Nghiêng Người Gặp Định Mệnh
Chương 46 : Anh không thể chết
Edit: Thanh Hưng
Không có Tả Sâm quấy rầy, chữ trên màn hình máy vi tính của Đinh Lạc Lạc một hàng lại một hàng xuất hiện giống như ảo thuật. Một người phụ nữ kẹp ở giữa hai người đàn ông, một bên là nhiệt tình, một bên là ôn nhu, một bên là không bỏ được, một bên là không cam lòng. Đinh Lạc Lạc bừng tỉnh hiểu ra: Giang Tiêu cũng chỉ là một người phụ nữ không hơn không kém. Lương Hữu Tề cho Giang Tiêu nhiệt tình, làm cho cô ấy lưu luyến, mà Viên Kiệt bảy, tám năm qua dịu dàng thắm thiết với cô ấy, sao cô ấy lại cam lòng chắp tay tặng cho một người phụ nữ khác. Trong tha,nhh;lqd.ưng sinh hoạt hàng ngày đại não của Đinh Lạc Lạc cô cũng không tốt nhưng ở trong tiểu thuyết lại càng ngày càng như cường nhân rồi.
Đinh Lạc Lạc gọi điện thoại cho Giang Tiêu: "Viên Kiệt về nhà chưa?" Giang Tiêu lén lén lút lút: "Trở về rồi, anh ta đang tắm." Đinh Lạc Lạc “Ồ” một tiếng, Giang Tiêu lại nói: "Tớ đang lục soát quần áo của anh ta, tạm thời còn chưa phát hiện chứng cứ gây án." Chứng cứ gây án? Đinh Lạc Lạc nghĩ thầm: không phải là dấu son, sợi tóc dài, cùng với tin nhắn trong điện thoại di động sao. Cái này ở trong tiểu thuyết đã bị xưng là "Tục không chịu được" rồi. Đinh Lạc Lạc không tự chủ cũng giảm thấp giọng nói xuống: "Cậu đã từng nghĩ tới chưa, nếu tra ra được thì cậu làm thế nào?" Bên kia Giang Tiêu chán nản nói: "Tớ, không biết." Đinh Lạc Lạc không bao giờ chủ động lần đầu tiên sắp xếp đại hội chị em: "Ngày mai chúng ta hẹn Nguyên Vi ra ngoài thương lượng một chút."
***
Tả Sâm đưa Katy về nhà: "Vất vả cho em rồi, vì không để cho Tô Mộc sinh nghi, chỉ đành phải để em theo anh cùng đi xã giao với anh ta." Katy đang say: "Đừng nói “vất vả” với em nữa." Tả Sâm liên tục dặn dò nói: "Chăm sóc mình thật tốt." Katy cười một tiếng: "Đừng lo lắng, anh ta không làm lay động được em."
Tả Sâm đưa Katy tới cửa nhà, hai cánh tay Katy ôm cổ Tả Sâm: "Hôm nay đừng đi." Tả Sâm gãi gãi đầu: "Không được rồi, anh còn muốn về công ty." Katy mắt không rõ nhưng trong lòng lại rõ ràng: "Về công ty? Gạt người. Cô ấy tên gì, Đinh Lạc Lạc?" Tả Sâm lúng túng, lại lên tiếng phủ nhận: "Cái gì thế? Anh chính là phải về công ty." Katy than thở vùi đầu vào lồng ngực Tả Sâm: "Tả Sâm, anh là người đàn ông tốt. Nếu không phải bởi vì mắt em, em sẽ tranh với cô ấy đến cùng." Trong lòng Tả Sâm lộp bộp một tiếng: anh, là một nngười đàn ông tốt sao? Katy thúc giục: "Đi đi, đừng để cho cô ấy chờ sốt ruột." Trong lòng Tả Sâm lại lộp bộp, nhưng cũng chỉ đành bỏ lại một câu vô lực: "Cám ơn em."
Katy ngồi một mình ở trong nhà, không mở đèn. Ngoài cửa sổ đèn xe và đèn đường xuyên thấu qua kính cửa sổ lóe lên mà vào, nhưng Katy vẫn cảm giác đưa tay không thấy được năm ngón. Có hai giọt lệ từ đôi mắt cô ta xông ra, cực kỳ trong suốt, cực kỳ sáng tỏ.
***
Tả Sâm trở lại "Thiên Viên" thì Đinh Lạc Lạc cũng không có vẻ mặt "chờ sốt ruột". Cô vẫn như cũ đàng hoàng ngồi trước máy vi tính, mắt nhìn thẳng. Tả Sâm mở cửa tủ âm tường ra, Đinh Lạc Lạc chỉ hô một tiếng: "Anh trở lại." Tả Sâm nổi giận: "Thiệt thòi anh một đường chạy như bay." Đinh Lạc Lạc hít mũi một cái, nhào tới: "Anh uống rượu, còn chạy như bay? Anh không cần mạng nữa phải không? Anh mà chết thì em phải sống thế nào đây?"
Tả Sâm kêu to: "Này, cái gì mà chết hay không chết? Em có thể đừng rủa anh hay không?" Một bên tết tóc của Đinh Lạc Lạc rủ xuống trước ngực Tả Sâm: "Tả Sâm, Tả Sâm, anh không thể chết, không thể chết được." Tả Sâm sóng lòng sôi sục: Lạc Lạc của anh, lại quan tâm anh như vậy. Tả Sâm vuốt ve lưng của Đinh Lạc Lạc: "Ngoan, không phải anh vẫn sống thật tốt đây sao? Ngoan, anh cũng không lái xe như bay nữa có được hay không?"
Vậy mà, Đinh Lạc Lạc đẩy Tả Sâm ra, vừa nhảy vừa chạy trở lại trước máy vi tính, trong miệng thì thào: "A, đúng là loại tâm die,nda.nl;equ,ydo.n trạng này." Tả Sâm cả kinh há to miệng, gần như có thể nhét vừa một quả trứng gà: "Đâu, loại cảm xúc nào?" Ánh mắt Đinh Lạc Lạc dính vào trên màn hình máy tính: "A, nam hai trong tiểu thuyết của em xảy ra tai nạn xe cộ, em đang suy đoán phản ứng của nữ hai."
Trong cổ họng Tả Sâm run rẩy phát ra đơn âm "A", hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, giống như núi lửa sắp bộc phát. Chỉ là, trước khi anh bộc phát, Đinh Lạc Lạc lại đánh đòn phủ đầu: "Này, Tả Sâm, anh nói xem, hắn ta xảy ra tai nạn xe cộ như thế nào thì tốt nhỉ, hay vẫn là mắc bệnh nan y thì tốt hơn? Cái nào tương đối thê thảm hơn?" Tả Sâm bộc phát: "Thê thảm nhất chính là, em để cho hắn ta đi trên đường, bị chậu hoa trên lầu rớt xuống đập chết."
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
45 chương
3 chương
39 chương
123 chương
69 chương
68 chương