Hắn vốn có quy tắc của riêng mình với công việc, không nói chuyện riêng tư trong công ty, không để cảm xúc lấn át vào công việc. Nhưng thật rõ ràng, hôm nay hắn đã phá vỡ quy tắc vì Tạ Kiều. Phan Đông Minh ngồi trong phòng hội nghị nghe quản lý các bộ phận báo cáo công tác. Một cô thư kí lặng lẽ vào phòng thì thầm bên tai cô Vương, cô Vương liền ghé tai nói với hắn rằng Ninh Tiêu Nhã đã đợi trong phòng khách một tiếng, giờ muốn gặp hắn. Phan Đông Minh nhíu mày, nghĩ thầm rốt cục cũng đã đến, nhưng sao không phải La Hạo hay La Kiện chứ. Hắn nâng đồng hồ lên nhìn rồi gật gật đầu và nói: “Cứ để cô ta chờ.” Cuộc họp vốn đã xong nhưng hắn cố tình để Ninh Tiêu Nhã đợi lâu thêm một chút nên kéo dài thời gian họp, qua mấy tiếng hắn mới cho tan cuộc. Ra khỏi cửa phòng họp hắn mới phát hiện ra Ninh Tiêu Nhã đang đứng trên hành lang, đến khi hắn nhìn rõ Ninh Tiêu Nhã thì lại bị cô ta dọa cho giật mình. Một cô nàng xinh đẹp kiêu kỳ hôm nay lại tiều tụy, tái nhợt, hai con mắt ảm đạm vô hồn, vẻ mặt thoạt nhìn rất hoảng hốt. Hắn không khỏi kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “Tiểu tứ, sao lại thành ra bộ dạng này? Có phải không thoải mái không?” Ninh Tiêu Nhã bước tới, cũng không khách sáo với hắn, “Anh Phan, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh.” Phan Đông Minh nở nụ cười, đưa ngón tay dí đầu cô một cái và nói: “Em chạy đến công ty anh bàn việc riêng? Em không biết nhưng chẳng lẽ La Hạo cũng không biết? Nó không nói với em là anh không nói chuyện tư ở công ty sao?” Vẻ mặt Ninh Tiêu Nhã không có chút thay đổi, cô ta nói: “Chuyện riêng này có lẽ anh sẽ rất hứng thú, hơn nữa tôi cam đoan là anh muốn biết tôi sẽ nói chuyện gì, chắc chắn anh sẽ rất thích nói chuyện này với tôi.” Phan Đông Minh có hứng thú, hắn sờ sờ cằm rồi cười khẽ: “Hả? Thật không?” Hắn ra hiệu cho mọi người phía sau giải tán, rồi dẫn Ninh Tiêu Nhã vào phòng họp, quay lại nhìn Ninh Tiêu Nhã đang ngồi trên chỗ của hắn thì hơi nhíu mày. Ninh Tiêu Nhã cúi đầu lấy ra một phong bì màu trắng trong túi xách, ném “bộp” lên bàn. Phan Đông Minh hơi bực bội vì sự vô lễ của cô ta, ngồi yên nhưng lại khẽ mỉm cười, nói: “Đây là cái gì?” “Đây là việc riêng mà tôi muốn nói với anh.” Phan Đông Minh cũng không lấy phong bì lại, mà hắn tựa vào ghế, thảnh thơi nâng đồng hồ lên nhìn và nói: “Vậy em nói xem, anh bề bộn nhiều việc, em chỉ có thời gian 5 phút thôi.” Tính nhẫn nại của Ninh Tiêu Nhã cũng không tốt như Phan Đông Minh, nhưng gặp một Phan Đông Minh cao ngạo ngẩng cao mặt như con bọ ngựa nên cô ta đành phải cầm lấy chiếc phong bì trên bàn, mở nút ra rồi lấy chỗ ảnh chụp đưa cho Phan Đông Minh, “Tốt nhất là anh tự xem đi.” “Là cái gì? Anh sẽ cảm thấy hứng thú sao?” Hắn không nhận lấy xấp ảnh, ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẫn không kìm được mà