Nghiễn Áp Quần Phương

Chương 153 : Nói chuyện đêm trong quân doanh 1

Chưởng quầy khách điếm Vân Lai nghe nói chúng ta phải đi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tỏ vẻ đáng thương nói: “Có phải là do tiểu điếm tiếp đón không chu đáo. Công tử không hài lòng với điều gì thì cứ nói, chúng ta sẽ sửa ngay, chỉ là xin công tử đừng đi. Khách nhân ở đến nửa đêm đột nhiên bỏ đi, lòng chúng tôi sẽ không dễ chịu, cũng ảnh hưởng đến danh dự của tiểu điếm. Người khác sẽ nói nhất định là chúng tôi chiêu đãi không tốt, hầu hạ không chu đáo nên mới khiến khách giận mà đi.” Ngụ ý nếu chúng ta mà đi bây giờ thì chính là hại ông ta. Vương Hiến Chi nghe những lời giữ khách như chỉ trích này thì nhíu mày. Ta không muốn lằng nhằng, cười giải thích với chưởng quầy: “Là Tạ tướng quân bên quân doanh nghe nói Vương công tử đến đây, cố ý đón chúng ta qua đó ở. Bọn họ là bạn bè lớn lên bên nhau từ thuở ấu thơ nhưng vì Tạ tướng quân theo quân đội mà đóng ở bên ngoài, đã hơn 2 năm rồi chưa gặp nhau nên muốn nhân cơ hội này tụ họp. Thịnh tình của Tạ tướng quân, công tử đương nhiên không tiện từ chối, chưởng quầy nói đúng chứ?” Chưởng quầy đảo mắt, cười gượng nói: “À, thế … cũng đúng. Nhưng tiểu điếm khó lắm mới được tiếp đãi vị khách quý như công tử đây, mọi người đều nói nhất định phải để công tử nếm thử những món ăn đặc sản ở đây. Nếu không tin công tử có thể xuống bếp nhìn xem, đầu bếp đang vội nấu đồ ăn để sáng mai đưa lên cho công tử thưởng thức, mong công tử hồi kinh rồi có thể tuyên truyền giúp chúng ta, hấp dẫn càng nhiều khách quý đến càng tốt…” Nói đến nói đi là không chịu để chúng ta đi. Chưởng quầy càng nói càng khiến ta sinh nghi. Khách nhân qua đường thuần túy như chúng ta sẽ chẳng thể nào trở thành khách quen được. Nếu đã chẳng có ích lợi lâu dài thì đứng ở góc độ một thương nhân mà nói, sẽ chỉ cần lo lắng lợi ích trước mắt mà thôi. Nếu giờ Vương Hiến Chi bỏ đi, tiền thuê nhà chắc chắn vẫn trả đủ mà phòng thì lại không dùng. Đêm nay hắn vẫn có thể dùng phòng này để đón khách khác, lại kiếm tiền thêm một lượt nữa. Về phần đồ ăn sáng ta cũng không tin giờ đầu bếp đang nấu đồ ăn gì cả. Từ giờ đến hừng đông còn vài canh giờ đó, làm chút đồ ăn sáng cần làm lâu thế sao? Trong lòng đã nghi ngờ thì một khắc cũng không muốn ở lâu. Ở nơi xa xôi như vậy, đến thổ phỉ còn dám đánh lại quân đội thì có thể thấy được trị an kém cỡ nào. Người có gan làm loạn thì đi sớm vẫn hơn. Ta kéo tay áo Vương Hiến Chi, bĩu môi đi ra cửa. Huynh ấy không nói gì đã bước ra ngoài cùng ta. Chưởng quầy còn đi theo dông dài không thôi nhưng chúng ta cũng chẳng nghe thêm mặc ông ta quyết định. Nếu chủ nhân chẳng thèm quay đầu mà đã đi thì chưởng quầy cũng chỉ đành quay về làm thủ tục trả phòng với hạ nhân của Hiến Chi. Đi được một đoạn rất xa rồi, lại quay đầu, trên đèn lồng treo mấy chữ “Khách điếm Vân Lai” rất to. Còn có một bóng người mơ hồ đứng dưới đèn lồng, ta thấy lưng lạnh toát, không rét mà run. Có đôi khi không phải vì đối phương làm gì khiến ngươi sợ hãi mà đó là sự sợ hãi không có lí do, dự cảm không thể nói rõ khiến ngươi chỉ muốn tránh xa một ai đó, tránh xa khỏi nơi nào đó. Lúc rời đi, rõ ràng chẳng xảy ra chuyện gì nhưng lại có cảm giác sống sót sau tai nạn vậy. Đi đến doanh trướng của Tạ Ly, hắn rất nhiệt tình nhường lều trại cho chúng ta. Lúc ra cửa còn cố ý nói: “Tôi đến chỗ Hoàn lão đại ở cả đêm, hai người cứ an tâm ở đây đi, ta sẽ không đến quấy rầy hai người đâu.” Ta vội thanh minh: “Lát nữa tôi sẽ về bên công chúa ngủ, chỉ ngồi đây một lúc thôi.” Hắn cười xua tay nói: “Yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ nói buổi tối cô nương có về.”” “Tôi thực sự trở về mà.” Ta đỏ mặt nhắc lại. “Thật, thât!” Hắn cười to rồi đi, lúc đi còn nhìn Vương Hiến Chi đầy ái muội, đáng giận nhất chính là Vương Hiến Chi cũng rất phối hợp nhướng mày nhìn hắn, thái độ còn ái muội hơn hắn