Hắn nghĩ, thì ra cuộc sống cần có một Tạ Kiều đến để tô điểm, như vậy mới hoàn mỹ. Nhưng hắn lại phải giả vờ, mỗi giây mỗi phút đều phải giả vờ kiên cường. Ngày hôm sau, Phan Đông Minh đi một chuyến đến Tứ Xuyên, lúc trở về, tinh thần tốt lên trông thấy như đã thay đổi thành người khác vậy. Với công việc, hắn rất tập trung tinh thần. Có điều, thư kí của hắn phát hiện, thái độ của hắn với công việc gần như phải dùng từ say mê để hình dung, chẳng những hắn tự tăng ca cho mình mà còn bắt người khác phải chịu cùng, đến thân là thư kí như cô mà hai mắt cũng thâm lại rồi. Cuối cùng thì La Hạo cũng đã lập công ty riêng, hơn nữa còn ký kết hợp tác cùng Hằng Cơ trong kế hoạch xây dựng khu chung cư quốc tế tại nội thành. Hai người họ liên tục chạm mặt nhau trên thương trường, chuyện trò vui vẻ, bàn luận sôi nổi về tình hình kinh tế, tất cả dường như trở về quỹ đạo trước đây, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Công ty của Phan Đông Minh được vào danh sách mười doanh nghiệp có đóng góp nhiều nhất cả nước, mà hắn thì liên tục có mặt trên các bìa tạp chí. Trải qua nhiều chuyện, Phan Đông Minh vẫn là một doanh nhân thành đạt hô phong hoán vũ, danh tiếng vang xa, vẫn là người đứng đầu giới bất động sản ở Bắc Kinh. Hàng loạt hãng truyền thông để tâm đến hắn, đến mọi chuyện trong ngoài, bao gồm cả cuộc sống cá nhân của hắn. Thậm chí còn có ngôi sao nổi tiếng cả gan tuyên bố với truyền thông, Phan Đông Minh đã cầu hôn cô nàng. Lúc tụ tập bạn bè, có người thường nói đùa chuyện này với hắn. Phan Đông Minh không nói lại, chỉ cười cười, “Hả? Thật không? Hứng thú của cô ta cũng lớn thật, kiểu người nào cũng dám dây dưa.” Phan Dương Dương nhìn cặp mông đầy đặn trên bìa tờ tạp chí lá cải, lại thêm bộ ngực đồ sộ nữa, có chút khó chịu mà nói với Giang Đào: “Khiếp, loại con gái gì thế này, muốn giam tù anh ba em sao? Có chuyện như này hả? Cô ta cũng giỏi thật.” Giang Đào phụ họa: “Oh, nếu không giỏi, nhất định sẽ không tiêu hóa nổi, anh ba của em chính là một cục đá cố chấp, là loại cực kỳ rắn.” Sau này, trong văn phòng của Phan Đông Minh, La Hạo thật sự muốn hỏi hắn rằng,“Chẳng lẽ anh đã quên lời anh nói? Không phải anh đã nói dù phải quật ba tấc đất cũng sẽ tìm cô ấy ư? Sao nhanh như vậy đã thân thiết với cô khác?” Nhưng anh vẫn chỉ lẩm bẩm, “Khắp nơi, dương mai cũng như hoa.” Anh biết mấy ngày nay, Phan Đông Minh đều lấy công việc làm trọng, mỗi ngày họ đều cùng nhau bàn bạc, nhưng hắn vẫn không quên tìm kiếm Tạ Kiều, cũng giống như anh vậy. Đương nhiên Phan Đông Minh hiểu câu nói vu vơ của anh là có ý gì nên nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Tôi với cô ta chỉ trùng hợp gặp nhau trong một pub, lại phát hiện ra là trước đây đã từng gặp nhau rồi. Cô ta