Ngày cuối xuân đầu tháng tư, thời gian nghỉ ngơi thư giãn ở khu nghỉ dưỡng của Tần Nhất Hành trôi qua, khởi động một tháng nghỉ lễ mới. Hắn mời Dụ Quân Lân ăn bữa cơm, tùy ý đối phương dẫn đầu làm chủ, mang theo một nhóm con em nhà giàu. Những tầng lớp gia đình quyền thế phía trên được chia thành các vòng tròn bên trong, mà thường là những vòng tròn bên trong đều cố định không biến đổi. Người bình thường muốn chen vào vòng quan hệ của những cậu ấm cô chiêu có tiền này không phải chuyện dễ dàng. Trong nhà có chút bối cảnh, đã vắt hết trí não chen chân vào đương nhiên sẽ không tự nhiên rời khỏi. Vì vậy, những người tụ tập trong hai tháng đầu năm nay là ai, hôm nay vẫn là họ. Dụ Quân Lân gọi điện thoại ngày hôm đó, Tống Đường mới kết thúc kỳ nghỉ ở Bắc Âu, khoảng một hoặc hai tháng cậu ta chưa gặp mặt Sầm Qua, ngày đầu tiên về nước liền tìm người hỏi thăm tin tức gần đây của anh. Hôm sau cậu ta được biết, nữ diễn viên mới đoạt giải thưởng Đông Vi mấy tháng trước từng bị cậu ta cố ý chèn ép, không hiểu sao lại có cơ hội hợp tác với tập đoàn họ Sầm, thậm chí không công được tập đoàn họ Sầm tặng hai quảng cáo làm người đại diện cho hai khu vực ở Châu Á. Xâu chuỗi những manh mối trước sau với nhau, cùng các thủ đoạn trèo giường mà các ngôi sao nhỏ trong giới giải trí thường sử dụng, càng chứng minh suy đoán trong lòng Tống Đường – Đông Vi đã bám được vào Sầm Qua. Cứ thế, ngược lại Tống Đường càng thả lỏng cảnh giác với tin tức Giang Bạch Lộ và Sầm Qua càng ngày càng thân thiết. Đầu tiên, không kể đến Sầm Qua là trai thẳng, trước đây Tần Nhất Hành có thể lợi dụng quan hệ bạn cùng phòng để dựa vào cây đại thụ tỏa bóng mát như Dụ Quân Lân, Giang Bạch Lộ là bạn của Tần Nhất Hành, vật tụ theo loài, hơn một nửa là đồng loại của Tần Nhất Hành, đơn giản chính là muốn nịnh bợ tập đoàn nhà họ Sầm, làm cho con đường kinh doanh nhà họ Giang trở nên suôn sẻ thuận lợi hơn một chút mà thôi. Dụ Quân Lân nói ngắn gọn thời gian trong điện thoại, hỏi cậu ta: “Đến không?” Tống Đường tựa ở sofa, bình thản lướt qua khuôn mặt của Đông Vi trong đoạn quảng cáo trên TV, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lùng, “Đến chứ, nơi nào có Sầm Qua nơi đó sao có thể thiếu tôi.” Cậu ta dừng một chút, cười yếu ớt, “Gọi cả Giang Bạch Lộ nữa, tôi nghe nói, hai tháng này cậu ta và Sầm Qua rất thân thiết.” Dụ Quân Lân cúp điện thoại, lòng ngón tay vuốt ve mặt dưới của chiếc điện thoại di động màu đen, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng buổi sáng sớm cách đây hai tháng, ngày hôm đó trên hành lang khách sạn anh bắt gặp bạn của Tần Nhất Hành với đôi chân trần trụi lặng lẽ rời khỏi phòng Sầm Qua, đáy mắt anh lóe lên chút hứng thú nhàn nhạt. Anh rời khỏi giao diện danh bạ điện thoại, lướt thẳng qua tên của đối phương mà gọi điện thoại cho Sầm Qua, đầu tiên nói chuyện tụ họp, sau đó thêm vào đôi câu về dự án đấu thầu của hai công ty. Cuối cùng, trước khi kết thúc cuộc gọi, anh đột nhiên nói ra một câu: “Lúc anh đến, mang theo Giang Bạch Lộ đi cùng đi.” Sầm Qua từ chối cho ý kiến, nét mặt trầm ngâm nhướn mày. Không kể đến Dụ Quân Lân và Giang Bạch Lộ không có quá nhiều tiếp xúc, dù Dụ Quân Lân thật sự muốn gọi Giang Bạch Lộ đi chơi, đáng lẽ phải gọi cho Tần Nhất Hành mới đúng. Sầm Qua vứt điện thoại di động lên đầu giường, rũ mắt liếc nhìn chàng trai đang nằm sấp trên người anh chơi điện thoại di động, “Giang Bạch Lộ, em muốn đè chết tôi sao?” Giang Bạch Lộ nâng cằm khỏi khe ngực mờ nhạt của anh, liếc mắt nhìn vẻ mặt của người đàn ông, sau đó cậu cười tủm tỉm rồi quay đầu đi, dán mặt vào ngực đối phương, tiếp tục không xem ai ra gì mà nghịch điện thoại di động. Sầm Qua chậc lưỡi một tiếng, hai tay áp má cậu, lần thứ hai ép cậu ngẩng mặt lên, “Em có nghe được nội dung cuộc gọi vừa rồi không?” Giang Bạch Lộ nghĩ ngợi một chút, “Hẹn anh đi khu nghỉ dưỡng chơi hai ngày?” “Em đi không?” Sầm Qua bóp cằm cậu, “Cậu ta bảo tôi mang