Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)
Chương 7
Tạ Kiều muốn tháo vòng tay ra, La Hạo đã “Chậc!” một tiếng rồi nói: “Đưa cho em đeo thì em cứ đeo đi, lát nữa sẽ đến gặp bạn anh, họ đều dẫn người đi cùng, có ai là không đeo trang sức. Nhìn em trụi lủi, người ta thể nảo cũng cười anh keo kiệt, quá mất mặt luôn.”
Tạ Kiều cắn cắn môi, “Em sợ làm hỏng rồi thì anh tặng người ta thế nào đây.”
La Hạo cười hì hì rồi khởi động xe, “Cô ngốc ạ, có ai còn có thể khiến anh nhanh chóng gọi chuyển đồ tới chứ, trừ em ra, chẳng lẽ lại là anh dùng.”
Mặc dù Tạ Kiều bị anh lừa, nhưng trước đó cô đã mơ hồ cảm giác là tặng cho mình, bằng không sao có thể cho cô đeo một món đồ quý như vậy trước khi đem tặng. Có điều cô vẫn nói: “Không được, cái này quý quá, em…”
La Hạo cũng không tiếp lời, chỉ lái xe đi, nhưng sắc mặt thì đã có điểm khó coi. Tạ Kiều sợ mình từ chối sẽ khiến La Hạo không vui. Không phải là cô nên quý trọng thời gian hiện tại sao, không phải họ chỉ còn vài ngày nữa thôi hay sao? Chờ đến lúc đó, đến lúc đó sẽ trả lại cho anh. Nghĩ đến đây, cô không hề lên tiếng, chỉ vuốt ve chiếc vòng ngọc xanh trên cổ tay, thật lạnh, cũng giống như cõi lòng cô vậy.
La Hạo đưa Tạ Kiều đến sân golf quốc tế, lúc ở bãi đỗ xe có gặp Dương Quần. Dương Quần là đàn em của Phan Đông Minh, cũng lớn lên trong một đại gia đình, hiện đang làm ở bộ ngoại giao, mới nhìn qua đã thấy rất hoạt bát, diện mạo sáng ngời như ánh mặt trời. Anh cũng vừa xuống xe, theo sau còn có một cô bé có vẻ còn ít tuổi nhưng rất xinh xắn, cười rộ lên sẽ thấy một chiếc răng khểnh.
Dương Quần nhìn thấy La Hạo thì huýt sáo, “A, anh, mới không gặp vài hôm mà sao anh như cải lão hoàn đồng vậy? Trông cứ như trai mười bảy, mười tám tuổi, không phải là nhờ công lao của em gái này đấy chứ?”
La Hạo híp mắt nhìn anh, “Vớ vẩn, ăn nói điên khùng, ngứa thịt phải không?”
“Sao thế? Nói anh trẻ còn không vui sao, gọi anh là ông già thì thế nào?”
“Vậy vị kia nhà cậu, cậu gọi là gì đây?”
Dương Quần oán hận nói: “Mẹ kiếp, mồm mép em còn không bằng anh, đợi lát nữa sẽ có người trừng trị anh…Nhưng mà, cô bé này nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, gọi thế nào đây?”
La Hạo ôm Tạ Kiều, ra vẻ khinh thường nói: “Giờ là năm nào rồi, cách bắt chuyện đấy của cậu lỗi thời quá. Đây là Tạ Kiều, đang học đại học truyền thanh.”
Dương Quần không để ý tới lời châm chọc của anh, có vẻ kích động mà chạy đến nắm tay Tạ Kiều, vừa cười vừa nói: “Ôi chao, thì ra là MC nổi tiếng trong tương lai, thất kính, thất kính.”
La Hạo nhanh chóng kéo Tạ Kiều sang một bên, “Mẹ kiếp, sao thằng nhóc cậu không tự nhìn mình xem, vào trong kia tôi sẽ phân cao thấp với cậu.”
Dương Quần ra vẻ nổi giận, nói: “Mẹ kiếp nhà anh, không phải là chỉ nắm tay thôi sao? Nhỏ mọn thật. Để xem ai sợ ai đấy, hôm nay Phan Đông tử cũng tham gia, con khỉ nhà anh còn có thể xưng vương xưng bá sao?”
Tuy rằng Tạ Kiều không biết anh, nhưng cũng hiểu được những người tụ tập hôm nay đều là bạn tốt của La Hạo. Cô gật đầu với cô bé kia, chào hỏi qua loa.
