Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)
Chương 16
Tạ Kiều ngập ngừng nói: “…Không thể nào, nếu tôi đã gặp anh Dương rồi thì nhất định sẽ nhớ rõ.”
Tân Thiếu liếc mắt nhìn Dương Quần, “Cậu thu ngay cái bộ dạng đó của cậu lại đi, aiz, từ nhỏ nhìn thấy con gái xinh là đã há mồm ra rồi, thật ra cậu nên đổi phương thức tiếp cận đi để bạn bè còn có chút ngưỡng mộ, biết chưa?”
Dương Quần trừng mắt, “Mẹ kiếp, thầy giáo không dạy cậu khi làm việc không được đầu voi đuôi chuột sao, bây giờ kinh tế thế giới suy thoái, Bin Laden thì lẩn trốn, ngay cả Saddam cũng đã bị phạt treo cổ, thế giới này biến đổi quá nhanh chóng, mình giữ được phong cách này cũng không phải dễ dàng đó nhé, cái này gọi là cá tính, cậu thì biết cái gì.”
Tân Thiếu bĩu môi, lia tầm mắt sang phải, nói với Giang Đào: “Nhìn đây này, nhìn người anh em của cậu đây này, từ nhỏ đến lớn đều trung thực ngoan ngoãn. Mình vẫn hoài nghi, làm ngoại giao có phải cả ngày lo chuyện mua bán dầu khí như cậu ta không, nếu không thì chỉ là chơi bời chán ngắt.”
Tạ Kiều liếc nhìn chàng trai trẻ vẫn ít nói chuyện kia, thoạt nhìn không hề giống Dương Quần ranh mãnh, dáng vẻ khôi ngô, nhã nhặn. Anh ta nghe thấy lời Tân Thiếu thì cười cười: “Người anh em, không phải cậu cũng thu được một ít của Dương thị sao, người anh em của tôi cũng rất tốt nhé, chưa bao giờ đòi cậu nhiều.”
Tân Thiếu phì cười, “Hôm nay mình không được hời rồi, hai người liên thủ chèn ép mình, được thôi, mình cũng tìm được người bắt tay…Tạ tiểu thư, hai chúng ta một chiến tuyến đi.”
Tạ Kiều ngồi nghe họ tán dóc, đang đỏ mặt không biết có nên lên tiếng trả lời hay không thì thấy Dương Quần hớn hở tiếp lời: “Ê, chán sống hả, mà sao cậu không nhìn lại mình đi, người ta là Tạ tiểu thư, sao có thể để cậu vừa mắt được, cẩn thận lát nữa Phan Đông tử về là cậu gặp chuyện lớn đấy, đến lúc ấy thì cậu biết thế nào là run bắn người nhé.”
“Xí! Mẹ kiếp nhà cậu, định ai cãi nhau với ai đây, cái loại cậu á, miệng ngậm đầy lửa, đùa tí không được à mà cậu ngồi bên cạnh nói cái rắm ấy.”
Giang Đào vội khuyên can, nếu không hai kẻ dở hơi này chắc chắn sẽ gây gổ lớn mất, “Được rồi hai người các cậu, nói gì thì cũng phải để lát nữa trong nội bộ, để Tạ tiểu thư chê cười rồi đấy. Lớn như vậy rồi, nói chuyện có thể chú ý một chút không hả? Có phái nữ ở đây, nhã nhặn một chút có được không?”
Dương Quần quay lại nhanh nhảu nói với Tạ Kiều: “Tạ tiểu thư, trăm ngàn lần đừng cười nhạo chúng tôi nhé, bọn tôi nói chuyện với Phan Đông tử cũng quen thế rồi, thế này không phải là không coi cô là người ngoài sao, ngoại trừ ăn nói thô lỗ ra thì tôi cũng không phải là người xấu.”
Tạ Kiều vội gật đầu, Dương Quần lại hỏi: “Vừa rồi nghe quản gia nói cô đến đây dưỡng bệnh, là bệnh gì? Tôi có quen vài chuyên gia, bệnh gì cũng trị được, không chừng có thể giới thiệu cho cô.”
“Truyền, bệnh truyền nhiễm…”
Dương Quần lập tức tránh xa ra, trừng mắt nói: “Chết tiệt, thật sự là bệnh truyền nhiễm? Bệnh truyền nhiễm gì đấy? Nghiêm trọng không?”
