Nghiêm Túc Hồ Nháo
Chương 6
Một tiếng "chồng ơi " này của cô nói ra hết sức trôi chảy, nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng không tùy tiện, cũng có chút gì đó giống như làm nũng.
Lần này thì Quý Nghiên cũng đã nhìn cô, nhưng cô ta không có thời gian để buông cánh tay đang ôm Quách Úy ra.
Ánh mắt Quách Úy nhìn chằm chằm về phía cửa, anh nắm cánh tay của Quý Nghiên và kéo cô ta ra, lùi lại một chút và nhìn về phía Tô Dĩnh: "Vào đi."
Anh bình tĩnh điều chỉnh cổ tay áo một cách thong thả, không hề có sự xấu hổ và tội lỗi khi bị vợ bắt gặp.
Tô Dĩnh không đến quá gần, cô bước đến quầy bar và rót cho mình một ly nước.
Quách Úy quay đầu lại nhìn về phía Quý Nghiên, thấp giọng nói: "Cô đi về trước đi, nếu có điều gì khác, tôi sẽ nói với cô sau."
"Nhưng tôi..."
"Về đi."
Âm lượng của anh không thay đổi, nhưng thái độ lại nghiêm túc không có một chút tình cảm nào.
Dường như bị anh làm cho sợ hãi, Quý Nghiên hơi rụt vai lại, trong hốc mắt càng có nhiều nước mắt tụ lại, cuối cùng cũng rơi xuống vài giọt.
Cô ta nhanh chóng cúi đầu và lau đi: "Quách tổng, vậy thì... tôi đi trước." Quý Nghiên dừng lại, sau đó nói với âm lượng giới hạn đủ để hai người nghe được: "Những gì tôi nói đều là sự thật."
Sau khi cô ta quay người lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh đang theo dõi trong sự phấn khích. Khi cô ta nhìn thấy cô, cơ thể theo bản năng rụt lại. Ánh mắt cô gái này rất phức tạp, trong sự ai oán bi thương còn có một chút ác cảm. Nhìn vào đôi mắt này, cô chắc chắn rằng nó không mấy thân thiện. Dường như cô ta có hơi khinh bỉ mà cau mày lại, cúi đầu vội vã ra về.
Tô Dĩnh cười khẩy, cầm cốc của mình, nghĩ thầm: Mẹ nó chứ, kiêu ngạo vừa thôi.
Khi Quý Nghiên rời đi cũng không quên đóng cửa phòng lại. Chỉ còn lại hai người trong phòng, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Quách Úy đi về phía Tô Dĩnh, tự rót cho mình một ly nước: "Chơi xong rồi?"
"Chưa." Tô Dĩnh nói, "Tôi hầu như không thắng, chẳng có tâm trạng chơi."
Họ cách nhau hai bước chân. Quách Úy dựa vào quầy bar và uống một vài ngụm nước: "Bọn họ chèn ép em?"
Tô Dĩnh nói: "Cũng nhờ phúc của anh cả."
"Ai thắng nhiều hơn?"
"Lão Hà." Cô bỏ ly nước xuống và đi đến ghế sofa, ngồi xuống, đá đôi giày trên chân mình ra xa: "Anh tự mình chơi đi, tôi ngủ một lúc, xong thì gọi tôi."
Dứt lời, cô liền nghiêng người nhắm mắt lại, đầu gối co lên, ngón chân cái của bàn chân bên trên đặt lên mắt cá chân của bàn chân bên dưới.
Quách Úy cảm thấy bàn chân cô thật thú vị, anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc, ngẫm lại vẫn nên giải thích một chút về chuyện vừa rồi: "Cô ấy ở trong bộ phận kinh doanh của công ty. Gần đây gặp phải một số vấn đề khó khăn nên có chút mất kiểm soát. Cô ấy từng đến đây để giải trí với công ty vài lần nên biết số phòng trên lầu... "
Quách Úy cũng biết rằng có một lỗ hổng trong lời giải thích này, nhưng anh không thể nói trực tiếp rằng người ta đến là để thổ lộ tình cảm. Anh dừng lại, người ở trên sofa không có một chút chuyển động nào, dường như cô đã ngủ.
Quách Úy cúi đầu chơi với chiếc cốc một lúc, đột nhiên cảm thấy mình thật đần độn và vô vị, ngay cả hứng thú để giải thích cũng đã không còn.