liếc mắt một cái. Chỉ liếc một cái, hắn đã đứng bật dậy, vội vơ chỗ ảnh lại, vẻ cười cợt ngạo mạn đã không còn nữa. Lần này không cần Ninh Tiêu Nhã yêu cầu hắn đã giật lấy chiếc phong bì, lôi hết chỗ ảnh ra, càng xem sắc mặt càng u ám, cuối cùng, sắc mặt lạnh lẽo như băng bắc cực vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Ninh Tiêu Nhã, Ninh Tiêu Nhã không nhịn được mà lui từng bước về phía sau. Bộ dạng tức giận của hắn chỉ nhìn qua cũng đủ khiến người ta khiếp sợ, trên vầng trán trơn nhẵn giờ thoáng nổi gân xanh, gương mặt anh tuấn sa sầm đáng sợ, đôi mắt sắc bén tựa loài chim ưng lóe ra tia sáng như đang nhắm vào con mồi vậy. Hắn giơ những tấm ảnh trong tay lên quơ quơ, giọng nói có vẻ rất bình tĩnh, “Chỗ ảnh này cô lấy ở đâu ra?” Ninh Tiêu Nhã bị ánh mắt hắn làm cho khiếp hãi, nuốt nước miếng một cái rồi mới thấp giọng nói: “Tôi chỉ hoài nghi thôi, không ngờ…đây là tình cờ.” Phan Đông Minh nhìn chằm chằm vào cô ta, gật gù và nói: “Được rồi, đến văn phòng tôi, chúng ta nói chuyện.” Hắn nói xong liền xoay người, đi rất nhanh mà không quay đầu lại, cũng không quan tâm Ninh Tiêu Nhã có thể theo kịp hắn không. Vừa vào văn phòng hắn lập tức ngồi xuống ghế giám đốc của mình, cũng không thèm mời Ninh Tiêu Nhã ngồi mà nói: “Nói đi, cô muốn nói chuyện gì?” Ninh Tiêu Nhã mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, bỗng nhiên lại rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh ba, anh cũng biết là từ năm mười tuổi em đã rất thích La Hạo, em chờ anh ấy bao nhiêu năm nay. Mới đính hôn với em vài ngày mà anh ấy đã như vậy rồi, gần đây anh ấy luôn lạnh lùng thờ ơ với em, em nghi anh ấy có phụ nữ ở bên ngoài nên tìm người điều tra. Không ngờ bắt em ở nhà chờ, cả đêm anh ấy không về thì ra là hẹn hò với người phụ nữ khác, người này không cần em nói anh cũng biết đấy. Em…em vừa định khuyên nhủ anh ấy liền nổi giận, muốn hủy hôn với em. Anh nói xem, em vì anh ấy mà làm nhiều chuyện như vậy, thế mà anh ấy lại vì người phụ nữ của anh mà hủy hôn với em. Anh về quản người phụ nữ của anh đi, có anh rồi mà cô ta còn chưa thấy đủ hay sao mà còn muốn có ý này nọ, định quyến rũ cả chồng chưa cưới của người khác. Em thì không nói làm gì, nhưng mặt mũi anh còn để đâu nữa, chuyện này mà để người ngoài biết…” Phan Đông Minh vốn đang tức giận, vừa nghe cô ta nói vậy liền đứng phắt dậy, đập xuống bàn rồi giận dữ nói: “Đủ rồi!” Hắn chống hai tay lên bàn, cúi đầu nhìn Ninh Tiêu Nhã chằm chằm, ánh mắt như có thể phun lửa. Hắn chỉ ra cửa văn phòng, nói: “Bây giờ cô cút ngay cho tôi, chạy về nói với La Hạo, tôi mặc kệ ai trong các người muốn hủy hôn, tôi nể mặt các người đủ rồi. Cô cũng về nói với nó một câu, bảo nó tự giải quyết tốt đi, bằng không đừng trách tôi không để ý đến tình cảm mà trở mặt với nó, bây giờ cô cút ngay, cút!” Hắn chưa từng