nhiều. Tạ Ly đi rồi, ta hổn hển gào lên với Hiến Chi: “Này, vừa rồi huynh tỏ thái độ thế là sao? Người ta sẽ hiểu lầm đó.” Vương Hiến Chi không cho là đúng: “Hiểu lầm thì hiểu lầm, sợ cái gì chứ? Dù sao muội cũng là người của ta mà.” Câu này vừa nói ra ta lập tức dựng đôi mày liễu, “thù mới hận cũ” cùng nảy lên. Huynh còn dám trêu ghẹo muội, muội còn chưa thèm tính sổ với huynh đâu. Tức thời ta lạnh lùng nói: “Giờ huynh là người có hôn thê rồi, nói như vậy không phải là quá ngả ngớn sao? Vạn nhất để vị hôn thê của huynh biết thì quay về phải giải thích sao đây?” Hiến Chi lập tức biến sắc, lo lắng nói: “Ta thề, việc này chẳng liên quan gì đến ta hết, cũng là sau này ta mới biết được.” Ta thở dài, việc này chân tướng thế nào cũng không phải là ta không hiểu, tội gì còn làm khó huynh ấy? Vốn huynh ấy chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Tâm tình ta rất phức tạp, lại hỏi: “Phụ thân huynh thế nào rồi?” “Phụ thân chẳng sao cả, chỉ là cảm phong hàn mà thôi, ta đi vài ngày thì khỏe rồi. Ta lo muội bị nữ nhân điên kia cố lôi kéo ra chiến trường nên mặc kệ phụ thân giữ lại cũng kiên quyết quay về kinh thành nhưng vẫn muộn mất một bước, muội đã đi rồi.” Ta hiểu rõ, cười cười nói: “Muội cũng đoán phụ thân huynh không bị bệnh gì nặng. Năm trước muội gặp thấy người vẫn rất khỏe mạnh. Mẫu thân huynh cũng đúng là, vì chia rẽ chúng ta mà cũng nói được những lời như phụ thân huynh bị bệnh nguy kịch, chẳng sợ xui xẻo sao.” Vương Hiến Chi cúi đầu, một lát sau mới nói: “Mẫu thân ta là cố ý nói như vậy, người giận phụ thân ta vì phụ thân lại mới nạp thêm một tiểu thiếp.” Thì ra là thế, mẫu thân huynh ấy cũng là người mạnh mẽ, trượng phu nạp thiếp sau lưng bà thì bà cũng chẳng thèm do dự rủa ông bị “bệnh tình nguy kịch”, đồng thời nhất tiễn song điêu để con rời đi, sau lưng huynh ấy định ra hôn ước mà huynh ấy vốn không muốn. Ta như cảm thán mà hỏi: “Tương lai huynh cũng muốn nạp nhiều tiểu thiếp sao?” “Không muốn.” Trả lời rất rõ ràng nhưng ta tuyệt đối không tin: “Mới là lạ đâu! Là nam nhân ai chẳng muốn có tam thê tứ thiếp, ôm hồng ấp xanh.” Huynh ấy thành khẩn nói: “Có lẽ có nhiều nam nhân muốn nhưng ta không muốn. Vị Tạ Ly kia cũng không muốn. Hắn thành thân năm 18 tuổi, lấy con của đại bá phụ ta, giờ thành thân cũng sắp 10 năm rồi, hai người vẫn rất ân ái, hắn cũng chẳng nạp thiếp. Chính miệng hắn nói với ta, vĩnh viễn sẽ không nạp thiếp bởi vì không muốn để thê tử của hắn phải đau lòng.” Ta tán thưởng từ tận đáy lòng: “Không thể tưởng tượng được con cháu thế gia cũng có người như vậy!” Thì ra Tạ Ly đã sắp 28 tuổi, ta còn tưởng rằng hắn mới hơn 20 thôi cơ. Ta cười hỏi: “Hắn lấy con của đại bá phụ huynh thì chẳng phải sẽ gọi huynh là thúc thúc sao?” Hắn gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng ngoài những nơi long trọng như lúc các trưởng bối trong nhà đều có mặt thì mới miễn cưỡng gọi ta một tiếng thất thúc. Lúc khác thì đúng là chết cũng không chịu gọi bởi vì hắn lớn hơn ta những 10 tuổi mà.” Ta nghĩ đến tình cảnh đó lại càng thấy buồn cười: “Huynh là con út của phụ thân, phụ thân huynh lại là người khác nhỏ tuổi so với các huynh đệ, vậy chẳng phải là huynh còn có rất nhiều đữa cháu lớn tuổi hơn mình sao?” Hiến Chi đắc ý nói: “Đó là đương nhiên. Nhất là mấy ngày lễ tết, nhìn một đống người lớn hơn ta gọi ta là thúc thúc, cữu cữu thì thích lắm. Sau này muội lấy ta rồi cũng có thể ngồi trên ghế nghe bọn nó gọi thẩm thẩm, cữu mẫu, để bọn nó kính trà.” Nói đến đây, tâm tình của ta lại trở nên buồn bực, không nhịn được chua chua nói: “Người ngồi trên ghế nhận kính trà rõ ràng huynh đã có rồi, giờ còn đùa muội như thế.” Hiến Chi giữ chặt tay ta, nhìn vào mắt ta rồi nói: “Tin ta đi, mấy vấn đề này đều sẽ giải quyết. Cuối cùng người ngồi trên ghế nhận kính trà nhất định sẽ là muội. Bởi vì trong lòng ta, trừ muội ra, không có nữ nhân nào có tư cách này đâu.”