“Đừng khóc, về sau, chỉ có hai chúng ta thôi, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa. Có thể tin anh một lần không?” Tối hôm đó, mãi đến khuya, Phan Đông Minh mới về biệt thự, có thể là vì một buổi xã giao bất đắc dĩ. Hắn uống không ít, cà vạt trên cổ đã xộc xệch, mái tóc rối bời, bước chân hơi loạng choạng, dáng vẻ chật vật này đúng như kiểu của một người đàn ông vừa bước ra khỏi quán bar vậy. Vừa vào phòng ngủ, hắn đã nằm vật ra, từ từ nhắm hai mắt lại. Tạ Kiều vừa tắm xong, ra khỏi phòng tắm lại không thấy Phan Đông Minh trong phòng ngủ nữa. Cô mở cửa ra, liền thấy Phan Đông Minh đứng trên dãy hành lang gần ngọn đèn chùm lớn, đi qua đi lại, như đang gặp phải một chuyện rất khó giải quyết, như đang suy nghĩ đối sách, trong chốc lát lại chống tay lên thành lan can yên lặng đến thất thần, thỉnh thoảng lại đưa tay vò tóc. Một bàn tay khác của hắn cứ lặp đi lặp lại một động tác đơn điệu, từ chiếc bật lửa phát ra tiếng “tách tách”. Tạ Kiều đứng yên, không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn theo bóng dáng hắn. Phan Đông Minh hút hết điếu này đến điếu khác. Bác sĩ đã từng dặn hắn trong thời kì dưỡng bệnh thì nên bỏ rượu, thuốc. Tuy nhiên, việc xã giao trong công việc không thể tránh uống rượu được, còn hút thuốc như thế này khiến thần kinh căng thẳng của Phan Đông Minh như được trút hết ra vậy. Chất nicotin đắng chát khiến đầu lưỡi hắn như tê dại đi, trong miệng lại có chút vị của nước mắt, vừa chua vừa mặn. Cổ họng bị khói thuốc hun đặc, vừa hít một hơi, hắn liền đau vô cùng, nhưng cảm giác đau đớn này không thể sánh bì với nỗi đau đang dày vò ở một nơi nào đó. Điếu thuốc trên tay đã hết, hắn định rụi nó trong gạt tàn nhưng lại xoay người. Chân hắn lại phát đau, đau buốt vô cùng, đau đến mức khiến hắn bực bội. Bỗng nhiên, hắn đưa tay ra, dí điếu thuốc cháy dở vào mu bàn tay kia. Trong không khí liền tỏa ra thứ mùi khen khét của da thịt bị đốt cháy, vừa ngửi thấy, hắn đã buồn nôn. Hắn lại châm một điếu khác, vừa hút một hơi đã bị sặc, hắn gục trên thành lan can ho khan, ho mạnh đến mức cả người run rẩy, như thể hắn muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng vậy. Đứng nhìn hồi lâu, khuôn mặt Tạ Kiều đã đẫm nước mắt. Một Phan Đông Minh trong bộ dạng này, với một người lúc nào cũng tao nhã, khóe môi luôn ẩn hiện nụ cười ngạo nghễ, ánh mắt như thể thông suốt mọi sự, sắc bén, tinh anh, một Phan tiên sinh luôn tản ra khí chất vương giả, cùng là một người sao? Cô chậm rãi bước đến, chỉ một đoạn đường ngắn mà lại xa như cách cả nghìn núi trăm sông. Hắn vẫn đứng đó ho. Cô muốn đưa tay chạm vào lưng hắn nhưng lại kìm xuống, chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng hút thuốc nữa, bác sĩ nói là không tốt.” Phan Đông Minh bị giọng nói đột ngột của cô làm cho hoảng hốt, điếu thuốc trong tay rơi xuống. Hắn xoay người lại, thấy hai mắt cô đã đỏ hồng. Tạ Kiều cúi người nhặt điếu thuốc lên, rụi trong gạt tàn, lại kéo tay hắn lên, nhìn vết sém đen trên mu bàn tay hắn, cô cố kiềm chế nước mắt, nhẹ giọng nói: “Anh…sao phải thế chứ, chà đạp bản thân làm gì? Cũng muộn rồi, đi ngủ thôi.” Phan Đông Minh không nói lời nào, để mặc cô kéo mình vào phòng ngủ. Cô giúp hắn xả nước ấm cho hắn tắm. Lúc hắn ra ngoài cởi áo choàng tắm để thay bộ đồ ngủ, Tạ Kiều nhìn thấy vết thương trên chân hắn đỏ sẫm, hơn nữa còn sưng lên. Bác sĩ Cát từng đưa đến một lọ dầu xoa bằng thảo dược, cô tìm một lúc mới thấy, liền xoa cho hắn, vừa thoa dầu vừa nói: “Về sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, cả thuốc lá nữa, hút ít thôi, không có lợi cho sức khỏe của anh.” Cô lại thoa thuốc mỡ trị bỏng lên mu bàn tay hắn, chỗ đó đã nổi lên một bọng nước đo đỏ. Tạ Kiều nâng mí mắt nhìn hắn. Phan Đông Minh không nói gì, hắn chỉ dựa vào thành giường, ngoảnh mặt nhìn màn đêm tối như mực ngoài cửa sổ. Không biết hắn đang nghĩ gì, sắc mặt không có chút biểu hiện nào cả. Cả người hắn lạnh toát, không chút hơi ấm. Tạ Kiều nhìn bộ dạng này của hắn mà bỗng thấy có chút xót xa. Chờ dầu ngấm đều vào da, Tạ Kiều đứng dậy định vào toilet, bỗng Phan Đông Minh hỏi khẽ: “Kiều Kiều, em đi đâu thế?” Tạ Kiều quay người lại, cố nặn ra một nụ cười, giơ hai tay lên, “Toàn là dầu này, đi rửa rồi quay lại ngay thôi mà.” Phan Đông Minh gật đầu, “ừ” một tiếng rồi lại ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể ngoài việc này ra thì chẳng biết làm việc gì khác. Nằm trên giường, hai người đều không mặc áo ngủ, nhưng cũng không nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng quanh chóp mũi Tạ Kiều như có mùi rượu nhàn nhạt. Mãi lâu sau, Phan Đông Minh mới nhích người lại gần, quàng cánh tay qua lưng cô, không ngừng di chuyển, chậm rãi lướt qua bụng cô, hai gò ngực, lần lên má cô. Hắn ấn ngón tay cái xuống khóe môi cô, nhẹ nhàng quay mặt cô lại, im lặng hôn cô. Tạ Kiều không hề do dự liền đưa tay lên ôm cổ hắn. Phan Đông Minh liền vùi mặt vào cổ cô, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Kiều Kiều.” “Hả?” “Em có nhớ nhà không?” “…Sao lại hỏi vậy?” “Không nhớ sao?” “Nhớ, nhớ mẹ tôi, cả bố tôi nữa.” “Đã bao lâu rồi không gặp họ?” “1-10 năm ngoái được gặp mẹ rồi, còn bố tôi, chỉ gọi điện thoại thôi, mà cũng lâu lắm rồi, tại vì ông ấy bận.” “Có muốn về thăm họ không?” “…Có thể sao?” “Kiều Kiều.” “Ừm.” “Anh xin lỗi.” Câu xin lỗi này khiến lòng Tạ Kiều chộn rộn, vô thức đưa tay đan vào mái tóc hắn, cô rất muốn khóc. Giọng nói của Phan Đông Minh truyền ra từ cổ cô, nghe qua thì có chút rầu rĩ: “Có phải anh quá khốn nạn không? Trước đây luôn bắt em làm cái này cái kia, thật ích kỉ, đúng không?” Tạ Kiều mở to mắt. Tuy rằng trong phòng không bật đèn nhưng khung cửa sổ không buông rèm, dưới mấy lùm cây trong vườn lại có đèn nên ánh sáng mờ nhạt hắt lên tấm cửa kính thủy tinh, có bóng