Nghiễn Áp Quần Phương
Chương 137 : Không phải oan gia không chạm mặt 2
Công chúa Tân An đi được một đoạn, ta nói: “Công chúa, tiểu thần phải về trước. Giờ là thời gian làm việc, tiểu thần chạy đi chạy lại đã là không nên, nếu giờ còn chưa về thì càng thất lễ và thất trách. Tiểu thần phải về nói với Hầu thượng nghi một tiếng rồi mới có thể đi cùng công chúa được.”
Công chúa Tân An khoát tay, chẳng thèm để ý: “Cần gì phiền toái như vậy, ta gọi người đi báo một tiếng là được.”
Ta chắp tay khẩn cầu: “Như vậy không ổn, vẫn là tiểu thần tự đi thì hơn, nếu không sẽ thành thiếu tôn trọng.”
Công chúa Tân An trừng mắt: “Nơi này nghe theo lời ta hay nghe lời ngươi?”
Ta chẳng chút yếu thế trả lời: “Ai nói có đạo lý thì nghe lời người đó.”
Đây cũng không phải là trước cửa nhà ăn “Mùi thơm”, Hoàng thượng cũng không có mặt, ta chẳng cần quá sợ nàng. Hơn nữa dần dần tiếp xúc ta cũng hiểu được tính tình của vị công chúa này, thuộc phái hung dữ bộc trực, ta càng khúm núm thì nàng càng vênh váo tự đắc.
Thấy mắt trâu của nàng càng trợn càng lớn, ta còn bổ thêm một câu: “Điểm này chúng ta phải cùng thống nhất, còn phải viết hiệp ước nữa. Về sau đường đi gian nguy như vậy, không phải theo tính tình của công chúa mà làm việc được, mọi việc đều phải theo đạo lý, ai có lý thì nghe người đó.”
Vương Hiến Chi đứng bên cạnh cũng cười nói: “Lời này của Đào Diệp khá lắm.”
Công chúa Tân An giận đến sôi lên: “Các ngươi làm phản rồi! Hai người liên thủ lừa gạt phụ hoàng. Rõ ràng chẳng là cái rắm gì cả mà lại còn dám nói “vị hôn thê”, còn dỗ phụ hoàng ta hạ chỉ tứ hôn. Ta biết các ngươi có suy tính gì, đơn giản chỉ là muốn dỗ phụ hoàng ta hạ chỉ, sau đó cho dù phụ hoàng ta có phát hiện các ngươi lừa người nhưng quân vô hí ngôn, thánh chỉ không thể thu hồi, có phải không?”
“Đi kiện đi”, Vương Hiến Chi cười khinh thường: “Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi. Ngươi cho là ngươi đã bắt được nhược điểm, ép chúng ta đi vào khuôn khổ, về sau mọi thứ đều phải nghe lời ngươi? Nói cho ngươi biết, vừa rồi chẳng qua vì chuyện quá bất ngờ, ta hơi bối rối không biết nên ứng đối thế nào, định cho qua rồi tính nhưng đi dọc đường ta cũng hiểu rõ mọi chuyện rồi. Cho dù phụ hoàng ngươi biết ta “lừa gạt thánh chỉ tứ hôn” thì sao? Đây chẳng qua là vạn bất đắc dĩ mà thôi có hại gì đến đất nước không. Cũng chẳng hại đến ai cả, tính gì là tội lớn? Cùng lắm là trách móc vài câu mà thôi. Ta tin tưởng bệ hạ thánh minh sẽ chẳng so đo chuyện nhỏ như lông gà này với một vãn bối.”
“Không nguy hại quốc gia nhưng nguy hại ta!” Công chúa Tân An lại không thèm quan tâm, trước mặt bao người gào thét ra như vậy.
Vương Hiến Chi lạnh lùng nói: “Đó là ngươi tự tìm.”
“Ngươi… ngươi là đồ vô lương tâm, phiền ta thích ngươi lâu như vậy.” Công chúa Tân An vừa thẹn vừa bực, chỉ trích Hiến Chi.
Ai dà, lời kịch kinh điển như vậy cũng nói ra rồi. Ý trung nhân không thích nàng thì chính là “vô lương tâm”, không biết suy nghĩ của các nàng là từ đâu mà ra?
