Nghiệp Đế Vương

Chương 12 : Yêu ghét

edit & beta: Hàn Phong Tuyết Bình phong khẽ động, có tiếng như tiếng châu ngọc va vào nhau vang lên, hắn đi nhanh vào trong bình phong, thân ảnh ánh lên rèm che. Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng căng thẳng, tim đập thình thịch, tựa như có chút lo sợ. Hắn đứng yên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn qua rèm. Trời tháng năm, rèm che đã được đổi sang loại mỏng nhẹ hơn, người bên ngoài như bị cách bởi một lớp khói sương dày. Tôi nhìn hắn, mơ hồ chỉ thấy bóng hình; hắn nhìn tôi, e là cũng không rõ diện mạo. Thị nữ lặng lẽ lui ra ngoài, một phòng yên tĩnh, mùi thuốc tràn ngập. Hắn giơ tay, chần chừ chạm vào rèm, lại không nhấc lên. Tôi không biết làm sao, có chút luống cuống, nhất thời mồ hôi toát ra đầy tay. “Ta có thẹn với nàng”, hắn bỗng nhiên nói. Giọng nói hắn chậm rãi trầm thấp lại khiến lòng tôi cứng lại, nín thở nghe hắn nói. “Vương phi, ta biết nàng đã tỉnh lại… Xin lỗi nàng, nếu như nàng bằng lòng cho ta cơ hội bù đắp thì lên tiếng; nếu không thể tha thứ cho ta, Tiêu Kỳ tự thẹn, tất sẽ không quấy nhiễu nữa, chờ sau khi thương thế của nàng khỏi hẳn ta sẽ lập tức cho người đưa nàng trở về kinh”. Một câu nói dấy lên ngàn đợt sóng, tôi lẳng lặng nghe, đáy lòng như có gió mạnh thổi, mây cuốn, mưa tuôn xối xả. Không đợi tôi chất vấn trách móc, hắn đã tự nhận “có thẹn”, nói một lời “xin lỗi”, khiến đáy lòng tôi chua xót xúc động, tất cả mọi tư vị cảm xúc đều hòa vào nhau; thậm chí tôi còn chưa nghĩ tới sẽ phải đối mặt với hắn thế nào, đối mặt với ân oán nặng nề ra sao, hắn đã tự đặt ra cho tôi hai lựa chọn – tôi chỉ cần chọn hoặc là lên tiếng, hoặc là im lặng, chính là lựa chọn tha thứ hoặc rời đi. Sao mà đơn giản. Thực sự đơn giản như thế sao? Cách nhau một tấm màn che, tôi bình tĩnh nhìn, không phân biệt rõ những cảm xúc của bản thân rốt cuộc là hận hay không hận. Hắn đứng ở trước giường, chắp tay trầm mặc, không nhìn vào nữa. Một phòng yên tĩnh, ánh sáng loang lổ, chỉ có khói trầm hương lượn lờ. Một con người sao mà quyết tuyệt, sao mà bá đạo, hoặc là tha thứ, hoặc là rời đi, không cho tôi thêm một lựa chọn nào khác. Tôi nên tức giận, nhưng lựa chọn mà hắn dành cho tôi, hoặc tha thứ, hoặc thù hận lại giống với suy nghĩ của tôi. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chọn con đường đi nào khác ngoài chúng – giờ khắc này, chúng tôi lại ăn ý đến như vậy. Hắn đã đứng đó một hồi lâu, chờ đợi sự lựa chọn của tôi, chờ đợi tôi mở miệng nói với hắn, hoặc tiếp tục trầm mặc. Nhìn thân ảnh mơ hồ của hắn, hàng ngàn hàng vạn nỗi niềm tất cả đều hóa thành tiếng thở dài. Hắn xoay người, nhìn sang phía tôi, tấm rèm che khiến tôi chỉ cảm nhận được duy nhất ánh mắt vội vã xuyên qua. Tôi nhất thời ngây người, bị ánh mắt của hắn làm cho quên cả thở, quên luôn cả cất tiếng. Yên lặng giằng co chốc lát, hắn không nói một lời, quả quyết xoay người đi. “Tiêu Kỳ”, tôi bật thốt lên gọi tên hắn. Nhưng vừa cất tiếng mới biết giọng nói của mình khàn khàn, sức lực yếu ớt, ngay cả bản thân mình cũng không nghe rõ. Hắn không nghe thấy, vẫn bước ra ngoài, trong nháy mắt đã sắp ra khỏi bình phong. Tôi tức giận, gắng hết sức hét lên: “Đứng lại!”