hình khẽ lay động. Bỗng dưng chóp mũi cô rất đau, nóng rát như vừa ngửi phải hạt tiêu, hai hốc mắt cay xè, chẳng bao lâu sau liền kết thành một giọt nước mắt, đọng trên khóe mắt rồi nhanh chóng chảy xuống theo viền mi, thấm vào gối. Phan Đông Minh vẫn thì thào: “Anh biết tâm lý của mình có vấn đề.” “Lúc nào cũng sợ một khi ra ngoài em sẽ không về nữa, sợ em đi gặp La Hạo.” Hình như hắn thở dài, lại nói tiếp: “Xin lỗi em, Kiều Kiều, anh biết anh khốn nạn, xin lỗi em.” Phan Đông Minh trầm mặc trong chốc lát, không ngẩng đầu mà đưa một bàn tay sờ lên mặt cô, vừa chạm đến nước mắt của cô thì lại lau đi, rồi thở dài và nhỏ giọng nói: “Anh không còn cách nào khác, Kiều Kiều, đối với em, anh…không còn cách nào khác nữa.” Tạ Kiều chỉ trầm mặc khóc, không nói gì, thu chặt vòng tay mà ôm Phan Đông Minh vào lòng. Mãi lâu sau Phan Đông Minh mới lên tiếng: “Chúng ta đến Thượng Hải đi, rất gần nhà em, khi nào nhớ bố mẹ, em có thể về thăm ngay, được không?” “Sau này anh sẽ chuyển dần việc làm ăn về Thượng Hải, không định hướng phát triển ở Bắc Kinh nữa.” “Giang Đào cũng từng đề nghị anh phát triển chi nhánh ở Thượng Hải lớn thêm nữa, triển vọng phát triển bất động sản ở Thượng Hải cũng tốt hơn nhiều ở Bắc Kinh. Trước kia anh luôn thấy, ở chốn của mình thì chuyện gì cũng dễ xử lý, giờ ngẫm lại, buôn bán cũng chỉ là để kiếm tiền thôi. Chúng ta đến đó, anh sẽ khuếch đại quy mô của công ty chi nhánh ở Thượng Hải, em không muốn ở nhà, vậy thì đi làm đi, làm gì cũng được, chỉ cần hai chúng ta sống tốt là được.” “Chỗ anh làm ở Thượng Hải gần Từ Gia Hối, gần đấy còn có một căn hộ. Nếu chúng ta đi thì trước mắt sẽ ở đó, xung quanh đều là các khu buôn bán rất sầm uất, làm gì cũng tiện.” “Nếu em thích yên tĩnh, chờ lô biệt thự ở Phổ Đông xây xong đã. Bảo Tử Di thiết kế cho chúng ta, em thích phong cách nội thất thế nào thì cứ bảo nó. Trang trí theo sở thích của em, được không?” “Anh không muốn ở mãi Bắc Kinh, chả có gì mới. Thời gian trước anh có thâu tóm được một khối đất ở Thượng Hải, đang lên kế hoạch làm hạng mục thì phải đợi ở Tứ Xuyên thêm một tháng, lại đến Tết, nên cũng chưa kịp quy hoạch gì. Công ty chi nhánh ở Thượng Hải đã giục tổng công ty ra kế hoạch mấy lần rồi, anh thấy, nhiệm vụ chủ yếu của năm nay là phải dồn lực vào lô đất ở đó rồi. Đợi anh mấy hôm để sắp xếp công việc ở công ty rồi chúng ta đi.” Tạ Kiều vẫn không nói gì, hắn liền ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ dưới vầng sáng mờ như một chấm trắng nhỏ. Hắn áp tay vào mặt cô, dùng ngón cái lau nước mắt cho cô rồi thấp giọng nói: “Đừng khóc, về sau, chỉ có hai chúng ta thôi, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa. Có thể tin anh một lần không?” Tạ Kiều muốn nở một nụ cười nhưng môi lại run run, nghẹn ngào thành tiếng, nhìn vào mắt hắn một lúc mới có thể nói: “Nghĩ gì mà lại nhắc đến chuyện đó?” Phan Đông Minh khẽ cười, đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô, dường như đang suy nghĩ, rồi lại nói: “Nghĩ thông suốt rồi chứ sao. Ở đâu kiếm tiền chả được. Bố anh từng nói, trong ba anh em anh, kiểu gì cũng phải có một đứa thừa kế sự nghiệp của ông ấy, ông ấy muốn anh vào quân đội, anh lại làm kinh doanh. Anh muốn cho ông ấy thấy, không vào quân đội nhưng anh vẫn có thể làm nên nghiệp lớn. Nếu là làm ăn, chuyện “trời nam đất bắc” là khó tránh khỏi, nên trước hết cứ đến Thượng Hải đi. Thằng ranh Dương Quần không chỉ nhắc đến tay nghề nấu nướng của mẹ em trước mặt anh một lần thôi đâu, lúc nào có thời gian, em dẫn anh về nếm thử được không?” Nghe xong câu cuối cùng của hắn, rốt cuộc Tạ Kiều cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng, duỗi tay ôm cổ hắn, khẽ gọi: “Phan Đông Minh.” “Hả?” Hắn nghĩ cô muốn nói gì đó nên cúi đầu xuống. Tạ Kiều hơi ngẩng mặt lên, đôi môi run rẩy chạm vào môi hắn, đầu lưỡi vươn vào miệng hắn, trong hơi thở của hắn lúc này vẫn còn thoang thoảng mùi rượu. Đây là chuyện có nằm mơ Phan Đông Minh cũng không dám nghĩ đến. Hắn phấn khích y như một đứa trẻ mới lần đầu rơi vào lưới tình. Đây là lần đầu tiên Tạ Kiều chủ động hôn hắn, hắn không kìm nén được, bèn dùng sức ôm chặt lấy cô. Hắn cảm thấy môi mình còn run rẩy hơn Tạ Kiều. Đây là chuyện hắn trông đợi bấy lâu nay, không biết từ khi nào nữa, hắn giống như một bệnh nhân nguy kịch, đang mỏi mòn tìm kiếm phương thuốc chữa trị cho mình. Tạ Kiều đúng như cây thuốc phiện, làm cho hắn bớt phần đau đớn, nhưng cũng khiến hắn muốn dừng mà không dừng được, cho dù có bị nghiền xương thành tro tàn hắn cũng không muốn dừng lại. Phan Đông Minh khẽ gầm gừ, vừa lồm cồm bò lên người cô, vừa nhiệt tình hồi ứng nụ hôn bất ngờ này. Toàn bộ quá trình hắn đều ôm mặt Tạ Kiều như thể đang nâng niu một vật báu dễ vỡ, nhẹ nhàng hôn, khẽ nỉ non. Tạ Kiều không hề biết, thì ra trí nhớ của Phan Đông Minh lại tốt đến vậy. Những lời cô đã từng nói trước kia, những chuyện cô đã làm, thậm chí vào lần gặp đầu tiên cô mặc áo màu gì hắn cũng nhớ rõ. Hắn nói, hắn không quên được. Sau đó là một chuỗi lời xin lỗi, xin tha thứ, hắn nói, xin cô cho hắn một cơ hội, một cơ hội để chuộc tội. Hai hàng mi ướt đẫm của Tạ Kiều chạm vào mặt hắn, bên tai vẫn là tiếng nỉ non không ngớt của hắn. Cô để tâm cảm thụ mỗi động tác run rẩy của hắn, ngay cả lúc hắn giải phóng chính mình. *** Ngày hôm sau, Phan Đông Minh vẫn dậy sớm như thường lệ, tinh thần có vẻ vô cùng phấn chấn. Hắn đến công ty, bao công việc đều sắp xếp ổn thỏa, chẳng qua, hắn đang sốt ruột được đưa Tạ Kiều đi. Tối hôm qua, nụ hôn của Tạ Kiều như một liều thuốc trợ tim khiến “ý chí chiến đấu” trong Phan Đông Minh bỗng sục sôi, niềm tin cũng tăng lên. Hắn muốn đấu với anh trai mình, hắn phải tập trung tinh thần một cách tối đa. Hắn không thể để Tạ Kiều ở lại đây khiến hắn phân tâm được, sắp xếp ổn thỏa cho cô