Nghiên phẩm tân minh
Chương 62
Diệp Thấm Minh bị hôn đến choáng choáng đào đào, nghe được Cố Khê Nghiên nhắc tới chuyện này, tức khắc có chút chột dạ nghiêng đầu, sờ sờ cái mũi, có chút làm nũng nói: "Lưng của ta đau, nàng giúp ta thổi thổi."
Cố Khê Nghiên đau lòng nàng, biết rõ nàng nói sang chuyện khác, vẫn là cẩn thận dùng tay phải nâng nàng, làm nàng nằm nghiêng, cúi người nhẹ nhàng thổi vết thương cho nàng. Gió mát dìu dịu thổi qua vết bỏng còn âm ỉ nóng, có chút ngứa, đau đớn dần tan biến, Diệp Thấm Minh lực chú ý liền dồn ở cỗ ngứa này, nàng có chút khó nhịn mà rục rịch: "Khê Nghiên, ta ngứa."
Cố Khê Nghiên nhu thuận vô cùng, nghe nàng nói ngứa liền ngừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo lưng eo của nàng: "Đã tốt hơn chưa?"
Diệp Thấm Minh bị nàng sờ đến sắc mặt đỏ lên, vội vàng nói: "Hảo, ta tự mình đem linh lực mặt trên tiêu trừ, nàng đỡ ta ngồi dậy."
Cố Khê Nghiên nghe vậy liền vòng tay qua người nàng, ý muốn đỡ bả vai nàng, chỉ là Diệp Thấm Minh trung y đều đã cởi đến bên hông, nàng vừa hơi ngưỡng lên, y phục liền theo đó giải rớt, giờ khắc này Cố Khê Nghiên vòng ôm lấy nàng, bàn tay vốn muốn phủ lên đầu vai, lại bởi vì Diệp Thấm Minh di chuyển mà trượt xuống, phảng phất nắm đến một khối dương chi ngọc tốt nhất, lòng bàn tay vật nhỏ mềm mại cọ đến, để Cố Khê Nghiên thoáng cứng đờ cả người.
Da thịt ôn lương tinh tế dưới cảm xúc nhạy bén của nàng càng thêm vô hạn phóng đại, nàng tức khắc cảm giác tay giống như bị phỏng, vừa muốn rụt trở về, chỉ là xúc cảm trơn nhẵn mềm mại dán lấy để nàng nhịn không được nhiều xoa mấy cái, phát hiện Diệp Thấm Minh thân thể đều căng chặt, nàng mới hít sâu vào một hơi, cố tự trấn định mà đem người trong ngực đỡ lên.
Diệp Thấm Minh cũng không tốt hơn bao nhiêu, giờ phút này nàng sắc mặt đỏ bừng, không rên một tiếng tùy ý Cố Khê Nghiên động tác, cắn môi trộm liếc nhìn Cố Khê Nghiên. Người kia động tác trên tay thực đạm nhiên, ôn nhu giúp nàng chỉnh lý tốt quần áo, một bộ dường như không có việc gì, nhưng là hai lỗ tai hồng đến cơ hồ nhỏ máu, để Diệp Thấm Minh vốn đang ngượng ngùng đều nhịn không được bật cười, tức phụ của nàng, thực quá đáng yêu a.
"Nàng.... y phục của nàng cần phải đổi." Cố Khê Nghiên ngồi thẳng thân mình, nhẹ giọng nói.
Diệp Thấm Minh ánh mắt liếc nhìn ngăn tủ trên vách tẩm điện, nhẹ nhàng phất tay, ba tầng bích sắc cẩm bào liền dừng ở trong tay nàng. Nàng nhìn nhìn Cố Khê Nghiên, muộn thanh nói: "Ta có thể tự mình đổi."
Cố Khê Nghiên chớp chớp mắt, theo sau cong môi nở nụ cười, nàng cũng chưa nói cái gì, thuận theo đi ra gian ngoài, chỉ là đi tới cửa, nàng quay đầu lại khẽ cười nói: "Ta nhìn không thấy, kỳ thật nàng không cần thẹn thùng."