nói linh tinh với giới truyền thông như vậy mà cậu đã muốn tôi đến tìm cô ta? Sau đó thì cho cô ta một trận rồi kiện cô ta tội bịa đặt? Tôi là đàn ông, còn nhiều chuyện phải làm, không thể ngày nào cũng bận tâm đến mấy chuyện vặt vãnh đó, nếu mà vậy thì tôi không nên sống làm gì nữa.” La Hạo cười, hừ một tiếng, cũng không dài dòng thêm về vấn đề này, “Phòng quy hoạch của chính phủ đã khởi động dự án ở huyện Diêm Điền thuộc Thâm Quyến rồi, muốn đến tham dự không?” “Muốn, sao lại không chứ, có thể kiếm tiền là làm, huống chi lại còn hợp tác với chính phủ. Kế hoạch thế nào?” “Sắp họp rồi. Bố Tiêu Nhã đã đi Thâm Quyến thị sát, nếu quyết định làm thì em cũng đi một chuyến.” “Được, chờ kết quả của cậu.” Sau khi La Hạo đi, Phan Đông Minh tiện tay cầm tờ tạp chí lá cải lên. Tại một pub hắn hay đến, hắn cầm một ly rượu, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt. Hai người họ chỉ là tình cờ gặp lại nhau thôi, vậy mà coi là cầu hôn? Hắn ném tờ tạp chí vào sọt rác, đi đến trước cửa sổ, nhìn thất thần. Gần đây hắn phát hiện ra cuộc sống của mình có biểu hiện của sự bất lực trên nhiều phương diện, ăn uống gì cũng thấy đắng miệng. Hắn cảm thấy những ngày không có Tạ Kiều thật khó chịu, buồn bực. Lần ra đi này của Tạ Kiều không giống lần trước, không khiến hắn hùng hùng hổ hổ đi tìm. Căn cứ vào việc cô gửi phiếu tiền về cho Phan Chấn Nam thì có thể xác định được cô đã ra nước ngoài thật, hắn đi tìm thế nào đây? Tuy rằng hắn không chịu buông tay nhưng quả thật là có lòng nhưng bất lực. Lúc Phan Chấn Nam nói những chuyện kia, suốt một thời gian hắn vẫn khó chịu, yêu hận đan xen. Hắn như người vừa bị cho vào chảo nóng rồi lại quăng vào nước lạnh, nhưng hắn vẫn muốn thế. Cho dù sự thật là như vậy, hắn vẫn muốn tìm cô để hỏi cho ra lẽ, hắn không thể để người khác đùa giỡn tình cảm của mình được. Càng khó chịu hắn lại càng muốn đi tìm một cô gái, để lấp vào khoảng trống rỗng tịch mịch của hắn. Bây giờ, ai thiếu ai thì không thể sống được? Cả thế giới này, có ai là không chịu đau khổ, nhưng có ai lại không dùng vẻ mặt tươi cười để che giấu? Ý niệm này cứ quẩn quanh trong đầu hắn như một kẻ nghiện không thể không nghĩ đến thuốc vậy. Đến khi bị tra tấn tới mức không thể chịu nổi, hắn đến các hội quán, các pub. Trước kia, trong mắt hắn, cứ là cô gái nhiệt tình, xinh đẹp là được, nhưng giờ thì không. Trong lòng hắn luôn cố coi mấy cô gái đó là Tạ Kiều, nhưng không được, cô này không có khí chất của Tạ Kiều, cô kia không có nội tâm hàm súc như của Tạ Kiều. Hắn lại phát hiện ra, dạo chơi một vòng nhưng hắn không hề thư thái mà còn mệt mỏi hơn. Hắn cảm thấy đầu nặng trịch, hơi dè dặt, bước chân không vững. Đây không phải chuyện đùa, Phan Đông Minh hắn trước mặt phụ nữ trước giờ đều