Nghịch Thiên

Chương 11 : Song tê song túc song ti lạc

Thất trương cơ, nghĩa tình tựa như cây liền cành, thanh điểu bỗng trao tương tư ý, núi đen rọi hướng, bóng nến đưa hình, liệu có nguyện sánh đôi? Mong nhớ, tri âm lưu luyến cũng tương tư. Gắn bó bầu bạn ghi ký ức. Nắm tay sớm tối, ôm ấp bạc đầu, bên nhau trọn một đời.(1) Không biết Kỷ Hiểu Phù nói gì với Diệt Tuyệt sư thái, tóm lại đã thuận lợi theo Ân Lê Đình xuống núi. Vẫn như lần trước, Kỷ Hiểu Phù trong xe dưỡng thương, Ân Lê Đình cưỡi ngựa bảo vệ. Chỉ tội người đánh xe, bị kẹp giữa hai người cảm thấy không tự nhiên, hận không thể gắn cánh cho ngựa của mình, lập tức bay lên núi Võ Đang, mau mau chấm dứt công việc lần này. “Cứu mạng a ——” Tiếng kêu cứu mềm mại yêu kiều từ xa xa truyền đến, tuy là nữ tử, nhưng Kỷ Hiểu Phù cũng không khỏi cảm thán sức mê hồn của thanh âm này. Nơi đây cách trành trấn không xa, e rằng nữ tử nhà ai gặp họa. Cố gắng vươn người ngồi dậy vén rèm, Ân Lê Đình đã giục ngựa chạy vội tới nơi phát ra tiếng kêu. “Cứu… A…” Nữ tử áo hồng bị che miệng nước mắt ràn rụa, đáng tiếc mấy tên bên cạnh cười vô lại rõ ràng là người Mông Cổ, không nghe hiểu tiếng Hán. Một vị có vẻ là người Hán đứng cách đó không xa có lẽ nghe hiểu, nhưng không có nửa ý thương hương tiếc ngọc: “Cứu mạng? Nữ nhân đi ra từ kỹ viện, có người nào sẽ cứu? Ta nói Tiêm Tiêm cô nương, mấy vị này đều là quân gia trong triều đình, có thể hầu hạ bọn họ là phúc ngươi tu luyện ba đời rồi.” Nói xong lại dùng tiếng Mông Cổ nịnh nọt mấy vị chủ nhân, vẻ mặt nô tài. Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt kia liền theo đầu rơi xuống đất. Trường kiếm phá không rào rạt, bên người nữ tử áo hồng chỉ còn mấy thi thể cùng vệt máu lớn. Ân Lê Đình bình sinh ghét nhất quân Nguyên làm nhục trung thổ, vì thế một tên cũng không buông tha. Nữ tử áo hồng rõ ràng đã bị dọa choáng váng, đứng ngơ ngẩn không nhúc nhích. Ân Lê Đình tra kiếm vào vỏ, thân kiếm không hề dính một vết máu. “Cô nương?” Ân Lê Đình rất khó xử, nên làm thế nào với nữ tử này bây giờ? Tuy nàng ăn mặc coi như chỉnh tề, nhưng nữ tử bình thường gặp phải việc như thế này, chẳng phải thường có ý muốn tìm cái chết sao? Nữ tử áo hồng nghe vậy mới phản ứng lại. Nhìn thấy người cứu nàng là một vị anh hiệp thiếu niên ngọc thụ lâm phong, cảm thấy cực kỳ vừa lòng. Chi bằng… chi bằng… “Thiếp… Tạ ơn ân công.” Nữ tử áo hồng cúi người ba lần, làm xong đại lễ, “Không biết ân công có thể đưa thiếp trở về không?” Thanh âm kiều mị, có phần yếu ớt động lòng người. “Chuyện này…” Mặc dù Ân Lê Đình thấy không nên bỏ mặc người ta, nhưng nếu nói chính mình đưa nàng trở về cũng rất không ổn. Đang hết sức băn khoăn, thân hình nữ tử áo hồng chợt run rẩy vài cái, mềm mại sắp ngã sấp xuống. “Cô nương!” Ân Lê Đình xoay ngựa, vững vàng nâng được thân mình nàng. Nữ tử áo hồng thấy hắn không thèm xuống ngựa, cảm thấy thất vọng, nức nở khóc òa. Ân Lê Đình vô cùng lúng túng, miễn cưỡng đáp ứng. Nữ tử áo hồng mừng rỡ, vươn tay kéo dây cương, muốn trèo lên ngựa. “Cô nương… Cô nương làm gì vậy?” Ân Lê Đình lắp bắp kinh hãi, trong phút chốc liền đỏ mặt, “Sao… sao có thể…” “Chẳng lẽ ân công muốn ta đi bộ về sao?” Nước mắt nữ tử áo hồng một lần nữa trào lên. Kỷ Hiểu Phù theo đuôi mà đến thấy tình cảnh như vậy, lập tức hiểu tâm tư Ân Lê Đình đơn thuần, bị trúng bẫy của người ta, vì vậy thân hình lướt qua, một tay đè miệng vết thương, một tay giữ chặt nữ tử áo hồng, cười nói: “Lục ca, để nàng ngồi trong xe với ta được không? Chắc hẳn cô nương cũng muốn đi tới phía trước, nhưng không hiểu ở nơi nào?” Ân Lê Đình thở phào một hơi, sắc đỏ trên mặt chưa tan, vội la lên: “Vết thương của nàng chưa lành, sao còn đi ra?” Nữ tử áo hồng thấy Kỷ Hiểu Phù quả thật là giai nhân tuyệt sắc, một đôi mắt phượng giống như nhìn thấu hồng trần vạn trượng, cảm thấy khiếp đảm ba phần. Nhưng nghe nàng xưng hô với Ân Lê Đình lại dấy lên vài tia hy vọng: “Ta… nhà ta ở Túy Nguyệt lâu thành Tây.” “Được. Có điều, không được ỷ vào mình biết y thuật mà hành động liều lĩnh như thế.” Mỗi câu của Ân Lê Đình đều quan tâm Kỷ Hiểu Phù, đâu thèm hỏi han đến nữ tử mình vừa vô ý cứu được. Túy Nguyệt lâu? Xem ra không phải tửu lâu cũng là kỹ viện. Kỷ Hiểu Phù thở dài, phiền toái không nhỏ. Bên trong xe, Kỷ Hiểu Phù làm bộ nhắm mắt dưỡng thần, lấy cớ tránh nữ tử bên cạnh gây ồn ào. Nhưng mà, hình như người ta không muốn buông tha nàng. “Không biết ca ca tỷ tỷ tên gì?” Nữ tử áo hồng rõ ràng không muốn tỏ ra xa lạ với nàng, “Ta gọi là Tiêm Tiêm. Vị ca ca này… Ân, ân công đã có thê thất chưa?” Kỷ Hiểu Phù nghe được câu hỏi trắng trợn như vậy, không kiềm được trợn mắt cười lạnh: “Sao? Muốn nhận làm hầu gái, hay còn hy vọng trở thành vợ cả?” “Ta nào dám? … Chẳng qua ta không có gì, chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi.” Lấy ! Thân ! Báo ! Đáp ! Công phu hàm dưỡng của Kỷ Hiểu Phù dù tốt đến đâu cũng nổi giận: “Thật xin lỗi, chúng ta không định chuộc thân cho ngươi. Hành hiệp trượng nghĩa chính là bổn phận của chúng ta, nếu nữ tử nào được cứu cũng như ngươi, e rằng giờ này trong nhà chàng đã oanh oanh yến yến cơ số mỹ nhân rồi.” Lời này không phải giả, Võ Đang thất hiệp làm không ít việc anh hùng cứu mỹ nhân, nếu mỗi người như thế này, chỉ sợ núi Võ Đang đã trở thành vùng đất của nữ tử. Huống hồ một nữ tử không biết giữ mồm miệng như thế ở thời đại này, ngoài kỹ viện ra đâu còn nơi nào khác có thể dạy dỗ? Người bình thường chỉ cần suy đoán một phen, nhất định có thể hiểu rõ. Kỷ Hiểu Phủ bực bội người nọ dây dưa không ngớt với Ân Lê Đình, chỉ tính toán nhanh chóng đưa nàng về cho xong việc. Không nghĩ lại nghe Tiêm Tiêm nói nhảm, Kỷ Hiểu Phù điểm á huyệt của nàng. Vén rèm nhìn Ân Lê Đình vẫn mang vẻ mặt bình thản, hiểu ra vị Võ Đang lục hiệp này tuyệt đối không thể tưởng tượng được chính mình sắp đi đến thanh lâu, xem ra phải nghĩ biện pháp mới được. Nếu không dựa vào tính tình của chàng, kiểu gì chẳng đỏ mặt suốt đường, có khi về núi Võ Đang còn xin sư tôn nhốt mình mấy tháng trong phòng tối cũng nên? Nữ tử áo hồng đột nhiên nói không nên lời, chỉ sốt ruột ê ê a a, vừa cựa vừa đạp. Kỷ Hiểu Phù dứt khoát điểm huyệt khiến nàng không thể nhúc nhích, chính mình ngồi xuống hành công, từng chút một tiêu giảm đau đớn. Kết quả chứng minh, khả năng dự đoán của Kỷ Hiểu Phù lại lợi