Nghiễn Áp Quần Phương

Chương 134 : Thủ trưởng khó nắm bắt

Công chúa Tân An vừa đi, Hầu thượng nghi lại bình tĩnh hỏi ta: “Vương Hiến Chi vừa ở đây đúng không?” “Đúng vậy thưa đại nhân.” Ta thành thành thật thật thừa nhận. Ở trước mặt cấp trên của mình, ta không dám giấu diếm, khi nãy ít nhiều cũng nhờ nàng giải vây giúp ta. Nàng nghe vậy thì tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi có đầu óc không thế, đây là đâu? Là Hoàng cung đó, các ngươi coi hoàng cung là cái chợ sao? Sắc dục che mờ tâm trí, lại dám hẹn hò ở đây!” Sắc… sắc… gì cơ? Ta suýt thì bật khóc nhưng lại không dám lớn tiếng cãi lại, sợ càng khiến nàng nói những lời khó nghe hơn. Lời nói sắc bén của nàng ta đã lĩnh giáo nhưng mà mấy từ “sắc dục che mờ tâm trí”, “hẹn hò” thật sự rất nặng nề, quá nặng nề. Môi ta mấp máy, nước mắt vòng quanh nhưng lại không dám nói một lời. Đến Đàm thư điển cũng không thể nghe nổi nửa, ở bên cạnh dè dặt nói đỡ ta: “Đại nhân, bọn họ hẳn không phải là hẹn hò đâu. Người giận quá nên hồ đồ rồi. Khi nãy chúng ta gặp Vương công tử không phải công tử đã nói tiến cung là để yết kiến hoàng hậu nương nương sao? Thì ra các nàng cũng đi theo con đường kia trở về cho nên trên đường gặp được Vương Hiến Chi, còn cùng hắn nói chuyện. Nói cách khác, các nàng và Vương Hiến Chi vốn là có quen biết, vậy vì sao còn phải dùng lời khó nghe như vậy để nói về chúng ta? Hầu thượng nghi vẫn nổi giận đùng đùng nói: “Hắn đương nhiên là phải lấy cớ rồi, yết kiến Hoàng hậu không phải là cái cớ sẵn đó sao? Nếu hắn vì yết kiến Hoàng hậu mà đến thì sao không đi gặp Hoàng hậu lại chạy đến đây? Hắn đi đường đó, rõ ràng là từ nơi này mà đi.” Ta vội giải thích: “Vương công tử thực sự là tiến cung yết kiến Hoàng hậu, sở dĩ không đi vào là vì công công ở cửa nói Cửu công chúa đang ở trong nên huynh ấy mới tránh đi, chờ công chúa đi rồi thì quay về.” Đàm thư điển cũng hát đệm: “Đúng thế, đúng thế, đại nhân cũng biết Vương công tử sợ Cửu công chúa cỡ nào, người trong cung có ai không thấy cảnh bọn họ chơi trốn tìm mà lớn lên? Luôn là một người trốn một người đuổi.” Lúc này sắc mặt Hầu thượng nghi mới thoáng hòa hoãn hơn một chút. Ta vội rót nước cho nàng, hai tay dâng lên: “Đại nhân đến chỗ Hoàng hậu nương nương lâu như vậy mới về chắc chắn là đã mệt rồi, mau ngồi xuống uống chén nước.” Nàng hờ hững đi qua rồi ngồi xuống, ta cầm chén trà đi theo sau, chờ nàng ngồi rồi mới dâng lên, lúc này nàng mới lấy qua. Uống vài ngụm rồi thì mới ưu sầu nói với ta: “Ngươi định làm thế nào đây? Nghe khẩu khí của Cửu công chúa thì như nhất định phải mang được người đi. Nhưng ta thấy nàng không có thiện ý với ngươi, sợ ngươi qua đó sẽ phải chịu thiệt.” Ta cười khổ đáp: “Thuộc hạ cũng chẳng biết phải làm sao mới tốt, xin đại nhân chỉ điểm bến mê”. Nói xong làm bộ định lạy nàng. Nàng kéo ta lại: “Ta có cách thì chẳng lẽ không giúp ngươi? Vấn đề là ta cũng rất khó xử. Ta chắn được một lần nhưng không thể chắn được lần thứ hai thứ ba. Dù sao nàng cũng là công chúa, lại là muội muội của Thái tử, nàng muốn một người Hoàng hậu cũng không thể không nghe.” “Thế thì xong rồi.” Suýt nữa ta đã đặt mông ngồi phệt xuống đất. Thật vất vả lắm ca ca không ở đây để ta tạm thoát được ma trảo của ca ca thì lại thành con mồi cho muội muội? Đàm thư điển cũng thở dài liên tục. Hầu thượng nghi gõ gõ tay trên bàn. Chờ nàng gõ xong, cuối cùng cũng nghĩ được một cách: “Nếu không ngươi nói với Dữu Sướng xem sao? Nha đầu kia giờ rất được nương nương yêu thương, mấy ngày nay nương nương đều ăn sáng cùng với nàng.” Ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Tối nào nàng cũng cùng Hoàng hậu chép kinh, niệm kinh, hạ quan có thể xin nàng đẫn mình đi. Nương nương thích tìm người chép kinh thì hạ quan đã chép được ba cuốn, giờ hẳn Cửu công chúa đã dâng lên rồi. Nếu nương nương thấy thích thì về sau đêm này hạ quan cũng ở đó chép kinh cho nương nương, lí do này không biết có đủ để nương nương giữ hạ quan lại không.” Đàm thư điển xen vào: “Sáng nay Cửu công chúa dâng ba cuốn kinh phật lên cho Hoàng hậu, nương nương nhìn rồi rất vui, nói chép rất khá, còn khen Cửu công chúa hiếu thuận đó. Thì ra kinh Phật đó là do ngươi chép?” “Đúng vậy, là Cửu công chúa bảo hạ quan làm.” Hầu thượng nghi nói: “Nếu vậy ngươi cứ thử xem sao. Dù sao ngựa chết cũng coi như ngựa sống, chưa biết chừng cũng là một cách.” Lại bàn bạc thêm một lát thì mọi người bắt đầu phân công nhau làm việc. Hầu thượng nghi xem qua công văn, tín hàm trên bàn, thấy đều chưa xử lý thì nhìn ta bằng ánh mắt trách cứ: “Không phải cả buổi sáng ngươi không viết được phong tín hàm nào chứ?” Ta xấu hổ vô cùng, thấp giọng nói: “Buổi sáng đang viết phong đầu tiên thì Cửu công chúa đến, cho nên…” “Chỉ có Cửu công chúa đến đây sao?” Nàng không vui hỏi. “Còn có Vương…. Công tử cũng đến.” Biết rõ còn cố hỏi, đâu phải là không biết. Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi đang trong lúc làm việc, không phải là nhàn rỗi ở nhà, muốn tiếp khách muốn hẹn hò chờ tan việc thì nói. Về sau để ta còn phát hiện ra ngươi hẹn hò trong cung thì cẩn thận ta phạt ngươi đó.” “Vâng thưa đại nhân, xin nghe lời chỉ dạy.” Nàng đã nghĩ là hẹn hò thì ta cũng chẳng có cách nào, đành phải nhận. Ai ngờ ta vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người: “Gia Cát đồng sử, Gia Cát đồng sử… ngươi đi ra một chút được không?” Hình như là giọng nói của Tiểu Sơ Tử. Ta còn chưa kịp nói gì thì Hầu thượng nghi đã lên tiếng: “Tiểu Sơ Tử, ngươi đang làm trò quỷ gì thế? Có chuyện thì tiến vào nói, sao phải gọi nàng ra ngoài?” Tiểu Sơ Tử xấu hổ cười nói: “Là có chút chuyện muốn nói với Gia Cát đồng sử.” “Chuyện gì?” “Chính là… chính là”, Tiểu Sơ Tử quẫn bách, chỉ biết cười gượng. Ta đoán bình thường hắn rất ít khi giao tiếp với Hầu thượng nghi nên không thể tiếp thu được cách thức hỏi han đầy khí thế bức người của nàng như vậy. Theo lý, một thủ trưởng đến lời nói của cấp dưới cũng muốn quản, còn tỏ vẻ “gia trưởng” hợp tình hợp lý như vậy thì cũng thật sự là quá khoa trương rồi. Nhưng hình như từ ngày đầu tiên ta đã khuất phục dưới cách “lạm dụng uy quyền” của nàng rồi, lúc ấy cũng không dám phản đối. Chỉ đành nói với Tiểu Sơ Tử: “Phiền ngươi rồi, Tiểu Sơ Tử, ngươi về trước đi, chờ ta xong việc lại đến tìm ngươi.” Nhưng Tiểu Sơ Tử lại tỏ vẻ rất khó xử đứng ở cửa, ngập ngừng nửa ngày mới nói: “Nhưng Vương công tử còn đang đứng ngoài điện chờ đó.” Cái gì? Đúng là không mở bình sao biết trong bình có gì. Ta vội quay đầu nhìn vẻ mặt của Hầu thượng nghi, nàng chỉ thở dài một tiếng, xua tay như đuổi: “Đi đi, đi đi. Ai dà, cũng là đôi uyên ương số khổ. Nhìn Cửu công chúa như vậy, hai người các ngươi muốn tu thành chính quả thì khó lắm thay.” Lòng ta chua xót, cười nói: “Đâu chỉ có Cửu công chúa, trong nhà huynh ấy còn có một biểu tỷ đang bức hôn đó.” Mắt Hầu thượng nghi lại tỏa sáng: “Có hai nữ nhân bức hôn? Hơn nữa đều là người có lai lịch? Thế thì còn có đường sống đó, nha đầu, mau đi đi, lung lạc tốt tình lang của mình mới là điểm mấu chốt.” Ta ngược lại lại bất động. Vị thủ trưởng lợi hại này của ta, vừa rồi rõ ràng còn cảnh cáo ta nếu dám hẹn hò trong cung thì sẽ phạt ta mà giờ lại thay đổi nhanh chóng, biến thành người ủng hộ việc ta hẹn hò?