là một vẻ oai vệ hùng dũng, từ khi nào thì thành ra như vậy…Hắn vùi đầu vào công việc, không cho mình thời gian nghỉ ngơi, lấy đó làm liều thuốc gây tê thần kinh. Nhưng sự tự dày vò này chỉ khiến hắn càng thêm đau khổ. Đừng nói đến người khác, ngay chính hắn nếu thấy một kẻ nhu nhược thiểu não, nước mắt nước mũi tèm lem cũng đã bị dọa cho ngây người rồi, huống chi lại là Phan Đông Minh hắn. Như thế này không phải là hủy hình tượng sao? Hắn nghĩ, thì ra cuộc sống cần có một Tạ Kiều đến để tô điểm, như vậy mới hoàn mỹ. Nhưng hắn lại phải giả vờ, mỗi giây mỗi phút đều phải giả vờ kiên cường. Không cần biết giả vờ cho ai xem. Nhưng hắn hiểu, hắn rất nhớ Tạ Kiều, cứ nhớ đến là lại sốt ruột, như kiến bò trên chảo, vừa nóng rát lại vừa đau. Hắn ngẩn ngơ nghĩ, hắn khuyên La Hạo làm việc phải quyết đoán, làm thằng đàn ông, cầm được thì cầm không được thì buông, nhưng có ai đến dạy hắn không, dạy hắn nên làm thế nào? Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ miên man, điện thoại di động của hắn đổ chuông. Đây là số mà bác sĩ Cát ít khi dùng để gọi cho hắn. Hắn nghĩ ông nội có chuyện nên vội vàng bắt máy, nhưng kết quả là thận hợp với em trai Tạ Kiều đã tìm được, các tiêu chí khác đều tương thích, hy vọng có thể sớm đưa bệnh nhân đến Bắc Kinh kiểm tra. Phan Đông Minh gạt công việc sang một bên, nhanh chóng liên lạc với Dương Quần, rồi lấy danh nghĩa của Dương Quần để gọi mẹ Tạ Kiều đến Bắc Kinh. Sau đó, hắn lại cử người đến Hàng Châu, chi trả toàn bộ tiền vé máy bay cho cả nhà họ đến Bắc Kinh. Thêm nữa, hắn cũng dặn dò kĩ lưỡng mọi công tác chuẩn bị và kiểm tra ở bệnh viện quân khu. Buổi tối trước ngày phẫu thuật, Dương Quần đưa cả nhà Tạ Kiều đến một nhà hàng yên tĩnh ở ngoại thành dùng cơm. Bà Tạ nghẹn ngào, kéo tay Dương Quần lại, “Tiểu Dương, thật không ngờ, các cháu đều là người tốt…” Phan Đông Minh ngồi bên cạnh, trầm mặc không nói gì, nghe những lời bà Tạ nói, hắn lại nghĩ, trước kia Tạ Kiều cũng như vậy, đây là người tốt, kia là người tốt, còn hắn thì vĩnh viễn không phải là người tốt. Thật ra, bà Tạ vẫn lấy làm lạ bởi sự xuất hiện của một người vẫn trầm mặc nãy giờ, không kiềm được bèn hỏi Dương Quần: “Tiểu Dương này, đây là…” Dương Quần nhìn Phan Đông Minh, ậm ừ nói: “À, anh ấy à, cấp trên, ha ha, cấp trên ạ.” Dương Quần lại đánh trống lảng, hỏi bà Tạ: “Cô ơi, gần đây Tạ Kiều có gọi điện cho cô không ạ?” “Gần đây? Không, tiền gọi điện tốn lắm nên cô không cho nó gọi, nhưng có một con bé bạn nó hay dùng điện thoại của cơ quan để gọi cho cô, còn kể tình hình của nó cho cô nữa.” Phan Đông Minh chợt căng thẳng, tim dần loạn nhịp. Dương Quần cũng hiểu sự nôn nóng của hắn, chính anh cũng căng thẳng, “Thế, cô có biết cô ấy ở đâu không ạ?” Bà Tạ sửng sốt, “Sao, cháu