Tạ Kiều ngẩng mặt nhìn vẻ mặt căng thẳng của Dương Quần, lắp bắp nói: “Rất, rất nghiêm trọng…”
Điều này khiến cả Tân Thiếu lẫn Giang Đào đều có chút căng thẳng, ba người sáu mắt chằm chằm nhìn cô, biểu hiện trước sau đều là “Sao cô không nói sớm?”. Dương Quần thấp thỏm không yên, vội vàng nói: “Rốt cục là bệnh gì thì cô mau nói đi nhá, nếu còn phải điều trị thì chiều đến bệnh viện luôn đi.”
Thấy họ có vẻ căng thẳng như vậy Tạ Kiều lại càng hoảng, trong đầu vẫn quay cuồng nghĩ xem nên nói là bệnh gì, thêm việc bị Dương Quần giục hỏi thì cuống quýt nói: “Là, đó là…bệnh thủy đậu…”
Dương Quần vẫn có vẻ sững sờ, nhìn Tạ Kiều một lúc lâu rồi mới ngồi thẳng dậy, mặt không biến sắc, nói: “Đùa mấy anh đây đấy hả?”
Thoắt cái mặt Tạ Kiều đỏ bừng, cô đột nhiên nhớ tới lời mẹ nói, bệnh thủy đậu là bệnh của trẻ con, bị một lần rồi thì sẽ miễn dịch cả đời. Cô nhìn qua khóe mắt thấy Tân Thiếu và Giang Đào đã không nhịn nổi cười. Tạ Kiều đang xấu hổ không biết làm thế nào cho xong thì bỗng thấy có người nói: “À, đang tán gẫu chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Tạ Kiều quay đầu lại nhìn, người vừa đến là Phan Đông Minh. Cho tới nay cô chưa bao giờ gặp Phan Đông Minh mà lại thở phào nhẹ nhõm như lúc này. Dương Quần thở hổn hển nói: “Mẹ kiếp, cô bé của anh lấy bọn em ra làm người để đùa giỡn.”
Tạ Kiều vội vàng đứng lên, chạy như chạy nạn đến trước mặt vị cứu tinh, đỏ mặt nói: “Tôi, tôi vào nhà đây…”, nói xong cũng không dám nhìn Phan Đông Minh mà chạy thẳng đi.
Phan Đông Minh có vẻ kỳ quái mà nhìn Tạ Kiều biến mất nhanh như chớp, rồi quay đầu hỏi: “Dương Quần, ở địa bàn của tôi mà bắt nạt người của tôi?”
Dương Quần gãi đầu cười khà khà, “Cho dù không phải là địa bàn của anh thì em cũng không dám sờ vào đuôi con hổ kia đâu, nhưng mà căn cứ vào hai mươi bảy năm kinh nghiệm sống của em, em có thể nhìn ra, cô bé kia biết thẹn thùng đó nhé.”
Phan Đông Minh gõ vài cái lên trán anh ta, lại chạm phải ánh mắt đầy ý cười của Giang Đào, hai người vươn tay nắm chặt, Phan Đông Minh nói: “Boston so với Bắc Kinh được chứ? Cũng đi được ba năm rồi, tôi còn tưởng cậu bị mấy con bé tóc vàng mắt xanh mê hoặc đến mức không cần nhà nữa chứ.”
Dương Quần chen vào: “Cho mấy con nhỏ tóc vàng đi gặp thượng đế luôn đi, trước hết anh phải giải thích rõ ràng về Tạ tiểu thư kia đi, lòng hiếu kỳ của bọn em đủ giết chết trăm con mèo rồi đấy.”, nhưng vẫn bị lơ đi.
Còn Giang Đào chỉ cười, “Sao anh vừa thấy mặt đã nói xấu em thế hả, lúc trước anh đi du học em nhớ là em còn gọi điện thoại hoặc là gửi thư cho anh, quá vất vả, đến phiên em thì lại chẳng thấy cả một tấm bưu ảnh nào của anh luôn.”
Dương Quần duỗi người, nói: “Hừ, cậu còn không biết anh ấy sao? Lúc trước cũng thế, chỉ lo kiếm tiền chứ đâu có rảnh mà viết thư cho cậu! Mình thấy anh ấy đã sớm quên cậu rồi.”
Cuối cùng Phan Đông Minh cũng quay mặt lại cười mắng: “Tiểu tử cậu muốn quan tâm tôi hay quấy rầy đây.”