tức giận như vậy, chồng văn kiện trên bàn bị hắn vung tay một cái đã rơi loạn xuống đất. Ninh Tiêu Nhã sợ hãi đứng dậy, biểu hiện của Phan Đông Minh khiến cô ta khiếp đảm, không dám nói gì nữa mà xám mặt rời đi. Phan Đông Minh nhìn mớ giấy tờ rơi loạn xạ trong phòng thì bắt đầu cười lạnh một cách kì lạ, khóe môi run rẩy như thể không khống chế được. Hắn cúi đầu liền nhìn thấy giữa đống văn kiện bị hắn gạt xuống là lô ảnh chụp, vì thế hắn đi vòng qua bàn làm việc, cúi người nhặt ảnh lên, lại lật từng cái xem, vừa xem vừa cười lạnh. Ảnh chụp rất rõ ràng, nụ cười xấu hổ trên mặt Tạ Kiều với khóe nhăn khi cười cũng có thể nhìn thấy. Ở một góc chụp khác, cử chỉ của hai người nhìn qua rất hạnh phúc, La Hạo ngửa mặt cười, Tạ Kiều mím môi lặng lẽ nhìn anh. Ôi, thật đúng là một đôi uyên ương hạnh phúc, được lắm. Còn có cảnh hai người thâm tình ôm hôn rất lãng mạn trong mưa, ôm rất chặt, hai thân thể khít vào nhau không một khe hở. Bất kể ai nhìn thấy tấm ảnh này cũng không thể kìm được mà tán thưởng một tiếng, một đôi tình nhân nam thanh nữ tú rất tuyệt. Hai con mắt Phan Đông Minh nhìn tấm ảnh chỉ như hận không thể hóa thành hai tia laser xuyên thủng đôi nam nữ trên ảnh. Được lắm, hắn nghĩ, được lắm La Hạo, dám tranh cao thấp với tôi, dám động đến người phụ nữ của tôi. Được lắm, Tạ Kiều, dám phản bội tôi, cho tới bây giờ đều là Phan Đông Minh tôi bỏ phụ nữ, nào có người phụ nữ nào dám phản tôi…Hắn không nghĩ được nữa, hắn sợ sẽ tức đến phát điên lên, hắn cố gắng nghĩ đến chuyện khác. Sao hắn lại quên hỏi Ninh Tiêu Nhã, chỗ ảnh này chụp khi nào, còn nữa, trong ảnh trời đang mưa, ở thành phố mưa lúc nào? Hắn ấn mạnh vào thái dương, cố gắng nghĩ, à, là hôm qua, chiều hôm qua trời mưa, vậy tối qua hắn đi đâu? Hắn ở đâu? Sao hắn lại để Tạ Kiều ra ngoài? Mặc cho hắn tự dối mình không được nghĩ nữa, nhưng tư duy của hắn như con lắc đồng hồ bị dừng lại cho không lên dây cót, cả đầu chỉ có một câu, Phan Đông Minh hắn, bị một người con gái tên là Tạ Kiều phản bội. Trong tay còn cầm tấm ảnh Tạ Kiều cùng La Hạo, miệng đối miệng, thân kề thân, vui mắt đến mức khiến người ta liên tưởng đến đôi uyên ương chốn thần tiên, hiệu quả thị giác vô cùng tốt. Bỗng nhiên hắn phát hiện ra hắn vẫn cười lạnh, một nỗi đau như từ lồng ngực muốn xuyên qua da thịt đột nhiên lao ra, uốn lượn qua huyết mạch, kêu gào liên hồi. Thái dương chợt nhói lên khiến hắn đau đầu, đau lòng, tinh thần cũng đau đớn, chỗ nào cũng đau, không nơi nào khỏe cả. Hệ thống sưởi vẫn chạy, hắn cảm thấy nóng, lại giống lúc uống rượu, như thể bao nhiêu máu trong người đều dồn hết lên đầu hắn, chiếc caravat trên cổ chặt đến mức khiến hắn phát hoảng, hắn liền nới lỏng caravat ra. Tấm ảnh chụp vẫn để trên bàn, hắn cởi cúc áo rồi cởi luôn áo khoác ngoài ra, hắn nhắm mắt lại rồi thở hắt một hơi, mở mắt ra liền