xong, hắn mới có thể tập trung tinh thần để đối phó với tình hình khó khăn trước mắt. Nhớ đến lời nói hôm qua của anh trai, hắn không kìm được nụ cười lạnh lùng. Anh hai hắn là người như thế nào, mấy năm trước đáng ra hắn phải thấy rõ ràng. Có lẽ hắn bị rút não hoặc não úng nước nên mới nhờ anh ta giúp đỡ, còn tưởng rằng ông anh trai từng “làm cách mạng” oanh liệt nhưng thất bại mấy năm trước sẽ có lòng tốt, không thể ngờ ý chí anh ta lại sắt đá tới mức đó. Được, hắn nghĩ, vậy thì tôi sẽ thử xem, muốn ép tôi sao, chỉ sợ “cá không chết mà lưới đã rách” thôi, để xem ai hơn ai! Mấy lời nói đó của Phan Chấn Nam như kích thích “ý chí chiến đấu” trong hắn. Hắn nghĩ, đã bao lâu rồi hắn không gặp được đối thủ như vậy. Hắn lại nghĩ về những năm trước, khi ấy cùng nghịch cầu tuyết trên dòng sông đóng băng với lũ trẻ, có một tên cao hơn hắn một cái đầu đã tóm lấy cổ hắn, dí mặt hắn xuống sàn băng lạnh buốt hòng bắt hắn cầu xin tha thứ. Đáng tiếc, trong từ điển của Phan Đông Minh chưa bao giờ xuất hiện mấy từ ngớ ngẩn như “xin tha thứ” hay “thỏa hiệp” cả. Cuối cùng, thằng nhóc đó bị ánh mắt đỏ au của hắn dọa cho khiếp sợ, rồi rốt cuộc, người chịu thiệt đương nhiên không phải là Phan Đông Minh hắn. Còn hiện giờ, hắn vẫn cười lạnh, nắm chặt cây bút trong tay như thể đó là cổ của kẻ thù. Về thái độ của người nhà, biểu hiện của anh hai đã đủ để hắn có chút đề phòng, thậm chí, đối với ai nên dùng kế gì, hắn đều đã nghĩ cả. Hắn tuyệt đối không buông tay bỏ Tạ Kiều. Họ càng dồn ép, ý chí quyết tâm của hắn lại càng dâng cao, cũng giống như lúc bơm bóng bay, càng nhấn mạnh tay thì bóng lại càng phồng to. Mẹ hắn rất dễ mềm lòng nên sẽ không phải là cửa ải khó khăn. Còn bố hắn, chắc chắn có chút khó khăn, nhưng hắn không sợ, hắn đã nghĩ ra cách đối phó với tính tình của bố từ lâu rồi. Hắn thầm thề trong lòng, hắn sẽ không giống Phan Chấn Nam của năm đó, một khi đã “dựng cờ khởi nghĩa” thì chắc chắn phải “mã đáo thành công”, hắn nhất định không thể giống Phan Chấn Nam. Hắn hung hăng nghĩ, Phan Chấn Nam, rồi anh xem, anh là đồ bỏ đi thế nào! Hắn suy nghĩ đến xuất thần, không ngờ một câu lại bật qua kẽ răng: “Đồ bỏ đi!” Mấy vị quản lý nhìn vẻ mặt xám xịt của ông chủ thì không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, cũng không hiểu hắn gọi họ vào văn phòng rồi ngồi đó làm gì. Chẳng lẽ, sếp lớn lại bỗng dưng có hứng cho họ thấy tuyệt kĩ biến đổi sắc mặt giống như lúc ở Tứ Xuyên? Đang lúc buồn bực, họ chợt nghe một tiếng “rắc”, chiếc bút máy trong tay bị hắn bẻ gãy, đến khi mực xanh bắn đầy tay hắn mới hoàn hồn, nhìn bàn tay dính mực mà như không có chuyện gì xảy ra. Một vị quản lý vội vàng rút giấy ăn trên bàn ra đưa cho hắn rồi hỏi: “Phan tiên sinh, anh không sao chứ?” Bỗng nhiên Phan Đông Minh cười, thoải mái nói: “Ấy, sao lại thế này, sao lại gãy rồi, chắc là chất lượng kém.” Hắn nói chuyện với mấy viên quản lý