"Ta khi nào thẹn thùng, ta chỉ là không có thói quen thay đồ trước mặt người khác." Diệp Thấm Minh thẹn quá thành giận nói.
Cố Khê Nghiên gật gật đầu, thân ảnh biến mất sau bức rèm, nhưng là tiếng cười êm tai lại truyền vào rõ ràng. Diệp Thấm Minh vừa thẹn vừa tức, cuối cùng nhưng là tự mình bật cười.
Vết thương sau lưng cũng không còn đau đớn nữa, Diệp Thấm Minh mặc tốt quần áo, tay vuốt ve môi, linh lực Cố Khê Nghiên đối nàng thật có công dụng kỳ diệu, thậm chí đã vượt xa nàng mong muốn. Nàng không khỏi nhớ tới lần đó Cố Khê Nghiên uy nàng uống máu, nơi đan điền của nàng đột nhiên biến hóa vi diệu, không khỏi lâm vào trầm tư, bảo bối giấu ở trong cơ thể nàng rốt cuộc là cái gì? Vì sao nó lại hấp thu máu của Cố Khê Nghiên? Chẳng lẽ có liên quan đến nàng ấy?
Nghĩ vậy, Diệp Thấm Minh nhắm mắt dò xét xuống đan điền, bên trong viên bích sắc yêu đan đã là xanh tươi ướt át, ánh sáng kim sắc quanh quẩn. Nhưng nhìn kỹ liền phát hiện, mặt trên rất nhiều vết rạn, hiển nhiên đã từng bị đâm vỡ, chia năm xẻ bảy.
Diệp Thấm Minh nhịn không được nghĩ, trong tam giới rốt cuộc tồn tại bảo bối gì có thể chữa trị yêu đan vỡ vụn? Hay là nàng nhớ lầm, yêu đan của nàng chỉ là bị hao tổn, cũng không phải từng vỡ vụn? Bằng không thực sự nghĩ không ra, ai có thể thay nàng chữa trị yêu đan, ai lại sẽ thay nàng chữa trị yêu đan?
Nàng nghĩ trăm lần cũng không manh mối, chỉ có thể tạm thời ném ở một bên, lại cẩn thận nhìn nhìn bảo bối màu trắng ngà kia đang tẩm bổ đan điền cho nàng, mặt trên tỏa ra từng đợt linh lực dìu dịu, thập phần tinh thuần, trước đây nó vô cùng tĩnh mịch, nhưng từ lúc hấp thu máu Cố Khê Nghiên, nó giống như liền sống lại. Giờ phút này nàng đều có thể cảm nhận được, nó không ngừng phát ra linh lực quấn quanh yêu đan của nàng, thực hiển nhiên là đang chữa trị.
Nội thương của nàng lúc bị giam ở Tỏa Yêu Trầm Uyên sở dĩ nhanh khôi phục như vậy, đều là nhờ bảo bối kia. Ngàn năm trước một hồi đại chiến để lại cho nàng ấn tượng khắc sâu, lại duy nhất nhớ không nổi nàng bị người hại như thế nào, chỉ là lúc lưỡi kiếm nhập thể đâm vỡ yêu đan, thống khổ lại vô cùng rõ ràng, lưu lại vô tận oán hận, đến bây giờ đều khiến nàng lệ khí doanh doanh. Người kia nếu còn sống, các nàng có một ngày liền không chết không thôi!
Nhớ đến thù xưa, để nàng hai tròng mắt hóa thành huyết hồng, trên người sát khí quanh quẩn, đúng lúc này, ngoài điện yêu binh đã tiến đến bẩm báo:
"Quân thượng, Quỷ Xa đại nhân cùng Bạch tướng quân cầu kiến."
Diệp Thấm Minh mày hung hăng nhíu lại, ngón tay bóp chặt trong ống tay áo, áp xuống một thân lệ khí mãnh liệt. Mà Cố Khê Nghiên cũng đã đi đến, sắc mặt có chút lo lắng: "Nàng thế nào, là không thoải mái sao?"
Diệp Thấm Minh lắc lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ, tâm thần không yên." Nàng biết Cố Khê Nghiên đại khái đã nhận ra nàng khác thường, nhưng là nàng cũng không muốn những chuyện này ảnh hưởng đến nàng ấy.
