- - Duy, Duy….Mày làm sao đấy..? Ê...ê….này...mệt quá à..? Duy mở mắt ra sau hai cái vỗ nhẹ vào má từ Hữu, đã có điện, Duy thấy mình đang ngồi dựa vào hành lang cầu thang. Ngồi trước mặt là Tùng và Hữu, Tùng nhìn Duy lắc đầu: - - Chắc cả tối chưa ăn gì nên đói quá mới ngất đúng không..? May mà thằng Hữu đỡ kịp không thì cắm mặt xuống sàn rồi. Duy ngơ ngác nhìn xung quanh: - - Tao….tao bị ngất à..? Lâu chưa..? Hữu đáp: - - Cũng được 2 phút, mày vừa ngất thì có điện. Thôi đi nghỉ ngơi di, giờ cũng muộn rồi, ăn tạm cái gì rồi mai tính tiếp. Tùng dìu Duy vào trong phòng, Duy lúc này vẫn còn hoang mang, không tin là mình bị ngất. Trước lúc đó Duy còn nhìn thấy bên dưới cầu thang có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Tùng lắc đầu bước ra khỏi phòng, Duy nói: - - Này...khoan….đã, tao có chuyện này cần nói… Tùng thở dài: - - Sắp nửa đêm rồi, có chuyện gì cũng để mai đi. Ngày hôm nay như vậy là đủ rồi, tao đi ngủ đây, mày cũng nên nghỉ ngơi đi, nhìn sắc mặt của mày xanh xao lắm. Tao xin lỗi vì không biết chuyện của thằng Phước, mong nó sẽ không sao. Nhìn vẻ mặt buồn bã của Tùng, Duy cũng không muốn nói gì thêm. Đúng vậy, ngày hôm nay đã quá đỗi kinh hoàng. Tính mạng của một người bạn còn đang trong cơn nguy kịch. Nếu như còn bận tâm đến những chuyện khác e rằng nỗi ám ảnh mới thực sự giết chết một con người. Hơn nữa tất cả mọi chuyện vẫn chỉ là do Duy suy đoán, khi trở về nhà Tùng vẫn an toàn, gần đây Duy cũng thấy cơ thể không được khỏe, những buổi tối ba ngày gần nhất Duy luôn phải nhờ đến sự trợ giúp của thuốc ngủ. Mở ngăn kéo, lọ thuốc ngủ từ chủ cũ để lại vẫn nằm ở đó. Bỗng dưng Duy nhoẻn miệng cười rồi tự nhủ: “ Có khi nào mình mới là người có vấn đề về thần kinh hay không..? “ Đêm đó trong ngôi nhà không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ có điều chuyện một thành viên trong ngôi nhà ba tầng bị tai nạn ngay ngã tư dường như tất cả mọi người trong xóm này đều đã biết. 7h sáng, khi Tùng đang trên tầng 3 thu dọn đồ đạc trong phòng Phước, qua cánh cửa sổ nhìn xuống bên dưới đường Tùng thấy một vài người trong xóm đang chỉ chỏ về phía ngôi nhà, không biết họ đang bàn tán chuyện gì, nhưng ai cũng lắc đầu ngán ngẩm, nhìn họ lén lút như đang sợ hãi điều gì dó. Hữu dậy sớm đi mua đồ ăn sáng, dưới nhà Hữu gọi Duy và Tùng xuống ăn, cả ba sau một đêm mệt mỏi, bụng tuy đói nhưng cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ăn khi Duy báo tin: - - Mẹ tao gọi điện bảo người ta chuyển thằng Phước lên Hà Nội rồi, vẫn nguy kịch. Hữu đặt bát phở xuống thở dài: - - Mẹ kiếp, mấy cái nhà quanh đây. Nhà mình có người tai nạn, đi qua không hỏi han được một câu, cứ chỉ chỏ rồi rì rầm, mắt liếc qua liếc lại. Xong tránh tao như tránh hủi