Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)
Chương 21
Tạ Kiều vẫn không quay đầu lại mà vội vàng chạy vào dòng xe cộ, cũng chẳng buồn đóng cửa xe lại mà cứ thế chạy.
Dương Quần thở hổn hển, không nghĩ ngợi gì mà mở cửa xe đuổi theo. Trên đường đông nghẹt, Tạ Kiều lại vọt thẳng vào dòng xe tấp nập khiến cho những tiếng phanh chói tai vang lên, mấy tay lái xe rống to: “Không muốn sống à!”
“Mù à, muốn chết hả?”
Tạ Kiều vẫn không quan tâm, chạy như điên trên đường. Dương Quần thấy thế thì sợ hãi, vừa nói “Xin lỗi, xin lỗi.” với người ta, vừa ra sức đuổi theo Tạ Kiều. Đến một giao lộ, anh ta mới đuổi kịp Tạ Kiều. Chân cô đi giày cao gót nhưng lại chạy rất nhanh, như thể con nai hoảng sợ đang chạy trối chết. Lúc Dương Quần hung tợn tóm cô lại, cô phản kháng dữ dội, vừa đẩy một cái anh ta đã lảo đảo. Dương Quần vội nắm chặt lấy cánh tay cô, thở gấp, tức giận nói: “Cô điên à, chạy cái gì?”
Tạ Kiều thở dốc, mặt cô tái đến ghê người, nước mắt trên mặt vẫn chưa ráo hết, tóc dính loạn xạ. Cuối cùng, cô cũng không tránh được bàn tay như gọng kìm của Dương Quần, từ từ trấn tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt giận dữ của Dương Quần, bỗng nhiên nở nụ cười, cô nói: “Đúng vậy, tôi chạy vì cái gì chứ nhỉ, chỉ là tôi đói, muốn ăn cơm mà thôi, nhưng tại sao anh lại đuổi theo tôi nhỉ.”
Dương Quần không dám tin mà nhìn cô, giờ phút này không còn chút nghi ngờ nào rằng cô gái trước mặt đây rất xấu tính, anh ta oán hận đến nỗi chỉ muốn cho cô một phát tát.
“Mẹ kiếp, cô không chạy thì tôi đuổi theo làm gì, tôi không bệnh đâu.”
“Được rồi, anh buông tôi ra đi, anh làm đau tôi rồi đấy.”
“Vậy cô có chạy nữa không?”
“Không chạy.”
Dương Quần hồ nghi nhìn cô, từ từ buông tay ra. Tạ Kiều vừa lui ra một chút, Dương Quần lại nhanh chóng tóm lấy cô, vừa định tức giận mắng thì lại nhìn thấy ý cười bỡn cợt trong mắt cô. Chính anh ta cũng không biết vì sao mình lại cười, hai người đứng ở ven đường nhìn nhau cười, cuối cùng không nhịn được liền cười ha hả đến chảy cả nước mắt. Dương Quần không hiểu vì sao mình lại muốn cười, nhưng Tạ Kiều trông thật vui vẻ. Anh ta dụi đôi mắt ướt nhèm, vỗ vỗ vai cô nói: “Hứ, cô chạy nhanh thật đấy, tôi phục cô rồi. Aiz, vừa nãy chạy đổ đầy mồ hôi, giờ tôi cũng hơi đói rồi, muốn ăn gì không? Tôi mời khách.”
Tạ Kiều nói: “Tôi muốn ăn ở Bán Nhàn Cư được không?”
* Chỗ này tìm thấy 1 villa có tên là Banxianju, chắc là đúng
Dương Quần gật gật đầu nói: “Đương nhiên là được rồi, cô cũng rất biết chọn chỗ đấy, có điều hơi xa, còn phải về lấy xe đã, nhanh lên. Vì đuổi theo cô nên tôi còn chưa kịp rút chìa khóa đâu, đừng có mà bị lấy mất, không là phiền đấy.”
Anh ta đúng là có cái miệng quạ đen. Hai người vừa về đến nơi thì chẳng thấy xe anh ta đâu nữa, lúc nãy xe vẫn còn ở đây, giờ đã trụi lủi chẳng còn cái mẹ gì nữa. Hai người há hốc miệng, hai mặt nhìn nhau, nhìn một lúc mới phá lên cười. Tạ Kiều chỉ vào Dương Quần, cười khanh khách, “Này, anh đoán chuẩn thật đấy.”
Xe không thấy, Dương Quần không muốn cười mà chỉ muốn xị mặt ra, nhưng anh ta cũng không nhịn được cười, như thể bị người ta điểm trúng huyệt cười vậy, cười mãi không thôi. Anh ta dí một ngón tay lên trán Tạ Kiều, “Còn không phải tại cô sao, nếu cô không bỏ chạy thì xe có thể mất được sao?”
