Ngự thư phòng. Nhìn sắc trời, Nam Cung Thác Nguyệt sau khi xử lý hết đống tấu chương trên bàn, như có như không hỏi người bên cạnh. "Sao rồi?" Vệ Mẫn hầu hạ hắn lâu như thế tất nhiên hiểu ý, lập tức tiến lên thuật lại chuyện xảy ra trong buổi tuyển tú. "Không có một ai!?" "Vâng ạ, sau khi hỏi câu đó, các tú nữ không ai nói một lời, hoàng quý phi không biết xử lý sao, đành cho công tử lui ra." Này rõ ràng là đang coi thường y mà. Hắn may mắn vì Dương nhi không chọn ai. Nhưng cũng đau lòng y vì bị người coi thường. Dương nhi của hắn, hắn xem như trân bảo, ai dám bất kính y. "Ngươi tới truyền chỉ, Phượng thị công dung ngôn hạnh, tài nữ tập thân, có công dựng dục, vì hoàng gia nói dòng, truy phong vì Thuần Nghi Hoàng quý phi." "Đại hoàng tử tài binh thao lượt, tướng tài xuất thế, đặc phong vì Trấn quốc đại tướng quân, quyền lập quân riêng, năm vạn đại quân." Theo tổ chế, thái tử chưa định không thể phong vương. Hắn chỉ có thể bang y vì tướng, cho y quyền tự lập quân đội chỉ theo lệnh y. Hai đạo thánh chỉ vừa ra, làm nhiều người hối hận, ganh tỵ đan xen. Vì chuyện này, một ít tú nữ còn bị người nhà trách phạt. Họ hận không thể đúc các nàng vào bụng lần nữa tái sinh. Ai nấy cung lớp lớp hồi hộp, chờ mong sinh yến của đế hoàng để mau chóng biết hoa lạc nhà ai mà mưu tính đại sự. Thái hậu đi Yến Nam quốc du ngoạn cùng cầu phúc cho Đại Yên. Nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, cả đi lẫn về chỉ vẻn vẹn một tháng kịp thời hồi Đại Yên đón khánh sinh của hoàng thượng, nên cũng không cần chuẩn bị quá nhiều. Dù vậy, ngày thái hậu xuất hành, chúng cung phi hoàng tử ai ai cũng phải có mặt. Và tất nhiên trong đó cũng không thể thiếu tam hoàng tử. Các hoàng tử, công chúa, cung phi đều có mặt đầy đủ, có trật tự xếp thành hai bên cung kính tiễn thái hậu. Thái hậu thoáng nhìn thoáng qua chúng tôn tử, tôn nữ, hiền từ nói với hoàng đế nhi tử của nàng. "Thật sự đã trưởng thành rồi, nếu đã tuyển hảo người cho các hoàng tử, thì cũng nên chọn người tốt cho hai vị công chúa, không thành thân thì đính hôn trước cũng được." Thấy Nam Cung Thác Nguyệt không đáp, Dương hoàng quý phi đành thay mặt cung kính hồi. "Thưa vâng, hai công chúa xác thật không nhỏ, là thần thiếp sơ xuất." "Ai gia cũng không có ý trách tội ngươi." Thấy nhi tử sắc mặt không khỏe, thái hậu cũng chỉ cho hắn không thích nghe chuyện này, nên tiếp lời với hoàng quý phi. "Hậu cung vô chủ, lấy ngươi làm chủ, bề bồn nhiều việc là phải, sau này nên cẩn thận hơn." "Thưa vâng." Hoàng quý phi khẽ qụy gối thi lễ. "Hoàng thượng bảo trọng sức khỏe, ai gia đi." "Mẫu hậu thận trọng." "Cung tiễn thái hậu nương nương." Toàn người bên dưới trừ Nam Cung Thác Nguyệt đang đưa tay dìu Ninh thái hậu lên xe, thì những người còn lại đều quỳ xuống cung kính đưa nữ nhân cao quý nhất hậu cung này rời đế kinh. Khi đoàn người đã đi xa, tất cả đồng thời đứng dậy, Nam Cung Thác Nguyệt thoáng nhìn qua Mộ Dung Thế Dương đang đứng lẫn trong đoàn người, khoẳng khắc đó như ngừng lại. Kể từ hôm ấy, đã mấy ngày trôi qua, Nam Cung Thác Nguyệt chưa giáp mặt thấy y. Hôm nay qua tấm