không biết à? Cô tưởng cháu với Kiều Kiều cùng một cơ quan?” Dương Quần phản ứng nhanh lẹ, “Trời ạ, cháu chỉ là tài xế thôi, chỗ làm không giống cô ấy, cũng lâu lắm rồi cháu không gặp Tạ Kiều nên tiện mồm hỏi thôi ạ.” Trên mặt bà Tạ có chút vẻ tự hào, “Kiều Kiều nhà cô được nhà nước cử ra nước ngoài, cô biết là con bé có năng lực lắm mà.” Dương Quần vội vàng hỏi: “Dạ, ra nước ngoài ạ? Tốt quá, thế, nước nào ạ?” “Nước Anh.” “Vẫn là Anh?” “Hả?” “Ý cháu là, sao cơ quan cháu toàn được nhà nước cử đi Anh thế không biết, chẳng đổi mới gì cả, ha ha. Cô bạn gọi điện cho cô ở Bắc Kinh ạ? Nói không chừng cháu cũng quen đấy.” “Con bé đấy tên là Hứa Dung, vừa là bạn vừa là đồng nghiệp của Kiều Kiều. Cháu có quen không?” Lần này, không đợi Dương Quần nói tiếp, Phan Đông Minh đã đứng phắt dậy, gật đầu nói: “Cháu xin lỗi, đột nhiên nhớ ra có chút chuyện cần xử lý, cháu xin phép đi trước.” Sau khi Phan Đông Minh rời đi, bà Tạ mới hỏi Dương Quần: “Cậu thanh niên đó là cấp trên của cháu sao?” Dương Quần nói: “Không phải cấp trên của bọn cháu đâu, là ông chủ của một công ty, lần giải phẫu này của Bằng bằng là nhờ đơn vị họ hỗ trợ đấy, cô cứ nhớ anh ấy họ Phan là được rồi ạ.” “Trời, cháu xem, sao cô lại không cảm ơn người ta chứ, chuyện này, làm thế nào đây?” “Cô không phải cảm ơn anh ấy, anh ấy cảm ơn cô còn chưa hết ấy chứ.” “Gì cơ?” “Anh ấy cảm ơn cô đã cho anh ấy một cơ hội, cơ hội làm người tốt đó cô.” Phan Đông Minh ra khỏi hội quán rồi phóng xe như bay trên đường. Hắn lấy điện thoại gọi cho Hứa Dung. Đã nhiều lần hắn tìm Hứa Dung nhưng cho dù hắn nói thế nào đi nữa thì cũng chỉ nhận được một động tác của cô nàng, lắc đầu, rồi lặp đi lặp lại một câu, không biết, không biết. Lúc này Phan Đông Minh vô cùng tức tối, hắn nghĩ: “Được lắm, dám lừa tôi, biến tôi thành thằng ngu hả, được, tôi chờ xem.” Hứa Dung vừa nhận điện thoại, Phan Đông Minh đã lạnh lùng hỏi: “Cô ở đâu?” “…Phan tiên sinh sao? Tôi không có nhà.” “Cô ở đâu?” “…Ở nhà.” “Đứng chờ ở cổng.” Hứa Dung nghiêm chỉnh đứng trước cổng đài truyền hình đợi “Phan công tử” đại giá. Tuy rằng đã sang xuân nhưng về đêm trời vẫn thật lạnh. Xe của Phan Đông Minh lao đến như con ngựa đứt cương khiến Hứa Dung vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Người đàn ông đó thở hổn hển, vừa xuống xe đã sải bước về hướng cô, cô vừa trông thấy đã run, chẳng biết vì lạnh hay vì sợ, lưng rịn đầy mồ hôi. Phan Đông Minh đứng lại trước mặt cô, cúi đầu lạnh lùng nhìn, Hứa Dung vội vàng cười hi ha: “Ơ, lạnh thật đấy, hay là tôi mời anh đi uống cà phê nhé?” Giọng nói của Phan Đông Minh còn lạnh lẽo hơn cả gió đêm, “Giở trò đùa giỡn với tôi phải không?” Hứa Dung xua tay như phẩy quạt, “Không, không, tôi không hề, tôi không biết gì