“Còn không mau gọi điện báo cảnh sát đi?”
“Đúng rồi, mau gọi điện thoại.” Anh ta sờ sờ túi, ngu ngơ nói: “Chết mẹ rồi, để trên xe…Của cô đâu? Đưa đây tôi dùng tạm.”
Tạ Kiều giơ hai tay lên trong tư thế đầu hàng, “…Túi xách của tôi để trên xe anh.”
Hai người lại nhìn nhau cười, cười gập bụng. Dương Quần vừa thở hổn hển vừa nói: “Cô, cô chạy cái gì cơ chứ, hả? Sao cô không cầm túi rồi hẵng chạy đi.”
Tạ Kiều quệt nước mắt chảy ra vì cười, “Thế sao anh lại đuổi theo tôi hả? Chìa khóa xe cũng không rút, anh đúng là ngốc chết đi được.”
Dương Quần chìa tay ra, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không điện thoại, cũng không có tiền, chẳng những không thể đi ăn mà còn không biết đưa cô về nhà thế nào đây.”
“Ngay cả ví tiền cũng không có sao?”
Dương Quần vỗ vỗ vào túi, “Giống hệt đồ ngốc cô, rỗng tuếch.”
Tạ Kiều cởi giầy ra, “Vậy thì thôi, đành phải đi bộ.”
Dương Quần la oai oái: “Không phải chứ, đi bộ lên núi?”
“Chẳng lẽ anh còn có cách khác?”
Dương Quần nhìn quanh bốn phía, chỉ vào phía trước giao lộ mà nói: “Ở kia có siêu thị, tôi vào gọi điện thoại.” Anh ta vừa định đi thì lại nghĩ nghĩ rồi kéo lấy Tạ Kiều, “Cô đi cùng tôi, nếu mà để lạc cô thì Phan Đông tử lột da tôi mất.”
Tạ Kiều mím môi, nói: “Có thể không nhắc đến anh ta không?”
Dương Quần nhìn Tạ Kiều, vừa đi vừa nói: “Nhắc đến anh ấy thì sao, Phan Đông tử rất tốt đó nhé, theo anh ấy thì cả đời không phải lo gì cả.”
“Tôi không thích.”
Dương Quần ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ôi chao, tôi không nghe lầm đấy chứ?”
Đột nhiên Tạ Kiều muốn nói hết ra, cô bước chân trần trên lối đi bộ, nhìn ánh nghê hồng cuối cùng le lói trên bầu trời, “Tôi hận anh ta, ghét anh ta, anh ta giam tôi ở đó, chỉ là để thỏa mãn thứ dục vọng biến thái của anh ta, nhìn tôi bị giày vò anh ta sẽ vui sướng.”
Dương Quần có chút giật mình, nhìn cô rồi nói: “Vậy sao cô không bỏ đi?”
Tạ Kiều bất đắc dĩ xua tay, “Không như thiếu gia anh nghĩ đâu, có nhiều chuyện anh không hiểu rõ đâu.”
“Mẹ kiếp, cô không nói đương nhiên tôi không rõ rồi.”
“Phật nói rằng, không được nói không được nói.”
“Mẹ ~ thiền cơ đấy? Có điều tôi cũng nhìn ra được, cô với Phan Đông tử có chút vấn đề.”
“Vấn đề rất lớn, cũng không biết nên nói thế nào cho tốt.”
“Nhưng cô có thể ở lại một nơi mà những cô gái khác không thể tùy tiện đến, chỉ điểm ấy thôi đã thấy cô không giống họ rồi.”
“Woa, tôi thật đúng là vinh hạnh.”
“Cô quen Đông tử được bao lâu rồi? Lần trước tôi thấy cô không phải là…vậy thì sao?”
“Không phải đã nói là không nhắc đến anh ta sao.”
“À, không nhắc đến…nhưng tôi rất tò mò. Tôi bảo này, cô có thể đi giầy vào không? Không đau chân à?”
“Đi vào mới đau.”
“Cô đúng là quái nhân.”
“Tôi biết anh không thích tôi. Nhìn ánh mắt anh là tôi đã biết rồi.”
“Tôi sao dám thích cô? Có Phan Đông tử thích cô còn chưa đủ sao?”
“…Vừa rồi anh cố ý.”
“Cái gì?”
“Anh cố ý để anh ấy thấy tôi, tôi biết.”
“Dù sao sớm muộn gì anh ấy cũng biết.”
“Cũng phải.” Tạ Kiều dừng lại nhìn lòng bàn chân đen nhẻm, ngẩng đầu nói: “Không phải anh muốn gọi điện thoại sao? Còn không mau đi đi?”
