“Dù sao bố cũng phải cho con một lý do chứ, con muốn kết hôn với ai, mọi người dựa vào cái gì mà định đoạt?” Phan Chấn Nam lệnh cho vệ sĩ ấn Phan Đông Minh xuống ghế, ghì thật chặt khiến hắn không giãy ra được. Hai con mắt Phan Đông Minh vẫn đỏ au, mà hắn thì đang phí công phản kháng, trên mặt hắn vẫn thấm ướt, nhưng ánh mắt tuyệt vọng lúc này lại hung hãn nhìn Phan Chấn Nam. Hắn không động tay được, nhưng miệng hắn thì có thể, hắn biết nhược điểm của Phan Chấn Nam ở đâu nên bắt đầu tuôn một tràng: “Phan Chấn Nam, tôi coi thường anh, anh được thế thiên thời địa lợi nhân hòa nên tôi không tính, hôm nay tôi chịu thiệt, có điều, nếu Mã Hiểu Nhàn còn sống, chắc chắn sẽ không ngớt lời tán thưởng. Chị ấy không nhìn lầm anh, Phan Chấn Nam, quả nhiên anh là gã đầy thủ đoạn. Anh bảo họ buông ra, tôi phải lên Hương Sơn thăm Mã Hiểu Nhãn, thắp cho chị ấy nén hương, bảo chị ấy trên trời có thiêng thì phù hộ anh, phù hộ cho anh xuống mười tám tầng địa ngục.” Bỗng nhiên Phan Chấn Nam như bị chôn chân một chỗ, chỉ biết thở hồng hộc, nhưng Phan Đông Minh vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục nói: “Mã Hiểu Nhàn ơi Mã Hiểu Nhàn, chị chết thật oan uổng, em uất hận thay cho chị, sao chị lại chết cơ chứ? Đáng ra chị phải sống chứ, trời ơi, sao lại là chị cơ chứ, chị không đáng phải chết chút nào, đáng chết là kẻ khác kìa, chị chết oan uổng quá, sao trước khi chết chị không suy nghĩ cẩn thận đi, để gã này giày vò mình liệu có đáng không, chị khờ quá!” Hắn cứ một câu “chết’ hai câu “chết” khiến Phan Chấn Nam không thể chịu được nữa, rũ bỏ hình tượng điềm đạm, tao nhã mà tóm lấy vạt áo trước ngực Phan Đông Minh, giáng thẳng một phát tát xuống khiến hắn chao đảo, rồi chỉ vào hắn đang còn nằm gục trên tay vịn ghế, tức tối nói: “Câm mồm!” Cô Vương cuống quýt chạy lại, đẩy một tên vệ sĩ bên cạnh ra, vừa khóc vừa gọi: “Phan tiên sinh, sếp…” Phan Đông Minh bị một phát tát này làm cho váng vất đầu óc, trước mắt như có ngàn sao bừng sáng, mãi sau mới có thể gượng đứng dậy được, gương mặt tái nhợt giờ đã sưng đỏ nguyên một bên má. Hắn xua tay với thư kí Vương, chùi chùi vệt máu bên khóe miệng, không hề giận mà lại cười: “Ha ha, cái này gọi là gì nhỉ? Thẹn quá hóa giận? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Mã Hiểu Nhàn đáng chết sao? Chị ấy đúng là đồ ngốc! Còn ngốc hơn cả tôi nữa kìa, lại đi lấy mạng sống ra đùa giỡn. Có khi chị ấy chết tám lần hay mười lần cũng không thể tưởng tượng được mình chết vì tình, mà người ta lại kết hôn với cô gái khác khi xác chị ấy còn chưa lạnh. Ha ha, sự ngốc nghếch này, đổi lại được cái gì? Cho dù lúc đó chị ấy may mắn không chết, nhìn một kẻ vì tiền đồ mà thỏa hiệp như anh, chắc chị ấy cũng sẽ khổ tâm mà chết thôi. Cho nên, chị ấy chết sớm, đỡ phải chịu khổ nhiều.” Đương nhiên Phan Đông Minh biết, muốn đánh một người, có biện pháp còn hiệu quả hơn những cú đấm. Đấm đá thì trên người ai cũng chỉ có chút đau đớn, chung quy là da thịt phải chịu, nhưng có một biện pháp khác, khiến người ta đau, mà tàn nhẫn hơn còn như xé rách da thịt người đó ra, giẫm đạp lên một nơi yếu đuối nhất. Biện pháp này sẽ đánh bại tâm trí người đó trong chốc lát, ít tốn sức hơn đấm đá rất nhiều, chỉ cần mồm miệng linh hoạt một chút là có thể phá tàn tinh thần người đó rồi. Quả nhiên, lúc này Phan Chấn Nam đã nổi điên, bỗng nhiên anh ta tóm lấy Phan Đông Minh, giơ nắm tay đấm hắn thùm thụp, gần như hét lên: “Tao bảo mày câm mồm! Câm mồm! Câm mồm lại!” Mỗi cú đấm hạ xuống đều rất tàn nhẫn. Phan Đông Minh choáng váng, nhưng không giãy giụa cũng không đánh trả, hắn thầm nghĩ, thì ra lại đau đến vậy. Bị anh ta đánh, hắn đau đến mức khoái trá, nhưng lại nghĩ cách để không cảm thấy đau, có lẽ những ý nghĩ này sẽ có tác dụng. Hắn không muốn kết cục này phá vỡ toàn bộ ảo tưởng của hắn, hắn nghĩ cả đời này hắn sẽ không quên được bóng dáng Tạ Kiều chạy vội vã trong đại sảnh sân bay. Cô đi rất vội, rất nhanh, như mũi tên nhỏ lao ra khỏi dây cung, nhưng sao cô lại nghiêm túc đến vậy, mỗi bước đi của cô như mũi dao nhọn đâm vào nơi yếu mềm nhất trong hắn. Hắn đau lòng, đau đầu. Phan Chấn Nam đánh thế nào đi nữa hắn cũng không thấy đau, hắn nghĩ, cứ đánh đi, đánh chết tôi đi, để tôi trả giá cho sự ngu xuẩn của mình đi. Cô Vương hét toáng lên, định đẩy Phan Chấn Nam ra, nhưng hai gã vệ sĩ kia còn nhanh tay hơn, vội kéo Phan Chấn Nam ra và khuyên nhủ: “Phan tiên sinh, bình tĩnh một chút.” Chuyện này vốn như một vết thương mưng mủ trong lòng Phan Chấn Nam, nay lại bị em trai chọc vào khiến nó vỡ ra, đau tận xương tủy. Vết thương ấy vốn đã bị loét ra đến ghê người, ngay chính anh ta cũng không thể chịu được, lại càng không thể nhìn vào vết loét ấy, vậy mà em trai anh ta lại chọc nó ra khiến máu me đầm đìa, như một thanh kiếm độc đâm vào tim anh ta. Nhưng lúc này Phan Đông Minh đã hận anh ta đến tận xương tủy, đã phát điên lên, mồm miệng không thể ngừng được, vệt máu kéo dài xuống nhưng hắn vẫn cười nói: “Anh mà cũng tức giận hả, anh mà cũng biết đau sao? Căn bản là anh không muốn người khác được hạnh phúc, tại vì anh không có được, tại vì anh đố kị, anh đố kị khi người khác được hạnh phúc viên mãn, bởi vì anh không được viên mãn thì người khác sao có thể hơn anh. Thật ra, anh chỉ là ngụy quân tử, cố tình ra vẻ đạo mạo, sống mà phải đeo mặt nạ. Tôi thấy anh mới là người bi ai, anh mới là kẻ đáng thương nhất, bởi vì anh trở nên kỳ quặc, từ sau khi Mã Hiểu Nhàn chết anh đã kỳ quặc rồi. Không phải là anh vẫn hay vụng trộm ra nghĩa trang à, sao mà phải vụng trộm, đáng lẽ anh phải quang minh chính