Nghiệt do em tự tạo
Chương 12
Khi bị dồn vào bước đường cùng, người ta sẽ nói những lời, làm những việc mà ngay cả bản thân họ cũng chưa một lần dám tưởng họ có thể có lúc lại hành động điên rồ như vậy.
Và Lạc Lăng cũng không tránh khỏi những giây phút kích động, ngông cuồng ấy.
Hai mươi hai giờ kém năm, nhân viên siêu thị tất bật thu dọn quầy hàng, chuẩn bị đóng cửa, ra về. Lạc Lăng vẫn chưa biết cô sẽ đi đâu tiếp theo. Vừa hốt hoảng vừa lo sợ, cô mở điện thoại gọi cho Duy Bách.
Điện thoại đã thông một lúc nhưng đầu dây bên kia mãi không lên tiếng, khiến cô thêm phần bồn chồn. Bằng âm thanh lớn hơn tiếng muỗi kêu một chút, Lạc Lăng rụt rè chào hỏi trước.
- Là tôi Lạc Lăng đây.
- Chuyện gì?
Anh ta còn hỏi chuyện gì.
- Thật bất tiện, bây giờ tôi có thể đến nhà anh không?
Nếu Duy Bách đồng ý, cô sẽ bắt taxi đến ngay. Dù sao người nhà anh, cô đã quá quen mặt, cũng không phải mới đến lần một lần hai gì mà ngại. Chỉ là không có Duy Dương mà ngủ lại qua đêm, thật có chút bất tiện. Còn nếu Duy Bách không đồng ý, coi như cô bán rẻ sĩ diện thêm một lần trước mặt anh ta. Cũng bình thường thôi. Bởi anh ta vốn dĩ không xem cô ra gì, cô thì cực kỳ câm hận con người này nên việc mất một chút hay mất tất cả sĩ diện trước anh ta đối với cô cũng như nhau và không đáng để bận tâm.
Nói thì nói vậy, nhưng Lạc Lănglặng yên, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Duy Bách.
Giọng Duy Bách dững dưng, dứt khoát.
- Được.
Sau đó, anh ta lại hỏi câu hỏi quen thuộc: "Đang ở đâu?", nói câu nói quen thuộc: "Tôi đến ngay.", bảo cô ở yên, đợi anh ta đến. Đợi sao? Cô đã đợi anh bốn năm, đợi cho tới ngày anh cưới người khác làm vợ. Giờ lại phải dành thời gian ra để đợi một người không hề biết coi trọng cô. Sẽ đợi sao?
Như chim sợ cành cong. Trước đây, anh thường khuyên cô mở lòng, đừng đặt hy vọng gì nơi anh. Chỉ thỉnh thoảng anh yếu lòng lỡ lời: "Em thân với người ta như vậy anh hết cơ hội rồi…", "Em giữ gìn sức khỏe để chăm sóc con sau này…" Thường xuyên và thỉnh thoảng, cô lại tin vào điều thỉnh thoảng, hiếm gặp, tin anh luôn lo nghĩ cho cô, yêu cô, tin vào cái mà người ta gọi là sức mạnh của tình yêu có thể giúp những người yêu nhau vượt qua tất cả. Để rồi, cô mơ tưởng về một ngày được trở lại bên anh.
Nhưng rốt cuộc, cuộc sống là hiện thực khách quan nên những gì thường xuyên xảy ra ta dễ gặp hơn những điều khác.
Duy Bách thường xuyên đe dọa, ức hiếp cô; thạm chí chưa thỉnh thoảng tốt với cô bao giờ. Dính líu với anh ta không phải sẽ rất đau khổ sao? Cô điên rồi nên mới gọi vào số di động đó.
Có thể một lòng tin tưởng anh, đợi anh suốt mấy năm trời. Vậy mà chưa tới mười giây đồng hồ đợi Duy Bách cô cũng không đủ kiên nhẫn.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Lạc Lăng chọn khách sạn là nơi cô sẽ dừng chân đêm nay. Mâu thuẫn hết sức, Lạc Lăng tự giễu bản thân mình.
Duy Bách đến vừa đúng lúc Lạc Lăng bắt taxi rời đi. Thoáng trông thấy bóng dáng cô lên xe, anh tức tốc phóng xe máy đuổi theo. Đi qua không biết bao nhiêu ngã phố, bao nhiêu con đường cuối cùng chiếc taxi Lạc Lăng bắt đỗ lại trước cửa một khách sạn lớn. Duy Bách ném xe máy, như con mãnh thú giận dữ xông thẳng về phía Lạc Lăng.