Dương Quần nhìn siêu thị phía đối diện, lại nhìn Tạ Kiều rồi nói: “Cô chờ nhé, tôi quay lại ngay, trăm ngàn lần đừng có chạy lung tung đấy.”
Tạ Kiều cười, nhìn Dương Quần đi qua con đường, tiến vào một siêu thị náo nhiệt. Lúc ấy cô mới chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi mặt vào hai khuỷu tay, bắt đầu là nghẹn ngào, sau đó là gào khóc.
Cô gái lái xe kia, cô gái được Tân Thiếu gọi là Trữ đại tiểu thư, đương nhiên là vợ sắp cưới của La Hạo rồi. Cô ta xinh đẹp, giống như một cô công chúa, ở bên La Hạo trông thật xứng đôi, vừa mắt, nhìn thế nào thì cũng là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh. Cô nhớ tới vẻ mặt tươi cười của La Hạo khi cửa kính hạ xuống, thật giống trước kia. Anh vẫn đẹp trai như trước, nụ cười vẫn ngọt ngào, giống như lúc anh đến trường đón cô, như ánh mặt trời vậy. Nhưng hiện giờ, anh đã tươi cười với cô gái khác, không phải là cô, không phải là Tạ Kiều cô. Nụ hôn của anh, nụ cười của anh, tình yêu của anh, sự chiều chuộng của anh, từ nay về sau rốt cục cũng không còn liên quan đến cô nữa. Cô khóc to lên, thất thanh gọi tên anh, nhưng đau đớn đến đâu đi nữa thì cũng không thể gọi trở về được rồi.
Nỗi đau lòng giống như một con dao cùn cứ từng chút một cứa qua cứa lại. Nếu có thể, cô cam tâm chết ngay lúc nhìn thấy La Hạo, nhưng cô không có cách nào để không nghĩ đến nữa. Nhất định La Hạo sẽ hỏi Dương Quần vì sao cô lại xuất hiện trên xe anh ta, nhất định Dương Quần sẽ nói cho anh, anh ta sẽ nói chuyện Tạ Kiều cô ở chỗ Phan Đông Minh. La Hạo sẽ thất vọng về cô, chắc chắn anh sẽ cảm thấy cô thật vô liêm sỉ, sẽ cho rằng cô lẳng lơ.
Á, đừng, sao có thể như vậy, cô nghe thấy tiếng tim mình đập “thụp thụp thụp” trong lồng ngực, thật sự rất đau, cơn đau đến rất rõ, như thể đang có một cây trâm chậm rãi đâm vào, lại rút ra, lại đâm vào, cơn đau không ngừng lại, từ từ làm nhỏ ra dòng máu lượn quanh, đau đến không thể kìm nén được, đau đến nghẹt thở. Toàn bộ thế giới đột nhiên yên lặng hẳn. Nơi ngã tư ồn ã, xe cộ tấp nập, người đến kẻ đi, vô cùng náo nhiệt, nhưng tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng khóc bi ai của mình, thật đau thương. Như vậy thật giống như bị tâm thần, nhưng ngoài khóc ra cô không còn cách nào khác. Cô nắm chặt lấy vạt áo, cô rất đau, đau như rút bỏ lục phủ ngũ tạng ra, nó khiến cô tuyệt vọng, khiến cô muốn chết ngay đi. Nhưng cô không còn cách nào khác, cô không thể quên được ánh mắt thảng thốt của La Hạo khi nhìn thấy mình, thì ra, vừa nhìn thấy anh, cô đã đau như vậy…
Trên con đường náo nhiệt giữa Bắc Kinh phồn hoa này, mọi người đều nhìn cô gái khóc đến thương tâm kia, không ai có thể hiểu được nỗi bi thương của cô, nhưng họ đều nghe được tiếng khóc đến nát lòng. Có người dừng lại nhìn cô, cô cuộn tròn người ngồi bên ven đường, như một đứa nhỏ bị lạc, không tìm thấy lối về nhà.
Một lúc lâu sau có người kéo cánh tay cô lên. Cô chậm rãi ngẩng mặt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Quần. Anh ta cúi đầu nhìn cô, không nói lời nào cũng không động đậy, chỉ nhìn cô.