La Hạo lắc lắc ngón giữa với anh chàng kia, “Cậu vẫn nên chạy đi tìm một đứa nối dõi đi, hôm nay thế nào đi nữa tôi cũng phải biến con hổ thành con mèo hen.”
“Dừng, con nối dõi thì miễn, em thấy đi tìm ‘cái bình hoa’ thì thiết thực hơn, haiz, không thể đứng đây được nữa.”
Hai người dắt bạn gái vừa đi vừa cãi nhau, cho đến gian phòng nghỉ mới thôi. La Hạo vào gian trong thay quần áo, còn Tạ Kiều đang ở ngoài thì cứ đứng ngồi không yên. Cô luôn nghĩ xem nên dùng cách gì để La Hạo không đưa mình đi, nhưng lòng cô thì đã sớm loạn thành một mớ rồi, chỉ có thể đứng trước cửa sổ nhìn ra bãi cỏ xanh mướt kia mà lo lắng suông. La Hạo thay xong quần áo, đứng sau Tạ Kiều gọi cô một tiếng. Tạ Kiều quay đầu nhìn La Hạo mặc bộ đồ thể thao trắng, cao lớn, đẹp trai. Anh đội chiếc mũ lưỡi chai, đeo một cái kính râm, đi về phía cô, “Ánh nắng ngoài kia độc lắm, lát nữa em ngồi dưới bóng râm xem anh chơi là được rồi.”
Tạ Kiều không nghĩ ra cái cớ nào để không đi, đành phải để La Hạo kéo đi. Hai người ngồi xe điện tới sân golf, dọc hai bên đường cây cối xanh um, liếc mắt sang bên kia hồ nước biêng biếc là có thể thấy được sân cỏ. Thế nhưng, nó không hề khiến Tạ Kiều cảm thấy háo hức, mà ngược lại, càng đến gần sân golf cô lại càng cảm thấy lạnh. La Hạo kéo tay cô, khẽ hỏi: “Sao tay em lạnh vậy, không thoải mái à?”
Tạ Kiều lắc đầu, lại đột nhiên nghĩ ra, đúng vậy, sao vừa rồi không nghĩ ra cái cớ không thoải mái này chứ. Nhưng hiện giờ thì đã chậm rồi, phía xa kia chính là sân golf. Hội Phan Đông Minh đã đứng chờ ở đó, cả nhóm người đứng dưới chiếc ô lớn tán dóc, vừa thấy La Hạo liền vẫy từ xa.
La Hạo có chút kỳ quái, hai ngày gần đây Tạ Kiều cứ rầu rĩ không vui, như thể đang có tâm sự vậy. Lúc xuống xe anh hỏi: “Tiểu Kiều, gần đây nhìn em không có tinh thần lắm, mấy lần trước không tránh thai, có phải có rồi không?”
Tạ Kiều trừng mắt với anh, đỏ mặt nói: “Nói vớ vẩn gì đấy, ‘người thân thích” của em tới thăm.”
La Hạo cười khà khà, “Vậy sao, nếu có rồi thì phải nói với anh một tiếng, đó là chuyện anh phải biết, đừng để cuối cùng chỉ có em chịu ấm ức.”
Tạ Kiều đỏ mặt, còn chưa nói gì thì Dương Quần liền chỉ vào họ mà gào lên: “Này này này, không chơi nói thầm nhá, ban ngày ban mặt, có chuyện gì tâm sự bên gối không được sao? Bây giờ chơi bóng là phải đứng đắn.”
La Hạo vừa mắng vừa cười, sau đi đến đó. Tạ Kiều cúi đầu đi theo anh, từ xa cô đã thấy Phan Đông Minh. Bất kể hắn ta đứng ở đâu, đều không thể giấu đi khí thế vương giả. Cứ nhìn những người đàn ông xuất sắc quanh hắn thì biết, dù gì đi nữa hắn vẫn toát lên vẻ xuất chúng hơn hẳn. Hắn mặc một chiếc T-shirt hồng, một quần trắng, đầu đội mũ và mang thêm kính râm. Đối mặt với hai người họ, trên mặt hắn không lộ ra biểu cảm gì. Cánh tay hắn khoác lên một cô gái đầy đặn, đầu đội chiếc mũ lá sen, đeo cặp kính che đến gần nửa khuôn mặt. Trông cô gái này có vẻ quen quen, không phải cô gái lần trước, nhưng Tạ Kiều không dám nhìn lâu, chỉ liếc mắt một cái đã khiến lưng cô đổ đầy mồ hôi lạnh, vẫn đứng yên bên cạnh La Hạo, không dám ngẩng đầu.
