Nghiễn Áp Quần Phương

Chương 127 : Tâm sự

Chơi với muội muội một lát rồi thấy Vương Hiến Chi vẫn ngồi ở bên nhìn ta, ta giao muội muội cho Yến Nhi, cười nói với Hiến Chi: “Chúng ta ra ngoài một chút đi.” Phòng ta cũng chỉ có thế này, có Yến Nhi ở đây, chúng ta không tiện nói gì cả. Đương nhiên Hiến Chi cũng hiểu rõ điều này, vội đứng lên cùng ta đi ra ngoài. Lúc này đã là hoàng hôn, ánh tịch dương cuối cùng đã biến mất sau dãy núi, trên đường có thể thấy được mọi người đang lục tục về nhà. Trong đó có một số người biết ta, thấy ta và Vương Hiến Chi ở bên nhau cũng đoán được là huynh ấy nên cười cười chào hỏi chúng ta. Ngày mai bọn họ lại có đề tài để bàn luận rồi. Thật vui khi ta và Vương Hiến Chi có thể cung cấp cho mọi người chút đề tài trong chốn trà dư tửu hậu kia, khiến cuộc sống của mọi người thêm phần thú vị. Hai chúng ta là dân của thành Thạch Đầu, vì cuộc sống của người dân mà góp chút sức lực cũng là nên thôi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi từ ngõ nhỏ qua bờ đê. Trên bờ sông, thuyền đã bắt đầu lấm tấm ánh đèn. Ta áy náy hỏi: “Đã tối rồi, huynh đói bụng chưa?” Ta còn chưa về, huynh ấy đã chờ ở đó, chắc chắn là chưa ăn tối. “Đói”, Hiến Chi thành thật trả lời, bụng của huynh ấy cũng rất tích cực hưởng ứng, kêu ọc ọc mấy tiếng. Hiến Chi ngượng ngùng cười cười chỉ vào dãy nhà dưới đê: “Chúng ta qua bên kia tìm quán cơm nào ăn đi.” “Nhưng Yến Nhi vẫn còn ở nhà đó.” Ta có chút do dự, nhiều lần đều là Hiến Chi mời ta ăn cơm, giờ đến nhà ta, rõ ràng ta nên đãi khách mới đúng. “Chúng ta ăn rồi mang một ít về cho Yến Nhi là được.” “Vậy cũng được.” Ta chỉ đành đồng ý. Đến lúc này chợ đã tan rồi, ta dẫn huynh ấy về nấu cơm thì lấy gì cho huynh ấy ăn? Yến Nhi không thể chuẩn bị nhiều đồ ăn được, lúc ta đi cũng không để lại cho nàng quá nhiều tiền. Hai người tìm một tửu lâu rồi ngồi xuống, lúc này ta mới nhớ ra việc hỏi huynh ấy: “Sao huynh biết hôm nay muội sẽ về?” Vương Hiến Chi cười thần bí đáp: “Ta sắp xếp nội gián ở bên cạnh muội, lúc nào cũng sẽ có người báo cáo tình hình của muội cho ta.” “Huynh đang đùa đúng không?” Ta chần chừ hỏi. Tuy rằng biết rõ khả năng không lớn nhưng ta vẫn nửa tin nửa ngờ, nếu huynh ấy thực sự muốn làm vậy thì có thể lắm, huynh ấy có khả năng này mà. Chính là thực sự như vậy thì cũng có chút đáng sợ, chẳng phải là ta sẽ không có bí mật gì sao? Hiến Chi vỗ vỗ bàn tay ta nói: - Đùa muội một chút thôi, là ta đoán. Muội đã tiến cung được ba ngày, cũng nên về nhà một lần. Ta đợi bên bến đò không thấy nên chạy thẳng về nhà chờ muội. - Huynh chờ muội ở bến tàu? Ta kinh ngạc hỏi. Nếu hôm nay người đưa đò không thay đổi thì ta ở bên bến đò đã biết chuyện này, lão Mai chắc chắn nói cho ta biết. - Đúng thế, đợi khoảng nửa canh giờ. Hiến Chi nhẹ nhàng bâng quơ đáp. Lòng ta vô cùng kích động. Đồ ngốc, nếu hôm nay ta không về thì sao? Tuy là vậy nhưng ta vẫn dùng ngữ khí trêu chọc để đùa: - Bản nha hoàn có tài đức gì mà có thể để cho một đại thiếu gia kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, vô cùng tôn quý đứng bên bến đò đợi nửa canh giờ? - Đương nhiên là vì ta… Huynh ấy còn chưa nói xong thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Một cô nương mặc quần áo kiểu dáng thịnh hành nhất, tóc cũng chải theo kiểu thịnh hành nhất, khuôn mặt càng là kiểu mỹ nhân tiêu chuẩn của thời đại này xuất hiện ở cửa, cười mím chi nói: “Thất thiếu gia, ngại quá, để thiếu gia phải chờ lâu. Đồ ăn sẽ được mang lên ngay.” “Vậy mau mang lên đi.” Hiến Chi thực sự rất đói rồi. “Vâng, đến ngay đây.” Ta buồn cười nhìn lại cửa phòng, trong phòng rõ ràng là có hai người cơ mà? Nàng lại coi ta là người vô hình, mắt chỉ nhìn Hiến Chi, miệng chỉ nói với Hiến Chi. Nghe đồn ta cũng là một mỹ nữ, thực sự không có cảm giác tồn tại đến thế sao? Lúc này, Vương Hiến Chi ngồi đối diện thong dong bổ sung câu nói khi nãy: - Ta chờ muội là vì ta nhớ muội. - Muội cũng nhớ huynh! Nói xong ta há hốc miệng, ta đang nói gì thế. Cót két, cửa phòng