vô cùng thoải mái, một tay quản lý hay nói đùa lên tiếng: “Đúng rồi, vậy mà còn kêu là hàng hiệu, còn không bằng bút mực của bọn tiểu học. Lần trước tôi đến Thâm Quyến kí hợp đồng, đang kí được một nửa thì tắc mực, đểu thật.” Mấy người cười sang sảng, Phan Đông Minh lại xoa xoa tay, nói: “Hôm nay gọi mọi người tới là để nói với mọi người, mấy hôm nữa tôi phải đến công ty chi nhánh ở Thượng Hải, ở đây tạm do phó tổng Trình phụ trách. Có khả năng là tôi ở lại đó khá lâu, có chuyện gì thì cứ chuyển bưu kiện hoặc gửi fax cho tôi.” “Á.” Phó tổng Trình nói: “Nhưng mấy hôm trước, anh đã hẹn gặp La tiên sinh rồi, hai ngày tới sẽ bàn về chuyện khối đất kia, giờ phải trả lời anh ta thế nào đây?” Phan Đông Minh tựa lưng vào ghế, nói cười: “Cũng không phải là tôi không quay lại, gấp gì chứ, cứ để anh ta chờ đi.” Phó tổng Trình gật đầu và nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ bảo cô Vương gửi hồi âm cho thư ký Trần, nói là hành trình của anh có chút thay đổi, sau này bàn tiếp.” Phan Đông Minh nhăn mặt nhíu mày, “Thư ký Trần? La tiên sinh nào hẹn gặp tôi?” “À, hai anh em họ luôn khiến chúng tôi lẫn lộn, được rồi, gọi là La lớn và La nhỏ đi. Là La nhỏ hẹn anh.” “La Hạo?” Phan Đông Minh ngồi thẳng dậy, đặt tay lên bàn, lại nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Chuyện này không phải là do La Kiện phụ trách à, sao lại đổi thành La Hạo?” “Nghe nói hai anh em họ cãi nhau ghê lắm, giờ ra riêng rồi.” “Cái gì cơ?” Phan Đông Minh ngạc nhiên, rồi lại gật đầu và nói: “Vậy được, lần này tôi đi Thượng Hải hơi gấp, hẹn cậu ta một tuần sau đi, địa điểm thì anh tự chọn, không cần ở văn phòng gò bó làm gì, tìm một chỗ yên tĩnh là được rồi.” Lúc này di động của hắn đổ chuông, mấy viên quản lý biết điều nên rời đi. Phan Đông Minh tiếp điện thoại, cười nói: “Cảnh Sinh, nghe nói hồi Tết anh sang Nhật Bản?” Không biết tay Lương nói gì trong điện thoại mà vẻ mặt Phan Đông Minh ngày càng xám xịt. Hắn chậm rãi đứng lên, bước đến trước khung cửa sổ, ngày càng siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Bỗng nhiên hắn dứt khoát xoay người lại, chiếc điện thoại cũng rời khỏi tay mà phi thẳng vào góc tường, tan thành bốn năm mảnh. Hắn ấn điện thoại nội bộ, bảo thư ký nhanh chóng đặt hai vé máy bay đến Thượng Hải, rồi gọi điện cho Tạ Kiều bảo cô chuẩn bị đồ đạc để hắn lập tức về đón cô đi Thượng Hải. Tạ Kiều cúp điện thoại, ngồi ngây ngẩn trước bàn trang điểm, cầm lược chải tóc rồi mở hộp trang sức ra. Bên trong chỉ có một thứ, là bộ trang sức cô trả cho La Hạo nhưng bị anh từ chối. Cô lấy khăn tay gói nó lại rồi bỏ vào túi xách, lại kéo ngăn bàn ra lấy vài thứ cần thiết. Cô nhìn vào chiếc đi động đang nằm yên trên bàn, chậm rãi ngồi xuống, do dự hồi lâu mới gọi đến một dãy số. Đối phương vừa nhận máy, cô liền nhẹ nhàng nói: “Tôi phải đi Thượng Hải, có khả năng, sẽ không trở lại nữa, đi ngay bây giờ.”