Đêm nay Tô Dĩnh không uống quá nhiều rượu vang đỏ, nhưng thần kinh của cô đã phải căng ra hết mức để đối phó với những gã bạn của anh. Bây giờ cô đang nằm ở trên sofa, buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt ra nhìn anh.
Một lúc sau, Quách Úy đi ra ngoài, sau khi cánh cửa đóng lại, bên tai hoàn toàn yên tĩnh.
Đèn trần được thay thế bằng đèn mờ, xung quanh trở nên tối om. Tô Dĩnh kéo áo khoác vắt trên lưng ghế sofa đắp lên bả vai mình, mơ mơ màng màng nhớ đến ai đó đã nói gì đó trên bàn ăn: Khi người khác còn đang xã giao, cậu ấy thì ở tầng trên.
Là để tĩnh rượu hay làm điều gì khác?
Cô kéo áo khoác lên che miệng và mũi mình lại, ngay lập tức ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ thuộc về anh.
Tô Dĩnh trở mình, nghĩ rằng khi thức dậy cần phải nói chuyện nghiêm túc với anh. Tuy rằng xuất thân của cô thấp nhưng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận sự trật bánh trong hôn nhân, cho dù có làm loạn cũng đừng để lọt vào mắt của cô, quá mức chọc người.
Có lẽ sẽ thực tế hơn khi thêm một dòng vào bản thỏa thuận, cô miên man suy nghĩ, chỉ trong chốc lác đã ngủ thiếp đi.
***
Khi Quách Úy sang phòng đối diện, bạn gái của Tào Kiến đã thay thế vị trí của Tô Dĩnh, và vị trí bên tay trái của cô cũng đã được người khác thay thế. Lương Thái thì đang dựa lưng vào ghế xếp cờ.
Vừa rồi anh ta đứng hút thuốc ở hành lang, tình cờ trông thấy Quý Nghiên vội vã chạy về phía cầu thang. Lương Thái không xen vào chuyện không liên quan đến mình mà chỉ xem náo nhiệt, cũng không ảnh hưởng đến chiều hướng mà anh ta đang suy nghĩ trong đầu. Trong suy nghĩ của anh ta, Quách Úy ngày thường bộ mặt luôn làm ra vẻ thân thiện, không ngờ bộ mặt thật cũng chẳng tốt lành gì.
Lương Thái càng thêm coi thường anh, lại mơ hồ cảm thấy không đáng giá cho ai kia.
Tào Kiến nhìn thấy Quách Úy bước vào, xua tay với bạn gái của mình: "Đi, đi, nhường chỗ."
"Không vội, kết thúc ván này đi đã." Quách Úy bước đến nắm lấy vai Lão Hà, chậm rãi nói: "Tôi nghe nói cậu vừa bắt nạt người của tôi?"
Lão Hà chột dạ, anh ta trừng mắt: "Ai nói thế! Tôi nào dám. Hôm nay, tôi may mắn nhận được ánh hào quang của chị dâu, còn cảm thấy mình thật may mắn đây."
"Chị dâu của cậu muốn tôi trả thù cho cô ấy."
"Đừng nháo nữa, cậu đừng có như vậy được không? Cậu hào phóng một chút đi, lớn đến ngần này rồi còn chơi trò bênh vực người nhà à?"
Quách Úy nói: "Không hào phóng, đúng là đang bênh vực người."
Những người khác che miệng cười thầm, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
Quách Úy cũng mỉm cười, anh im lặng đứng sau lưng anh ta, hai tay đút vào túi quần, lặng lẽ nhìn anh ta chơi cờ.
Trước mặt Lão Hà là một chồng chip được xếp thành một ngọn núi nhỏ. Vốn dĩ đang ngân nga một bài hát vô cùng đắc ý. Lúc này, anh ta lại cảm thấy không được tự nhiên và có dự cảm Quách Úy sẽ không bỏ qua cho mình, có lẽ anh ta sắp không xong rồi.
Đến rạng sáng thì màn giải trí này cũng kết thúc, thắng thua đã hết sức rõ ràng.
Bọn họ chơi lớn. Vẻ mặt Lão Hà như đưa đám, thề về sau sẽ không bao giờ khiêu khích vị Phật sống này nữa.
Bọn họ tách ra, Quách Úy đi đến phía đối diện để tìm Tô Dĩnh. Căn phòng rất yên tĩnh, và ánh sáng vẫn rất mờ.