Giang Đào kéo hắn ngồi xuống rồi nói: “Lúc ở Mỹ em có nghe nói, anh làm ăn vô cùng phát đạt, lần này về phải nhanh chóng học tập mới được.”
Dương Quần lại chen vào: “Này này, hai người đừng nói nhiều về chuyện này nữa, mau nói về Tạ tiểu thư kia đi.”
Giang Đào bật cười, nói với Phan Đông Minh: “Nhìn thằng bạn em sốt ruột này.”
Phan Đông Minh vẫn thờ ơ, tiếp tục nói chuyện với Giang Đào: “Mấy hôm trước gặp chú hai của cậu ở Wealth, nghe nói cậu đã đăng ký lập công ty ở Thượng Hải, suy tính thế nào rồi?”
“Hôm nay tìm anh cũng vì việc này, nghe nói bên chính phủ đang chuẩn bị cho đấu thầu một hạng mục lớn…”
Phan Đông Minh cười, xua tay nói: “Chuyện đó chỉ mấy người tai to mặt lớn biết, tôi còn chưa nghe được tin xác thực, mấy chuyện bát nháo đáng vứt xó thế này cậu để bụng làm gì.”
Giang Đào nở nụ cười, “Anh à, anh mà là người ngoài cuộc? Bọn em không ở Bắc Kinh nhưng cũng có nghe nói, lão La Kiện đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi, nhưng quả này lão ta cũng không thể nuốt trọn được, em chỉ cần anh lộ mặt thôi, bao nhiêu chi phí em chịu tất, sau khi thành công anh em mình sẽ chia tính, anh sáu em bốn, thế nào?”
Phan Đông Minh do dự một chút, Tân Thiếu ngồi bên cạnh không nhịn được bèn nói: “Mẹ kiếp, Phan Đông tử, không cần làm gì mà lại kiếm được ít tiền hoa hồng, chỉ cần lộ bộ mặt rạng rỡ này của anh ra, động một chút đến các mối quan hệ thôi, bình thường không phải cứ ba ngày hai bữa anh lại được lên báo sao, hời như thế anh còn do dự cái rắm ấy.”
Dương Quần như thể không chịu nổi cô quạnh nên lại chen vào: “Mình bảo này Tân Thiếu, hôm nay cậu ăn phải thuốc chuột hả, chuyện này liên quan quái gì đến cậu hả? Phan Đông tử mà cũng dám đắc tội, cẩn thận anh ấy ngáng chân cho đấy.”
Phan Đông Minh lại đánh vào đầu Dương Quần, lập tức mắng: “Miệng chó không thể khạc ra ngà voi mà, cậu không thể học tập Giang Đào được hả? Tuổi không nhiều hơn cậu mà sao vẫn thấy chín chắn hơn cậu…”
“Dừng, anh, anh muốn nói gì em biết rồi.” Dương Quần giơ tay chặn lời Phan Đông Minh, “Có phải anh muốn nói nhìn thoáng qua em còn trẻ hơn Tạ tiểu thư không?”
Lời nói của anh ta khiến Phan Đông Minh vui hẳn, “Thế nào mà lại nói vòng vo đến Tạ Kiều chứ hả, thật sự là cậu không nhớ cô ấy sao?”
“Tạ Kiều?” Dương Quần thì thào: “Tên này nghe rất quen, rất quen…”
“Lần trước ở sân bóng không phải đã gặp qua sao…”
“À…em nhớ ra rồi, cô bé kia, đi cùng La Hạo, ở học viện gì đó.” Dương Quần như bừng tỉnh đại ngộ, chỉ tay vào Phan Đông Minh, “Nhớ rồi, có điều dáng vẻ so với lần trước…Á, dừng, dừng một chút.” Anh ta hồ nghi nhìn Phan Đông Minh mà hỏi: “Sao cô ta lại ở chỗ anh? Cô ta không phải là bạn gái La Hạo sao?”
Bọn họ có nhiều bạn gái cũng không đáng ngạc nhiên, thậm chí mỗi ngày đổi một người cũng chẳng ai nghi ngờ. Tạ Kiều được La Hạo giới thiệu là bạn gái, điều này chứng tỏ La Hạo thật lòng với Tạ Kiều, đây là chuyện hiếm thấy trong số họ, không hề bình thường. Nhưng giờ Tạ Kiều lại xuất hiện ở nhà Phan Đông Minh, hơn nữa lại mặc quần áo ngủ ngồi trong khuôn viên nhà họ Phan, đương nhiên cô không thể đến làm khách giống họ. Dĩ nhiên trong lòng Dương Quần hiểu được, mấy tháng trước cô nàng này còn đi theo La Hạo, chỉ trong chớp mắt đã theo Phan Đông tử. Từ nhỏ đến lớn, giữa họ chưa hề xảy ra chuyện như thế này, anh ta nhìn Phan Đông Minh xem hắn giải thích thế nào.