Nàng dắt tay Cố Khê Nghiên đến bên giường, thấp giọng nói: "Nàng trước ở đây nghỉ ngơi, ta có việc cần đi xử lý một chút."
"Ân, nàng đi đi."
Diệp Thấm Minh hơi hơi mỉm cười, vừa xoay người ý cười liền thu liễm không còn gì, mặt mày sắc bén hiện rõ, bước đi khí tràng mười phần.
Đi đến trên đại điện, nàng cũng không thèm nhìn đến hai người đang khom lưng hành lễ dưới kia, nhẹ ném vạt áo liền thong thả ung dung ngồi ở thượng ỷ.
Nàng hai tròng mắt híp lại, mang theo một cỗ lạnh lẽo, liền như vậy nhìn Bạch Thập Tam.
Quỷ Xa đã từ đám yêu binh biết được chuyện gì xảy ra, giờ phút này cũng là vẻ mặt bất an, Bạch Thập Tam càng là thở cũng không dám thở.
Diệp Thấm Minh tuy rằng trong lòng tức giận khó bình, lại cũng không quá mức bạo hỏa, chỉ là trầm giọng nói: "Bạch Thập Tam, biết tội của ngươi sao?"
Bạch Thập Tam vội vàng quỳ xuống: "Thần thất trách."
Diệp Thấm Minh sắc mặt đông lạnh: "Ai cho các ngươi rời đi?"
Bạch Thập Tam run rẩy đáp: "Hồi quân thượng, là Cửu Anh đại nhân phái đi làm chuyện khác, thần không dám trái. Chỉ là không nghĩ lại làm chậm trễ quân thượng đại sự, thần tội đáng chết, thỉnh quân thượng khai ân."
Diệp Thấm Minh ánh mắt lạnh lùng, tay phải nhấc lên một đoàn yêu lực, đem Bạch Thập Tam đánh văng ra ba trượng, Bạch Thập Tam kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp bò dậy, Diệp Thấm Minh đã một cái lắc mình xuất hiện ở trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: "Thế nào, cảm thấy ta không thể quản được các ngươi? Cho nên, chuẩn bị tôn Cửu Anh lên sao?"
Này một thân khí tràng ép tới Bạch Thập Tam linh hồn đều run rẩy, hắn phun ra mấy khẩu huyết bò dậy, phủ phục quỳ trên mặt đất, cái trán dập xuống thật mạnh: "Quân thượng tha mạng, thần biết sai, thần không dám!"
Diệp Thấm Minh đứng lên xoay người trở về thượng ỷ, theo sau gằn từng chữ: "Ta không tranh không đại biểu ta không thực lực tranh, nếu dám xúc phạm ta điểm mấu chốt, chớ trách ta vô tình. Nhớ kỹ, Bạch Thập Tam, Yêu giới không có hai chủ, chọn theo ai, ta hiện tại cho ngươi cơ hội cuối cùng."
Bạch Thập Tam cúi người quỳ lạy: "Quân thượng vĩnh viễn là Yêu giới chi chủ, Bạch Thập Tam tuyệt không dám hai lòng."
"Tốt lắm, lui xuống đi." Diệp Thấm Minh cười lạnh một tiếng, lúc này Bạch Thập Tam như được đại xá, vội vàng tập tễnh lui ra ngoài. Hắn thật là hồ đồ, như thế nào đã quên ngàn năm trước, vị này chính là đứng trên tam giới sức mạnh thông thiên, ngay cả Thiên Đế đều mười phần kiêng kị.
"Quân thượng, ngài lần này vì sao gấp như vậy......" Nhìn Bạch Thập Tam rời đi, Quỷ Xa có chút chần chờ hỏi.
Diệp Thấm Minh mày nhăn lại: "Ta trước khi hồi Yêu giới, liền gặp phải Viêm Dương cùng Khúc Tĩnh."
Quỷ Xa sửng sốt, quân thượng lúc nào đi nhân gian hắn đều không biết, Tiên giới làm sao đúng dịp như vậy?
"Quân thượng, chính là có người tiết lộ hành tung của ngài?"
Diệp Thấm Minh gật gật đầu: "Gần nhất chiến sự như thế nào?"
Quỷ Xa biểu tình ngưng trọng: "Biết tin quân thượng đã trở lại, Tiên giới thế công càng thêm mãnh liệt, thậm chí tứ đại thượng thần đều đích thân dẫn binh, chiến sự gần nhất ở Minh Thủy, quân ta tử thương thảm trọng, đã cầm cự không được."
Diệp Thấm Minh thoáng trầm mặc, sau đó hít vào một hơi nói: "Nếu ta đoán không sai, Cửu Anh liền nhân cơ hội này vu tội về phía ta, bởi vì ta trở về mới khiến Tiên giới điên cuồng như vậy, khó trách lòng quân rung chuyển."
"Quân thượng, nếu không sớm hàng phục Cửu Anh, chính là họa lớn." Quỷ Xa có chút lo lắng, ngàn năm qua, hắn đối dã tâm của Cửu anh đều hiểu rất rõ.
"Ta biết." Diệp Thấm Minh tâm sự nặng nề, khẽ xoa xoa ngón tay.
"Còn có, quân thượng, Lưu Ly đại nhân đã từ Cực Hoang trở về, đang đợi diện kiến ngài."
Diệp Thấm Minh nghe nhắc đến Lưu Ly, thần sắc thoáng giãn ra, theo sau mới nói: "Nàng ấy ngàn năm nay đều chưa từng trở về sao?"
Quỷ Xa thở dài: "Ngàn năm trước Tiên giới truyền đến tin tức nói quân thượng chết, Huyền Thủy không biết tung tích, Lưu Ly đại nhân cùng một số tướng lĩnh dưới trướng ngài đều lần lượt rời đi, bên ngoài du đãng. Sau khi quân thượng trở về, thần liền phái người báo tin cho bọn họ, nếu bọn họ nhận được tin tức, tất nhiên sẽ trở về phục mệnh."
Diệp Thấm Minh nghĩ đến Huyền Thủy, ngực liền có chút buồn đau, thoáng nhìn Quỷ Xa muốn nói lại thôi, nhíu mày nói: "Có cái gì muốn hỏi?"
Quỷ Xa chắp tay: "Thần mạo muội hỏi, ngàn năm trước thật sự là Trạc Thanh Thần Quân hại quân thượng sao?" Hắn vẫn nhớ, năm xưa quân thượng cùng Thần Quân quan hệ thực tốt, dù ngài là Yêu giới chi chủ, lại rất ít ở Yêu giới, phần lớn thời gian đều cùng Trạc Thanh Thần Quân uống trà chơi cờ, cùng nhau đồng hành du ngoạn tam giới. Hắn làm sao cũng đều không tin Thần Quân sẽ nhẫn tâm như vậy.
"Phải, là nàng đâm ta." Diệp Thấm Minh sắc mặt rất khó xem, nàng trong trí nhớ đã sớm quên đi dáng vẻ vị Thần Quân tàn nhẫn kia, chính là hình ảnh thanh kiếm đâm sâu vào bụng lại vô cùng rõ ràng. Quỷ Xa nhắc đến chuyện này làm ngực của nàng từng đợt đau đớn, phảng phất oán tận xương tủy, chạm đến liền làm nàng trong lòng hận ý cuồn cuộn.
Quỷ Xa thấy nàng sắc mặt trở nên đáng sợ, lập tức không dám hỏi tiếp, xem ra chuyện Thần Quân xuống tay là sự thật, hơn nữa sợ rằng quân thượng đáy lòng đã có một khối vết sẹo.
Phất tay để Quỷ Xa lui xuống, Diệp Thấm Minh một mình ngồi ở đại điện, nàng cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu, cũng không muốn tâm tình này mà đi bồi Cố Khê Nghiên.
Trong tẩm điện, Cố Khê Nghiên an tĩnh ngồi chờ, Diệp Thấm Minh đi ra ngoài đã thật lâu, nàng lo lắng thương tích của nàng ấy, càng lo lắng nàng ấy mới vừa rồi đột nhiên mất khống chế. Loại cảm giác này, trước đây Diệp Thấm Minh đối mặt nàng cũng từng có, để nàng trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.