không tự chủ được mà lại nhìn vào bức ảnh trên bàn, đôi nam nữ ôm hôn kia khiến ánh mắt hắn đau đớn. Trên tay còn đang cầm áo, hắn cảm thấy bao mạch máu trên bắp tay đang căng lên đến cực điểm, không khống chế được mà run run, ngón tay dần siết chặt lại rồi dứt khoát ném áo xuống sàn nhà. Cơn cuồng nộ như một ngọn lửa không ngừng lan rộng trong lòng hắn, hắn nghiến răng nghiến lợi, lại tức giận đến không thể chịu nổi. Đau nhói, sự ghen tỵ như một cây roi dính muối quật lên người hắn, rất đau, ngoài đau ra hắn không còn biết đến cảm giác gì nữa. Hắn như một con sư tử đói bụng hơn mười ngày đi tới đi lui trong buồng giam. Đi nhiều đến phát mệt, cuối cùng hắn cũng ngồi xuống và phải thừa nhận, Phan Đông Minh hắn đầy thủ đoạn nhưng nay lại bị Tạ Kiều, một cô gái thoạt nhìn cực kỳ nhu nhược giáng lên mình một một hồi báo ứng, cô gái kia bắt cá hai tay! Sao có thể chịu nổi! Nếu như bị người khác biết…cô gái mà Phan Đông Minh hắn bao dưỡng lại lén lút sau lưng hắn…nói xem hắn còn mặt mũi nào, nói xem làm thế nào để hắn ra ngoài giương oai được nữa…người khác sẽ nghĩ hắn như thế nào đây, gặp mặt thì không ai dám nói gì, nhưng sau lưng hắn liệu họ có chỉ trỏ nói hắn…không phải đàn ông? Ý nghĩ này như ngọn lửa thiêu đốt thần kinh hắn. Hắn đứng dậy từ ghế giám đốc, trên bàn có gì thì ném hết, có thể đập được thì liền đập, gần như không khống chế được ý muốn giết người. Từ phòng thư kí ở bên ngoài có thể nghe thấy những tiếng động bất thường trong phòng của ông chủ, một cô thư kí trẻ ngốc nghếch lập tức vọt vào phòng như bị lửa thiêu mông, vừa mở cửa phòng ra đã thấy căn phòng bừa bãi như có trộm. Cô ta giật mình, vừa định mở miệng liền nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn đang ngoảnh lại, chỉ vào cô ta rồi hung dữ rống to: “Ai cho cô không gõ cửa đã vào? Làm phản hả?” Cô thư kí còn chưa nhìn rõ xem hắn có phải ông chủ không liền kéo cửa lại. Bình thường, ông chủ luôn vận quần áo chỉnh tề như chuẩn bị chụp ảnh bìa tạp chí vậy, người như dã thú ban nãy trong văn phòng sao có thể là ông chủ chứ, cô ta sợ đến mức chân nhũn ra. Cô ta không phản ứng gì nữa, cánh cửa vừa được đóng lại lập tức bị người trong phòng mở ra, để lộ gương mặt khiến người ta sợ hãi. Vẻ mặt người đàn ông xanh mét như gà bị nhổ lông, môi cũng run lên, hắn gào to: “Cô là ai? Hả? Có quy củ không? Cửa này là để cho cô tùy tiện vào hả? Coi chỗ này của tôi là chỗ nào? Còn để ý đến tôi đây không? Hả?” Mọi người trong phòng thư kí đều sợ hãi. Cô Vương vừa bưng tách trà đến liền nhìn thấy cảnh tượng này, vừa thấy ông chủ phát hỏa thì vội chạy lại. Phan Đông Minh chỉ vào cô thư kí trẻ rồi hỏi cô: “Đây là ai?” Cô Vương vội vàng nói: “Đây là Tiểu Hoàng của phòng thư kí, sao thế ạ?” Phan Đông Minh quay đầu lại khiến Tiểu Hoàng sợ hãi, hắn tức giận nói: “Tôi hỏi sao cô không