đấy. Người ở đây hình như có vấn đề về phép lịch sự tối thiểu chúng mày ạ. Tùng nghe Hữu nói vậy thì vội đồng tình: - - Thằng Hữu nói tao mới nhớ, đúng là sáng nay họ đứng ở ngoài đường bàn tán về phía nhà mình. Tao cũng thấy có gì đó hơi kỳ lạ. Duy đi ra đóng tất cả các cửa lại trước ánh nhìn đầy thắc mắc của hai người bạn, Duy nói: - - Tao có...có điều này muốn nói với hai đứa chúng mày….Nhưng sợ chúng mày không tin. Chuyện này có liên quan đến thằng Phước. Hữu nhìn mặt Duy mà cũng thấy hơi rờn rợn, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, gương mặt hốc hác, lại thêm giọng nói khàn khàn, chưa bao giờ thấy Duy tỏ ra như vậy, Tùng đáp: - - Tối qua mày cũng định nói gì đó, có gì cứ nói đi xem nào..? Tùng và Hữu im lặng chờ đợi, trong khoảnh khắc một luồng hơi lạnh từ đâu khẽ thổi qua khiến cả hai dựng tóc gáy sau câu nói của Duy: - - Ngôi..nhà….này...có….ma. Hữu bật dậy: - - Ê, ê...mày đừng có chơi hù nha mày...Giờ mà mày cũng làm giống như bọn nó à…? Nhưng Tùng kéo tay Hữu ngồi xuống, khuôn mặt Tùng khẽ cau lại mặc dù vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Tùng nuốt nước bọt khẽ nói: - -Thằng Duy nó không đem chuyện này ra đùa bao giờ đâu..? Lặng yên nghe nó nói đi. Hữu xanh mặt ngồi xuống, tự nhiên Hữu cảm thấy ngôi nhà này trở lên u ám một cách đáng sợ. Hữu lắp bắp: - - Thế….thế...đi...đi ra...ngoài…..rồi….hẵng...nói….nói… Duy lắc đầu: - - Có đi đâu cũng thế thôi, một khi chúng ta đã ở trong ngôi nhà này đồng nghĩa với việc sẽ bị nó đeo bám. Hữu gặng hỏi: - - Nó...nó….là cái gì…? Sao mặt mày đáng sợ vậy hả Duy….? Mày bị làm sao thế..? Duy bỗng nhiên mỉm cười ngây dại: - - Nó là thứ mà mày đã thấy ở bên dưới sân từ trên sân thượng đó. Chính là nó, con ma của nhà này, nó chính là thứ đã gây ra tai nạn cho thằng Phước, chúng mày có biết không..? Nhìn Duy mà Hữu thấy nổi da gà, Hữu quay sang phía Tùng, Tùng nói: - - Mày có thể nói rõ hơn được không..? Rốt cuộc mọi chuyện là sao..? Tắt nụ cười, Duy lại làm vẻ mặt nghiêm trọng: - - Chúng mày còn nhớ vụ thằng Phước bẫy con mèo không..? Rồi tối đó nó còn đốt cả con búp bê mà con mèo tha về. Con búp bê đó được vứt đi 2 lần ngoài bãi rác, nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng con mèo vẫn tha nó về nơi đây. Hữu mặt mũi tái nhợt đổ mồ hôi lạnh, đang chăm chú nghe thì bất ngờ Duy hỏi: - - Hữu, hôm trên sân thượng mày nhìn thấy cái gì..? Nói lại xem nào..? Hữu đáp: - - Tao….tao….nhìn….thấy một...đứa trẻ….trần như nhộng….Nó….nó….