. Thân ảnh kia dừng lại, đột nhiên lỡ bước, kinh ngạc quay đầu, “Nàng, gọi ta đứng lại?”. Một tiếng này hao tổn hết khí lực, động đến vết thương trên ngực, tôi đau đớn không nói nên lời. Hắn sải bước nhanh tới, bỗng nhiên vén rèm lên. Ánh sáng chợt đập vào mắt, tôi nhíu mày ngước lên, ánh mắt rơi thẳng vào một đôi con ngươi sâu trong – đôi mắt này, chính là đôi mắt này đã xuyên thấu lòng tôi khi tôi lơ lửng trên không, trong lúc hôn mê không ngừng xẹt qua như có thể hiểu thấu sinh tử, chất chứa đau thương vui mừng, dẹp hết những sóng gió trong lòng. Giờ phút này đôi mắt ấy tối tăm, sâu không thấy đáy, tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc. Bốn mắt nhìn nhau, thất thần. “Không nên cử động”, hắn nhíu mày, giữ lấy đầu vai tôi, quay đầu gọi đại phu và thị nữ đến. Đại phu, y thị, thị nữ vội vã đi vào, cả phòng người bận bưng thuốc rót nước, người bắt mạch vấn an, bên tai là những tràng chúc tụng. Lường trước được bộ dạng của mình lúc này nhất định rất thảm đạm khó coi, tôi quay đầu hướng vào trong, không muốn bị hắn thấy. Đại phu bắt mạch trong chốc lát, lên tiếng chúc mừng tôi bình phục. Y thị bưng thuốc lên, hai thị nữ nữa định đỡ tôi dậy. Lại nghe hắn nói: “Đưa thuốc cho ta”. Hắn ngồi xuống bên giường, vô cùng cẩn thận đỡ tôi dậy, để tôi dựa vào trước ngực hắn. Hơi thở nam tử xa lạ mà mãnh liệt vây quanh tôi, qua lớp vải áo mơ hồ còn cảm thấy được nhiệt độ cơ thể hắn. “Thư thái như vậy sao?”, hắn đỡ lấy vai tôi, cúi đầu ngắm nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa chăm chú. Tôi chợt cảm thấy gương mặt nóng lên, cuống quýt chuyển tầm mắt xuống thấp, không dám nhìn hắn. Một lần bị đả thương lại khiến tôi trở nên nhát gan như vậy? Tôi cúi đầu, chợt thấy có chút bực tức, tại sao tôi phải sợ hắn?… Nhất thời bướng bỉnh và kiêu ngạo khi xưa tìm đến, tôi đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của hắn. Thì ra hắn như thế này… Ngũ quan tinh tế, lông mày rậm lưỡi kiếm, đôi mắt sâu, môi mỏng, không giận mà tự uy. “Nhìn đủ chưa?”, hắn nhìn tôi, không giấu vẻ chế nhạo, “Nhìn đủ rồi thì uống thuốc nào”. Hai tai cũng nóng lên rồi, e rằng khuôn mặt đã đỏ ửng. “Như thế nào?”, hắn mỉm cười nhìn. Tôi nhẹ nhàng quay đầu nói, “Cũng không có ba đầu sáu tay”. Hắn cao giọng cười lớn, cầm bát thuốc đưa tới miệng tôi, vừa nhìn tôi uống lại vừa vỗ nhẹ phía sau lưng, có vẻ vụng về. Tôi cúi đầu uống thuốc, sau lưng cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của hắn, trong lòng không hiểu tại sao mà mềm mại, tựa như mặt nước. Thuốc rất đắng, tôi cau mày uống xong, lập tức quay đầu nói, “Nước mật”. “Cái gì?”, hắn ngạc nhiên, tôi cũng ngây người… Thường ngày ở nhà, mẫu thân biết tôi sợ đắng, mỗi lần cho tôi uống thuốc đều chuẩn bị sẵn nước mật ong pha tuyết liên. Tôi cúi đầu, nhớ tới mẫu thân, phụ thân, ca ca, nước mắt không kìm được mà trào ra. Nước mắt rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay hắn. Một đường hung hiểm, lúc mạng treo sợi tóc tôi cũng chưa từng rơi lệ… Vậy