Dương Quần đang ra sức nghĩ, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô gái này, thứ cô gây cho anh ta là kinh ngạc. Anh ta từng khen La Hạo có diễm phúc, cô gái này đúng là rất xinh đẹp. Sau này, khi thấy cô trong biệt thự của Phan Đông Minh, anh ta không nhận ra cô ngay, bởi cô gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn xinh đẹp như trước. Tuy rằng Phan Đông Minh đối xử với cô thật tệ, thậm chí khi anh ta thấy cô chịu ấm ức thì có vẻ vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, nhưng cô chỉ khóc chứ không phản kháng. Lúc cô nói chuyện với anh ta còn đỏ mặt, con gái như vậy thời nay không còn nhiều lắm. Giờ phút này, trên mặt cô gái trước mặt anh ta tràn ngập nỗi tuyệt vọng, cô ngồi đây khiến một góc đô thị ồn ào trở nên ảm đạm. Cô lúc này không còn rực rỡ như lần đầu gặp anh ta, cô như một bức phác thảo mơ hồ, yên lặng trong một góc tối, chỉ có đôi mắt được nước mắt tẩy trong mới có chút tia sáng nhạt phát ra.
Anh ta nghe thấy tiếng khóc của cô, kỳ thật anh ta đã đứng cạnh cô rất lâu rồi. Cô khóc đến thương tâm, lại rất chăm chú khóc, như thể đây là chuyện duy nhất cô có thể làm được. Anh ta còn nghĩ nhất định là vì ban nãy cô thấy La Hạo nên mới như vậy. Anh ta có chút khó chịu, có chút khinh bỉ chính mình. Tuy rằng anh ta không hiểu rõ cảm nhận của cô, nhưng tiếng khóc của cô khiến anh ta tan nát cõi lòng. Thậm chí, anh ta còn nhớ đến mối tình đầu của mình, nhớ đến cô bé từng ngồi cùng bàn với anh ta hồi trung học. Cô ấy cũng thích khóc, nhưng anh ta không thể nhớ nổi cô tên là gì, chỉ biết chính mình thầm mến cô ấy. Đến gần lúc tốt nghiệp anh ta cũng không nói lời thích nào với cô, nhưng anh ta vẫn cố chấp cho rằng đó là tình đầu của mình. Thời gian như bóng ma không thể làm thay đổi sự thật, ngay cả tên người ấy mà anh ta cũng không nhớ, anh ta thật đúng là hồ đồ. Anh ta không biết làm gì, chỉ thở dài, vươn tay kéo cô dậy, tay cô vẫn cầm đôi giầy. Rồi anh ta sờ túi, đưa cho cô chiếc khăn tay, nhẹ nhàng nói: “Lau đi, họ sẽ đến ngay thôi, tôi đưa cô đi ăn.”
Tạ Kiều cụp mí mắt xuống, hàng mi của cô thấm ướt, thật dày, thật dài, che đi đôi mắt u sầu. Cô chỉ còn tiếng sụt sịt, như một đứa nhỏ khóc xong rồi sẽ ngoan ngoãn. Dương Quần sờ trong túi áo, cuối cùng lấy ra một bao thuốc. Anh ta rút một điếu đưa lên miệng nhưng lại phát hiện ra không có lửa châm. Nhìn xung quanh một hồi, thấy có mấy người đi bộ trên đường, anh ta liền bước ra xin lửa. Lúc anh ta phì phò khói thuốc trở về, Tạ Kiều ngại ngùng cười nói: “Nhìn này, bẩn quá.”
Anh ta cúi đầu nhìn khăn tay, lại nhìn cô rồi nói: “Không sao, lau thì bẩn thôi, giặt đi là sạch mà.” Tất cả những gì anh ta nói đều là vô nghĩa, nhưng ngoài những lời vô nghĩa ấy ra anh ta không biết nên nói gì cho tốt. Sắc mặt Tạ Kiều tái nhợt, không có chút huyết sắc nào. Tuy rằng anh ta không biết giữa cô, La Hạo và Phan Đông Mình rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt cô anh ta có thể thấy được, cô gái này đang trong nỗi tuyệt vọng. Theo Phan Đông Minh không tốt sao? Trước kia anh ta thấy, phụ nữ nhìn Phan Đông Minh liền hưng phấn như bắt được mỏ vàng không phải sao?
Dương Quần hút xong điếu thuốc thì vừa lúc có hai chiếc xe việt dã đen chậm rãi đỗ lại ven đường. Có người đàn ông bước từ trên xe xuống, Dương Quần tiến ra đón, rồi họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Dương Quần vẫy tay với Tạ Kiều, “Đi thôi, chúng ta đến Bán Nhàn Cư, vừa rồi tôi đã gọi điện đặt chỗ rồi.”
Tạ Kiều nhìn chiếc xe trên đường. Người vừa lái xe nhanh chóng lên một chiếc xe khác, vẫy tay với Dương Quần. Dương Quần vòng qua đầu xe mở cửa cho cô, cô chậm rãi bước đến rồi ngồi vào xe.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
67 chương
59 chương
21 chương
10 chương
9 chương
32 chương
7 chương