Anh bước tới, ngồi xuống mép ghế sofa, quay đầu lại nhìn cô vài giây và vỗ nhẹ vào mặt cô hai lần: "Tô Dĩnh."
Một lúc lâu: "Hả?"
"Ở lại đây?" Giọng anh trầm và nhỏ nhẹ.
Tô Dĩnh cử động, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi ngược sáng. Từ góc nhìn của cô, cô chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ, một chút ánh sáng rọi vào mặt và vai anh, trông cực kỳ mềm mại.
Tô Dĩnh không biết mình đang tỉnh hay mơ. Thời gian dường như trở nên hỗn loạn. Dường như trong quá khứ cũng đã từng có một khoảnh khắc như thế này.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong bóng tối. Trong một thời gian dài, khuôn mặt anh dần trở nên rõ ràng, đẹp trai và kiêu ngạo, ánh mắt yêu chiều, trước sau như một luôn nhếch mép cười với cô một cách xấu xa.
Tô Dĩnh nhanh chóng nhắm mắt lại, bình tĩnh một lúc và khẽ nghiêng đầu, hai má cọ vào lòng bàn tay anh.
Lòng bàn tay của người đàn ông thuận theo áp sát vào, ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên da cô.
Cô gọi tên anh.
Có người trả lời: "Hả?"
Đôi môi của Tô Dĩnh chạm vào lòng bàn tay anh và khẽ nói: "Anh mẹ nó đừng có ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, nếu không bà đây sẽ phế anh." Giọng điệu dịu dàng và hống hách.
Quách Úy lúng túng, nhìn người phụ nữ lười biếng tựa như một con mèo trong lòng bàn tay mình, trong nháy mắt cảm thấy thật thỏa mãn.
Bầu không khí trở nên thật kỳ lạ, màn đêm cũng vì vậy mà có một chút ái muội.
Trong tình huống này, phần lớn đàn ông sẽ không bủn xỉn sự dịu dàng của họ. Quách Úy vuốt ve mặt cô và cười khẽ: "Được. Anh sẽ không hái hoa ngắt cỏ."
Giọng nói anh trầm thấp, lời nói rành mạch rõ ràng, ngay lập tức kéo hồn cô trở lại.
Tô Dĩnh bất ngờ mở mắt ra, anh áp xuống thấp hơn một chút, hơi thở hòa quyện, trên người anh là áo sơ mi trắng sạch sẽ, như là mùi của chiếc áo trắng phấp phới được phơi dưới ánh mặt trời.
Người này là Quách Úy, Tô Dĩnh tỉnh táo lại.
Cô đã từng buồn bực tự hỏi tại sao anh lại sử dụng loại nước hoa này. Nó có mùi quá trẻ, không có sự ổn định, nam tính và thành thục của những người đàn ông trưởng thành. Nhưng cũng có lẽ nó có một ý nghĩa nào đó, cho nên anh không muốn thay đổi nó.
Tô Dĩnh kéo bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, ngồi thẳng người lại và nheo mắt nhìn anh một lúc.
Không thể nói về sự mất mát, cô hiểu, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Một lúc sau, Quách Úy hỏi: "Em nhìn gì?"
Cô ngáp dài: "Nhìn khuôn mặt của anh, hình như có ba từ được viết trên đó."
"Ồ?"
Tô Dĩnh chậm rãi gõ ba lần vào chóp mũi của anh và nói một cách uể oải, "Không, an, phận."
Quách Úy cười: "Không phải là những từ tốt đẹp gì."
Cô nói thẳng: "Tốt hơn hết là chúng ta nên thêm một điều khoản sau hôn nhân vào thỏa thuận. Để duy trì mối quan hệ vợ chồng hài hòa và ổn định, bất cứ ai cũng có thể đưa ra ý kiến với đối phương." Tô Dĩnh hỏi: "Thế nào?"
Quách Úy không nói được hay không được, anh hơi nghiêng đầu và nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên gương mặt mình: "Em có ý kiến gì?"
"Là vợ của anh, tôi biết ngoài ngoại hình thì thể diện cũng là một điều hết sức quan trọng. Tuy rằng yêu cầu của tôi không cao, nhưng dù sao thì cũng phải lo lắng về mặt mũi của nhau, anh nói có phải không?"