hại thêm một phần. Ân Lê Đình không cho Kỷ Hiểu Phù di chuyển, chính mình đưa nàng kia vào lâu. Nào ngờ vừa vào cửa lớn đã bị một đám nữ tử trẻ tuổi vây quanh, ngọc biếc chuông kêu hòa lẫn với mùi son phấn nồng đậm khiến Ân Lê Đình chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức. “Ôi chao, Tiêm Tiêm thật có phúc, kiếm từ đâu ra một công tử tuấn tú trẻ tuổi vậy?” Nữ tử vừa nói vừa vung khăn tay che miệng cười duyên. “Tỷ tỷ đừng nói bậy, chàng là ân nhân cứu mạng của Tiêm Tiêm.” Tiêm Tiêm cười đến yêu mị, “Để thiếp giới thiệu các vị tỷ muội cho ân công.” Nói xong liền kéo Ân Lê Đình. Ân Lê Đình rụt tay về như phải bỏng, trong chớp mắt hiểu được mình đang ở nơi yên hoa. Nhất thời vội vàng lui lại mấy bước, sắc mặt đỏ bừng: “Công lao nào đáng nhắc đến, tại hạ xin cáo từ.” Nếu để người trong xe biết được, còn không dùng một kiếm giết mình chết? Hôm nay vô ý làm ra việc như thế này, chẳng phải bôi nhọ danh tiếng của các huynh đệ sao? Ân Lê Đình vừa vội vừa rối, không thể nào thoát ra khỏi căn phòng, trong lòng hoảng hốt không thôi. “Phu quân.” Thanh âm dịu dàng như thiên âm, không phải Kỷ Hiểu Phù thì ai? Các nữ tử cực kỳ kinh ngạc, nhao nhao nhìn về phía cửa. Nữ tử trước mắt dung mạo thiên thành, áo trắng hơn tuyết, một đầu tóc đen đều búi cao, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt, cũng không che được khí chất xuất trần trời sinh. Nhất thời hơn mười vị nữ tử trong phòng âm thầm xấu hổ, đều nghĩ sao mình bằng được nửa phần nàng? Kỷ Hiểu Phù phi thân lướt qua mọi người, nhẹ nhàng uyển chuyển hạ xuống, kéo tay Ân Lê Đình, nghiêng đầu cười: “Chẳng qua phu quân chỉ tiễn người ta một đoạn đường, sao đi lâu không về?” Hai tiếng ‘phu quân’ sớm khiến tâm trí vốn vất vả mới bình tĩnh được một lần nữa lộn xộn. Nàng… nàng gọi hắn là gì? Nữ tử trước mặt nói cười trong trẻo, sóng mắt dao động, ngôn ngữ cử chỉ lại thân mật hơn bình thường thập phần. Nàng… nàng có biết nàng đang làm gì không? “Đi thôi.” Kỷ Hiểu Phù nháy mắt với Ân Lê Đình: Nếu không đi, liền khó có thể rời đi. Ân Lê Đình hoàn hồn hiểu ý, khẽ gật đầu, gương mặt tuấn tú càng hồng. Các vị nữ tử trước cửa bất giác lùi về hai bên, để Kỷ Hiểu Phù kéo Ân Lê Đình rời đi. Các nàng nhìn thấy hai người sóng vai quả thật như châu liên bích hợp,(2) thần tiên hạ phàm, nào dám xen lẫn tâm tư xấu xa? Tiêm Tiêm há miệng, muốn nói vừa rồi nàng kia chỉ tạm thời vấn tóc, bọn họ không phải là vợ chồng. Nhưng làm sao có thể nói ra lời? Nhất thời chỉ còn kinh hồng phiên ảnh(3) mờ nhạt, dẫn ánh mặt trời tản mát theo bóng người ra đi. Xem ra thật sự không thể tùy ý đi lại… Kỷ Hiểu Phù nhíu cặp mi thanh tú, rất đau. Nhưng lúc này ngoại trừ châm mấy huyệt tạm thời giảm đau, không còn cách nào khác. Rèm kéo lên, Ân Lê Đình do dự đi vào. Kỷ Hiểu Phù gồi dựa, từng chút một tháo gỡ búi tóc. Bầu không khí trong xe im lặng. “Hiểu Phù, ta… không, nàng sớm đã biết?” Ân Lê Đình chần chừ nửa ngày rốt cuộc mở miệng. Về phần biết cái gì, Kỷ Hiểu Phù đương nhiên hiểu rõ: “Ừm.” Cho nên mới muốn đích thân đưa chàng ra. “Vừa rồi… cảm ơn nàng.” “Còn nói cảm ơn với ta?” Kỷ Hiểu Phù sớm cười lớn trong lòng, “Chỉ sợ đây là lần đầu tiên chàng bước vào tần lâu sở quán… Thôi thôi thôi, ta không nói.” Nhìn Ân Lê Đình mặt đỏ tai hồng, Kỷ Hiểu Phù không khỏi thầm nghĩ phản ứng của hắn rất giống một đứa nhỏ, khó trách sau này Bối Cẩm Nghi sẽ nói ra câu kia.