Chỗ Lận Khiêm đóng quân không chỉ xa mà đường còn khó đi. Họ ngồi xe hai tiếng đồng hồ, sắc mặt Tống Mộ Thanh trắng bệch, mắt hoa lên toàn sao, lúc này Ôn Nhã mới nói đến rồi. Trần Mặc Mặc không kịp chờ đợi nhảy xuống xe, chống nạnh tò mò nhìn hàng rào doanh trại thật sự kia. Chỉ vào hai binh lính gác cổng hưng phấn nói với Tống Mộ Thanh: “Cậu xem cậu xem, thật uy phong.” Cô vừa nói xong bên cạnh liền có một chiếc thẻ quân dụng đục lỗ bay qua, bụi đất bám đầy đầu. “Chị dâu.” Họ đi tới cổng thì có người lính mặc quân trang bước đến, nhận lấy đồ trong tay Ôn Nhã. “Làm phiền cậu, tiểu Lưu.” Ôn Nhã cũng không từ chối, trong tay có túi gì cũng đều đưa cho anh. “Không phiền toái không phiền toái, cần phải vậy.” Tiểu Lưu thật thà cười dẫn bọn họ đi vào trong. Tầm mắt dừng lại trước Tống Mộ Thanh và Trần Mặc Mặc, nở nụ cười với hai người. “Anh rể của Khiêm tử cũng ở đây, chị không có việc gì làm thì sẽ đến đây thăm bọn họ.” Ôn Nhã quay đầu lại giải thích với Tống Mộ Thanh. Tống Mộ Thanh vẫn cho là Ôn Nhã đặc biệt đến thăm Lận Khiêm, trong lòng nói tình cảm chị em của họ thật tốt, hóa ra là người ta đến thăm chồng tiện thể nhìn qua em một chút. Cô nhìn cầu vai của người ra đón, một gạch ba sao, nghĩ thầm cấp bậc của chồng Ôn Nhã không phải là thấp. có thể khiến Thượng úy thành chân chạy việc trong bộ đội không phải nhiều. Trần Mặc Mặc từ khi bước vào từ cổng chính được hai binh lính gác cổng “pằng” chào một tiếng liền kích động không thôi. Liền đi bộ cũng không an phận, đông xem một chút tây xem một chút giống như Già Lưu được vào thăm đại quan viên vậy. Còn thỉnh thoảng lôi kéo tay áo Tống Mộ Thanh thì thầm: “Bên kia có Binh ca ca rất đẹp trai a.” Tống Mộ Thanh hất móng vuốt của cô ra, ánh mắt sắc ben lườm cô một cái, cô lúc này mới an tĩnh. Tống Mộ Thanh đi theo sau Ôn Nhã không nói chuyện. Ôn Nhã để cho cô cùng theo chứng tỏ đã cho rằng cô là bạn gái Lận Khiêm, mà cô vẫn không giải thích gì. Nếu đợi lát nữa gặp Lận Khiêm chuyện này bị phơi bày chắc là lúng túng lắm a. Cô vừa nghĩ như thế nào để Ôn Nhã không gặp Lận Khiêm, vừa nghe cô cùng tiểu Lưu nói chuyện. “Tiểu Lưu, Khiêm tử gần đây như thế nào?” “Chị dâu nói Lận đoàn trưởng?” Tiểu lưu bước cước lớn, không mất mấy bước liền đi tới trước măt các cô. Nghe được Ôn Nhã hỏi liền dừng lại đợi các cô đi vào. “Không nói nó thì có thể nói ai. Cũng không biết đã bao nhiêu ngày, không thấy nó về nhà còn chưa tính, chúng ta biết các ngươi làm lính không thể tùy tiện rời khỏi quân doanh. Nhưng gọi điện thoại nó cũng không gọi.” Tiểu Lưu cảm thấy lời này không đúng nha. Lận đoàn trưởng ở trong doanh trại được phong là tam lang liều mạng nha, anh luôn bận rộn, đến việc ăn cơm anh còn không nhớ chứ đừng nói là gọi điện về nhà. Chị dâu trước kia tới doanh trại chưa từng nghe thấy chị oán giận câu nào, sao hôm nay lại hỏi? Anh sờ sờ đầu, con ngươi đảo quanh thấy người đi sau, lập tức hiểu rõ. Thì ra đây là vợ chồng son giận dỗi. Nhưng cũng chưa từng nghe thấy Lận đoàn trưởng có bạn gái a! “Chị dâu, chị cũng không thể trách Lận đoàn trưởng. Mấy ngày trước anh ấy nhận nhiệm vụ, rất bận rộn. Ôn Nhã ồ một tiếng. Sau đó quay đầu nhìn Tống Mộ Thanh, thấy cô không phản ứng lại hỏi: “Nó bây giờ đang ở đâu?” Tiểu Lưu suy nghĩ một chút nói: “Chắc giờ đang ở sân huấn luyện.” “Như vậy a.” Ôn Nhã nói thầm đôi câu, Tống Mộ Thanh không nghe rõ. “Đây là bạn gái của Khiêm