Tống Mộ Thanh dẫn Lận Khiêm đi gặp bà ngoại cô, bà ngoại cô vô cùng cao hứng. Kể từ sau khi ông ngoại cô qua đời, lão nhân gia người một mình ở trong viện nhà mình dưỡng lão, mặc dù có người cẩn thận chăm sóc, nhưng tinh thần và thân thể cũng không bằng lúc trước. Nằm trên ghế xích đu trong sân, thấy có người tới híp mắt hỏi: “Có phải Thanh Thanh tới không?” Tống Mộ Thanh không biết “Thanh Thanh” trong miệng bà đến tột cùng là nói cô hay là Tô Thanh. Chỉ là đến gần, lão nhân gia thấy rõ người tới biểu tình mừng rỡ trong mắt đột nhiên biến thành vài phần mất mác. Tống Mộ Thanh đứng ở trước người bà, giả vờ tức giận nói: “Nếu bà không vui khi nhìn thấy cháu, vậy cháu đi là được.” Lúc này bà mới vui lại, lôi kéo tay Tống Mộ Thanh, trọng giọng nói còn coi cô như là đứa trẻ mà dụ dỗ. Nếp nhăn trên mặt càng khắc sâu thêm khi bà khẽ cười, người trông thấy càng cảm thấy chua xót khó chịu. Thấy người đàn ông xa lạ mặc quân phục đứng thẳng ở sau lưng Tống Mộ Thanh, tay bà run rẩy vịn Tống Mộ Thanh đứng lên, đeo kính lão trên cổ lên, lôi kéo tay Lận Khiêm, không ngừng quan sát, cười ha hả, trong miệng nói: “Dáng dấp thằng bé này thật tốt, xứng với cháu gái ngoại bảo bối của bà.” Trong lúc này tính cách Lận Khiêm giống như biến đổi, toàn nói những lời nói có cánh, dụ cụ bà miệng cũng không khép được, trong đôi mắt đều là nụ cười không gì ngăn được. Không qua bao lâu đã coi anh giống như cháu trai ruột, đến cháu gái ngoại chính thức là Tống Mộ Thanh cũng phải đứng một bên. Ăn cơm trưa xong cụ bà bắt đầu đuổi người. Tống Mộ Thanh không chịu, muốn bên bà một lát, đột nhiên cụ bà lại sưng mặt lên dạy dỗ cô. “Còn coi cháu là người hiểu biết, thì ra vẫn là một đứa tính trẻ con, không biết nặng nhẹ. Cháu muốn gặp bà thì lúc nào tới mà chẳng được? Công việc của Lận Khiêm có thể bị chậm trễ hay sao?” Tống Mộ Thanh còn muốn nói, cụ bà cũng không do dự khoát tay đuổi cô: “Đi mau đi mau, cháu ở đây rất ồn ào, bà còn muốn một mình yên tĩnh một chút.” Lận Khiêm cũng nói không có việc gì, dù thế nào hai ngày nữa anh mới trở về doanh trại, còn thời gian để bồi bà. Nhưng ý bà đã quyết, nói gì cũng không dược, giống như là ghét bỏ Tống Mộ Thanh ở đây gây ồn ào khiến bà phiền lòng vậy. Không có cách nào, Tống Mộ Thanh chỉ đành dặn dò lại bảo mẫu chăm sóc bà ngoại cho thật tốt. Lúc đi lại cảm thấy có gì không yên tâm, liên tục xác định thuốc cần dùng đều có trong phòng. “Nếu không bà cứ dọn đến nhà cháu ở thôi. Chúng cháu cũng chăm sóc bà được.” nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Lời này của cô đã nói rất nhiều lần, cũng biết bà ngoài sẽ không đồng ý, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định. Cụ bà khinh thường miết miết miệng trước mặt bọn họ, hừ một tiếng. “Vậy bà chú ý thân thể nhé, có chuyện gì thì gọi cho cháu.” Lận Khiêm nói, sau đó bảo bảo mẫu ghi lại số điện thoại của anh. Mặc dù nói như vậy, nhưng ở doanh trại anh bận rộn như vậy cũng không phải là nói rời đi là lập tức đi được, sao có thể hễ gọi là tới. Nhưng cụ bà lại hết sức hài lòng với cách làm của anh, cười đến mắt cũng híp lại, ngay cả đến bảo mẫu cũng cười khanh khách nhìn Tống Mộ Thanh. Ra đến cửa, Tống Mộ Thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh khi còn bé. Khi Tống Bình và Tô Thanh ầm ĩ với nhau liền đưa cô tới nơi này, buổi tối Tô Thanh sẽ ôm cô tới, cũng không vào trong nhà, đặt cô ở trên bậc thang của viện, sửa lại quần áo cô một chút, dặn dò đôi câu phải nghe lời ông bà ngoại, hai hôm nữa sẽ đến đón cô, sau đó gõ cửa rồi xoay người trở về chăm sóc Tống