…lần bị thương này của hắn, đúng là rất đáng giá. Sợ ảnh hưởng đến việc Phan Đông Minh nghỉ ngơi, Tạ Kiều tắt bỏ ngọn đèn ngủ đi. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại mấy vệt sáng nhờ nhờ, Phan Đông Minh đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. Tạ Kiều ngẩng đầu lên từ trong khuỷu tay hắn, nhìn khuôn mặt mơ hồ của hắn. Nhìn hắn như vậy một lúc, Tạ Kiều đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên một bên mặt hắn. Trong trí nhớ của cô, chỗ này có một chiếc má lúm đồng tiền, lúc hắn tức giận hoặc khi mím miệng lại đều hiện ra rất rõ. Máy sưởi trong phòng tỏa nhiệt hơi nóng, cô chỉ mặc bộ quần áo ngủ mỏng, còn chân thì để lộ ra ngoài chăn, không hề thấy lạnh. Phan Đông Minh hơi cựa quậy, có lẽ là do nằm lâu nên muốn xoay người, lại động đến vết thương nên lập tức có một tiếng “hừ” bật ra từ cổ họng, bàn tay vốn đang nắm tay cô cũng chuyển qua nắm chặt ga trải giường. Cô có thể nghe thấy tiếng hắn cắn răng vì nhịn đau. Nhổm dậy bật đèn ngủ và chỉnh độ sáng nhỏ, cô thấy đầu Phan Đông Minh rịn đầy mồ hôi. Cô nhảy xuống giường, đi lấy khăn mặt, lúc quay lại thấy hắn đau đến gần như co quắp lại, không ngừng run rẩy, bộ dạng thật chật vật. Trong lòng cô chợt có chút khó chịu lại chua xót, cô cẩn thận nâng đầu hắn, ôm vào ngực, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn như dỗ một đứa trẻ, lại nhẹ giọng nói: “Tôi tìm y tá đến tiêm cho anh một mũi nhé, tiêm xong sẽ không đau, sẽ có thể ngủ ngon.” Hắn chôn mặt trước ngực cô, lắc lắc đầu. Lúc cô lau mồ hôi cho hắn thì liền bị hắn nắm chặt tay, nhất quyết không buông, cô cũng đành để mặc hắn nắm như vậy. Ở bệnh viện lâu, thỉnh thoảng cô cũng nhìn thấy bệnh nhân được đưa đến, có những người bị trẹo tay cũng đã rên la oai oái rồi. Còn như hắn, dù đau thế nào đi nữa cũng chỉ co người như con tôm, không chịu kêu một tiếng. Lúc này, Tạ Kiều lại nghĩ, hắn thật đáng thương. Lúc này, Phan Đông Minh được Tạ Kiều ôm vào ngực, khẽ an ủi. Thế nhưng hắn lại vô cùng ngang bướng, muốn đẩy hắn ra cũng vô phương, hơi thở gấp gáp của hắn phả vào ngực cô, hắn lại nắm chặt tay cô không chịu buông. Hắn mặc quần áo bệnh nhân, sau lưng thấm ướt mồ hôi, nhưng nhất quyết không cho cô đi đâu cả, không cho cô đi gọi y tá, chỉ cắn răng chịu đựng. Cuối cùng, Tạ Kiều cứ như vậy mà nghiêng đầu sang một bên, ôm hắn ngủ. Sáng hôm sau, lúc y tá đến kiểm tra thân nhiệt, cô cũng tỉnh lại. Cánh tay hắn vẫn quàng qua lưng cô, cả người rúc vào lòng cô. Cô y tá hơi xấu hổ, cười nói: “Hay là một lúc nữa tôi lại đến?” “Không cần đâu.” Cô vội vàng đứng dậy, lưng và cổ đều đau nhức nhưng không dám vặn vẹo. Giúp hắn đo nhiệt độ xong cô liền đi rửa mặt, lúc quay về còn cầm theo bàn chải và kem đánh răng, để hắn dựa vào mình mà đánh răng, sau đó cô lại dùng khăn lau tay cho hắn. Bất chợt, ngoài cửa có những tiếng bước chân hỗn độn. Tiếng của Dương Quần vừa truyền đến, cánh cửa phòng cũng được mở ra. Một đám người bước vào, cũng phải đến mười mấy người, ngoài Phan Dương Dương, Giang Đào và Tân Thiếu ra, còn có vài chàng trai mặc quân phục, tư thế hùng dũng, gương mặt có vẻ vẫn còn đang là sinh viên, Tạ Kiều đều không biết họ. Tân Thiếu bước đến, chỉ vào Tạ Kiều, “Á, á” mãi lâu mà vẫn chưa nói được