đại mà đi chứ, nhưng anh không dám, bởi vì Phan Chấn Nam anh là đồ bỏ đi. Người phụ nữ kia thật đáng thương, vì một kẻ bỏ đi mà tìm đến cái chết, mẹ kiếp, quá ngu ngốc.” Môi Phan Chấn Nam run rẩy, anh ta cảm thấy như toàn bộ máu trong cơ thể đang dồn lên đỉnh đầu, dần phá hủy anh ta. Bàn tay run rẩy của anh ta chỉ vào Phan Đông Minh, ú ớ hồi lâu mới lên tiếng được: “Mày…mày…mày điên rồi, đồ chó điên.” Phan Đông Minh càng cười to hơn, gật đầu tán thành, “Không sai, đúng là chó điên, anh cắn tôi, tôi cắn lại anh, không phải chó điên thì là gì? Cả hai chúng ta, đều là chó điên.” Cô nàng Vương ngồi xổm xuống trước mặt Phan Đông Minh, vừa lắc đầu vừa định đưa tay lau vệt máu bên môi hắn, “Sếp à, đừng như vậy nữa…” Phan Đông Minh chặn tay thư kí Vương lại và nói: “Tôi không sao, không chết được đâu, cô yên tâm, chẳng lẽ tôi lại ngu ngốc như Mã Hiểu Nhàn mà đi tự tử sao.” Trong lồng ngực Phan Chấn Nam như có một hồi gió rít, trên khuôn mặt tái mét đã lấm tấm mồ hôi, anh ta run rẩy nói: “Tao hiểu, mày muốn chọc tức tao, muốn hạ nhục tao, tao sẽ không để mày thực hiện được đâu.” Phan Đông Minh vừa đứng dậy vừa cười ha hả. Một tay vệ sĩ sợ hắn ra tay với Phan Chấn Nam nên tiến lên phía trước chặn hắn lại. Đột nhiên Phan Đông Minh quay mặt ra nhìn anh ta, ánh mắt dữ dằn, đến khi tay vệ sĩ lùi lại thì hắn mới quệt vệt máu bên môi, hất cằm, nhìn Phan Chấn Nam vẫn đang thở hổn hển, ngoài đôi mắt đỏ au ra thì thần sắc vô cùng bình thường, “Đừng tưởng anh đánh tôi vài cái mà tôi đã chịu thua anh, anh còn chưa đủ tư cách. Bắt đầu từ màn đánh đấm này thì vở diễn của anh cũng kết thúc rồi, đến lượt tôi thu hoạch. Nếu không muốn làm đồ bỏ đi thì học cho tốt vào, có điều, cho dù anh muốn học cũng không có cơ hội đâu.” Phan Đông Minh vỗ vỗ vai thư kí Vương, nói với cô: “Hai ngày nữa tôi đi Thượng Hải, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì gọi điện cho tôi.” Cô Vương vừa gật đầu thì Phan Đông Minh bỗng nhỏ giọng nói: “Tra chuyến bay của cô ấy.” Hắn quay đầu, nói với hai tên vệ sĩ: “Thủ trưởng của các người đâu? Đang chuẩn bị đón tiếp tôi ở đâu?” Vị thủ trưởng kia đương nhiên là đang đợi hắn ở nhà, bởi ông không muốn việc xấu trong nhà lại bị đồn ra ngoài. Vừa về đến nhà, Phan Đông Minh đã bị đưa đến thư phòng của bố hắn. Có lẽ bố hắn cũng mới về, còn chưa thay quần áo, chỉ cởi bỏ cúc áo trên cùng, đứng trước giá sách lật xem một cuốn. Vừa thấy hắn bước vào, ông thong thả đặt quyển sách vào lại vị trí cũ, chỉ vào cửa và nói: “Đóng cửa lại.” Phan Đông Minh đứng yên không nhúc nhích, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn, ông càng tức tối hơn, cầm cái chặn giấy hình rồng ghép hổ bằng ngọc ném về phía Phan Đông Minh, sau khi đập vào người hắn liền rơi xuống đất rồi vỡ thành hai mảnh. Lúc