Phan Đông Minh chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Dương Quần nhìn Tân Thiếu rồi lại nhìn Phan Đông Minh, hỏi: “Chẳng lẽ…hiện tại cô ta với anh, với anh là cái đó?”
Tân Thiếu ho một tiếng, trừng mắt với Dương Quần, “Còn hỏi nữa sao, đúng là cậu bị rút mất não rồi.”
“Không thể nào!” Dương Quần vẫn không thể tin được, nói với Tân Thiếu: “Cậu mới bị rút não ấy, lần trước La Hạo giới thiệu đó là bạn gái cậu ta, chẳng lẽ chỉ là giống nhau thôi.”
Tân Thiếu bực mình, trợn mắt lên, “Không phải cậu cũng nói thế giới này biến đổi nhanh chóng sao.”
Dương Quần sửng sốt một lúc rồi mới gật đầu, thì thào nói: “Mình hiểu rồi, La Hạo nghèo túng, người ta đương nhiên sẽ đi tìm một người tốt hơn, có thể bám được cậu ba Phan, đúng là mạnh hơn La Hạo rồi. Năm nay, ha ha, ngay cả đàn bà tìm đại gia cũng thật tinh mắt.”
Lời nói của anh ta rõ ràng mang ý châm chọc, nhưng Phan Đông Minh cũng không thèm để ý đến, hắn cười rồi vỗ vỗ vai Dương Quần, “Thật ra hôm nay các cậu đến đây cũng rất khéo, bên Thiên Tân có ít cua tươi, ông cụ sai người đưa sang cho tôi mấy con, trưa nay làm bít tết với ăn hải sản, đúng thứ tiểu tử cậu thích nhất đấy.”
Dương Quần nghiêng người nhìn Phan Đông Minh hồi lâu mà không nói gì, đến khi Tân Thiếu nháy mắt với anh ta, Dương Quần mới cất giọng căm phẫn, “Anh định chỉ tiếp bạn thân bằng hải sản với bít tết? Thế còn chai rượu Romanee Conti năm 45 đâu? Còn không lấy ra phơi nắng đi? Lâu quá rồi đấy.”
Phan Đông Minh bật cười, “Tôi biết rồi, tiểu tử cậu rất nhớ thương nó, được, hôm nay cậu được lây phúc của Giang Đào, tôi sẽ lấy ra cho cậu ngửi ké.”
Dương Quần vừa nghe thấy thế thì hưng phấn, bám chặt lấy Giang Đào rồi nói: “Ôi, biết không, nó là báu vật của Phan Đông tử đấy, như thể mạng anh ấy vậy.” Nói xong anh ta lại phẫn nộ nhìn Tân Thiếu, “Mẹ, mình thèm mấy năm rồi nhỉ? Ngay cả mặt mũi nó thế nào mình cũng chưa thấy, Giang Đào vừa về là mình đã có thể được ngửi, thế có coi bọn mình là anh em không, cậu nói xem thế thì sao mình lại không đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy chứ.” Tuy rằng trong lòng Dương Quần tức thay cho La Hạo, nhưng ngoài mặt thì vẫn không thể hiện quá mức. Phan Đông Minh và La Hạo đều là bạn thân của anh ta, quan hệ cũng được vài chục năm rồi. Hơn nữa sau khi La Hạo gặp chuyện không may, Phan Đông Minh cũng mặc kệ không hỏi đến, chẳng lẽ là vì cô gái kia, để tình bạn mấy chục năm đứt gãy?
Tân Thiếu cười nói: “Đoạn tuyệt quan hệ? Cậu bỏ được sao?”
Dương Quần vẫn mang vẻ phẫn nộ, “Anh ấy thì đương nhiên là mình bỏ được, mình chỉ tiếc chai rượu của anh ấy thôi.”
Phan Đông Minh cười cười, dùng một ngón tay đẩy anh ta, “Đi đi, cậu ở gần chỉ dây bẩn tôi thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
67 chương
59 chương
21 chương
10 chương
9 chương
32 chương
7 chương