Cho nên lúc Diệp Thấm Minh trở về, Cố Khê Nghiên lập tức đứng lên, chỉ là ngửi được hương khí trên người nàng ấy, nàng liền nhíu hạ mi: "Nàng vừa cùng ai động thủ?"
Diệp Thấm Minh có chút kinh ngạc lại có chút chột dạ, Cố Khê Nghiên thở dài: "Nàng trước hảo hảo dưỡng thương, chuyện khác tạm thời hoãn một chút. Mộc Cẩn bọn họ hiện tại ở nơi nào? Nha đầu kia không thấy ta, sợ rằng lại một phen lo lắng." Lúc vừa hồi Yêu giới tình huống bất ổn, Diệp Thấm Minh lại bị thương, nàng cũng không cách nào chiếu cố mấy người Mộc Cẩn, lúc này vẫn là không yên tâm.
Diệp Thấm Minh ôm nàng ngồi xuống, ôn thanh nói: "Ta đã an bài tốt cho bọn họ, trước để bọn họ nghỉ ngơi ở tiền trạm, nàng không cần lo lắng."
Nói xong, nàng trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Khê Nghiên, ta còn có chuyện chưa xử lý tốt, cho nên mấy ngày nay, muốn ủy khuất nàng tạm thời đợi ở nơi này, không thể thường xuyên ra ngoài, để tránh có vài người để mắt tới nàng." Diệp Thấm Minh có chút áy náy, nàng muốn bảo hộ Cố Khê Nghiên thật tốt, cũng muốn nàng ấy sinh hoạt trôi qua thoải mái, chỉ là chuyện Cửu Anh một ngày chưa giải quyết, đều là họa không lường được.
Cố Khê Nghiên tu vi ở nhân gian khó có địch thủ, chính là đi vào Yêu giới, gặp phải đại yêu vẫn thập phần nguy hiểm, nàng không thể để nàng ấy mạo hiểm, liền chỉ có thể đem nàng ấy giấu đi.
Cố Khê Nghiên tự nhiên hiểu được tâm tình của nàng, thoáng mỉm cười: "Làm sao lại ủy khuất. Ta vốn dĩ chính là một người mù, dĩ vãng ở nhà cơ bản đều không ra khỏi cửa, nhiều nhất đó là đi vườn trà chăm sóc cây trà, hoặc là nghe A Thất đọc sách, chính mình pha trà nấu trà, cũng là nhàn nhã thích ý. Nói ủy khuất ta, chẳng lẽ nơi này của nàng không có sách cũng không có trà?"
Diệp Thấm Minh sau khi nghe xong nhấp miệng cười, ngữ khí lại ra vẻ đứng đắn: "Ta không phải một người thanh nhã, trừ bỏ đánh đánh giết giết, cũng không có sở thích đọc sách pha trà. Hơn nữa, ta chính là trà, người ở dưới nếu dám đưa trà lại đây, còn không phải tìm chết?"
Cố Khê Nghiên thần sắc có chút mất mát: "Như vậy thật là không thú vị." Rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng lại tràn ra ý cười: "Bất quá cũng không sao, có thứ khác thú vị hơn nhiều."
"Cái gì thú vị?" Diệp Thấm Minh thuận miệng hỏi.
"Chính là nàng đấy, so với những thứ kia, ta càng nguyện ý ngửi ngửi nàng, như thế nào đều cảm thấy hảo." Nàng nói lời này lại không hề đùa giỡn, khóe môi hơi hơi gợi lên, ôn nhu gợn sóng. Diệp Thấm Minh nhịn không được nhu hòa xuống, nàng nhìn đôi mắt Cố Khê Nghiên, ở trong mảnh sáng nhạt kia lại như cũ tìm được bóng dáng chính mình.
Nguyên lai, thật sự yêu một người, cho dù nhìn không thấy, ở trong mắt của nàng ngươi vẫn có thể tìm được chính mình.
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trà Xanh ngoài phòng bá vương, trong phòng vạn thụ vô cương.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
200 chương
86 chương
224 chương
65 chương
135 chương