cả.” Phan Đông Minh không nói gì, như người sống trên ngọn núi băng. Rốt cuộc, Hứa Dung cũng không kiềm được mà nói: “Thật sự là tôi không biết gì cả, Tạ Kiều chỉ gửi cho tôi một lá thư, muốn tôi cứ đúng giờ thì gọi điện cho mẹ bạn ấy báo bình an rồi bảo với cô là bạn ấy được nhà nước cử ra nước ngoài. Thật sự là không có gì hơn, thật đấy.” “Thư đâu?” “Trong kí túc xá.” “Còn đứng đấy làm gì? Sao không đi lấy đi?” Hứa Dung chạy cuống cuồng như một đứa trẻ. Lúc này, tâm tình Phan Đông Minh mới bình phục một chút, hắn dựa vào xe hút thuốc. Còn chưa hút xong điếu thuốc, Hứa Dung đã chạy ra, hổn hển nói: “Quên mất không nói với anh, thư này gửi về từ Anh.” Phan Đông Minh giật lấy bức thư, lật qua lật lại, cho đến khi hắn trợn trừng mắt. Quả nhiên đúng là gửi từ sân bay về, hơn nữa đúng vào ngày mà phiếu tiền được trả lại cho Phan Chấn Nam. Trên mảnh giấy màu hồng nhạt, ngoài nội dung như Hứa Dung nói thì không có gì khác, một chút manh mối cũng không. Hắn đưa tay lên day day hốc mắt đang nhức, rồi nhét mảnh giấy vào túi và nói với Hứa Dung: “Nếu cô ấy…” Hứa Dung nghĩ bụng phải nhanh chóng tiễn tên ác ôn này đi nên không đợi hắn dứt lời đã nói: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu, nếu bạn ấy liên lạc thì tôi nhất định sẽ báo cho anh.” Sự kích động của Phan Đông Minh đã bị bức thư mỏng manh đưa lên chín tầng mây rồi, khóe môi hắn hạ xuống. Hắn gật đầu, lên xe, vòng qua một gốc cây rồi hòa vào dòng xe cộ. Hứa Dung vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, thì thào nói: “Báo với anh ư, thế mới là lạ.” Ngày hôm sau, Thường Bằng Bằng được đưa vào phòng phẫu thuật cấy ghép. Bác sĩ Cát đưa cả học trò đến tham dự ca phẫu thuật. Tân Thiếu và Dương Quần tới để động viên tinh thần cho mẹ Tạ Kiều, còn Phan Đông Minh, dù bận nhưng vẫn gọi điện thoại đến hỏi thăm. Ca phẫu thuật này được nhận cơ quan cấy ghép từ người hiến còn sống, mãi đến tận ba tiếng sau, Thường Bằng Bằng mới được đẩy ra khỏi phòng. Bác sĩ nói với bà Tạ: “Thận ghép có chất lượng rất tốt, sắc rất hồng, vừa được ghép vào đã thông với mạch máu, lại có nước tiểu bài tiết ra nữa. Ca phẫu thuật rất thành công.” Một tuần sau, Phan Đông Minh đến bệnh viện thăm Thường Bằng Bằng. Thằng nhỏ vàng vọt giờ sắc mặt đã hồng hào. Bà Tạ vừa nhìn thấy Phan Đông Minh đã rơm rớm, cầm lấy tay Phan Đông Minh, quỳ xuống và thều thào nói: “Cậu là người tốt, cậu đã cứu con tôi, cậu là người tốt…” Phan Đông Minh hoảng hốt nâng bà Tạ dậy, rồi vội lấy cái cớ qua loa để rời khỏi bệnh viện như muốn thoát khỏi địa ngục vậy. Xe hắn để trong bãi đỗ của bệnh viện. Ngồi trong xe, Phan Đông Minh cắn môi rầu rĩ cười gượng, lại thầm nghĩ, tạm không nói đến Tạ Kiều, lần này làm được một việc tốt, tâm tình cũng rất thanh thản.