Vương Hiến Chi tỏ vẻ bất cần: “Có một số chuyện công chúa không hiểu rõ cho lắm thì phải, ngươi luôn nói ngươi thích ta lâu như vậy, ngụ ý ân tình này ta phải báo đáp. Không báo đáp thì chính là vong ân phụ nghĩa. Nhưng ngươi chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy nghĩ cho người khác một chút thì sẽ hiểu rõ ràng, chuyện này với ta rốt cuộc là ân tình hay là gánh nặng? Là trả giá hay quấy rầy? Ta vốn làm thư đồng trong cung rất tốt, chỉ vì ngươi theo đuổi không buông mà hại ta đến ở trong cung cũng không ở nổi, đành phải tránh ra ngoài. Nhưng ngươi vẫn không chịu buông tha ta, vẫn dây dưa không ngớt. Ngươi có biết không, chuyện này đã thành ác mộng với ta rồi.”
Lời này của Hiến Chi vừa nhanh vừa vội, nói xong thì thở dài một hơi. Có thể thấy những lời này đã đè nén trong lòng huynh ấy lâu lắm rồi, hôm nay cuối cùng cũng được nói ra ngoài cho nên có cảm giác như trút được gánh nặng vậy.
Ta nghe mà mặt trắng bệch, công chúa Tân An dù ương ngạnh vô lễ nhưng vẫn là một nữ hài tử mà. Với một cô nương hơn 10 tuổi mà nói, những lời này có phải là quá nặng không? Nếu đổi làm một cô nương mẫn cảm, nhu nhược thì có lẽ sẽ tìm cái động để tự tử mất?
Ta lo lắng nhìn công chúa Tân An, chú ý nhìn cảm xúc của nàng biến hóa thế nào. Cũng không ngờ, nàng chỉ đảo mắt mấy vòng, lập tức lấy lại tinh thần. Chỉ nghe một tiếng thét chói tai “A!”, lập tức như con cọp cái nhảy dựng lên ba thước, sau đó giương nanh múa vuốt xông về phía Vương Hiến Chi.
Tuy rằng Vương Hiến Chi đã biết công chúa mạnh mẽ nhưng không ngờ nàng mạnh mẽ đến mức độ này, thoáng sửng sốt. Chỉ một chút đó đã khiến Hiến Chi rơi vào thế hạ phong, bị công chúa nhào lên khiến cho lùi vội mấy bước, suýt thì ngã.
Nhưng Hiến Chi nhanh chóng bình ổn lại mình, cùng công chúa đấu đá, nháy mắt đã được vài chiêu. Ta nhìn mà hoa cả mắt, há hốc mồm, hồi lâu sau mới nhớ ra khuyên can: “Công chúa, Tử Kính, hai người đừng đánh nữa, mau dừng tay đi.”
May mà con đường này tương đối vắng vẻ. Lúc này không có ai đi qua, nếu không chẳng phải sẽ thành đề tài nóng hổi trong cung rồi sao.
Khiến ta kinh ngạc vẫn là tùy tùng của công chúa Tân An, coi như chẳng nhìn thấy việc công chúa và Vương Hiến Chi đánh nhau, chẳng ai can cũng chẳng ai giúp. Mọi người lập tức ăn ý bước qua bốn phương tám hướng đứng ở xung quanh, ý chính là: Nơi này chiến sự khẩn trương, tạm thời không tiếp đón người xem và đội cổ động viên, những người không liên quan xin tự giác tránh ra.
Ngay lúc chân tay luống cuống, nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, “chiến sự” đã dừng lại. Sau khi khói bụi tan hết, hai bên thắng thua nhìn là biết ngay. Chỉ thấy Vương Hiến Chi giữ được hai tay công chúa Tân An bắt chéo sau lưng, nói với tùy tùng của công chúa: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa công chúa nhà các ngươi về! Một cô nương còn là một công chúa tôn quý, động một tí là động thủ với nam nhân, dễ coi lắm sao? Nếu các ngươi không muốn thể diện của công chúa nhà mình mất sạch thì cũng nên mang nàng về đi.”
