Cái gì là trong họa có phúc? Chính là cái này! Vốn đang khổ sở vì bạn trai mình bị chấm mút, không ngờ để an ủi mình mà bác sĩ Hoắc lại tự động hiến thân... Nhan Tiêu còn chưa nói đây là nụ hôn đầu, mấy chục phút sau cả người đều ở trạng thái sốt nhẹ do adrenalin tăng cao, cũng không nhắc lại sự kiện hồi chiều nữa. Tối hôm nay Hoắc Trạch Tích có hẹn đồng nghiệp đi ăn chung, cô nghe vậy liền nói mình sẽ tự trở về trường học nhưng bị anh cản lại, nói cùng đi ăn chung. Thật ra thì đi ăn chung với đồng nghiệp của anh Nhan Tiêu cũng không cảm thấy gì, dù sao khi nằm viện cũng đã quen mặt rất nhiều người rồi, cộng thêm gần đây hay chạy tới chạy lui, quen thêm nhiều người nữa, giống như một bữa ăn giữa những người bạn, chắc sẽ không có gì lúng túng. Hôm nay đi ăn ở một nhà hàng Quảng Đông, Nhan Tiêu ngồi xuống mới biết cạnh bên là viện trưởng bệnh viện, mọi người đều kêu là Phó viện trưởng. Vì vậy cô chủ động lễ phép chào hỏi: "Chào Phó viện trưởng ạ!" "Ây, là bạn gái nhỏ của bác sĩ Hoắc à?" Phó viện trưởng cười. Hoắc Trạch Tích ngồi bên kia giới thiệu về Nhan Tiêu, lại thủ thỉ bên tai cô: "Đây là viện trưởng bệnh viện." Nhan Tiêu che miệng nói: "Không phải Phó viện trưởng hả?" "Ông ấy họ Phó." ...Cái họ này thật gạt người. Mọi người trò chuyện đề tài Nhan Tiêu không hiểu, phần lớn liên quan đến y học, có một cái cô nghe có vẻ hiểu: một loại vi khuẩn nào đó bùng nổ có thể gây chết mấy triệu người. Tin tức này hết sức chấn động, Nhan Tiêu len lén tiến tới hỏi Hoắc Trạch Tích: "Thật sự có loại vi khuẩn kinh khủng như vậy hả?" Hoắc Trạch Tích đang giúp cô lột cua, động tác hết sức đẹp mắt, Nhan Tiêu nhìn không khỏi si mê. Hoắc Trạch Tích giải thích: "Nếu như lạm dụng thuốc kháng sinh mới xuất hiện loại vi khuẩn này." Đem con cua đã lột rồi bỏ vào chén Nhan Tiêu, Hoắc Trạch Tích dùng khăn ướt lau tay, nhìn cô vẫn còn chú ý tới tay mình, hỏi: "Em nhìn gì vậy?" Nhan Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, đến gần nói: "Anh có biết có một loại đàn ông chuyên đi phục vụ lột cua không?" Hoắc Trạch Tích đem khăn ướt để qua một bên, "Lột cua?" "Đúng vậy, hơn nữa đều lột cho người đẹp." Nhan Tiêu cười tà ác, "Anh hiểu mà!" Hoắc Trạch Tích hí mắt, cười: "Anh không hiểu." Nhan Tiêu cười hắc hắc, "Bác sĩ Hoắc, nhìn anh có tay nghề tốt như vầy, nhan sắc lại có giá trị cao, nếu như thất nghiệp đi làm nghề này thì chắc chắn kiếm được bộn tiền!" Hoắc Trạch Tích hỏi: "Anh lột cho ai?" Cô trả lời không nghĩ ngợi: "Phú bà đó!" Năm giây sau, dưới con mắt của Nhan Tiêu, cua mới vừa lột xong đã bị đem đi mất. Hoắc Trạch Tích mặt không cảm xúc cúi đầu uống canh, Nhan Tiêu kinh