gì. Phan Dương Dương lại nói: “Trời ạ, sao mặt chị lại bị thế này, bị hỏng rồi?” Giang Đào kéo cô lại rồi nói: “Sao lại nói thế, cái gì mà bị hỏng chứ, bị như vậy là vì một chuyện lớn, cũng coi như là việc không tồi.” Tạ Kiều vừa dậy, còn chưa kịp thay quần áo ngủ, gặp người khác trong tình trạng bờm xờm thế này thật ngại, cô đỏ mặt, ôm lấy quần áo, thấp giọng nói: “Tôi đi thay quần áo đã.”, rồi chuồn nhanh ra ngoài, đi tìm y tá để kiếm chỗ thay đồ. Dương Quần kéo một chàng trai chỉ tầm hai mươi tuổi, đang vận quân phục, nói với Phan Đông Minh: “Đông Tử, nhìn xem ai đây?” Phan Đông Minh dựa vào thành giường, chỉ vào cậu ta, kinh ngạc nói: “Á, Đông Dương? Không phải em đang ở vùng biên à, sao lại chạy đến đây?” Phan Đông Dương cười hì hì, cầm lấy một quả cam, ngồi xuống một bên giường rồi nói: “Haiz, hai ngày trước chị em gọi điện thoại cho em, nói là anh gặp nạn ở Tứ Xuyên…” Cậu ta còn chưa nói xong đã bị Phan Dương Dương đập một cái vào đầu, “Nói gì đấy, gặp nạn gì chứ, ở với người trên biên giới lâu nên bị đui chột tiếng Hán hả?” Phan Đông Dương yên lặng xoa đầu, cười hỉ hả: “Lần này không phải đã thấy anh ba rất kích động sao? Em nghe chị em nói hôm nay cả hội đến thăm anh nên đã cố tình đáp máy bay vận tải của sư đoàn đến đây đấy…À, anh ba, trên băng thạch cao này viết gì đấy, để em xem nào. Ừm, rất sáng tạo, em cũng phải viết một cái mới được.” Tất cả mọi người vây lại trêu ghẹo, hết người này đến người khác thi nhau viết lên cái chân bó bột của hắn. Dương Quần cười đến nỗi chảy nước mắt, chỉ vào mấy người kia mà nói: “Này này, đây là bản quyền của tôi, muốn dùng phải thu phí đấy nhé.” Phan Đông Minh cười khổ, nói: “Anh biết mấy đứa đến đây làm gì rồi, cố ý đến khiến anh thêm bực tức phải không? Dương Quần ở đây mấy ngày đã không làm được gì rồi còn châm lửa khiến anh nóng hết cả người đây. Vậy được, mấy đứa cũng đến góp vui hả, được, khi nào gỡ chỗ thạch cao này phải bảo bác sĩ không được phá, giữ lại cho cả hội chơi.” Giang Đào sờ sờ chân hắn rồi cười hỏi: “Mấy ngày nay thế nào? Ổn chứ?” “Haiz, cả ngày chỉ có ăn với ngủ, nhàm chán kinh khủng, có điều mấy ngày nay coi là kì nghỉ sau mấy năm làm ăn vất vả, chỗ này rất yên tĩnh, anh muốn ở đây tĩnh dưỡng vài ngày. Nhưng mà ở công ty, không có anh nên lộn xộn hết cả lên, chuyện lớn nhỏ gì cũng đều gọi điện thoại, phiền chết đi được. Có rảnh thì giúp anh đến xem thế nào! Bên Thượng Hải phải dựa cả vào cậu đấy.” Giang Đào vội xua tay và nói: “Đừng đùa, chỗ anh em thân thiết cũng không thể như thế được, người ở hai chỗ khác nhau, em nhúng tay vào có khi làm hỏng việc của anh ấy chứ, rồi lại rối tung lên. Anh cứ bình tĩnh mà nghỉ ngơi, em đã thảo luận với thư kí của anh rồi, cô ấy sẽ đến đây mấy chuyến, anh cứ việc chỉ huy.” “Anh em bị như vậy mà cậu cũng không thương sao?” Vừa lúc Tạ Kiều đẩy cửa bước vào, Giang Đào liếc nhìn cô với vẻ gian manh, chớp mắt nhìn Phan Đông Minh, nói: “Anh còn thiếu người thương sao, em thấy anh an nhàn quá rồi đấy.” Phan Đông Minh lườm anh một cái, “Không ngờ công anh sùi bọt mép đã tan thành bong bóng rồi. Được thôi, anh cảnh cáo trước, lúc nào mà có tiền anh chỉ cho cậu nhiều lắm là nửa bát nước lọc thôi đấy.” Giang Đào cười ha hả, kéo Phan Dương Dương lại, “Nghe