mà lúc này, ở trước mặt hắn, tôi lại không kiềm chế được nước mắt. Hắn trầm mặc, để bát thuốc xuống, giơ tay lên lau nước mắt cho tôi. Ngón tay chạm vào mặt, tôi run lên, nhưng ngay sau đó liền cúi đầu, để mặc cho ngón tay thô ráp của hắn chạm trên da. “Không có chuyện gì”, hắn dịu dàng nói, “Thuốc đắng dã tật, ngủ một giấc tỉnh lại thương thế sẽ chuyển biến tốt hơn”. Trong miệng vẫn còn cảm giác đắng, nhưng trong lòng lại không còn chua xót mà chợt thấy ấm áp. “Ngủ đi”, hắn đặt tôi xuống gối, cầm lấy tay tôi, hơi ấm dần dần truyền vào từ lòng bàn tay… Tôi có chút hoảng hốt, không biết là do tác dụng của thuốc hay là ảo giác của bản thân, trước mắt mơ hồ nhìn thấy Tử Đạm lúc nhỏ đứng bên giường kiễng chân lên sờ trán tôi, gục ở bên tai tôi nhỏ giọng nói, “A Vũ muội muội, mau khỏe lại đi”. Có cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng, tôi mở mắt, lại thấy Tử Đạm dần dần biến mất, gương mặt Tiêu Kỳ dần dần hiện ra. Thời khắc này, là ai đang vỗ về trán tôi, ai đang nắm chặt tay tôi… Sau mấy ngày mệt nhọc, tôi ngủ mê man, nội thương có vẻ như mỗi ngày đều chuyển biến tốt đẹp hơn. Thi thoảng tỉnh lại chốc lát, tôi sẽ chờ nghe được tin tức của Tiêu Kỳ từ đám thị nữ. Nhưng là hắn cũng chưa từng tới thêm lần nào từ ngày hôm ấy. Chỉ có một tướng quân họ Tống ngày ngày phụng mệnh tới đây hỏi thăm y thị rồi báo tình hình của tôi cho Tiêu Kỳ. Thị nữ nói Vương gia bộn rộn việc quân… Tôi mặc nhiên chấp nhận, cũng không rõ dư vị ẩn giấu trong đáy lòng là gì, không biết có phải cảm giác mất mát hay không. Có lẽ tôi vẫn không nên còn mong đợi, có lẽ không có gì thay đổi cả, hắn vẫn là hắn, tôi vẫn là tôi. Sau khi tỉnh lại, có hai chuyện mà tôi rất muốn biết: một là trong kinh đã biết tin tôi thoát khỏi nguy hiểm chưa, cha mẹ đã an tâm chưa, hai là đám người Hạ Lan Châm có phải đền tội hay không. Hôm đó, Hạ Lan Châm cụt tay rơi xuống dưới cầu, bộ dạng thảm thiết vẫn rõ ràng trước mắt tôi. Lúc ấy đứng trên cầu, bị rơi xuống theo hắn, trong lòng tôi tràn đầy thù hận và sát ý. Chỉ cần nghĩ đến những áp bức và lăng nhục dọc đường đi đều do hắn ban tặng, tôi cũng hận hắn. Đến nay trên cổ, trên cánh tay vẫn còn dấu vết bị hắn đả thương, nội thương sau khi chịu một chưởng của hắn còn chưa khỏi. Trong cơn ác mộng lúc hôn mê, tôi thi thoảng lại thấy thân ảnh bạch y tiêu điều kia, nhìn thấy hắn toàn thân đẫm máu, rơi xuống vực sâu không đáy. Vách đá cao như vậy, lại bị chém đứt một bàn tay… Đến giờ hẳn đã là một đống xương trắng. Song, tôi nhớ được lời đại phu, “May mà một chưởng này không dùng hết toàn bộ lực đạo, nếu không…”. Trong cơn phẫn nộ điên cuồng, hắn lại chỉ dùng ba phần nội lực. Tôi không biết vì sao hắn hạ thủ lưu tình, cũng không biết có phải một khắc kia là lương tâm hắn hồi phục chăng? Những nghi vấn này, vĩnh viễn tôi cũng không thể biết được đáp án, chỉ là mỗi lần nhớ tới một chưởng ấy, hận ý lúc đầu thề phải giết hắn đã dần giảm đi, chỉ còn lại thương hại và buồn bã. Tôi nhớ được, ngày hôm ấy đã chết rất nhiều người. Đầu tiên là sự giết chóc trên giáo trường, khâm sai triều đình mất mạng tại chỗ; tiếp đó là trên con đường núi nhỏ, Tiêu Kỳ một người đã liên tiếp giết chết ba người, mũi tên xuyên thủng cổ họng, đầu rời khỏi thân, còn khiến một người mất tay, máu nóng bắn tung tóe… Từ lúc chào đời tới nay tôi chưa từng thấy qua, thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng như vậy. Tận mắt nhìn thấy một màn ấy, tôi không bất tỉnh, cũng không kinh sợ hoảng hồn. Trước kia đi săn nai trong vườn ngự uyển, con nai đầu tiên bị ca ca bắn hạ, dâng lên. Thái tử phi Tạ Uyển Dung nhìn thấy liền ngất xỉu, hoàng thượng cảm thán nói Thái tử phi nhân hậu, cô cô lại xem thường. Theo cách nghĩ như vậy, có lẽ là tôi vô tâm. Khâm sai triều đình thông đồng với giặc ngoại xâm bắt cóc Vương phi, hành thích Dự Chương Vương thất bại bỏ mình… Xảy ra đại sự như vậy, triều đình chấn động, trong kinh chỉ sợ đã nổi sóng gió. Tiêu Kỳ sẽ thượng tấu như thế nào? Phụ thân ứng đối ra sao? Cô cô xử trí ra sao? Tôi mặc dù thần trí hôn mê nhưng trong lòng hiểu được có rất nhiều sự cố xảy ra, khi cân nhắc qua lại sẽ có một cảm giác gì đó mơ hồ không rõ, như thể có chuyện rất trọng đại giấu diếm bên trong. Mà tôi không biết bất cứ điều gì, mọi người cũng không hay biết. Tiêu Kỳ không đến, tôi chỉ có thể hỏi thăm những thị tỳ bên cạnh. Nhưng những người này chỉ biết đáp lại tôi đúng hai câu, hoặc là “Nô tỳ tuân mệnh”, hoặc là “Nô tỳ không biết, nô tỳ đáng chết!”. Một đám nín thở thanh âm run rẩy, coi tôi như hổ sói, thật không biết thường ngày Tiêu Kỳ nghiêm khắc quản ra sao. Chỉ có một tiểu nha đầu mắt tròn to, còn nhỏ nên hoạt bát, thi thoảng có thể tán dóc với tôi nhưng đều là hỏi gì nói nấy. Thực phiền muộn, tôi chợt phát hiện ra mình rất nhớ Cẩm Nhi. Sau khi gặp nạn ở Huy Châu, tôi đã thất lạc mất nàng, không biết nàng ở lại Huy Châu hay đã bị đuổi về kinh. Đêm xuống, tôi tựa đầu giường đọc sách, được một lúc thì cảm thấy mệt mỏi, đang định nhắm mắt lại nghe thấy một loạt tiếng quỳ bên ngoài. Trong tiếng kim loại va vào nhau có tiếng giày lộp cộp tiến vào trong phòng, giọng nói của Tiêu Kỳ vang lên ngoài bình phong: “Vương phi đang ngủ?”. “Hồi bẩm Vương gia, Vương phi đang đọc sách”. Hắn đột nhiên đến khiến tôi nhất thời bối rối, không biết nên ứng xử ra sao, vội vàng đặt sách xuống, nhắm mắt vờ ngủ say. “Ngươi đang muốn làm gì?”, Tiêu Kỳ dừng bước ở bên ngoài. “Bẩm Vương gia, nô tỳ đang muốn đổi thuốc cho Vương phi”. “Lui ra”, Tiêu Kỳ ngừng lại một chút, lại nói, “Đưa thuốc cho ta”. Toàn bộ thị tỳ ra khỏi phòng, trong căn phòng yên tĩnh nghe được cả tiếng hô hấp. Rèm giường bị nhấc lên, hắn ngồi xuống bên giường, gần tôi trong gang tấc. Tôi nhắm hai mắt nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt bức người của hắn. Đầu vai chợt lạnh, chăn bị vén ra, hắn vạch cổ áo tôi, ngón tay chạm vào vết thương trên vai. Ngón tay hắn chạm vào da thịt, trong chốc lát, thân thể tôi khẽ run lên, máu toàn thân tựa hồ trong khoảnh khắc đã xông hết lên não, hai gò má nóng dần. Bên tai nghe được tiếng cười thấp của hắn, “Thì ra có người đang ngủ cũng đỏ mặt?”