ngạc nhìn anh: "Anh làm gì vậy? Cho em rồi mà?" Anh không hoảng hốt vội vàng giải thích: "Anh chỉ lột cho phú bà." Lại tự mình chôn mình rồi... Cô vừa giận lại vừa buồn cười, thuận thế: "Vậy em trực tiếp bao anh chỉ lột cua cho mình em thôi, được không?" Hoắc Trạch Tích nói: "Em có biết giá của anh bao nhiêu tiền một lần không?" Lời này thật là... Nhan Tiêu nhẫn, mò từ túi xách ra năm đồng, vỗ lên bàn, "Năm đồng không nhiều hơn được đâu nha!" Hoắc Trạch Tích cười không nói tiếng nào, Nhan Tiêu làm bộ đem con cua lấy trở về, hừ hừ: "Thấy tiền sáng mắt!" Phó Viện trưởng ngồi bên cạnh thấy anh cười thì tò mò hỏi Nhan Tiêu: "Bác sĩ Hoắc tốt với cô không?" Nhan Tiêu đang ăn gạch cua, nghe vậy liếc Hoắc Trạch Tích, nhỏ giọng lặng lẽ trả lời: "Hầy, ngay cả lột cua cho con đều phải trả tiền đó." "Bao nhiêu tiền, Tiểu Hoắc keo kiệt như vậy?" Viện trưởng tuổi đã cao, nói chuyện chậm rãi. Nhan Tiêu đưa bàn tay ra, "Năm đồng." Viện trưởng ha ha cười to: "Bác sĩ Hoắc mỗi lần chữa trị đều có giá cao hơn, con nói xem cậu ấy làm vậy có mưu đồ gì?" Nhan Tiêu cũng cười, cảm thấy Viện trưởng đặc biệt thân thiết, nói: " Viện trưởng, bình thường bác sĩ Hoắc như thế nào vậy ạ?" Viện trưởng trầm ngâm một hồi mới nói: "Rất nghiêm túc, làm việc kỹ lưỡng lại biết lý lẽ, là người mà cô gái nào cũng thích." Nhan Tiêu cười, quay đầu qua nói với anh: "Bác sĩ Hoắc, Viện trưởng đang khen anh đó!" Hoắc Trạch Tích đang nói chuyện với bác sĩ khác, nghe cô nói thì nhìn xoay đầu nhìn Viện trưởng. Viện trưởng vỗ vỗ vai cô: "Cả hai phải sống thật tốt đó... đúng rồi Tiểu Hoắc, chừng nào kết hôn?" Nhan Tiêu nghe câu hỏi thì cả kinh, cũng nhìn xem anh sẽ trả lời thế nào. Hoắc Trạch Tích lễ phép cười, đứng đắn trả lời: "Kết hôn bây giờ còn hơi sớm, chờ cô ấy tốt nghiệp rồi tính tiếp. Nhan Tiêu nhìn anh, đầu óc mông lung. Không ngờ anh nghĩ đến việc sẽ kết hôn cùng mình. Không biết tại sao Nhan Tiêu đặc biệt cảm động, bình thường đâu phải là người nhạy cảm mà hôm nay nghe được những lời này của anh, hốc mắt lập tức nóng lên. Viện trưởng nghe Hoắc Trạch Tích nói xong lại vỗ vỗ cô: "Tuổi tác con còn nhỏ, bác sĩ Hoắc sẽ cưng chiều con như cưng con gái cho xem." Nhan Tiêu lau khóe mắt, cười, "Con chỉ nhỏ hơn có năm tuổi thôi mà." Hoắc Trạch Tích trò chuyện xong, gắp thức ăn cho cô, thấy ánh mắt hồng hồng, "Sao vậy?" "Không có gì, tại cay quá thôi." Nhan Tiêu nói dối "Đừng lấy tay dụi mắt." "Ừ..." Viện trưởng nhìn hai người họ, lộ ra nụ cười. Bữa cơm này ăn rất lâu, mọi người đều nói chuyện, Nhan Tiêu cảm thấy không ai ăn nhiều bằng mình, Hoắc Trạch Tích một mực cứ gắp thức ăn cho cô, Nhan Tiêu cũng ăn