Phan Đông Minh thấy La Hạo nhưng không lên tiếng, vẫn lạnh lùng đứng đó, chẳng nói cũng chẳng cười. La Hạo vui vười đến trước mặt hắn, vừa lúc người phục vụ đưa gậy golf đến cho La Hạo, anh xoay người cầm gậy của mình rồi nói: “Đông tử, ngay cả MC nổi tiếng cũng gọi đến, xem ra hôm nay anh muốn một trận to rồi.”
Phan Đông Minh cười như không cười, “Làm một trận to để cậu đến làm loạn một bữa, đúng là không có ý nghĩa gì.”
La Hạo làm một động tác đánh bóng, cười hì hì, “Chờ mỗi câu này của anh thôi đấy, anh, phân thắng thua đi.”
Lúc này có một người đàn ông cao lớn tên Âu Dương không kiên nhẫn nổi liền nói: “Làm gì cũng phải dựa vào bản lĩnh thật sự, đừng mồm mép nữa, phát bóng đi.”
La Hạo ngẩng đầu nhìn Phan Đông Minh, nói: “Vẫn quy tắc cũ?”
Phan Đông Minh đưa chai nước cho cô bạn gái đứng cạnh, chậm rãi đi bao tay, nói: “Cậu muốn cược bao nhiêu cũng được, tôi không sao cả.”
Lần này La Hạo nở nụ cười, anh vỗ vai Phan Đông Minh, “Anh, biết năng lực của anh rồi, nhưng không sao, em có thua cũng tâm phục khẩu phục.”
Lúc này Phan Đông Minh mới cười nói: “Nói đểu tôi à?”
“Không phải, em thật lòng muốn học tập anh thôi, à, lão huynh ăn thịt thì trăm ngàn lần đừng quên cho thằng em uống canh là được.”
Bỗng nhiên Phan Đông Minh lại nhìn về phía Tạ Kiều khiến cô sợ tới mức run lên, còn chưa kịp quay đầu đã thấy Phan Đông Minh nhoẻn cười để lộ ra hàm răng trắng sáng, hắn nói: “Yên tâm đi, dựa vào tình anh em ba mươi năm, bất luận thế nào đều cho.”
Dương Quần và Âu Dương đã không nhịn được, nói: “Mẹ kiếp, đang lúc chơi vui lại nói chuyện làm ăn, có đánh bóng đi không hả?”
La Hạo cợt nhả quay đầu nói với Dương Quần: “Xem cậu nóng vội kìa, nhất định là cậu thua rồi.”
Dương Quần đảo mắt, nói: “Em không tham chiến, em cá là anh Đông tử thắng, thể nào anh cũng thua.”
La Hạo trừng mắt với anh một cái, “Vớ vẩn, cậu bảo tôi thua thì tôi thua chắc, thế thì không phải là tiện cho cậu quá sao.”
Phan Đông Minh tiếp lời: “Tôi chờ xem.”
Tạ Kiều đứng dưới ô, bị cô bạn gái của Dương Quần kéo xuống, “Ngồi xuống đi, thời gian họ chơi rất dài đó.”
Lúc này Tạ Kiều mới ngồi xuống, cùng mấy cô gái tán gẫu. Chỉ có cô bạn gái Phan Đông Minh đưa đến là không nói chuyện cùng mọi người, mà ngồi cách xa dưới cái ô khác xem mấy người đàn ông chơi bóng. Tạ Kiều cảm thấy cô ấy có phần quen thuộc nhưng không nghĩ ra là ai. Lúc này, bạn gái Âu Dương bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Người nổi tiếng có khác, rất cao giá.”
Người kia nói: “Ôi dào, không phải chỉ là MC thôi sao, có cái gì đâu, cao giá nhưng không phải cũng bám đàn ông à.”
“Cô ta tên gì nhỉ? Viên…Viên Lệ Lệ, đúng, tên là Viên Lệ Lệ.”
Có thế Tạ Kiều mới nhớ ra, không khỏi nhìn thoáng qua Viên Lệ Lên. Lúc ở lớp của Diệt Tuyệt cô đã nghe đến cô ấy, là bạn học của cô, cũng từng là nhân vật kiệt xuất trong trường, rất nhiều giảng viên đều nhất trí để cô ở lại dạy. Cô gái này sau khi tốt nghiệp đã được đài truyền hình nổi tiếng thu về, hiện tại là MC nổi tiếng, cũng từng là mục tiêu phấn đấu của Tạ Kiều.