(4) Chẳng qua, nàng thích. “Vậy nàng sẽ không trách tội ta… ta đi nơi đó?” “Trách tội gì chứ? Trên đường ta đã đoán chàng hiển nhiên không biết nàng kia xuất thân từ đâu.” Nếu không đã chẳng đáp ứng. Kỷ Hiểu Phù cười thích thú: “Ta biết chàng muốn nói gì. Tuy việc vừa rồi là tạm ứng biến, nhưng chẳng qua ta cũng chỉ kêu trước một tiếng. Trừ phi, chàng đổi ý.” “Nhất định sẽ không!” Ân Lê Đình lớn tiếng nói, ngay sau đó thanh âm dần dần thấp xuống, “Nhưng, nhưng sao nàng lại đi ra? Thương thế của nàng vẫn chưa khỏi.” Người này… Kỷ Hiểu Phù đè lại miệng vết thương, khẽ ho hai tiếng, gương mặt thiếu đi vài tia huyết sắc ngẩng lên: “Ta không đi, chẳng lẽ để bọn họ giữ chàng lại? Làm sao chàng có thể lỗ mãng đẩy một đám nữ tử không biết võ công ra? Vết thương của ta sao… Được, coi như ta không nghe lời, muốn phạt thế nào, tùy chàng.” Một câu nhận sai dẫn theo ba phần hờn dỗi. Hai tròng mắt của Ân Lê Đình nhiễm vài phần lưu luyến, lại vẫn tinh thuần như trước. “Được rồi, về sau không được mặc kệ thân thể như vậy.” Ban ngày ở trong xe ngựa ngủ nửa ngày, ban đêm ngược lại không thể chợp mắt. Kỷ Hiểu Phù hơi nhàm chán, dứt khoát nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa. Dưới ánh trăng sáng nhìn thấy Ân Lê Đình đang ngủ rất bình an, nhớ tới trận khôi hài trong ngày, không khỏi bật cười. Nơi này là vùng hoang vu dã ngoại, không có nhiều thứ giết thời gian như trong thành. Ánh mắt đảo qua trường kiếm tùy thân của Ân Lê Đình, lắng nghe hô hấp của hắn đều đặn mà nhẹ nhàng, liền biết hắn đã ngủ say. Dường như Kỷ Hiểu Phù nghĩ ra điều gì, rút thanh chủy thủ nho nhỏ bên người, cắt lấy một sợi tóc của người trong mộng, thuận tiện cũng cắt của chính mình, ngồi xuống bên người Ân Lê Đình, tết hai sợi tóc thành đồng tâm kết.(5) Rút xuống một dây cột tóc màu đỏ, tách ra từng sợi từng sợi một, cẩn thận quấn lên kết tóc. Cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy màu đen trên kết, mới vừa lòng thở phào một hơi. Sắc trời sắp rạng. Lại nhìn Ân Lê Đình, vẫn chưa tỉnh ngủ. Rón rén nhẹ nhàng tháo kiếm tuệ(6) màu đỏ trên thân kiếm xuống, quấn xung quanh kết tóc cho đến khi không phát hiện ra điều gì khác thường, mới buộc lại vào kiếm. Sau đó bước đi không tiếng động, trở vào trong xe ngủ bù. Ân Lê Đình đột nhiên mở mắt, ngón tay mang theo vết chai mờ dịu dàng mơn trớn kiếm tuệ đỏ trông vẫn như thường ngày. Một loạt động tĩnh vừa rồi sao có thể lọt khỏi tai hắn, nếu ngay cả chuyện này cũng không phát giác, e rằng Võ Đang thất hiệp đã sớm bị người giết sạch rồi. Cầm kiếm đứng dậy nhìn vào xe, Kỷ Hiểu Phù đã ngủ say, không nghe thấy chút động tĩnh. Hồi tưởng hai tiếng ‘phu quân’ hôm nay, Ân Lê Đình cảm thấy trong lòng ấm áp. Kiếp này không uổng. * Chú thích: (1) Trích trong ‘Cửu trương cơ’, một bài dân ca cổ của Trung Quốc, không rõ tác giả. Ta chỉ tạm dịch được nghĩa cho dễ hiểu nên mọi người thông cảm nếu thấy không hay nha >.