trả lời? Tôi thuê cô đến để làm người câm điếc hả?” Hắn bực tức chỉ vào cô Vương, “Cô xem xem cái phòng này thuê đến toàn những người thế nào? Thư kí hả, làm ở đây mà như đầu gỗ thì còn có ích gì nữa, tổ chức lại cơ cấu chỗ này cho tôi, làm nhanh đi, biến, biến nhanh.” Nói xong hắn đóng sầm cửa lại. Trong nháy mắt Tiểu Hoàng đã hiểu mình vướng số cá mực đến mức nào, nước mắt ấm ức trào ra, cô nghẹn ngào khóc. Cô Vương vội kéo cô ta đến một bên khuyên nhủ: “Trời ơi cô còn khóc ư, mau lau đi, hôm nay giả vờ cho cô nghỉ thôi, chờ Phan tiên sinh nguôi giận rồi tôi sẽ nói chuyện với anh ấy, cô cứ đi trước đi, bằng không lát nữa anh ấy thấy cô không phải là mọi người sẽ chịu tai ương cùng cô sao.” Vất vả dỗ mãi Tiểu Hoàng mới đi. Phan Đông Minh từ văn phòng đi ra, đầu tóc rối bù, trong tay còn cầm áo, coi họ như vô hình mà bước đi. Nhưng điều làm cô Vương lo lắng chính là buổi chiều còn có mấy cuộc xã giao quan trọng, nếu ông chủ đi rồi thì phải làm sao đây. Nhìn hắn như vậy, không ai dám gọi hắn lại, hiện giờ ai cũng tiếc không thể mua một cột thu lôi gắn lên người, dám tiếp xúc với hắn là gặp rủi ro rồi. Phan Đông Minh ấn thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, cũng không biết mình đang nghĩ gì mà mãi lâu sau vẫn không tìm thấy xe đâu cả, bấm điều khiển từ xa, hai tiếng “bíp bíp” vang lên thì mới phát hiện xe ở ngay sau mình. Hắn sửng sốt trong chốc lát rồi mới lên xe, đi lòng vòng vô mục đích trong thành phố, đèn đỏ dừng lại, đèn xanh thì đi, đi đến đường nào cũng không biết, chỉ nhớ rõ là đi ngang qua quảng trường Thiên An Môn đến vài lần. Hắn đạp chân ga, đạp chân phanh, rồi chân lại đặt lên bộ ly hợp, bàn chân hơi run lên như thể có con kiến đang cắn ở đầu ngón chân vậy. Lúc đợi đèn đỏ hắn thấy hơi lạnh nên mới phát hiện ra hắn vẫn đang mặc chiếc áo mỏng mà hệ thống sưởi thì chưa bật lên. Hắn đưa tay bật hệ thống sưởi, hơi ấm vừa tràn ra thì chuông điện thoại vang lên, là cô Vương. Hắn chẳng bận tâm đến cô, cũng không buồn nhận điện thoại, lại mở nhạc lên. Trong xe vang lên tiếng hát nồng nàn, không nghe thì tốt hơn, vừa nghe thấy giọng hát của anh ta hắn liền lôi đĩa ra khỏi hệ thống âm thanh, hạ cửa kính xe xuống rồi ném thẳng ra ngoài. Hắn cố gắng khống chế mình không nên nghĩ rằng Tạ Kiều không về nhà, hắn sợ mình lỡ tay sẽ bóp cổ cô gái kia mất. Hắn vốn có quy tắc của riêng mình với công việc, không nói chuyện riêng tư trong công ty, không để cảm xúc lấn át vào công việc. Nhưng thật rõ ràng, hôm nay hắn đã phá vỡ quy tắc vì Tạ Kiều. Rời khỏi đoạn đường phồn hoa tìm một nơi có thể đỗ xe, hắn hạ ghế nằm trong xe, nhìn bầu trời u tối ngoài cửa sổ, châm một điếu thuốc, tự ép mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải làm thế nào với Tạ Kiều, hắn còn muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.