Bình. Trong hơi gió lạnh đêm đông, mấy con thiêu thân đảo quanh đèn đường, thùng rác đầu hẻm bên cạnh kêu “cạch” một tiếng, mèo hoàn lật thùng rác kiếm đồ ăn, cô bị làm sợ đến co rụt lại. Thân hình nho nhỏ, ngồi gọn ở trên bậc thang đá xanh, nhìn bóng dáng của Tô Thanh dưới ánh đèn, quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt màu xanh ở sau lưng. Cũng không lâu lắm trong phòng liền truyền đến tiếng ông ngoại khỏe mạnh mười phần: “Mau đi xem có phải bảo bối của nhà chúng ta tới hay không.” Ngay sau đó chính là bước chân dồn dập, tiếng cọt kẹt khó nghe của cửa sắt, rồi gương mặt tươi cười của bà ngoại xuất hiện ở trên đỉnh đầu cô: “Bảo bảo nhà chúng ta tới.” Lại bất mãn nói: “Không biết làm mẹ như thế nào nữa, trở về nhà cũng không vào trong, trời lạnh như vậy còn đặt đứa nhỏ trên đất.” Chop mũi cô đau xót, trên gương mặt bị ngón tay mang theo vết chai của Lận Khiêm vuốt qua. “Đừng khóc. Có rảnh rỗi thì chúng ta sẽ tới thăm bà ngoại.” Anh nói. Tống Mộ Thanh cúi đầu gật một cái, sau đó bị anh dắt về phía trước. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên anh bất động/ Tống Mộ Thanh cũng đứng lại theo, không hiểu chân tướng nhìn anh. Nhìn theo ánh mắt đùa cợt của anh, cô quay đầu. “Thì ra em đã sớm có dự mưu trước, khi đó đã muốn lừa gạt anh tới gặp bà ngoại.” Anh nhìn chằm chằm cánh cửa bên cạnh, trên cánh cửa bụi bặm ghi chữ “Diện”, như có chút hiểu ra nói. Tống Mộ Thanh dở khóc dở cười. Nhà này ẩn trong ngõ sâu, đối diện chính là cửa hàng ngày đó cô nhận lầm chị họ Lận Khiêm là tình địch thiếu chút nữa bêu xấu, lừa gạt anh tới đây. Mặc dù cửa hàng này cách nhà bà ngoại cô vài bước, lúc ấy cô cũng có mấy phần thiện cảm với anh, muốn mượn cơ hội rút ngắn khoảng cách với anh. Dù sao cũng là người chưa biết được bao lâu, thuần túy cũng chỉ là muốn cho anh nếm thử chút đồ ăn ngon, không có dù chỉ một chút phần tâm tư kia. “Hiện tại mới biết à, em còn tưởng rằng lúc vừa mới tới anh đã phát hiện ra.” Cô liếc anh một cái. “Vừa rồi không chú ý.” Trong mắt anh thoáng qua một chút mất tự nhiên. Tống Mộ Thanh hừ một tiếng, hiển nhiên là không tin lời anh. Anh là lính trinh sát, địa phương đã từng đến một lần là ở trong lòng có thể vẽ ra một bản đồ chính xác, huống chi ngõ hẻm này cũng không dài, vị trí tiệm mì nhà này lại dễ thấy, anh làm sao có thể không chú ý tới. Thấy cô không tin, anh lộ ra vẻ mặt tự nhận là đáng thương nhất từ khi biết cô, đuôi mắt cụp xuống, không thể làm gì nói: “Anh cũng có lúc khẩn trương.” Tống Mộ Thanh không tin lời mình nghe được. Anh lại khẩn trương? Bởi vì đi gặp người thân của cô, sợ không được công nhận hay sao? “Vẻ mặt này của em là ý gì?” Anh nắm cằm khép lại cái miệng há to của cô, không hài lòng nói. Cô lắc lắc đầu tránh thoát tay anh, thận trọng hỏi: “Tại sao anh phải khẩn trương?” Cô chính là như vậy, càn rỡ ngang ngược ở trước mặt người khác, chỉ khi nào đụng phải anh, mới có thể cẩn trọng khi chứng thực cô có mấy phần ở trong lòng anh. “Người nào đó thông minh, nhất định là biết vì sao.” Anh quay đầu đi về phía trước, nắm chặt tay cô ở trong lòng bàn tay. Bàn tay nho nhỏ mịn màn, cái cảm giác mềm mại không xương đó khiến anh không kìm nổi rạo rực trong lòng. Nhìn bóng dáng trùng điệp của hai người trên mặt đất, đột nhiên anh sinh ra cảm giác cứ như vậy dắt cô đi mãi trong con hẻm này. ** Buổi tối Tống Mộ Thanh nấu cơm, không biết anh thích cái gì, khi hỏi anh anh nói: “Anh không kén ăn, chọn món sở trường của em mà làm.” Trên người cô mặc tạp dề, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n giơ giơ cái xẻng trong tay, liếc anh một cái, đặc biệt chân thành hỏi: “Anh thích cà chua xào trứng gà hơn hay là trứng gà xào cà chua?” Lận Khiêm vuốt vuốt đầu cô, cười cởi tạp dề trên người cô xuống. Tống Mộ Thanh cho là anh muốn ra tay, vì vậy coi là chuyện đương nhiên đưa cái xẻng cho anh, ai ngờ bị anh cởi ra nhét xuống thảm, ngón tay bắt đầu động vào cài áo của cô. “Anh thích ăn nhất là món Tiểu Thanh.” Anh nâng đầu gối dùng sức một cái, cả người cô liền bị ôm ngang. “Không được không được, nói gì thì trước khi đi anh cũng phải ăn một bữa cơm ngon đã.” Vì thế cô còn len lén chuẩn bị rất nhiều nến “…Hơn nữa, trên thực đơn cũng không có món này.” “Có hay không là do anh quyết định.” Cô giãy giụa lợi hại, anh lại càng muốn đè cô xuống ghế sa lon chuẩn bị giết ngay tại chỗ. Nhưng trong thời khắc mấu chốt, lúc Tống Mộ Thanh đã bị anh hôn đến không phân rõ đông tây nam bắc, chuẩn bị đầu hàng, điện thoại di động của anh lại liều mạng vang lên. Người gọi điện thoại giống như biết anh đang làm chuyện xấu, hạ quyết tâm phải cắt đứt anh. Tống Mộ Thanh đẩy bờ vai anh một cái, hổn hển nói: “Nói không chừng có chuyện quan trọng tìm anh…” Lận Khiêm thở dài một hơi dài ơi là dài, chưa thỏa mãn dục vọng hung hăng ôm cô một cái mới đứng dậy tìm được điện thoại dưới ghế sa lon, nhận máy. Chỉ trong thời gian nói mấy câu, Tống Mộ Thanh nhìn sắc mặt của anh không nhịn được trở nên nghiêm túc thâm trầm, càng ngày càng khó coi. Vươn cái tay nhỏ bé kéo chéo áo của anh, Lận Khiêm quay đầu nhìn cô một cái, nắm chặt tay cô trong tay. “Đã biết. Bên này tôi còn có việc, không đi được.” Anh nhíu chặt chân mày, môi mím lại thành một đường. Không biết bên kia nói gì, đột nhiên Lận Khiêm ngồi thẳng dậy, nói tiếng: “Vâng!” Tống Mộ Thanh bị anh đột nhiên cao giọng làm sợ hết hồn, tay run một cái, bị anh nắm thật chặt. Nghe những lời vừa rồi của anh, mặc dù giọng nói nghiêm túc nhưng cũng lộ ra hai phần tùy ý, nhưng câu nói cuối lại đột nhiên trịnh trọng giống như phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của cấp trên vậy. “Nếu có chuyện thì anh trở về đi thôi.” Cô ngồi dậy tựa vào bên cạnh anh, thử thăm dò nói. Lận Khiêm xoay người, tầm mắt chuyển từ gương mặt lo lắng của cô xuống xương quai xanh và nửa bờ vai bị lộ ra, tiếc hận than một tiếng. Một bên giúp cô sửa sang quần áo xong một bên nói: “Ông ngoại bên nhà gọi tới, bảo anh về nhà một chuyến.” Liên tưởng đến câu “Vâng” vừa rồi kia, nghĩ đến ông ngoại hoặc cậu lấy thân phận thủ trưởng gọi đến cho anh. Nếu ra lệnh chỉ có phục tùng, chuyện này không có dư âm thương lượng. “Em hiểu. Bọn họ vừa là trưởng bối vừa là lãnh đạo của anh. Anh sắp phải đi Tây Tạng, nói không chừng có chuyện muốn dặn dò anh.” Cô trừng mắt liếc anh một cái, đỡ lấy ngón tay đang chậm chạp dao động trên người cô của anh, bản thân thì cài nút áo trên bộ ngực của mình. Lận Khiêm nghĩ đến lúc anh chưa đi bộ đội, khi ông ngoại và cậu cũng dùng giọng ra lệnh yêu cầu anh và cậu nhỏ làm thế này thế nọ, anh còn có thể trợn mắt lời lẽ hùng hồn nói: “Cháu không phải là lính của ông (cậu)” nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Gần như trong lúc anh nói, ông ngoại của anh lập tức nói: “Đừng tưởng rằng cháu không phải là lính của ông…” Anh gật đầu một cái, lưu luyến ôm lại hung hăng hôn cô một lúc, mới nói: “Anh sẽ về trễ, em ngủ trước đi, không cần chờ anh.” Tống Mộ Thanh hôn đáp lại, thờ ơ nói: “Em mới không chờ anh, đi nhanh đi.” Kết quả cô chờ cả buổi tối Lận Khiêm cũng không trở lại. Khi nhận được điện thoại của anh, anh đã ở trên đường lớn.”