát, hắn ngẩng phắt dậy, sững sờ nhìn Tạ Kiều. Tạ Kiều dụi dụi mắt, “Phan Đông Minh, đừng tưởng là em không biết gì. Về sau, nếu anh dám bắt nạt em, không tôn trọng em, ép buộc em, em sẽ đem tờ giấy kia bán cho phóng viên, để cho khắp Trung Quốc biết đến di chúc của anh. Còn nữa, có khả năng là em cũng sẽ phát tán trên mạng để mọi người đều được chiêm ngưỡng lời trăng trối của Phan tiên sinh, để cho người ta biết rằng, Phan tiên sinh uy nghi nhát gan đến mức nào.” Tạ Kiều đưa tay vuốt ve khuôn mặt như hóa đá của Phan Đông Minh, trên mặt hắn vẫn còn mồ hôi. Cô dịu dàng nói: “Anh à, đã hiểu chưa?”