thấy chưa? Anh trai em bảo, lúc đó chỉ cho anh nửa bát nước lọc thôi kìa.” Phan Dương Dương tủm tỉm cười, ôm lấy Giang Đào, nhõng nhẽo nói: “Yên tâm đi mà, rồi sẽ có lúc anh ấy phải lòi tiền ra. Đợi đến lúc em kết hôn, cho anh ấy lo của hồi môn, không lỗ được đâu mà.” Phan Đông Minh tức tối, chỉ vào Phan Dương Dương: “Có đứa con gái nhà nào không biết e thẹn như em không hả? Bát tự* còn chưa đổi đâu mà một tay đã quàng ra ngoài rồi.” (*Theo tục trao đổi “Bát tự phiếu” của hai nhà trai gái trước khi kết hôn. Ý Phan Đông Minh là Phan Dương Dương còn chưa lấy chồng mà đã như người nhà Giang Đào rồi.) Phan Đông Dương tiến lại gần rồi nói: “Anh ba, anh không biết đâu, trong nhà cũng đang bàn bạc rồi, nhưng bố em bảo, anh còn chưa kết hôn nên chuyện của hai anh chị ý cứ từ từ rồi nói sau.” Phan Đông Minh ngẩn người, lại vẫy tay với Tạ Kiều, hắng giọng, chỉ vào Tạ Kiều và nói với mấy chàng trai kia: “Làm quen một chút đi, đây là Tạ Kiều, cái khác thì anh không nói nhiều.” Hắn ngoảnh mặt lại, nói với Phan Đông Dương: “Chị Kiều Kiều.” Tuy rằng không biết nhưng Phan Đông Dương vẫn nhanh chóng đứng dậy, chào kiểu quân đội với Tạ Kiều, “Chị Kiều Kiều!” Những người trong phòng bao gồm cả Giang Đào và Tân Thiếu đều không khỏi thầm giật mình. Người họ đến thăm hôm nay chắc chắn không phải Phan Đông Minh. Phụ nữ bên cạnh hắn không ít, nhưng trịnh trọng giới thiệu với mọi người thì đây vẫn là lần đầu tiên. Mấy chàng trai kia đều nghiêm chỉnh cúi chào. Mặt Tạ Kiều càng lúc càng hồng, chân tay hơi luống cuống. Phan Đông Minh lại nói với cô: “Mấy đứa đều là con cái những nhà thân thiết với gia đình anh, cũng coi như người một nhà.” Bất chợt nói ra những lời không có nguyên do như vậy khiến Tạ Kiều có chút mất tự nhiên, cũng may Dương Quần nhìn ra được vẻ xấu hổ của cô nên nói chen vào: “Đông Tử, tối nay cả hội phải đáp máy bay về Bắc Kinh, em đưa họ về, có chuyện gì thì cứ gọi điện nhé.” Phan Đông Minh thở ra một hơi: “Tạ ơn trời đất đã cho cậu đi, ở đây chẳng có chuyện gì cả, cũng không cần gọi điện.” Dương Quần bật cười, nói với những người khác: “Nhìn người này xem, tôi vượt mấy ngàn dặm đến đây, vì anh ấy mà chịu bao liên lụy, bạn bè gì chứ, làm tôi đau lòng quá.” Tân Thiếu vỗ vỗ vai Dương Quần và nói: “Cậu đó, ngoài cái mồm chỉ chuyên nói vớ vẩn ra thì chẳng tử tế gì, đuổi cậu đi cũng đúng thôi.” Dương Quần lại trừng mắt, ầm ĩ một trận. Phan Đông Minh day day trán rồi nói: “Mấy đứa đi nhanh đi, đem cả hai thằng ra ngoài cho anh, tìm cho bọn nó cái bãi nào rộng rộng một tẹo mà cãi nhau.” Người trong phòng đều cười. Có người gõ cửa phòng, thì ra là người đưa máy tính mà Giang Đào mua cho Phan Đông Minh, còn có cả PSP. Phan Dương Dương đưa cho Tạ Kiều và nói: “Ở đây chắc là Phan tiên sinh kia buồn chán lắm, sợ chị thấy phiền quá nên đưa cho chị giải sầu.”, nói xong, cô lè lưỡi tinh nghịch. Không đợi Phan Đông Minh nổi cáu, Phan Dương Dương đã ôm hắn làm nũng, “Anh ba, anh hai dặn không được để cho người trong nhà biết chuyện này, bọn em đều giấu đấy, nói là anh đi công tác nước ngoài. Anh cứ ở đây tĩnh dưỡng đi, em hối lộ Tạ Kiều là vì muốn chị ấy đối tốt với anh thôi mà.” Sắp đặt máy móc xong, đến chiều, cả hội cũng ra về. Hai ngày sau, cô Vương – thư kí của Phan