. Tôi bỗng nhiên mở mắt, bị ánh mắt của hắn chiếu vào khiến toàn thân đều nóng như lửa đốt. Tôi xấu hổ né tránh tay hắn, kéo chăn lại chặn ở trước ngực. Hắn cười to, ánh mắt không chút kiêng kỵ quét qua tôi, đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay tôi. Tôi thấp giọng kêu lên, vết thương xanh tím trên cổ tay bị hắn cầm trở nên đau nhức. Tiêu Kỳ buông tay, nụ cười trên mặt dần mất đi, nhẹ giọng hỏi tôi, “Bọn họ dụng hình với nàng?”. “Chỉ là tổn thương da thịt, cũng không tổn hại gì”, tôi rút tay về, lại thấy ánh mắt hắn lạnh như sương, sát ý như lưỡi dao sắc. Tôi cả kinh không nói nên lời, phảng phất bị hàn khí đông cứng lại. “Để ta nhìn xem”, Tiêu Kỳ mặt không đổi sắc, đột nhiên kéo tôi qua, mở vạt áo ra. Tôi thất kinh ngây người, lại thấy ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, quên cả phản kháng. Ánh đèn chập chờn, thân thể lộ ra trước mắt hắn, tôi chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, gần như không che được gì. Thấy trên người tôi không có nhiều vết thương hắn mới buông ra, che lại vạt áo cho tôi, thản nhiên nói, “Không sao là tốt rồi, nếu như hắn dám dụng hình với nàng, mười bảy người Hạ Lan kia cũng không cần chết toàn thây”. Hắn nói rất thờ ơ, trong khi tôi lại chấn động, run sợ một khắc mới thấp giọng hỏi hắn, “Những tử sĩ Hạ Lan kia chàng đều đuổi theo được?”. Tôi nhớ ngày hôm ấy hắn đã nhận lời với Hạ Lan Châm rằng sẽ không cho tam quân truy kích. “Chúng là giặc cỏ, đâu cần điều động tam quân”, hắn lạnh nhạt nói, “Người Đột Quyết đã sớm vây ở biên giới, làm sao có thể thả bọn họ đi qua”. “Hạ Lan Châm không phải con của Đột Quyết Vương sao?”, tôi ngạc nhiên. Tiêu Kỳ cười một tiếng, “Không sai, đáng tiếc Đột Quyết còn có một Hốt Lan Vương thiện chiến – đường huynh của Hạ Lan Châm, cháu của Đột Quyết Vương”. “Khó trách chàng sẽ biết được kế hoạch của Hạ Lan Châm”, tôi chợt hiểu ra, hán tử áo xám kia một đường đi theo, theo lý chỉ có thể nắm được hành tung chứ không biết kế hoạch của Hạ Lan Châm. Thì ra là nội gián thực sự là người của bọn hắn, là huynh đệ Hạ Lan Châm bán đứng hắn, là Hốt Lan Vương cùng tranh giành vương vị với hắn. Tôi nhất thời không rét mà run. Hạ Lan Châm cho rằng có nội gián ở khâm sai, không nghĩ tới Tiêu Kỳ đã sớm liên thủ với Hốt Lan Vương. Một hồi đều là toan tính, nơi nơi là sát cơ, ai đi sai một bước sẽ tan xương nát thịt. Tiêu Kỳ, Hạ Lan Châm, Từ Thụ… bọn họ cũng đều đối mặt với những cái bẫy đáng sợ. Tôi kinh ngạc nhìn Tiêu Kỳ, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn càng nhìn càng sâu, sâu không thấy đáy. Hắn cũng đưa mắt nhìn tôi, mỉm cười, “Sợ ta sao?”. Một đôi mắt vừa mới lạnh lẽo thấu xương giờ như tuyết tan ra. Tôi sợ hắn sao? Năm đó đứng xa xa thấy hắn cưỡi ngựa vào Triêu Dương môn tôi đã từng sợ. Nhưng hôm nay gần hắn trong gang tấc, cùng hắn chung sinh tử, nhìn hắn giết người trước mắt… tôi còn sợ sao? Tôi nhướng mày nhìn, chuyện cũ hiển hiện trong lòng, mọi tư vị đều đầy đủ. “Không, ta hận chàng”, tôi nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt hắn ngưng đọng, nhưng ngay sau đó lại cười, “Đúng, ta thực đáng hận”. Ngay cả một câu giải thích cũng không có, hắn