Ta tưởng rằng công chúa Tân An sẽ khóc sướt mướt nói: “Ngươi bắt nạt ta! Ta không nghe, ta không nghe!” linh tinh… – vừa khoa trương vừa giả tạo nhưng đã lưu hành mấy ngàn năm rồi, vĩnh viễn là kinh điển. Ai ngờ nàng cố gắng lắc mình, nói: “Ta sẽ tự về! Ta nói cho ngươi, Vương Hiến Chi, rồi sẽ có ngày ta đánh thắng được ngươi, đến lúc đó ngươi chính là của ta.”
Vương Hiến Chi chỉ hừ hai tiếng: “Nằm mơ!”
Công chúa Tân An không phục nói: “Mỗi ngày ngươi đều luyện chữ, không thấy ngươi luyện võ, sao cánh tay lại khỏe như vậy?”
Lòng ta nói, một cánh tay của huynh ấy có thể nhấc được một chậu nước lớn đó. Vừa rồi cũng may là huynh ấy đã ra tay nhẹ nhàng nếu không công chúa đại nhân đã trở thành thần ni cụt tay à không, công chúa cụt tay rồi.
Từ đây ta cũng có thể nhìn ra sự sơ sót của công chúa, Vương Hiến Chi vì luyện chữ mà từ nhỏ luyện lực cánh tay, chuyện này trong thành Thạch Đầu không ai không biết, không ai không hiểu, căn bản chính là chuyện phố phường, trong cung ai cũng biết. Uống công là người theo đuổi bậc nhất của công chúa Tân An, đến điểm này cũng không biết, thật là thất vọng danh hiệu “Đệ nhất người theo đuổi”.
Nhưng nói cũng không thông, nàng hẳn là có điều tra, nhớ rõ lúc trước nàng còn từng bắt ta viết cho nàng cái gì mà “nhật ký theo dõi”, điều này chứng tỏ nàng đã tốn rất nhiều công cho Vương Hiến Chi. Nhưng vì sao đến điểm này cũng không biết.
Tân An công chúa phẫn nộ xoay người đi trước, thấy ta còn đứng bất động ở đó thì tức giận quát: “Đào Diệp, nếu hôm nay ngươi dám đi theo hắn thì xem sau này ta có chỉnh ngươi đến chết không.”
Ai đó đánh nhau thua thì trút giận lên thiếu nữ như ta, nhân phẩm cực kì có vấn đề.
Vương Hiến Chi lại bước đến nắm chặt tay ta: “Mặc kệ mụ điên kia, chúng ta đi.”
Công chúa Tân An lại bị chọc giận, quát nạt hắn: “Ngươi nói ta là gì? Có gan thì nói lại lần nữa xem.”
“Mặc kệ ngươi, Đào Diệp, chúng ta đi”, Vương Hiến Chi kéo tay ta định đi.
Ta khẽ gỡ tay Vương Hiến Chi ra rồi nói: “Thôi đi, huynh đến bộ tư tịch giúp muội, nói với Hầu thượng nghi một tiếng, muội đi cùng công chúa vậy.”
Vương Hiến Chi bất mãn cắn môi: “Sao muội lại nghe lời nàng ta như vậy.”
“Bởi vì nàng là công chúa mà.” Ta bất đắc dĩ cười.
Nhân lúc công chúa xoay người, ta khẽ thì thầm vào tai Vương Hiến Chi: “Không phải cứ lớn giọng là được việc, có đôi khi cũng cần chú ý đến sách lược đó. Nơi này dù sao cũng là trong cung, ca ca nàng lại là Thái tử, chúng ta có thể không xung đột với nàng thì tốt hơn.” Thấy Vương Hiến Chi còn nhíu mày, ta cười dặn dò: “Nhớ là ra bờ sông đợi muội đó.”
Lúc này Vương Hiến Chi mới không tình nguyện đáp một câu: “Biết rồi!”
Lúc quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy công chúa đang trợn mắt, ta vội cười thật tươi với nàng nhưng đổi lại nàng càng trừng ta hung dữ hơn.
Không sao, trừng thì cứ trừng đi, ta càng ngày càng có niềm tin có thể đấu được với nàng rồi.
Nghe nói có câu rằng: “Ngày nào cũng có người để đấu đá, vô cùng vui vẻ.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
25 chương
17 chương
34 chương
29 chương
45 chương
69 chương