- Điên hay sao mà đến những nơi này?
Dưới ánh đèn đường, trước cửa khách sạn, bên cạnh là con phố sầm uất, tấp nập người qua lại... sao anh ta có thể không giữ hình tượng mà quát lên như một kẻ điên rồ thế không biết.
Duy Bách kéo tay Lạc Lăng, lôi cô sềnh sệt trên phố.
- Quậy đủ rồi, có thể về được rồi.
Dường như mặc định trong suy nghĩ mọi người cô là một đứa con gái được nuông chiều từ nhỏ, tính khí bốc đồng, gàn dở, vô công rỗi việc, sống buông thả... Chỉ một mình cô biết, cô đã phải chịu đựng những gì, đau thế nào, mỏi mệt ra sao. Chỉ mình cô biết, cô đã sắp không còn chịu đựng nỗi.
Lời lẽ Lạc Lăng gai góc, bất cần.
- Anh nghĩ anh là gì mà quản tôi. Đừng để sau này người đời xỉa xói sau lưng anh rằng “Đĩa đói đòi đeo chân hạt”, “Đũa mốc đòi chọc mâm son”… Bớt vọng tưởng cho tôi nhờ.
Sắc mặt Duy Bách ngay tức khắc sa sầm lại, mắt trừng lớn, răng nghiến chặt. Cánh tay phải anh giơ ngang đỉnh đầu, rồi nắm lại rồi thả ra...
Tát tay cô sao? Anh ta dám sao? Tất nhiên là không dám.
Anh ta sớm đã xem danh phẩm cô không ra gì. Thì cô cũng sẽ coi lòng tự trọng của anh ta là thứ rẻ mạt.
Sau một lúc đấu tranh với sự tức giận, Duy Bách hững hờ nhìn cô, giọng điệu trở nên khách khí.
- Lạc Lăng, ba mẹ cô đang rất lo lắng, nếu có thể tôi sẽ đưa cô về.
Lạc Lăng không nói gì, chỉ nhếch mép cười, đi lướt qua Duy Bách, tiến gần cửa khách sạn.
- Còn cứng đầu. Cô muốn chết đúng không?
Đúng vậy, cô thực sự đang rất muốn chết đây. Nhưng có thể chết được sao? Có thể chết lúc này sao? Dù có thành ra bộ dạng thế nào cô cũng phải sống lâu hơn ba mẹ, bắt buộc như vậy.
Duy Bách mặc kệ sự phản kháng của Lạc Lăng, kéo cô về phía chiếc tay ga đang nằm ngã rạp trên mép đường, sát vỉa hè. Tay cô bị bàn tay rắn rỏi của anh ta siết chặt, đau nhức. Cứ như vậy, anh ta kéo cô đi.
- Bỏ ra! - Lạc Lăng gần như quát lên, - Tôi nói anh bỏ tay tôi ra!
Lúc này, bảo vệ khách sạn và những người hiếu kỳ trên phố ý tứ ngó nghiêng quan sát...
Tay Duy Bách vẫn siết chặc cổ tay Lạc Lăng, anh tức giận nạt.
- Đủ mất mặt chưa? Đã chịu về chưa?
Lời lẽ của Lạc Lăng vẫn đầy ngang bướng.
- Tôi sẽ theo anh về. Trừ phi... Trừ phi...
Duy Bách hướng mắt về phía cô, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi anh cưới tôi, ngay lập tức cưới tôi.
Cả bản thân Lạc Lăng cũng không hiểu tại sao cô có thể nói ra những lời điên rồ như vậy. Có lẽ do dạo gần đây, từng phút từng giờ cô điều nghĩ đến việc cuối tháng người ấy kết hôn. Có lẽ cô xem trọng chuyện kia nên tận sâu trong thâm tâm cô có len lỏi một chút ý nghĩ muốn anh ta chịu trách nhiệm. Có lẽ do cô mang suy nghĩ tiêu cực không còn người thân...
Lời vừa nói ra đã thấy hối hận. Lạc Lăng ngập ngừng ngẩng đầu nhìn Duy Bách. Thái độ anh ta thâm sâu khó đoán.
- Ý tôi là...
- Được! - Giọng điệu dứt khoát.
Vậy cũng được sao? Anh ta có biết anh ta đang nói gì không, hay có nghe rõ cô đã nói gì không?
- Tôi sẽ cưới cô.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
26 chương
6 chương
52 chương
6 chương
86 chương
37 chương
15 chương
68 chương