Đông Minh cũng cùng với mấy vị quản lý cấp cao đến thăm. Phân phó nhiệm vụ xong, hắn lại “đuổi” họ đi. Mấy ngày nay luôn tràn ngập ánh nắng, cũng không có gió to, Tạ Kiều liền đẩy Phan Đông Minh đi dạo trong vườn hoa dưới tầng. Thật ra ở bệnh viện cũng không có việc gì làm, chuyện gì cũng có người khác lo. Lúc nhàm chán, hai người liền nối mạng chơi trò chơi. Phan Đông Minh rất kén chọn việc ăn uống nên Tạ Kiều lại phụ trách việc nấu nướng cho hắn, còn tự mình nghiên cứu cách làm đa dạng những món hắn thích. Cô tìm thấy mấy phương thuốc cổ trên mạng, vì thế, ngày nào Phan Đông Minh cũng có một bát thuốc đen sì vô cùng khó uống. Hắn không uống, cô dùng mọi cách dỗ dành, nhưng hắn thường cáu bẳn khiến Tạ Kiều cũng bực bội theo. Bác sĩ và y tá đều biết ở tầng này có một bệnh nhân thần bí mà lại khó tính, thỉnh thoảng lại có thủ trưởng quân khu đến thăm nên lãnh đạo trong bệnh viện cứ hễ không có việc gì là lại đến hỏi han sức khỏe hắn. Có điều, mỗi lần họ đến đều phải khâm phục cô gái gầy gò kia, luôn đi ra với bộ dạng nước mắt lưng tròng nhưng chẳng lâu sau lại tủm tỉm cười quay lại. Đề tài mà mấy cô y tá hay thảo luận chính là người đàn ông lạnh lùng, dữ dằn kia. Họ thường xuyên nghe thấy hắn gọi điện thoại mắng chửi người khác, cũng không hiểu tại sao một cô gái trẻ tuổi lại tốt tính đến nỗi có thể chịu đựng được. Tạ Kiều dần hiểu được tính tình Phan Đông Minh. Lúc hắn mất kiên nhẫn, phát cáu mà cự tuyệt uống bát thuốc đắng, cô liền tức giận bỏ đi, lúc trở về thì nhất định sẽ thấy chiếc bát trống không, còn Phan Đông Minh thì giả vờ ngủ, lần nào cũng vậy. Dưới sự chăm sóc chu đáo của Tạ Kiều, sắc mặt nhợt nhạt của Phan Đông Minh đã dần hồng hào, giấc ngủ tối cũng sâu hơn. Vết thương của hắn được bác sĩ điều trị cẩn thận nên rất nhanh lành. Gì thì gì, sức trẻ vẫn là dẻo dai nhất. Có điều, một tuần sau hắn luôn thấy ngứa ngáy ở cẳng chân bị bó bột. Tạ Kiều gọi bác sĩ đến kiểm tra, thì ra là bị dị ứng, qua hai lần chụp X-quang, cuối cùng hắn được tháo bột. Lúc gỡ miếng băng thạch cao, Phan Đông Minh nói: “Giữ lại nguyên vẹn nhé, đừng làm hỏng, tôi phải giữ lại làm kỉ niệm cho con cháu.” Điều này khiến vị bác sĩ vô cùng buồn cười. Hắn đúng như một đứa trẻ vậy. Nhìn cẳng chân đã tháo bột của hắn, Tạ Kiều lại thấy xót xa. Chứng dị ứng khiến chân hắn trở nên vô cùng thê thảm, khắp chân đều là những nốt mụn đo đỏ. Ban đêm khi đi ngủ, hắn cứ cọ đi cọ lại. Lúc ấy, Tạ Kiều nhớ ngay đến mấy lá thuốc dán mà ông lão đưa cho, không thèm để ý đến sự phản đối của Phan Đông Minh mà dán lên cho hắn, làm cả căn phòng sực mùi thuốc vô cùng khó ngửi. Dần dần, Phan Đông Minh có thể tự đứng tự ngồi, thậm chí có thể chống nạng mà đi. Lâu dần, chân hắn lại sưng lên, Tạ Kiều tự tìm thông tin và hỏi thêm bác sĩ, ngày nào cũng kiên trì mát xa bấm huyệt cho hắn. Tóc hắn dài, cô lật đật chạy đi mua một cái tông-đơ, tự tay cắt tóc cho hắn. Lần đầu tiên, hắn thấy cũng thú vị nên không hề từ chối, nhưng vừa soi gương xong thì không thích nổi. Tạ Kiều biến mái tóc có nếp của hắn thành một quả đầu quái dị, nhìn chẳng khác gì một người ngốc cả. Nhìn vẻ buồn cười nhưng không dám cười của Tạ Kiều, trong lòng hắn lại tràn ngập vui sướng, lần bị thương này của hắn, đúng là rất đáng giá.