Bỗng nhiên nghe thấy Dương Quần vừa vỗ tay vừa cười to, thì ra là có bóng trúng lỗ. La Hạo thua sáu gậy nhưng lại khiến Dương Đàn cười đắc ý, anh chỉ vào La Hạo cười to: “Xem anh mạnh miệng kìa, động phải anh Đông tử, cho anh đẹp mặt luôn.”
Chỉ là lời nói đùa của anh, nhưng đến tai Tạ Kiều lại vô cùng đáng sợ. Cô nhìn chằm chằm mấy bóng hình phía xa, trong lòng luôn nghĩ, sao cô lại khiến sự tình đi đến bước này, nếu cô không bỏ La Hạo, chẳng lẽ sẽ thật sự là hại anh sao? Đến hôm nay cô cũng dần hiểu được, Phan Đông Minh này bất phàm, tuy rằng đều là bạn bè nói chuyện, nhưng khi nói với Phan Đông Minh thì thái độ có phần cẩn thận, còn Phan Đông Minh lại không âm không dương, thật xa cách, có đôi khi lại lạnh lùng. Cô hiểu rằng chính mình đã rơi quá sâu rồi, chỉ có thể tạm bợ mà sống chứ không thể quay lại được.
La Hạo hùng hùng hổ hổ trở về, cả người đầy mồ hôi. Tạ Kiều đưa cho anh một cái khăn bông, anh nói: “Mẹ khỉ, hôm nay coi như là anh nể mặt Dương Quần.”
Dương Quần ngồi một bên uống nước khoáng, liếc mắt trêu ghẹo: “Khà khà, ai cần anh nể tình, em thay mặt anh Đông tử, không để anh vênh mặt.”
La Hạo vừa nghe thấy thế liền bật cười, “Vậy coi như hôm nay tôi thua đi, không lột được bộ mặt vênh váo của Đông tử.”
Mấy người chơi cho đến khi mặt trời khuất núi mới thu gậy rồi vào nhà hàng dùng cơm, họ ăn đồ ăn Hàn Quốc, là thịt nướng. Tạ Kiều ngồi đối diện với Phan Đông Minh, hơi nâng tầm mắt lên thì thấy Viên Lệ Lệ lấy thịt nướng cho Phan Đông Minh. Hắn ăn rất ít, cùng mấy người bạn tán gẫu chuyện làm ăn, chuyện đất đai. Cô lấy cớ đi toilet khi nhận được một tin nhắn, là của Phan Đông Minh, chỉ có đúng một chữ: Đi.
Tạ Kiều nhìn cô gái với gương mặt trắng bệch trong gương, rốt cục cũng gọi điện thoại cho Lưu Vũ Phi, bảo cô hai mươi phút nữa gọi điện cho mình.
Tạ Kiều ngồi xuống cạnh La Hạo, lặng lẽ cầm tay anh, nhưng La Hạo vẫn nói chuyện với người khác.
Rốt cục điện thoại của Lưu Vũ Phi cũng tới, Tạ Kiều bắt máy rồi giật mình, nói thất thanh: “Cái gì?”
Mọi người nhìn về phía cô. Trong lòng cô bi ai vô cùng, sao cô lại lấy lời nói dối để rời khỏi người yêu mình cơ chứ. Cô yên lặng cúp điện thoại, trong mắt đã hơi phiếm lệ, cô nói: “Thực xin lỗi, bạn cùng phòng của tôi xảy ra chuyện, tôi phải về.”
La Hạo đứng lên nói: “Anh đưa em đi.”
Phan Đông Minh cũng lên tiếng: “Hay để tôi đưa đi, tiện thể cũng phải về thành phố, cậu đi thì cuộc vui lát nữa sẽ thế nào?”
La Hạo nhìn Tạ Kiều, cô nói: “Không sao, em tự đi, các anh không dễ gì được tụ tập, đừng vì em mà mất vui.”
Tạ Kiều được tài xế đưa đến chỗ công viên Triêu Dương, đó là một khu chung cư quốc tế xa hoa. Quản gia mở cửa phòng cho cô. Cô nhìn căn phòng lộng lẫy nhưng lại lạnh lẽo, cả người như bị rơi vào hầm băng vậy.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
67 chương
59 chương
21 chương
10 chương
9 chương
32 chương
7 chương