mặt nạ kia Nam Cung Thác Nguyệt như thể thấy được dung mạo hắn tâm tâm niệm niệm, bận tâm trước mặt nhiều người hắn cũng không dám chính diện gặp y, sợ bản thân không kìm chế được mà ôm y vào lòng, chiếm hữu y. Giây phút nghe thái hậu muốn tuyển tú cho y, hắn như muốn kêu gào lên không thể, y là của hắn. Nhưng không thể, phụ hoàng còn đấy, hắn không thể vì bản thân mà quên đi những người khác. An nhi, bé con của cả hai xem ra thật sự kiếp này vô duyên. Hắn chỉ có thể mở to mắt nhìn y cùng người khác sinh dục, nối tiếp huyết mạch hoàng gia, thậm chí tự tay ban hôn cho y cùng kẻ đó. Bởi cảm xúc hỗn loạn, Nam Cung Thác Nguyệt hoàn toàn không lưu ý tam tử của hắn đã tiếp xúc ái nhân của mình, thậm chí giao ra thông điệp quan trọng nhất. Khi Thái hậu cùng hoàng thượng thân mật nói lời từ biệt, thì bên này, nhân lúc người không để ý, Nam Cung Viễn Ly đã vội vã nhét một tờ giấy vào tay vị cô cô đứng gần cậu nhất, và người đó không ai xa lạ chính là Mai Lan. Cũng chính vì lẻ đó, Vệ Mẫn thấy tâm trạng hắn không được tốt, đã lệnh cho người bên dưới không được làm phiền. Và thế là gã đã bỏ qua thông tin quan trọng nhất khiến Nam Cung Thác Nguyệt dằn vặt, hối hận suốt ba năm dài đăng đẳng. ... Ngồi trong phòng, Mộ Dung Thế Dương nắm chặt mảnh giấy tam hoàng tử lén lút đưa cho Mai Lan. Bên trong chỉ vọn vẹn tám chữ, lại khiến y cứng đờ cả người. "Dung mạo ca ca, phụ hoàng đã biết." Chỉ tám chữ ngắn ngủi ấy, nhưng đủ khiến y choáng váng, khi định hình lại đã thấy bản thân ngồi ngay ngắn trong phòng. "Điện hạ." Mai Lan hầu trà kế bên lo lắng hỏi. "Điện hạ người không khỏe sao, nô tỳ gọi thái y đến?" Đáp lại lời nàng là giọng thất hồn lạc phách của y. "Không. Không cần." Người nọ biết thân phận y, nhưng nhiều ngày vẫn không giáp mặt chất vấn, thậm chí còn cố ý tuyển phi cho y. Là xem như không có gì, cứ thế chấm dứt sao? Tốt, Nam Cung Thác Nguyệt, nếu ngươi đã chọn thế thì ta cần gì mặt dày dán lên. Nam Cung Thác Nguyệt, thứ phụ lòng, cả kiếp trước kiếp này ngươi cũng chẳng thay đổi. "Cháy! Người đến, mau dập lửa!" "Hoàng tử sở cháy, cung điện của đại hoàng tử cháy, người tới, dập lửa à." Đêm đó một góc hoàng cung đỏ lửa. Khi Nam Cung Thác Nguyệt chạy đến đã là một cảnh tượng không thể vãn hồi. Hắn muốn xông lên cứu ái nhân nhưng lại bị người ngăn cản. Ám vệ bên cạnh cũng bất chấp tôn ti đánh ngất hắn đi. Lúc Nam Cung Thác Nguyệt tỉnh lại thì được báo rằng, thiệt hại nghiêm trọng nhưng không ai thương vong, chỉ là đại hoàng tử và vị thi nữ của ngài mất tích. Dương nhi, vì sao, vì sao lại bỏ đi?" Nam Cung Thác Nguyệt tự hỏi trăm ngàn lần nhưng mãi vẫn không có đáp án. "Hoàng thượng." "Nói!" "Thống lĩnh thị vệ báo, cung điện của Lý tiệp dư đột nhiên xuất hiện khá nhiều loài bò sát, tất cả đều tập trung tẩm thất nương nương.." ... Nam Cung Thác Nguyệt đến nơi chỉ thấy đội thị vệ hai tay hai túi nâng bọc cọ quậy kêu ti ti ra khỏi tẩm điện của Thượng Chiêu Lý. "Hoàng thượng không thể vào." Khi thấy Nam Cung Thác Nguyệt có ý bước vào trong, thống lĩnh thị vệ lên tiếng ngăn cản. "Tình hình bên trong thế nào?" "Hồi hoàng