Quách Úy biết, Tô Dĩnh đang nói về chuyện tối nay. Có vẻ như cô đã đội chiếc mũ này cho anh. Quách Úy cũng không nôn nóng giải thích, anh chống cánh tay lên lưng ghế sofa và hỏi: "Có yêu cầu riêng tư gì không?"
"Tất cả chỉ là vấn đề của ý thức." Cô thấp giọng lầu bầu một câu, lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Quách Úy nhìn đồng hồ: "Một giờ sáng."
"Vậy thì ngủ lại đi." Tô Dĩnh trở mình quay lưng lại với anh, đầu cô nép vào ghế sofa, mắt nhắm nghiền lại.
Quách Úy nhìn chằm chằm vào lưng cô một lúc, nét mặt dần cứng lại, im lặng một lúc lâu. Rốt cuộc, cũng không nói gì mà đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Tô Dĩnh đã đổi sang chiếc giường lớn trong phòng ngủ, hơi thở của người đàn ông bên cạnh rất nhẹ nhàng, dường như anh đang ngủ rất say.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn tối. Tô Dĩnh chạm vào điện thoại di động trên giường và liếc nhìn nó, còn quá sớm.
Cô khẽ xoay người, mắt dần thích nghi với bóng tối, cô thấy mình chỉ cách Quách Úy một bước chân. Anh khoanh tay, đầu gối hơi cong, nửa khuôn mặt vùi vào gối, ngủ ngon lành.
Có lẽ anh vừa tắm xong, mái tóc ngắn mượt mà có hơi rối, nhẹ nhàng và mềm mại xõa trên trán. Đôi mắt khôn khéo đã bị che khuất, vẻ ngoài không hề phòng bị của anh trông có vẻ thuận mắt hơn so bình thường.
Nằm một lúc lâu, Tô Dĩnh thực sự không còn buồn ngủ nữa. Chỉ cảm thấy hôi thối, ngứa ngáy và khó chịu khắp người. Cô mở chăn ra và ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ngoại trừ không có giày và áo khoác ra, quần áo trên người vẫn rất chỉnh tề.
Tô Dĩnh đơn giản một mình gọi xe về nhà, dùng dấu vân tay mở khóa, trong nhà một mảnh trầm lặng, trên hành lang chỉ chừa lại một ngọn đèn mờ màu vàng ấm áp.
Cô cố làm cho bước chân mình thật nhẹ, đến xem Niệm Niệm trước, ở trong phòng cậu một lúc, sau đó lấy áo choàng tắm và đi tắm nước nóng. Vốn nghĩ rằng lần này cô có thể an tâm đi vào giấc ngủ, nhưng một phần cơ thể cô lại bắt đầu nổi loạn, càng muốn kìm nén, lại càng không thể kiểm soát được nó. Cô đành phải thở dài lặng lẽ đi vào bếp.
Tô Dĩnh không gọi người giúp việc, cô chỉ đơn giản nấu một bát mì, vừa ăn vừa đi chân trần đến phòng khách.
Cô kéo rèm cửa sổ ra, phía dưới là những tòa nhà đã ngủ và những con đường rộng lớn.
Cô đứng bên bệ cửa sổ, từng đũa từng đũa ăn mì, mì và nước súp trong vắt không một chút hương vị, nhưng cô chỉ có thể lấp đầy bụng. Trong phương diện nấu ăn này cô hoàn toàn không có tài năng, trước giờ ba bữa ăn đều là nhờ vào cô của Niệm Niệm, chuyện nấu ăn này cô cũng đành từ bỏ, sống thanh nhàn dựa vào cô ấy, nhưng bây giờ cô phải tự mình dựa vào chính mình, vậy mà mãi vẫn không thể tiến bộ.
Đêm yên tĩnh không tránh khỏi việc nhớ lại những chuyện cũ. Mới chuyển đến nơi này không lâu, ngôi nhà này không thể mang lại cho cô cảm giác thân thuộc.
Sau khi Tô Dĩnh ăn xong mì, cô đặt bát ở trên bệ cửa sổ. Bên dưới tầng thỉnh thoảng có một vài chiếc ô tô lướt qua. Hóa ra người không ngủ không chỉ có mình cô. Nghĩ như vậy dường như cũng không còn cảm thấy đêm nay quá cô đơn nữa.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
36 chương
11 chương
299 chương
672 chương