không ngừng, lúc đứng lên dạ dày như muốn nổ. Cùng đi ra khỏi tiệm cơm, Nhan Tiêu cầm tay anh, "Nếu như không có anh em chỉ có thể vịnh tường đi ra thôi." Hoắc Trạch Tích bày tỏ hoài nghi: "Không khoa trương như vậy chứ?" Nhan Tiêu kéo tay anh sờ bụng mình, đã tròn trịa gồ lên. Lần này khiến anh sợ hết hồn, "Em ăn bao nhiêu vậy?" Hoắc Trạch Tích không ngờ người nhỏ mà có thể ăn nhiều như vậy. Phản ứng của anh như thêm dầu vào lửa, Nhan Tiêu phụng phịu: "Anh gắp cho em bao nhiêu còn không biết hả?" Hoắc Trạch Tích nghiêm trang: "Nếu em thấy nhiều quá thì có thể kêu anh đừng gắp nữa, như vậy không tốt cho dạ dày đâu." Nhan Tiêu gật đầu: "Xin lỗi anh, tại em đánh giá cao bụng mình quá." Hoắc Trạch Tích lại cảm thấy buồn cười, "Em lên xe trước đi, chờ anh một chút." Vừa nói vừa đưa chìa khóa cho cô. Nhan Tiêu cầm chìa khóa, đang đỡ eo đi thì nghe Viện trưởng gọi "Tiểu cô nương", cô lại theo bản năng quay đầu, thật sự là Viện trưởng đang gọi mình. "Viện trưởng!" Nhan Tiêu đi tới "Hôm nay con ăn nhiều quá." Viện trưởng cười hai tiếng, nhìn bụng cô: "Tuổi trẻ không được ăn uống quá độ!" "Sau này sẽ không như vậy nữa." Nhan Tiêu đáp ứng Viện trưởng nói: "Tiểu cô nương, ta có cái bí mật phải nói cho con!" Nhan Tiêu cảm thấy ông nói chuyện giống con nít, cười: "Bí mật gì vậy ạ?" Viện trưởng mang giọng miền nam nói nhỏ: "Bác sĩ Hoắc hôm nay rất vui, bình thường không có như vậy đâu." Nhan Tiêu vừa cười vừa chậm rãi gật đầu: "Con biết rồi ạ." Ngồi vào xe, cô vui vẻ hừ hừ mấy câu hát, Hoắc Trạch Tích mở cửa xe đi vào, lại quay đầu nhìn cô: "Em rất vui hả?" Tâm tình Nhan Tiêu tốt thì sẽ hát mấy câu. "Đúng vậy, em và viện trưởng thành bạn tốt rồi." Nhan Tiêu nói xong lại tiếp tục hát. Hoắc Trạch Tích nhìn cô một cái: "Biểu diễn ca kịch à?" Không ngờ vừa nói ra, Nhan Tiêu đã bắt đầu diễn sâu, thể hiện ra tuyệt kĩ bí truyền, cứ luôn miệng hát ra câu "Ta ăn trứng ngỗng ta đổi ngỗng." Hoắc Trạch Tích khởi động xe lái ra khỏi bãi đổ, khẳng khái nói: "Lấy từ trong túi xách ra năm đồng đi, thưởng cho em vì tiết mục này đó." "Đó là tiền em trả cho anh, không được tùy tiện cho người khác!" Hoắc Trạch Tích không nói lời nào, cũng không phản bác cô, sau lại trở về chủ đề chính: "Vừa rồi em và Viện trưởng nói gì vậy?" Nhan Tiêu xoa bụng: "Nói anh là một thanh niên chính trực ba tốt." "Chỉ như vậy thôi?" "Đúng vậy!" Anh dĩ nhiên không tin, cũng không hỏi thêm, lúc dừng đèn đỏ thì đưa tay xoa cái bụng tròn vo của cô. Nhan Tiêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị động tác của anh làm tỉnh, trịnh trọng nói: "Đừng động lung tung, để cái bụng em yên tĩnh tiêu hóa một chút."