đứng dưới...sân….ngước mắt lên nhìn...tao.. Hữu trợn mắt lên khẳng định: - - Chính là nó, chính là nó…..Bởi vì tao cũng đã nhìn thấy nó, giống như mày. Chúng mày có biết vì sao dân quanh đây lại xa lánh, thậm chí sợ tiếp xúc với chúng mình không..? Tùng trả lời: - - Bởi vì họ nghĩ rằng ngôi nhà này có ma..? Duy gật đầu: - - Không sai, vì chủ nhà này đã bị ám đến mức con gái phát điên, phát dại. Vợ con chủ nhà còn muốn tự tử. Đặt lọ thuốc ngủ lên mặt bàn, Duy tiếp tục: - - Có lẽ số thuốc ngủ này là của họ để lại, tao đoán chắc có lẽ họ cũng đã nhìn thấy những thứ mà tao đã thấy…...Và, bây giờ tao đang phải đối mặt với những điều khủng khiếp. Tùng cầm lọ thuốc ngủ lên lắc lắc, lọ thuốc ngủ đã vơi đi khá nhiều. Nhìn đôi mắt thâm quầng của Duy dường như Tùng đã hiểu ra điều gì đó: - - Duy, mày uống nhiều thuốc ngủ đến thế này ư..? Mày điên rồi…? Duy lại mỉm cười: - - Mặc dù tao uống một lúc mấy viên nhưng vẫn không thể ngủ được, bởi dù thế nào chỉ cần nhắm mắt lại, tao lại thấy nó đang đứng ở phía cuối giường nhìn tao cười khúc khích, nó nói: “ Chơi với con đi, chơi với con đi…” hi hi hi, hi hi hi Cả Hữu với Tùng quay sang nhìn nhau bởi vì Duy lúc này khác hẳn với Duy cách đây vài phút. “ Bốp “ Tùng giơ tay tát thẳng vào mặt Duy một cái rõ mạnh, Hữu sững người sau khi chứng kiến Tùng tát Duy. Tùng quát lớn: - - Tỉnh lại đi….Mày bị mê sảng rồi. Máu từ miệng Duy chảy ra, cái tát dường như ngay lập tức có hiệu quả khi mà Duy ôm mặt hét lên: - - Chạy đi….chạy khỏi ngôi nhà này...Nó...nó đang ở đây….Chạy đi. Như một phản xạ tự nhiên Tùng kéo người Duy đứng dậy, Hữu thì vơ vội cái balo cạnh người Duy rồi cũng chạy ra bên ngoài sân, may mắn sao cánh cửa vẫn có thể mở được. Bên ngoài trời hơi âm u bởi đây đang là cuối thu, thời tiết se lạnh, đã 8h sáng nhưng ánh nắng mặt trời vẫn còn khá yếu ớt. Duy lúc này toàn thân bủn rủn không còn có thể tự đi được nữa, nhưng Duy vẫn cố thều thào: - - Bỏ….bỏ….bỏ….cái….balo….xuống…..vứt…..nó...đi.. Hữu sợ đến run hết cả người, nhưng do không biết bên trong có gì nên Hữu vẫn kéo khóa mở balo ra. Khi mà cả ba đã chạy ra đến ngoài sân, chẳng hiểu sao Hữu hét ầm lên, Hữu quăng cả cái balo lên trời, cái balo rơi xuống đất, bên trong không đựng máy tính, sách vở hay gì cả…...Từ bên trong cái balo, con búp bê rách nát quen thuộc rơi ra, nhưng kinh sợ hơn là cái đầu của nó đang lăn lông lốc đến gần gốc cây gấc, miệng của cái đầu búp bê đang nhoẻn cười. Cả ba lặng người khi mà từ phần thân của con búp bê đang vang ra tiếng cười ma quái: “ Hi..hi...hi….Hi...hi...hi…” “ Oe...oe...hi...hi...hi...Oe...oe…” Đây là loại búp bê đồ chơi bên trong bụng có bộ phát tiếng dành cho trẻ con. Nhưng rõ ràng nó đã bị đốt rồi cơ mà, tiếng cười phát ra từ con búp bê biến mất. Duy cũng gần như không còn cảm nhận được gì nữa, Tùng quát lớn: - - Hữu…..lấy xe máy, rời khỏi đây ngay….Mau lên.. Gốc cây gấc cái đầu búp bê vẫn nằm ở đó, miệng nó vẫn cười nhưng đôi mắt lại đang chảy những dòng lệ màu đỏ như máu.