tử, họ Tống. Chắc lão Trương vẫn đang chờ tôi, cậu có thể hay không tìm người đưa cô ấy đến ký túc xá của nó chờ?” Ôn Nhã cười kéo Tống Mộ Thanh đến bên cạnh mình. “Được, chị dâu nhỏ lần đầu tiên tới chúng ta phải chiêu đãi thật tốt.” Anh ta vừa nói vừa đưa tay vẫn một cậu lính đi qua: “Cậu lính kia, cậu lính kia, cậu mau qua đây!” Tiểu binh lính nghe cấp trên gọi lập tức chạy bộ tới. Đoán chừng tự mình đếm “một hai, một hai” miệng há ra ngậm lại. “Tên gì?” Tiểu Lưu hỏi cậu ta. “Báo cáo liên trưởng, em tên Đỗ Tử Đằng.” “”Phốc……” Tống Mộ Thanh vừa nghe thấy danh tự của cậu ta không nhịn được cùng Trần Mặc Mặc bật cười. Ôn Nhã cũng không khác hai cô là mấy, mặc dù không cười thành tiếng nhưng nhịn cũng rất vất vả. Tiểu Lưu khóe miệng giật giật: “Cha mẹ cậu thế nào lại đặt cái tên như vậy?” Đỗ Đằng Tử uất ức bịt bịt miệng. Từ nhỏ đến lớn, cũng bởi vì cái tên này khiến cho người khác rât “đau bụng”, cậu không ít lần trở thành chuyện cười của người khác. “Được rồi, được rồi. Đây là bạn gái của Lận đoàn trưởng. Cậu đưa cô ấy đến ký túc của Lận đoàn, nhớ chiêu đãi thật tốt.” “Dạ!” Tống Mộ Thanh đi theo cậu ta đến chỗ ở của Lận Khiêm, Trần Mặc Mặc vốn định đi theo lại bị Ôn Nhã lôi đi. Chỗ ở của Lận Khiêm rất đơn giản, vừa vào cửa liền nhìn được hết bên trong. Một giường, một bàn, còn có thêm một cái tủ đơn giản treo quần áo cùng một cái ghế. Trên giường chăn gối được gấp như một khối đậu hũ, ga giường một vết nhăn cũng không có. Trong phòng sáng sủa sạch sẽ, Tống Mộ Thanh đứng trước cửa không biết nên hay không nên đi vào. Người khác đều coi cô là bạn gái của Lận Khiêm, nhưng bản thân cô bây giờ không có nghĩ như vậy. Muốn cô coi như không có chuyện gì bước vào trong cuộc sống riêng của anh, cô không làm được. “Cậu mang tôi đến sân huấn luyện thôi.” Cô nói với Đỗ Tử Đằng. “À?” Cậu ta khổ sở nói. “Thế nào? Không thể đi sao?” Tống Mộ Thanh nghi ngờ hỏi. “Cũng không phải như vậy.” Cậu ta do dự nói. “Cậu yên tâm, có gì tôi sẽ nói với đoàn trưởng các cậu, anh ấy không trách mắng cậu đâu.” Tống Mộ Thanh nói. Đỗ Tử Đằng đưa Tống Mộ Thanh ra sân huấn luyện, còn chưa đến đã nghe thấy tiếng hô của đàn ông đang huấn luyện. Tống Mộ Thanh hỏi thăm nhìn Đỗ Tử Đằng một cái, người này nha, âm thanh giống như sấm đánh, cách trăm thước mà nghe rõ ràng. “Hắc hắc, buổi sáng huấn luyện tân binh, vào giờ này đang giáo huấn họ.” Tống Mộ Thanh kinh ngạc trợn mắt há mồm. Lận Khiêm giáo huấn người? Lời nói chẳng bao giờ quá đôi câu, nói cũng không quá hai từ mà có thể giáo huấn người khác? Đi gần thêm mấy bước, nhìn kỹ một chút người giáo huấn kia không phải là Lận Khiêm. “Các người hoa chân múa tay giống như đàn bà vậy thì ra chiến trường như thế nào? Đến lúc ăn cơm thì chạy nhanh không ai bằng, huấn luyện một chút liền kêu khổ kêu mệt. Sợ mệt mỏi các cậu còn đi bộ đội làm gì? Tôi còn nghe thấy người nào kêu mệt nữa, ngay lập tức dọn con mẹ nó đồ đạc, lập tức cút!” “Đó là Tề liên trưởng.” Đỗ Tử Đằng rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói với Tống Mộ Thanh. Giống như là rất kiêng kỵ nhắc đến Tề liên trưởng. Tống Mộ Thanh không chú ý, ánh mắt luôn đặt trên người khuôn mặt lạnh lùng đứng trước đám đông không nói câu gì_Lận Khiêm. Qua hồi lâu, Từ liên trưởng giáo huấn đến miệng đắng lưỡi không, chạy tới trước mặt anh nói đôi câu. Sau đó Tống Mộ Thanh nghe thấy âm thanh của Lận Khiêm. “Toàn bộ chạy, 5km!”