lại bị đẩy ra. - Thất thiếu gia, ngại quá, món cá hoa đào thiếu gia chọn… Mỹ nữ kia lại xuất hiện. Vương Hiến Chi cũng cười mím chi, vô cùng lễ phép nói với cô nương xinh đẹp kia: - Ngươi đi ra ngoài một chút được không? Thuận tay khép cửa lại hộ ta. - Nhưng cá hoa đào kia… Trong mắt cô nương kia hiện lên chút bi thương và không cam lòng. Ta biết cảm giác của nàng, mỹ nhân tiêu chuẩn như vậy thế nào cũng không nên bị biến thành đối tượng bị thanh trừng chứ. Vương Hiến Chi ngừng cười, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn: - Ta đã có cá hoa đào rồi, ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại! Lúc nói câu cuối cùng, giọng nói của huynh ấy trầm xuống mang theo ý ra lệnh rất rõ ràng. - Vâng thưa thất thiếu gia! Là ngữ khí rất mất mát nhưng cũng không dám không nghe lời ngoan ngoãn đi ra cửa. Thấy huynh ấy đứng lên, đi vòng qua cái bàn bước về chỗ ta, tim ta đập loạn, theo bản năng liếm đôi môi khô khốc, cười nói: “Tửu lâu này làm ăn thật chậm chạp, cá hoa đào không có thì có thể mang đồ ăn khác lên mà.” Hiến Chi đi tới ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng thở dài nói: “Ta thực sự rất nhớ muội.” Ta nhắm mắt lại, hít sâu hơi thở của Hiến Chi. Tim huynh ấy đập như trống dồn, rất mạnh mẽ. Đột nhiên một suy nghĩ xuất hiện trong đầu ta: Nếu có ngày nào đó ta không được nghe tiếng tim đập này thì phải làm sao đây? “Đừng rời khỏi muội.” Ta thì thào nói, bản thân cũng không biết mình đang lẩm bẩm cái gì. “Đây cũng là điều ta muốn nói. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn không phân ly.” Vương Hiến Chi nói như đang thề. “Ừm, vĩnh viễn không phân ly.” Ta đáp lời, lòng lại dâng lên một cảm giác khác. Có rất nhiều cách “Ở bên nhau”, làm thiếp cho Hiến Chi cũng vẫn là “Ở bên nhau”, cũng có thể “vĩnh viễn không phân ly”. Nhưng như vậy có nghĩa là phải làm thiếp dưới tay Si Đạo Mậu, cùng nàng chia sẻ Hiến Chi. Hơn nữa nàng mới là thê tử danh chính ngôn thuận, là mẫu thân trên danh nghĩa một cách danh chính ngôn thuận nhất của con Hiến Chi, đến ngay cả sau này con ta sinh ra cũng phải gọi nàng là “mẫu thân”, vừa nghĩ đến đó, lòng ta lại xót xa. Trong gia đình phức tạp như vậy, tình cảm của chúng ta chẳng còn được thuần túy nữa, hạnh phúc cũng sẽ giảm bớt, thậm chí căn bản là chẳng còn hạnh phúc. Thứ ta giành không phải là danh phận thê thiếp gì cả mà chỉ là sự thuần túy đó. Tình cảm thuần túy, hạnh phúc thuần túy không thay đổi. Trong thời đại này, xuất thân như ta lại có yêu cầu đó thực sự đúng là hy vọng xa vời sao? Nếu đến cuối cùng phát hiện chuyện vẫn chỉ có thể xảy ra theo phương án này, đây là cách duy nhất thì ta có thể từ chối, sau đó bỏ đi thật xa, vĩnh viễn không xuất hiện trong tầm mắt của Hiến Chi được sao? “Sao muội không nói gì, không có gì muốn nói với ta sao?” Hắn cười hỏi ta. Ta ngẩng đầu, phát hiện ý cười của Hiến Chi rất sâu xa, ta không khỏi hồ nghi: Chẳng lẽ Hiến Chi thực sự sắp xếp nội tuyến vào bên cạnh ta? Nếu thật thì người đó là ai? Ta hỏi dò: “Cửu công chúa nổi điên, sáng hôm nay đột nhiên chạy đến điện Hàm Chương tìm Hoàng hậu, nói đêm qua nàng nằm mơ thấy ca ca nàng người toàn máu, muốn kéo muội cùng nàng ra tiền tuyến tìm ca ca nàng.” “Muội đừng lo lắng, ta sẽ đi tìm Hoàng hậu để người đồng ý không cho muội đi. Người vẫn rất tốt với ta, ta tiến cung làm thư đồng là tự bà đề cử, sau đó mẫu phi của cửu công chúa muốn xin ta làm cửu phò mã cũng là người hỏi ý kiến của ta rồi giúp ta từ chối.” Xem ra đề nghị của Cửu công chúa thực sự là huynh ấy đã biết trước. Nội tuyến có vẻ không phải là giả. Điều này không thể không khiến ta lại nảy sinh ra một nghi vấn khác: “Muội được trở thành người đứng thứ ba trong cuộc thi tài nữ cũng là huynh xin Hoàng hậu giúp muội sao?” Hiến Chi quả quyết phủ nhận: “Đương nhiên không phải, đó là muội dùng sức của mình mà làm được, muội phải tin tưởng vào bản thân mình chứ. Nếu ta đã xin thì sẽ không phải là hạng ba mà phải là hạng nhất cơ.” Thật là như vậy sao?