theo em.” Giang Bạch Lộ sửng sốt, cậu lắc đầu, chậm rãi mở miệng: “Em không đi.” Sầm Qua nhướn mày ngạc nhiên, “Thật sự không đi?” Giang Bạch Lộ cười rộ lên, “Thật sự không đi.” “Vậy thì tùy em.” Sầm Qua liếc nhìn cậu một cái, sau đó cong khóe môi khẽ cười, “Nhớ kỹ lời em nói, đến lúc đó đừng xin tôi mang em đi cùng.” Giọng điệu của Giang Bạch Lộ chắc chắn: “Đương nhiên.” Nếu cậu đã bảo không đi, chủ đề này nên chấm dứt tại đây. Sầm Qua im lặng hồi lâu, dường như nhớ đến điều gì đó, anh híp mắt dò hỏi: “Chừng nào em và Dụ Quân Lân có qua lại?” Giang Bạch Lộ: “…” “Chưa từng qua lại. Trừ phi…” Cậu tự hỏi vài giây, cảm thấy kì lạ mà nhún nhún vai, “Nếu như bạn của bạn thời thơ ấu cũng có thể xem là một loại qua lại.” Sầm Qua nhìn chằm chằm vào Giang Bạch Lộ, giống như đang xem xét tính chân thực và độ tin cậy trong lời nói của cậu. Cuối cùng anh buông tay ra khỏi cằm cậu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Không có là tốt nhất.” Không có ngoại lực chống đỡ, Giang Bạch Lộ ngửa mặt nói chuyện với người đàn ông có chút tốn sức, cậu vô cùng tự giác lăn khỏi người Sầm Qua, nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh, cả người cuộn một vòng chăn, suýt nữa rớt xuống giường. May mắn Sầm Qua đúng lúc giơ tay chộp lấy cậu, kéo người từ mép giường trở về bên cạnh mình. Sầm Qua rút một nửa chăn từ người Giang Bạch Lộ đắp lên bụng anh, bắc ngang chân đặt lên chân của cậu, không cho cậu nhúc nhích. Cuối cùng, anh thẳng thắn cười nhạo, nói: “Tôi chưa từng gặp ai có dáng ngủ xấu như em.” Giang Bạch Lộ nghẹn lời, bất mãn lẩm bẩm: “Em ngủ xấu chỗ nào?” “Chỗ nào cũng xấu.” Sầm Qua đè hai tay không thành thật phía dưới chăn của cậu, cười lạnh một tiếng, “Nếu không có tôi ôm em, ngủ đến nửa đêm chăn đã bị em cuốn mất dạng rồi.” Giang Bạch Lộ chậm chạp ồ một tiếng, mở to mắt nhìn anh, “Sầm Qua.” Sầm Qua ngước mắt lên, “Có chuyện gì?” Chiếc chân duỗi ra dưới chăn của Giang Bạch Lộ chuyển động, cọ sát ga trải giường mà rút ra khỏi chăn, tiện thể gác lên chân của Sầm Qua. Hai cái đùi cong lên, kẹp cái chân kia của Sầm Qua chính giữa, cậu cố ý gập đầu gối, nhẹ nhàng va chạm làn da phía trong bắp đùi của đối phương, “Muốn ôm em ngủ, anh cứ nói thẳng là được.” Sầm Qua: “…” Người đàn ông đành phải kéo cậu ra khỏi chăn, ngồi dậy, có vẻ như tức giận mà cũng giống như không, dạy dỗ: “Chưa từng gặp ai da mặt dày như em.” Giang Bạch Lộ rũ mi mắt thờ ơ ừm một tiếng xem như thừa nhận. Cậu bò thẳng ngồi lên đùi Sầm Qua, sau đó ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đối phương, nhẹ nhàng cong môi nói: “Thì sao? Anh không quen?” Sầm Qua im lặng nhìn cậu một lát, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, chỉ dường như không hài lòng mà nheo mắt lại, ánh mắt anh trầm xuống, “Nói em một câu, em chẳng biết hối cải, còn được đằng chân lân đằng đầu.” Tựa như không biết cách quan sát nét mặt đoán ý người khác, Giang Bạch Lộ gật đầu đồng ý, nụ cười bên môi chậm rãi mở rộng, “Em được đằng chân lân đằng đầu thì thế nào?” “Sao hả?” Sầm Qua không nể nang hỏi vặn lại, anh nhướn mày, giọng điệu lành lạnh đầy mạnh mẽ: “Đương nhiên là phải trừng trị.” Giang Bạch Lộ nghe được những lời đó, không hề tỏ ra biết lỗi hay nao núng, thay vào đó nét mặt cậu lặng im cổ vũ, trắng trợn xê dịch lên trước, hay tay đỡ bắp đùi anh mà ngồi thẳng lên, vờ như ngoan ngoãn lại vờ như càn rỡ, chậm rãi nhả từng chữ, “Mỏi mắt mong chờ.” Ánh mắt Sầm Qua tối lại, một tay bóp eo cậu, tay kia đỡ lấy gáy cậu… Hai người bắt đầu hôn môi trong ánh ban mai. Thứ sáu tuần sau, lần đầu tiên Giang Bạch Lộ không đến nhà Sầm Qua ngủ qua đêm. Sáng hôm sau, khi Sầm Qua nhìn thấy Giang Bạch Lộ vô cớ xuất hiện bên trong khu nghỉ dưỡng, nhớ đến dáng dấp cười nói lắc đầu từ chối của Giang Bạch Lộ trên giường của anh mấy ngày trước, cùng với tuyên bố tuyệt đối không cầu xin anh của Giang Bạch Lộ, anh bỗng chốc nhếch mép cười nhạt, “Tên nhóc lừa đảo.”