cứ như vậy thừa nhận khiến tôi bỗng nhiên cứng họng. “Chàng có lời gì muốn nói với ta chăng?”, tôi cắn môi, việc đã đến nước này rồi thì cứ cho nhau một cơ hội vậy. “Nàng muốn biết cái gì?”, không ngờ hắn lại hỏi ngược lại tôi như thế. Lửa giận bốc lên, tôi vô cũng phẫn nộ, chuyển mắt nhìn nụ cười của hắn. Đêm động phòng năm đó, hắn ra đi không từ giã, vẫn thiếu tôi một lời giải thích. Tôi không cần hắn đền bù cái gì, nhưng lời giải thích này dành cho tôn nghiêm của tôi, tôn nghiêm gia tộc tôi. Sau ba năm, thứ tôi không quên được chỉ có điều này. Tôi nhìn nụ cười của hắn, giận quá hóa cười, chậm rãi nói, “Ta thiếu nợ chàng một thứ, hôm nay tặng lại chàng”. Tiêu Kỳ thoáng giật mình, nụ cười không tắt, “Là cái gì?”. Tôi dựa gần vào hắn, yếu ớt nhướng mày, bỗng nhiên giơ tay giáng xuống một cái tát. Cái tát này dùng hết sức lực của tôi, rơi trúng vào má trái của hắn. Hắn lặng người chịu cái tát này, không hề né tránh, ánh mắt đốt người hướng tới gương mặt tôi. Hai bên giằng co, trên mặt hắn dần dần hiện ra dấu tay đỏ, vẻ mặt cười mà như không. “Đây vốn là thứ ta muốn tặng chàng đêm diễn ra hôn lễ, không ngờ lại nợ lâu như vậy”, tôi ngửa mặt nhìn thẳng hắn, bàn tay đau rát nhưng trong lòng vô cùng thoải mái, hận không thể cười thành tiếng. “Đa tạ, hiện tại chúng ta đã thanh toán xong”, hắn nhếch môi, ý cười càng lúc càng sâu, chợt cầm lấy bàn tay tôi, lật lên nhìn thoáng qua, thấy lòng bàn tay đỏ bừng sưng lên liền bật cười, “Vết thương cũ chưa khỏi đã có vết thương mới”. Tôi giận dữ tránh thoát không được, lại thấy ánh mắt hắn trượt từ khuôn mặt tôi tới trước ngực – lúc này mới đột nhiên phát hiện ra, vạt áo tôi nửa mở, ngực bị hắn nhìn thấy. “Ngươi vô sỉ!”, tôi xấu hổ giận dữ không có chỗ trốn, mà tay luôn bị hắn khống chế, không thể tránh thoát. Hắn thở dài, một tay giữ chặt tôi, một tay cầm thuốc mỡ lên, “Nếu còn lộn xộn nữa ta chỉ đành lột sạch quần áo để bôi thuốc thôi”. Tôi tin tưởng rằng hắn nói được là làm được, chỉ cắn chặt môi không dám động đậy. Ngón tay hắn chấm thuốc, cẩn thận bôi lên vết thương trên bả vai, cổ tay tôi. Vết thương đã khép lại nhưng vẫn có chút đau. Tay hắn dừng lại trên da thịt, chậm rãi xoa thuốc, ngưa ngứa… Từ đầu tới cuối hắn vẫn giữ nụ cười mỉm nhìn tôi. Lúc thị nữ bôi thuốc tôi chưa từng cảm thấy phiền toái như vậy, nhất định là hắn cố ý chọc ghẹo tôi. Tôi chằm chằm nhìn hắn, chán nản im lặng. Hắn liếc tôi một cái, ánh mắt đầy ý tứ, “Hung hãn như vậy… rất tốt, mệnh đã định phải gả vào tướng môn”. ——————————- Chia tay Hạ Lan Châm, chúng ta bắt đầu đi vào câu chuyện của hai nhân vật chính. Sẽ là một con đường dài đầy chông gai, nhưng tình cảm của họ thật đẹp, thật khiến người ta cảm động. Hehe, A Vũ gặp Tiêu Kỳ mấy lần thế mà Mị tỷ cứ ém hàng, chờ mãi cho tới lúc sóng yên biển lặng mới để A Vũ nhìn kỹ phu quân rồi phun ra một câu rất hay ho: “Cũng không có ba đầu sáu tay”. :D Mọi người vẫn chưa biết nhiều về Tử Đạm nhỉ? Rồi anh sẽ xuất hiện :) Chỉ muốn cảm thán một chút về Hạ Lan Châm, nếu anh ấy được sinh ra và lớn lên giống như Tử Đạm thì có lẽ anh sẽ trở thành Tử Đạm thứ 2