này Phan Đông Minh mới đóng cửa lại. Bà bảo mẫu nhìn thấy tình hình này thì ruột gan rối bời, trộm nháy mắt với ông quản gia mau chóng đi gọi điện cho bà chủ, dù sao cũng phải có người cứu thằng nhóc này. Bố hắn rất nóng tính, xuống tay không hề nhẹ. Trước mắt, chỉ có một người có thể khuyên nhủ, ông cụ thì không được vì đã lớn tuổi nên không chịu được kích động, giờ chỉ có bà chủ là có thể thôi. Phan Chấn nam đang đứng ở cửa thư phòng nghe ngóng thì chợt nhìn thấy mẹ bước lên với vẻ hoang mang, rối bời. Anh ta sửng sốt, tiến lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ, sao mẹ lại về, không phải đã nói là đang họp sao ạ?” “Rốt cuộc là thế nào, con nói cho mẹ đi.” “Mẹ, con nói với bố rồi, Đông Tử quá phóng túng…” “Con đừng nói nữa, dì bảo mẫu đã nói hết với mẹ rồi, loại chuyện thế này, sao con không nói trước với mẹ mà lại nói với bố con, hả? Con không biết tính tình ông ấy hả, nóng lên rồi thì thằng ba làm sao đây? Đầu con là đầu heo sao?” “…” Thấy mẹ bắt đầu nổi giận, Phan Chấn Nam cũng không dám nói gì nữa, đành phải chỉ vào thư phòng, “Bố không cho ai vào, đợi một lúc nữa thì nói sau ạ.” Anh ta vừa dứt lời thì tiếng của ông bố từ trong vọng ra, có vẻ rất giận dữ: “Anh nói gì? Lặp lại lần nữa xem!” “Con làm đúng! Con sai gì chứ?” “Tôi bảo anh quỳ xuống!” “Tôi bảo anh quỳ xuống, anh có nghe thấy không?” “Bố! Dù sao bố cũng phải cho con một lý do chứ, con muốn kết hôn với ai, mọi người dựa vào cái gì mà định đoạt? Con là con người, không phải con rối, con cũng có suy nghĩ, cảm nhận của con. Con trưởng thành rồi bố ạ, không phải thằng trẻ con lên ba mà phải nhờ mọi người chỉ đường cho.” “Giỏi, giỏi lắm, mày trưởng thành rồi, mày đủ lông đủ cánh rồi phải không? Hỏi tao dựa vào cái gì à? Dựa vào việc tao là bố mày! Mày có một trăm tuổi thì tao vẫn là bố mày!” “Con không nói là không phải.” “Mày, mày, đồ nghiệp chướng! Quỳ xuống!” “Phịch…” Hắn quỳ xuống. Sau đó là tiếng gió xẹt qua không khí, tiếng xột xoạt của quần áo, cùng với tiếng mắng kèm theo hơi thở hổn hển của ông bố: “Buông ra!” Mẹ hắn quýnh lên, định mở cửa ra thì Phan Chấn Nam lại ngăn cản, “Mẹ, bố đang nổi nóng, mẹ…” Anh ta còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng quát tức giận của bố: “Buông ra!” Phan Đông Minh nghẹn ngào nói: “Bố, bố đừng ép con.” “Buông ra!” Phan Chấn Nam còn đang thấy kỳ quái thì mẹ đã đẩy anh ta ra, vội vàng mở cửa đi vào. Anh ta theo sau, vừa vào trong liền kinh hãi. Phan Đông Minh đang quỳ dưới đất, hai tay ôm chặt thắt lưng bố. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, hắn liền quay đầu lại. Trên mặt hắn, từ khóe miệng đến mang tai hồng một mảng, đã bắt đầu sưng lên, hai mắt hắn cũng đỏ au. Mẹ vừa thấy vết thương trên mặt hắn đã đau lòng, vừa định kéo hắn lại, thì bất ngờ, Phan Đông Minh đứng bật dậy, nhanh chóng lùi về phía cửa sổ, giơ tay lên ngang đầu. Trong tay hắn lúc này có thêm một thứ, chính là khẩu súng nhỏ bố hắn vẫn hay mang bên mình! Phan Chấn Nam thấy thế, không khỏi rợn người, lại thì thào nói: “Mày điên rồi…” Ngay lập tức, mẹ hắn hét lên một tiếng, nấc một hơi rồi cả người mềm nhũn ngả về một bên. Anh ta nhanh tay đỡ lấy mẹ. Lúc này ông bố dần mơ hồ đi, ngày hôm nay ông tham gia đại hội thể thao của quân khu Bắc Kinh, lúc Phan Chấn Nam gọi điện, ông vội vàng quay về, cũng chưa kịp cất súng đi. Ông không thể tưởng tượng ra, Phan Đông Minh lại có gan làm vậy. Ông hơi lảo đảo, sau đó tựa vào cạnh bàn, ngón tay run rẩy chỉ vào Phan Đông Minh, vừa thở gấp vừa thấp giọng nói: “Mày, mày dám…mày dám…” Phan Đông Minh đứng yên, thân mình thẳng như một thanh kiếm, ánh mắt sáng ngời như đang điên cuồng xả hết ra những lời khó nói, gương mặt hắn đỏ bừng như một tên điên hết thuốc chữa. Hắn nghe thấy tiếng nói khàn đặc mà có vẻ tuyệt vọng của chính mình, như con thú bị giam cầm, nay biết rõ phía trước là ngọn núi cắm đầy dao nhưng vẫn muốn xông vào một lần, “Là bố ép con! Bố ép con! Mọi người đều ép con!” “Đông Đông!” Mẹ hắn nằm trong vòng ôm của Phan Chấn Nam, thê lương gọi tên hắn, nước mắt tuôn không ngừng, “Không ai ép con cả, không ai cả, bỏ súng xuống đi, mẹ xin con.” Lúc này lý trí của bố hắn như chậm hẳn đi, bàn tay ông vẫn run rẩy, đôi môi cũng run, “Mày có gan thì…” “Im miệng!” Bỗng nhiên mẹ hắn bổ nhào về phía ông, lay người ông như một kẻ điên, “Bảo nó bỏ súng xuống, nếu không, tôi sẽ chết luôn ở đây!” Hai kẻ điên, trong ngoài làm thành thế gọng kìm. Ông vô cùng khó chịu, nhưng ông không tin Phan Đông Minh có gan. Ông là bố hắn, sao có thể để con dắt mũi chứ, ông khẽ cắn môi, nói: “Mày có gan thì nổ súng đi.” Bỗng nhiên bà mẹ ngẩng đẩu, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn ông với vẻ không thể tin được, thì thào nói: “Ông nói gì?” Bà quay đầu nhìn về phía con trai. Phan Đông Minh nhắm hai mắt lại, hơi nhíu mày, ngón tay khẽ dùng sức. Câu “Đừng!” còn chưa buột ra khỏi miệng bà thì một tiếng “Cạch!” vang lên, âm thanh rất nhỏ nhưng qua tai bà lại như tiếng sấm rền giữa ngày trời trong. Bà hít một hơi mạnh rồi nhũn người ngả ra. Bố hắn và Phan Chấn Nam không còn tâm trí để ý đến bà mẹ đang nằm dưới đất, vội vàng chạy lại, một người giật khẩu súng đã mở chốt bảo hiểm, một người giáng mạnh một cái tát khiến Phan Đông Minh ngã nhào xuống đất. Sắc mặt bố hắn tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, run rẩy không nói nên lời. Phan Chấn Nam tóm cổ áo hắn, kéo hắn đứng dậy, đanh giọng hỏi: “Đây là màn biểu diễn của mày?” Phan Đông Minh lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng mà dùng khẩu hình nói: “Đồ bỏ đi.”