thượng, thuộc hạ đã cho người đi bắt tất cả lại, tất cả đều là vô độc, hẳn có người âm thầm gây rối." "Lý tiệp dư đâu?" "Thần thiếp đã cho người chuẩn bị một cung điện khác cho nàng, dù sao nơi đây cũng không thể tiếp tục trụ." Dương hoàng quý phi hiện làm chủ tam cung, chuyện lớn như thế tất nhiên không dám vắng mặt. "Tra rõ." "Thưa vâng." Nam Cung Thác Nguyệt tuy miệng nói cho người tra, nhưng trong bụng đã đoán được thủ phạm là ai, chỉ là ngoài miệng làm ra vẻ để lấp mồn mấy kẻ lắm miệng trong cung mà thôi. Cũng đến lúc giải quyết chuyện cũ rồi. ... Một cung điện khác, Lý tiệp dư vẻ mặt tái nhợt có chút hoảng loạn ngồi vo tròn trong chăn, một chút cũng không có dáng vẻ cao cao tại thượng như mọi ngày. Nàng ta sợ hãi nên lệnh cung tỳ bao quanh tẩm thất của mình, chỉ có nhiều người mới khiến nàng không nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng ban sáng. "Hoàng thượng giá lâm." Nam Cung Thác Nguyệt tiến vào, cung nô lập tức bỏ ngay việc mình làm quỳ xuống hành lễ. Vệ Mẫn phất tay vẫy lui tất cả, trong phòng nhất thời chỉ còn ba người. "Hoàng thượng, xin làm chủ cho thần thiếp, có người muốn hại thần thiếp, có người muốn thần thiếp chết." Vừa thấy người lâu ngày không gặp, Thượng Chiêu Lý ngập tràn ủy khuất tuông trào, hoảng sợ kể lại việc kinh hãi hôm nay. Lâu ngày không gặp chuyện vui, việc đêm qua tẩm điện của Mộ Dung Thế Dương cháy, chủ lẫn nô đều mất tích, khiến nàng như nhổ được cái gai trong mắt mà ngủ một giấc khá ngon. Nhưng đang yên trong giấc mộng, bên người lại cảm giác trơn trợt lành lạnh nhượng Thượng Chiêu Lý không thoải mái phải ngồi dậy. Cảnh tượng trước mắt đến chết nàng cũng không quên, rắn rết cóc nhái bò khắp phòng, trên người nàng cũng có vài con không chịu yên cọ quậy. Nàng kinh hãi hét toáng lên, phá vỡ bầu không khí yên tịnh giữa sáng sớm. Cung tỳ nghe tiếng thốt hoảng của chủ tử vội chạy vào cũng vì cảnh tượng đáng sợ ấy mà kinh hãi. Họ dù sợ nhưng cũng chẳng dám mặc kệ nàng, mất một lúc lâu mới đưa người ra ngoài được. "Không phải chỉ là vài ba con bò sát thôi sao, cũng không có độc, không chết người, có gì phải sợ." Nam Cung Thác Nguyệt lạnh nhạt nói. Thượng Chiêu Lý như không tin vào tai mình, run rẩy nói. "Hoàng thượng, là xà à, là rết, nhái, chúng bò khắp nơi, chúng không độc, nhưng rất đáng sợ, có người muốn dọa chết thần thiếp." "Dọa chết ngươi? Ngươi mà cũng sợ sao?" "Hoàng... hoàng thượng..." "Một người lớn như ngươi còn thấy sợ, vậy một hài tử mới bảy tám tuổi chẳng lẻ không sợ." Nghe đến đây Thượng Chiêu Lý sao có thể không biết thủ phạm là ai chứ. "Là tên nghiệt chủng đó, sao nó dám..." "Ngươi mới là nghiệt chủng!" Không để Thượng Chiêu Lý nói hết, Nam Cung Thác Nguyệt đã gạt phăng đôi tay đang níu lấy mình, quát lớn với nàng ta. "Y là nhi tử của trẫm, là trưởng tử của trẫm." Không ai có thể thương tổn y, kể cả hắn. "Đây là ngọc bài của hoàng cô, tự ngươi trắc đi." Vừa nói Nam Cung Thác Nguyệt vừa ném mảnh ngọc bài trong suốt về phía Thượng Chiêu Ly, châm chọc nói. "Kiểm tra thử, kẻ luôn miệng mắng người khác là nghiệt chủng, rốt cuộc đang mắng ai."